Được người đang mập mờ với bạn bày tỏ là cảm giác như thế nào?
Kiều Hướng Thiển vứt điện thoại xuống rồi đá cái chăn ra, không biết làm gì ngoài ôm cái gối ôm, lăn qua lăn lại trên giường.
Khí trời cuối đông hơi lạnh, tay chân trơn nhẵn của cô ngoài lớp áo quần rất nhanh đã chuyển từ ấm sang lạnh. Kiều Hướng Thiển ngồi thẳng dậy, ôm gối trong lòng. Tới khi áp hai bàn tay lên má rồi, cô mới thấy đỡ hơn.
Nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra mình nên trả lời anh thế nào nữa?
Cô bóp bóp cái gối, sau đó sờ soạng tìm cái điện thoại mình vừa vứt đi vì giật mình. Vì sốt ruột nên cô làm tuột hết nửa cái chăn xuống giường.
Kiều Hướng Thiển cứ ngỡ rằng câu vừa rồi chỉ là ảo giác thôi, nhưng khi cô nhìn WeChat lần nữa, cô mới thực sự nhận ra không phải như vậy.
Làm sao đây? Làm sao đây? Phải làm sao đây trời…
Trong tình huống này, hẳn là cô nên trả lời rằng: Không phải, tôi không cảm thấy vậy đâu, nhưng Kiều Hướng Thiển có linh cảm, nếu cô trả lời như vậy thì lạnh lùng quá chăng?
Hơn nữa, câu này khá giống câu mà cô dùng khi phát thẻ người tốt…
Kiều Hướng Thiển lại cảm thấy rối trí, lo lắng hệt như con kiến bò trong chảo nóng, đầu muốn bốc khói luôn vậy.
Trong lúc hoảng loạn, con người thường tìm tới sự giúp đỡ từ người mà mình tin tưởng, đây gọi là bệnh nan y hết cứu rồi. Kiều Hướng Thiển điên cuồng buzz Lưu Gia Nhã, chỉ hận bản thân không ở ký túc xá để vừa lắc lắc vai cô nàng vừa truy hỏi.
Chỉ mới mười giờ, sắp tới giờ ngủ, Lưu Gia Nhã không trả lời chuỗi “!!!” và “Có đó không!?” của cô. Ừm, hay là cô nàng đang chơi game nên không trả lời?
Kiều Hướng Thiển cắn răng, gọi điện thoại sang.
Tuy rất độc ác…
Nhưng thật may là Lưu Gia Nhã nhận máy, hơn nữa cô nàng cũng không có chơi game.
Giọng nói của Lưu Gia Nhã ngái ngủ, “Alo, ai thế…”
‘Alo’ xong, Lưu Gia Nhã nhìn màn hình điện thoại, phát hiện người quấy rầy giấc ngủ của mình là Kiều Hướng Thiển.
“Thiển Thiển à, có chuyện gì vậy?”
“Đọc tin nhắn WeChat đi!” Kiều Hướng Thiển rất khó mở miệng nói về chuyện này, chỉ có thể chuyển thành tin nhắn rồi gửi sang.
Thành thử Lưu Gia Nhã ngáo ngơ khi bị Kiều Hướng Thiển cúp máy, sau đó, cô nàng mở khung chat ra, lập tức thấy được bảy chữ to đùng —
Người Không Thích Uống Nước: 【Hình! Như! Mình! Được! Anh ấy! Tỏ! Tình!】
Kinh ngạc =口=!
Cơn buồn ngủ của Lưu Gia Nhã lập tức bay hết, cô lật người ngồi thẳng dậy y như con cá chép.
Lưu Gia Nhã: 【Ai? Không phải lần trước cậu vừa từ chối lớp trưởng sao?】
Người Không Thích Uống Nước: 【Chuyện rất cấp bách! Là, là sư phụ của mình…】
Trước đây Kiều Hướng Thiển từng kể cho Lưu Gia Nhã nghe chuyện mình có quen một sư phụ đang thi đấu chuyên nghiệp. Bây giờ cô cũng thi đấu chuyên nghiệp nên Lưu Gia Nhã hoảng cmnr.
Cô nàng không ngờ rằng anh sư phụ kia lại thích đệ tử của mình đó???
Lưu Gia Nhã: 【???】
Người Không Thích Uống Nước: 【Vừa rồi anh ấy tỏ tình, mình phải làm sao bây giờ? Mình nên trả lời thế nào đây?】
May là bình thường tuy Lưu Gia Nhã cà lơ phất phơ, nhưng tới thời khắc quan trọng thì cô nàng vẫn rất đáng tin cậy.
Lưu Gia Nhã: 【Được rồi, hai người đều thi đấu chuyên nghiệp, vậy anh ấy gặp cậu ngoài đời rồi nên mới bày tỏ đúng không?】
Người Không Thích Uống Nước: 【Chưa gặp, nhưng anh ấy đột nhiên…】
Lưu Gia Nhã: 【Được rồi, yêu qua mạng, vậy cậu thích anh ấy không?】
Người Không Thích Uống Nước: 【Mình ư? Mình… có cảm tình?】
Lưu Gia Nhã: 【Cậu thêm dấu chấm hỏi này, sao mình có thể cho rằng cậu sốt ruột như thế chỉ vì cậu có cảm tình đây? Còn lâu, cậu tự hỏi lương tâm của cậu coi có đang gạt mình không?】
Kiều Hướng Thiển thành thật đặt tay lên ngực trái, nơi đầu quả tim đang đập ‘thình thịch’, ‘thình thịch’.
Được rồi, cô nói dối, tới cô cũng không ngờ…
Lưu Gia Nhã: 【Không phải chuyện này rất đơn giản à? Thích thì nhích thôi, lao vào lòng anh ấy, tình yêu kiểu Platon [] thời nay hiếm lắm!】
Người Không Thích Uống Nước: 【Nhưng mình chưa gặp anh ấy bao giờ…】
Lưu Gia Nhã: 【Anh ấy đang thi đấu chuyên nghiệp mà, cậu cũng vậy. Chuyện gặp này rất khó sao?】
Người Không Thích Uống Nước: 【Hình như nhanh quá…】
Lưu Gia Nhã: 【Ô hay, không phải hai người đã biết nhau rất lâu rồi hả? Ngày nào cũng nói chuyện còn gì? Hồi cấp ba, người yêu cũ nhắn tin với mình có một tháng mà bọn mình yêu nhau một năm đấy, thế là nhanh à?】
Lưu Gia Nhã: 【Nếu cậu thấy anh ấy không tệ thì cứ nhích đi, yêu đương thôi mà, có kết hôn đâu mà sợ?】
Câu nói này khiến Kiều Hướng Thiển bừng tỉnh.
Có một số việc, người trong cuộc không thể nhìn rõ, chỉ đăm đăm vào mấy chuyện bé tí teo nhưng người ngoài cuộc lại có thể nhìn thấu một cách rõ ràng.
Kiều Hướng Thiển nhắn tin với Lưu Gia Nhã được năm phút, cô mới bắt đầu ngộ ra chân lý, trong khi một căn phòng khác lại đang rối bời.
…
Một phút không trả lời.
Hai phút.
Năm phút…
Dư Hoán Xuyên cảm thấy mình đã quá xúc động.
Lúc gửi câu này xong, anh cũng cảm thấy không ổn. Kiều Hướng Thiển nhát thư thỏ vậy, có khi nào sẽ bị anh doạ sợ không?
Dư Hoán Xuyên rất muốn gửi thêm tin nữa xem mình đã bị block chưa, nhưng anh… hoàn toàn không dám cử động.
Anh sợ khi nhắn hỏi rồi sẽ nhận được câu — “Tin nhắn của bạn đã bị đối phương từ chối nhận.”
Dư Hoán Xuyên chưa từng lâm vào cảnh túng quẫn như thế.
Nhưng chờ đợi thật sự là quá lâu, một giây trôi qua thôi mà anh cảm thấy như đã một giờ vậy.
Dư Hoán Xuyên bắt đầu cố nhớ xem mình đã từng lo lắng như thế này bao giờ chưa? Từ khi anh biết nhận thức tới năm nay là tuổi… Sau đó, anh rút ra một kết luận, chưa từng.
Đây là lần đầu tiên anh lo lắng tới vậy.
Điện thoại trong tay chợt rung lên, Dư Hoán Xuyên vô thức cúi đầu, rốt cuộc bé đệ tử cũng đã trả lời anh.
Người Không Thích Uống Nước: 【Tôi không cảm thấy vậy đâu. Tôi thấy… anh rất tốt!】
Đôi mắt của Dư Hoán Xuyên sáng rỡ.
Trong khi nhà trai cảm thấy đây là một câu trả lời tích cực thì Kiều Hướng Thiển, người cap câu trả lời gửi cho Lưu Gia Nhã đang bị mắng cho to đầu —
Lưu Gia Nhã: 【Cô em ngu ngốc của tôi ơi, cô đang phát thẻ người tốt đấy à?】
Kiều Hướng Thiển: “…” Gì? Thẻ người tốt?
Sắc mặt của cô cứng đờ.
Trả lời thế này mà giống phát thẻ người tốt sao?
Nhưng khi nhìn kỹ thì câu ‘Anh rất tốt’ này rất giống bài dùng để từ chối người ta thật.
Đừng —
Kiều Hướng Thiển nhanh chóng gửi thêm một tin nữa, trong đầu cô toàn là suy nghĩ, sư phụ đừng cảm thấy là cô đang từ chối anh nha.
Người Không Thích Uống Nước: 【Ý của em là, anh rất xứng đôi với em.】
Gửi xong tin này, cô lại thấy hình như hơi kiêu ngạo, thế là cô quýnh tới nỗi đánh cái chân hai lần, không kịp suy nghĩ liền gửi thêm một tin nhắn —
Người Không Thích Uống Nước: 【Dù sao thì bọn mình vẫn rất xứng đôi ạ!】
Kiều Hướng Thiển: “…”
Sao cô cảm thấy hơi sai sai nhỉ?
Hình như cô chủ động quá rồi, con gái như vậy có ổn không?
…
Mà phía bên kia, ba câu này của Kiều Hướng Thiển khiến Dư Hoán Xuyên đớ người.
Anh rất tốt.
Anh rất xứng đôi với em.
Bọn mình rất xứng đôi.
Dư Hoán Xuyên sờ sờ mũi, chợt cười thành tiếng nhưng anh cố kìm giọng lại, nâng mắt nhìn cửa phòng.
Không biết dáng vẻ bây giờ của cô trông thế nào nhỉ?
Anh chưa từng yêu đương, nhưng anh không ngốc.
Lời đã nói ra cả rồi, anh cũng không phải quái thai A Hoán độc thân bằng thực lực.
Cho nên, anh dứt khoát đáp:
Chín Vạn: 【Anh cũng thấy vậy.】
Kiều Hướng Thiển cười tới hai mắt cong cong.
Ừm, tiếp theo —
Chín Vạn: 【Vậy em có muốn trải nghiệm cảm giác xứng đôi hơn nữa không?】
Nhìn thấy câu này, Kiều Hướng Thiển biết thừa còn giả ngu, gửi lại dấu chấm hỏi.
Kịch bản, kịch bản đấy.
Thời điểm thế này, rụt rè là điều mà con gái nên làm.
Người Không Thích Uống Nước: 【?】
Chín Vạn: 【Anh không muốn làm sư phụ của em nữa.】
Chín Vạn: 【Anh muốn làm bạn trai của em.】
Oà —
Kiều Hướng Thiển cảm thấy mình sắp bốc cháy!!!
Rõ ràng là hồi tối cô không ăn đồ ngọt, nhưng khi nhìn thấy câu này, cô như cảm nhận được vị ngọt ngào lan tràn giữa răng môi. Cô đọc đi đọc lại câu đó mấy lần, sau đó mới vùi đầu vào chăn, nhịn cười.
Một bàn tay thò ra, nghiêm túc gõ hai chữ:
Người Không Thích Uống Nước: 【Vâng ạ.】
Kiều Hướng Thiển thề, đây nhất định là chuyện thứ hai trong đời mà cô xúc động tới thế sau lần theo đuổi con đường thi đấu chuyên nghiệp ấy.
Sau khi xác định quan hệ, cô bình tĩnh lại, bắt đầu cân nhắc tới chuyện danh tính của Chín Vạn.
Chín Vạn: 【Cuối cùng cũng được đổi chức.】
Người Không Thích Uống Nước: 【Là sao?】
Chín Vạn: 【Từ người xa lạ thành người gần gũi đó.】
Ừm, sư phụ trở thành bạn trai, khoảng cách xa thật.
Kiều Hướng Thiển gật đầu tán thành.
Sau khi nhận lời anh, Kiều Hướng Thiển cảm thấy mối quan hệ giữa họ dường như chẳng thay đổi gì. Hai người vẫn trò chuyện với nhau như trước, chỉ khác là Kiều Hướng Thiển cảm thấy câu nói nào cũng ngập tràn sự hường phấn thôi.
Người Không Thích Uống Nước: 【Sư phụ cũng không thể tính là người xa lạ mà.】
Chín Vạn: 【Không giống nhau.】
Mấy cô nàng yêu đương qua mạng luôn tưởng tượng xem đối phương trông như thế nào.
Tuy chỉ nói chuyện vô bổ với Chín Vạn nhưng tâm trạng của Kiều Hướng Thiển vẫn rất vui vẻ. Cô không nhịn được mà hỏi nhiều hơn.
Dù cho bây giờ đã là mười một giờ đêm.
Người Không Thích Uống Nước: 【Lần trước em gia nhập clan mới trong game có gặp em họ của anh. Em ấy nói là anh đi thi đấu chuyên nghiệp, thật không ạ?】
Kiều Hướng Thiển thầm nghĩ: Trước đây cô không hỏi là vì Chín Vạn muốn bảo vệ sự riêng tư. Nhưng nếu bây giờ hai người đã là người yêu của nhau thì cô có thể đề cập tới chuyện này nhỉ?
Kiều Hướng Thiển hít sâu một hơi.
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dù Chín Vạn mập hay ốm, cao hay thấp,… cô đều muốn biết anh trông như thế nào.
Tuy không biết đây là cảm giác gì nhưng trước giờ cô chưa từng căng thẳng như vậy.
Cô đã không còn thoả mãn với chuyện chỉ chơi game cùng anh, nghe giọng nói của anh, yêu anh bằng tinh thần nữa.
Cô muốn biết được dáng vẻ của anh.
Cô muốn được chạm vào anh một cách chân thực nhất.
Chín Vạn: 【… Ừm.】
Nhận được câu khẳng định, trái tim của Kiều Hướng Thiển đập nhanh hơn. Cô cố gắng dùng ngữ điệu nhẹ nhàng và vui vẻ để trả lời anh.
Người Không Thích Uống Nước: 【Oà, thế mà lần trước anh còn giả vờ với em, bảo em giới thiệu cho anh nữa chứ.】
Chín Vạn: 【Anh sai rồi.】
Thấy đối phương lập tức nhận sai, tâm trạng của Kiều Hướng Thiển dễ chịu hơn nhiều.
Người Không Thích Uống Nước: 【Chuyện em đi thi đấu chuyên nghiệp hot như vậy, chắc anh biết em là ai rồi phải không? Thế anh thuộc đội tuyển nào vậy?】
Bên này.
Lúc nhìn thấy câu hỏi của Kiều Hướng Thiển, trái tim của Dư Hoán Xuyên hơi khựng lại, nhưng anh cho rằng: Dù sao mình cũng đã chuyển lên chính thức rồi —
Nói sớm nói muộn gì cũng phải nói, không chừng nhân cơ hội này để nói luôn còn tốt hơn.
Chín Vạn: 【Em đoán xem?】
Anh vừa cầm điện thoại, bước xuống giường, vừa gửi tin nhắn. Anh đi tới cánh cửa đối diện, chuẩn bị tạo bất ngờ —
Người Không Thích Uống Nước: 【Không đoán đâu, nhiều đội tuyển như thế, em đoán không ra.】
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ ‘cốc cốc’, không nặng không nhẹ.
Kiều Hướng Thiển vừa gửi tin nhắn vừa leo xuống giường, thuận tay thả cái gối xuống, trong lòng còn tự hỏi rằng khuya như vậy rồi, còn ai tới tìm cô nhỉ…
Chín Vạn: 【Bé đệ tử,】
Chín Vạn: 【Mở cửa.】
Lúc Kiều Hướng Thiển nhìn thấy câu này, tay của cô đã đặt trên nắm cửa.
Chín Vạn… là người trong đội?
Cảm xúc lúc đó của cô như thế nào nhỉ?
Chính là đầu óc rỗng tuếch, mà tay còn nhanh hơn não, cô mở cửa ra.
Bóng đèn ngoài hành lang vẫn chưa đổi, tối tăm mù mờ, nhưng quần áo của người tới đây rất dễ nhận biết.
Dép lê màu đen, áo ngủ màu lam, ngón tay thon dài…
Kiều Hướng Thiển nhìn lên trên.
Khuôn cằm vuông vức, và cả ánh mắt đang chuyên chú nhìn cô…
Nụ cười của cô cứng lại.
Bình thường, Kiều Hướng Thiển cảm thấy khi anh cười rộ lên trông rất điển trai, nhưng bây giờ thì…
Rầm!
Cô đột nhiên đóng cửa lại.