Chiến Dịch Chia Tay

chương 67

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đây là lần đầu tiên Kiều Lâm Lâm tiếp xúc với luật sư chuyên nghiệp. Không biết luật sư nào cũng lợi hại như vậy hay vì nhờ nam thần nên anh họ Hứa đặc biệt quan tâm, tóm lại là quy trình ký hợp đồng nhẹ nhàng hơn cô nghĩ rất nhiều.

Hứa Tư Nguyên kiểm tra và thảo luận hợp đồng cùng Châu Sâm, sau khi xác nhận những điều khoản không có vấn đề gì, Hứa Tư Nguyên còn yêu cầu bổ sung thêm vài điều khoản. Thứ nhất là về thời gian làm việc, Hứa Tư Nguyên cứng rắn yêu cầu bất kể kế hoạch công việc ra sao thì cũng không được làm việc vượt quá tám giờ tối, nếu bắt buộc tăng ca sau tám giờ thì phải có lương tăng ca, mặt khác bên A phải cử người đưa bên B về trường; đồng thời không được tăng ca quá mười giờ tối, nếu bên A có sai sót dẫn đến việc bên B không thể về ký túc xá đúng giờ thì bên A phải chịu trách nhiệm lo ăn ở cho bên B.

Đây chỉ là điều khoản bổ sung đầu tiên nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ cho thấy tính tỉ mỉ của Hứa Tư Nguyên, anh ấy đã suy xét tất cả mọi phương diện có lợi cho Kiều Lâm Lâm mà chính cô cũng nghĩ tới. Kiều Lâm Lâm nghe xong thì há hốc mồm, sau đó vô cùng vui vẻ, vốn dĩ cô chỉ là nhân viên bán thời gian, nhưng khi anh họ Hứa đưa ra điều khoản phụ thì cô đã gần như là nhân viên chính thức rồi, tuy chưa đến mức có đãi ngộ to tát gì nhưng ít nhất nhân viên chính thức của công ty sếp Châu có đãi ngộ gì thì cô cũng có, tan làm muộn còn được người trong công ty đưa về, nếu phía công ty không thực hiện đúng theo hợp đồng thì chẳng những hai bên sẽ lập tức ngừng hợp tác mà phía công ty còn phải bồi thường theo “Bộ luật Lao động”.

Tóm lại, qua bàn tay của anh họ Hứa, bản hợp đồng hoàn chỉnh vô cùng chuẩn mực khiến Kiều Lâm Lâm rất an tâm.

Trái ngược với sự vui mừng của Kiều Lâm Lâm, Châu Sâm hơi giật mình trước sự chuyên nghiệp của Hứa Tư Nguyên, có điều nghĩ cô “nhân viên ngoài biên chế” còn nhỏ và đang đi học, hơn nữa yêu cầu của luật sư cũng không quá đáng nên cuối cùng anh ta vẫn đồng ý.

Hai bên đạt được tiếng nói chung, chờ sau khi đến tiệm photocopy gần đó in hai bản hợp đồng và ký tên xong thì trời cũng sẩm tối, trước đó Châu Sâm mời mọi người đi ăn cơm nhưng sau đó có người gọi điện liên tục, hẳn là có chuyện gấp nên ký hợp đồng xong bèn xin lỗi rồi cầm túi văn kiện vội vã rời đi.

Sếp đi lại càng khỏe, Kiều Lâm Lâm nhìn bản hợp đồng, chân thành nói: “Hôm nay cảm ơn anh họ Hứa nhiều lắm, em mời anh ăn cơm nhé.”

Hứa Tư Nguyên cười để lộ đôi mắt đào hoa cong cong, nói: “Anh lớn hơn tụi em nhiều lắm, đâu thể để em út trả tiền được, hôm nay anh mời, coi như cho tụi em nợ, chờ chừng nào hai đứa tốt nghiệp tự lập về tài chính rồi thì hẵng mời anh.”

Kiều Lâm Lâm muốn mời cơm để bày tỏ tấm lòng, vậy mà anh họ Hứa lại cho cô gánh một khoản nợ nên tất nhiên là cô không muốn, chờ cô tốt nghiệp tự lập tài chính thì có lẽ anh họ Hứa đã quên cô là ai luôn rồi, chỉ là bèo nước gặp nhau, cô biết đi đâu để trả nợ.

Kiều Lâm Lâm bất giác nhìn nam thần, muốn nhờ anh giúp mình khuyên anh họ Hứa, nhưng có lẽ Cố Chi Thu hiểu sai ý, anh dịu dàng vỗ về: “Anh hai kén ăn lắm, cứ nghe theo anh ấy đi.”

Tuy giọng hơi nhỏ nhưng Hứa Tư Nguyên vẫn nghe thấy, Kiều Lâm Lâm chưa kịp nói gì thì anh ta đã bất mãn với thằng em họ: “Mày gọi điện nhờ anh là anh đồng ý ngay, còn lái xe qua hai khu để đến đây, nể tình anh bôn ba vất vả, mày không nói tốt cho anh mày tí được à?”

Cố Chi Thu nghe lời, nói lại: “Khẩu vị của anh hai cao cấp lắm.”

Kiều Lâm Lâm rất hiếm khi thấy Cố Chi Thu “hoạt bát” như lúc này. Ở trường anh là đại thần, mọi người xung quanh hầu như đều khâm phục và ngưỡng mộ anh, còn những lúc hai người ở riêng với nhau thì anh cũng rất trưởng thành và bao dung. Ấy thế mà trước mặt người anh họ có sự nghiệp thành công, nam thần nổi tiếng toàn trường cũng chỉ là một cậu em ngoan ngoãn mà thôi.

Vì bận ngẩn ngơ nhìn nam thần khuất phục trước anh họ nên Kiều Lâm Lâm đã bỏ lỡ thời gian phản đối.

Sau đó, anh họ Hứa có khẩu vị cao cấp đã lái xe nửa tiếng đưa họ đến nhà hàng của bạn anh ấy. Nhà hàng rất sang trọng, hệt như mấy nhà hàng nổi tiếng trên ti vi, không phải phòng ăn chung mà là mỗi phòng riêng có sức chứa khoảng bốn năm người, không gian mỗi phòng không lớn nhưng kín đáo, chỉ khi nhân viên phục vụ bưng món lên thì mới mở cửa phòng ra.

Kiều Lâm Lâm ăn một bữa đồ Nhật chính tông rất ngon miệng. Hứa Tư Nguyên vừa là bạn của chủ nhà hàng và là khách quen ở đây, đến đầu bếp chính cũng bớt chút thời gian tới chào hỏi nhân lúc lên món, nguyên liệu nấu các món của họ đều là những thứ tươi mới nhất của nhà hàng, hơn nữa thực đơn cũng rất phong phú, gồm cá than, cá ngừ đại dương, cá hồi và cá thờn bơn, đều là những món ăn ngon có lượng calo thấp, Kiều Lâm Lâm ăn rất thoải mái mà không sợ mập.

Ăn uống thỏa thuê xong còn được anh họ Hứa chở về trường, chút trách móc ít ỏi còn sót lại của Kiều Lâm Lâm dành cho nam thần vì anh không nói tiếng nào đã gọi anh họ của anh tới cũng tan thành mây khói, suy cho cùng nam thần cũng là vì cô mà.

Hoàn toàn vứt bỏ lo lắng về việc “trả nợ”, Kiều Lâm Lâm hỏi anh: “Sao anh họ Hứa biết em là Tiểu Kiều?”

Cố Chi Thu nắm tay cô đi về hướng ký túc xá, trả lời bâng quơ: “Lúc anh gọi điện nhờ anh ấy thì có kể tình huống của em.”

Nghe thì thấy rất bình thường nhưng Kiều Lâm Lâm cứ thấy kỳ lạ sao đó, bởi vì thái độ của anh họ Hứa đối với cô quá đỗi thân thiết trong khi lúc đàm phán với sếp Châu thì anh ấy rất cao ngạo, nhìn là biết có lẽ bình thường cũng hay cười nhưng chắc chắn không phải kiểu người bình dị, gần gũi, vậy nên làm sao mới gặp cô lần đầu mà đã đối xử với cô thân thiết như với nam thần rồi?

Thái độ quá mức thân thiết của anh họ Hứa khiến cô nghĩ tới mẹ của nam thần khi họ gặp nhau ở trung tâm thương mại cách đây không lâu, chẳng lẽ đây là di truyền?

Kiều Lâm Lâm không hiểu, có điều vì tin tưởng nam thần nên cô không nghi ngờ gì nữa mà tin rằng anh họ Hứa biết cô là do nam thần giới thiệu.

Nói tới đây, cô mới thuận miệng nói: “Em thấy làm vậy phiền anh ấy quá, nhờ bạn học là được mà.”

Cố Chi Thu vẫn nhẹ nhàng nói: “Anh chỉ hỏi thử thôi, nếu anh hai không rảnh thì sẽ nhờ bạn học, nhưng anh ấy đồng ý ngay.”

Kiều Lâm Lâm ngạc nhiên: “Công việc của anh họ Hứa nhàn nhã thế á?”

Cô thấy anh ấy đàm phán với sếp Châu trông rất chuyên nghiệp, không khác gì luật sư giỏi giang trên ti vi, sao nhàn nhã được nhỉ, thật khiến người khác bất ngờ.

Cố Chi Thu điềm nhiên gật đầu: “Chắc vậy, anh cũng không rõ lắm.”

Kiều Lâm Lâm gật đầu, thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên thực tế khác xa phim ảnh, anh họ Hứa đẹp trai và phong độ nhường ấy, nếu ở trong phim thì chắc chắn rất có giá, có khi còn là luật sư hàng đầu ấy chứ, nhưng ngoài hiện thực thì có là trai đẹp ngời ngời cũng chỉ là nhân viên quèn mà thôi, tựa như Cố thần nổi danh toàn trường thì cũng chỉ là em út quèn trong phòng thí nghiệm vậy. Đại thần cũng chỉ có vậy mà thôi.

Kiều Lâm Lâm bình thường trở lại, vui vẻ ôm hợp đồng rủ nam thần đến thư viện.

Cố Chi Thu giật mình trước sự chăm chỉ dạo gần đây của cô, giơ tay nhìn đồng hồ, ngạc nhiên hỏi: “Giờ này đến thư viện thì cũng chỉ học được chưa tới một tiếng thôi, vậy có sao không?”

Ký túc xá tắt đèn lúc mười giờ tối, thư viện đóng cửa lúc chín rưỡi, Kiều Lâm Lâm nghĩ ngợi chốc lát, vẫn rất muốn đến thư viện: “Không sao đâu, học tới lúc đóng cửa thì mình về, em có mang theo sẵn sách vở, giờ mình tới thư viện luôn khỏi cần ghé ký túc xá.” Vừa nói cô vừa thấy may mắn vỗ vỗ túi xách.

Không phải cô ham học mất ăn mất ngủ mà là vì không thể để thành tích cuối kỳ tụt giảm, nếu bị giảm sút thì coi như toi. Lúc trước cô còn có thể thong thả học hành vì còn tận một tháng và cô rất chăm chú nghe giảng, một tháng là quá đủ để cô ôn tập. Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, theo như sếp Châu nói thì sắp tới họ sẽ chụp rất nhiều sản phẩm mới, mà cô chỉ có thể chụp vào hai ngày cuối tuần, vì vậy từ giờ đến kỳ nghỉ đông, hầu như cuối tuần nào cô cũng phải làm việc.

Đây chính là phiền não ngọt ngào, cuối tuần không rảnh, cô chỉ có thể tranh thủ thời gian rảnh rỗi trong tuần để học hành mà thôi.

Ba cô bạn cùng phòng sống quá an nhàn, Kiều Lâm Lâm sợ ở trong phòng sẽ chơi theo họ nên lựa chọn tốt nhất là đến thư viện.

Thấy cô kiên quyết, Cố Chi Thu cũng gật đầu: “Vậy đi thôi.”

Sau đó là chuỗi ngày Kiều Lâm Lâm đi sớm về muộn, không còn thời gian hạnh phúc nằm ườn ở ký túc xá sau giờ học nữa mà là tranh thủ từng giây phút một để đến thư viện. Cô không đi một mình mà thích rủ rê bạn bè, mấy người bạn cùng phòng bao gồm Tạ Văn Lệ thích mọc rễ trong phòng cũng bị cô lôi tới thư viện rất nhiều lần, nhưng tần suất cô đến thư viện quá nhiều, cứ tan học là lại chạy đến thư viện khiến ba cô bạn dần dần không chịu nổi nữa, vì vậy Kiều Lâm Lâm đành rủ người khác, ngay cả mấy nam sinh hiếm hoi của lớp cũng bị cô rủ rê. Nếu không biết cô đi làm thêm, e rằng bạn học cùng lớp sẽ tưởng cô phấn đấu để đuổi kịp bạn trai, nỗ lực vì tình yêu mất.

Trình Viên Viên có hơi thổn thức, nhiều lần thở than sau khi Kiều Lâm Lâm đi thư viện về, nói đến cả đại thần cũng không khiến cô cam tâm tình nguyện học tập, vậy mà chỉ một công việc làm thêm đã lay chuyển được cô, như vậy có thể thấy sức mạnh của tình yêu là hữu hạn, chỉ có đồng tiền mới khiến người ta làm được tất cả.

Kiều Lâm Lâm phớt lờ sự trêu ghẹo của bạn bè, mà cô cũng không có thời gian để ý vì cô rất bận, không những mất ăn mất ngủ gặm sách mà còn phải tập thể dục ba ngày mỗi tuần, hiện giờ cô không chỉ rèn luyện vì vóc dáng mà còn để tăng cường thể lực bởi nghe nói làm người mẫu cho cửa hàng còn vất vả hơn người mẫu ảnh chụp tạp chí, không những phải nhanh chóng thay quần áo liên tục mà còn làm việc liên tục mười mấy tiếng, sau một ngày làm việc e rằng toàn thân sẽ vô cùng nhức mỏi, nếu thể lực không tốt thì mỗi phút làm việc sẽ là một phút hành xác.

Kiếm tiền cũng phải giữ được cái mạng để xài tiền, Kiều Lâm Lâm rất quý trọng thân thể, bèn vừa chăm chỉ học tập vừa siêng năng vận động, thực hiện đúng khẩu hiệu “Hãy khỏe mạnh để cống hiến năm mươi năm cho tổ quốc”.

Tuy nhiên, dù Kiều Lâm Lâm đã chuẩn bị tinh thần nhưng sau khi kết thúc ngày làm việc đầu tiên, cô vẫn suýt gục ngã, may là có Cố Chi Thu ở bên cô cả ngày, sau đó nửa dìu nửa ôm cô bắt xe về trường.

Ngày chủ nhật Cố Chi Thu không đi cùng cô nhưng buổi tối đã xin nghỉ để đến studio đón cô.

Kiều Lâm Lâm được trả lương theo tuần, vì vậy tuy quá trình làm việc rất vất vả nhưng đến thứ hai nhận được tiền lương thì cô lại tràn đầy sức sống.

Bây giờ cô chỉ là người mới, tiền lương cho một ngày chụp ảnh vất vả là một nghìn hai, vì không ký kết với công ty đại diện hoặc quản lý, không phải chia tiền cho ai, do đó làm việc hai ngày cô lấy trọn hai nghìn tư, theo như sếp nói thì tuần nào cũng làm việc, như vậy mỗi tháng cô kiếm được hơn mười nghìn.

Còn chưa tốt nghiệp mà đã hoàn thành mục tiêu thu nhập mỗi tháng hơn mười nghìn, Kiều Lâm Lâm cười không khép được miệng. Với loại người trong mắt chỉ có tiền như cô thì hễ có tiền là rất dễ thương lượng, vì vậy dù tuần trước than thở vô số lần “Mình chết mất” thì tuần này cô vẫn phấn khởi đi làm.

Việc cô chỉ nhớ cái lợi chứ quên cái hại khiến Cố Chi Thu rất sầu não, bèn tiếp tục xin nghỉ hai buổi tối cuối tuần để đi đón cô về vì sợ cô mệt quá mà ngất xỉu giữa đường.

Kiều Lâm Lâm sống vui vẻ trong đau khổ hơn nửa tháng, cuối cùng tạp chí do cô làm ảnh bìa cũng tới thời gian phát hành, đang tính hỏi thăm Kimi hoặc biên tập viên thì Cố Chi Thu đột nhiên hỏi cô dự định đón sinh nhật thế nào.

Hằng năm Kiều Lâm Lâm đón sinh nhật hai lần vì cô sinh vào tháng chạp, khi đó đã cận tết, được nghỉ đông rồi nên theo âm lịch cô chỉ có thể ở nhà với bố mẹ. Hồi cấp ba cô không có bạn bè, không mừng sinh nhật với bạn cũng không sao, nhưng lên đại học đã có bạn thân, nói thế nào cũng không thể để họ vắng mặt trong sinh nhật mình, vì vậy Kiều Lâm Lâm đã nhanh trí đón sinh nhật theo dương lịch với bạn bè.

Đây không phải là lần đầu tiên cô làm thế, ở kiếp trước cô cũng sinh vào tháng chạp và cũng tổ chức sinh nhật theo dương lịch ở trường, về nhà thì mừng sinh nhật theo âm lịch, nhờ vậy không ảnh hưởng gì tới việc đón sinh nhật cùng bạn bè và người thân.

Nhưng cũng vì vậy mà ông bà Kiều chỉ nhớ ngày sinh âm lịch của cô, không nhắc gì tới sinh nhật dương lịch, Kiều Lâm Lâm cũng lờ mờ phát hiện mấy ngày qua hình như đám bạn lén bàn bạc cái gì đó sau lưng cô nhưng lúc đó cô không để ý, vì vậy mãi đến khi nghe nam thần hỏi, cô mới sực tỉnh lấy điện thoại ra nhìn thời gian: “Ờ ha, mốt là sinh nhật em rồi nè.”

Đây là lần đầu tiên Kiều Lâm Lâm bận đến mức quên mất sinh nhật mình, trước kia cô toàn mong đợi mọi người sẽ chuẩn bị quà gì cho cô trước tận mấy ngày.

Thấy cô bối rối, Cố Chi Thu cười bất đắc dĩ, đề nghị: “Thứ năm phải đi học, hay là buổi tối đặt nhà hàng ăn cơm cùng mọi người rồi sau đó đi karaoke?”

Sinh nhật năm ngoái của Kiều Lâm Lâm được sắp xếp y như vậy, lúc đó tuy cô chưa chính thức theo đuổi nam thần thành công nhưng cũng không khác biệt là bao, vì vậy anh cũng tham gia tiệc sinh nhật của cô, hơn nữa còn chuẩn bị quà cho cô nữa.

Bây giờ nghe vậy, Kiều Lâm Lâm thoáng khựng lại, chợt nảy ra ý tưởng, hai mắt tỏa sáng nhìn anh: “Không đi hát được không?”

Cố Chi Thu không nhận ra nguy hiểm, rất chiều chuộng gật đầu: “Được, sinh nhật của em, em quyết định.”

“Vậy em muốn đi bar!” Cô phấn khởi tuyên bố.

Cố Chi Thu bất giác nhíu mày nhưng nhanh chóng giãn ra, nói: “Cũng được, vậy thì đi bar, tìm quán nào ổn ổn một chút.”

Dù sao anh cũng hứa rồi, nếu không thực hiện, e rằng cô sẽ nhắc mãi mất.

“Em không muốn đi cùng mọi người đâu.” Kiều Lâm Lâm ghé sát lại, đôi mắt phát sáng thiếu điều hiện rõ ý định của mình, “Anh đã hứa là chỉ có chúng ta đi bar rồi.”

Cố Chi Thu: …

Hết chương

- -----oOo------

Truyện Chữ Hay