Chiến Dịch Chia Tay

chương 63

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Sa

Kiều Lâm Lâm vốn đang lơ đễnh, nghe cô bạn nói đến phần sau thì biểu cảm cũng dần nghiêm trọng, nếu không có cuộc thi chụp ảnh đó, có lẽ đàn chị Trần sẽ không biết cô là ai chứ đừng nói là mời cô làm việc.

Theo logic này, nam thần quả là “người có công lớn nhất” cho thành công hiện nay của cô, mà cô chỉ đãi bạn bè để ăn mừng, tuần trước còn mời đàn chị Trần và anh Kimi ăn cơm coi như cảm ơn đàn chị, thế nhưng lại chưa cảm ơn đại công thần, liệu có vô ơn lắm không?

Kiều Lâm Lâm bắt đầu hối lỗi, Trình Viên Viên thấy cô đột nhiên tỏ ra nghiêm trọng bèn thắc mắc: “Sao vậy?”

“Mày nói rất phải, tao đang suy nghĩ phải cảm ơn anh ấy thế nào.”

Trình Viên Viên: “…”

Tuy chính cô nàng mới là người chơi ngu chuyển đề tài sang nam thần nhưng phản ứng của bạn Kiều khiến cô cảm thấy mình dù là chủ động bưng bát cơm chó lại suýt bị nghẹn.

Trình Viên Viên không muốn bị nghẹn nên dứt khoát nói sang chuyện khác, khoác vai Kiều Lâm Lâm nói: “Nói thật nhé, mày giữ được tinh thần như này là tụi tao an tâm rồi.”

Đề tài thay đổi quá nhanh khiến Kiều Lâm Lâm không theo kịp: “Gì cơ?”

“Tao biết mày muốn tham gia vào câu lạc bộ người mẫu của trường, cũng muốn được tỏa sáng, muốn được làm nhân vật chính, tất nhiên không chỉ mỗi mình mày, con gái tụi mình ai mà không ôm mộng ngôi sao chứ? Chỉ là tụi tao tự biết nhan sắc có hạn nên từ bỏ, còn mày đẹp gái thì vẫn cứ mơ thôi, thậm chí nếu may mắn quen biết người trong giới showbiz, có khi còn được dẫn dắt vô nghề ấy chứ. Bây giờ là cơ hội tốt nhất, không phải ai cũng gặp được cơ hội tuyệt vời như mày đâu, nếu tao là mày thì cũng khó mà từ chối cơ hội ngàn năm có một này.”

Cuối cùng Kiều Lâm Lâm cũng hiểu ý của cô bạn, nói: “Ban nãy tao nói với mày rồi mà, với điều kiện của tao, cho dù có debut cũng không có cơ hội xuất hiện trước công chúng, không cần thiết phải làm chuyện vô ích.”

“Tao cũng nghĩ vậy đó.” Trình Viên Viên gật đầu, cười nói: “Nói gì thì nói, tụi mình vất vả học tập hơn mười năm mới thi đậu Trường Thanh, tuy ngành Tiếng Trung không phải ngành hot nhưng cũng không phải lo khó kiếm việc làm, nghe nói người tuyển dụng rất quan tâm tới ứng viên tốt nghiệp trường nào, tụi mình cầm tấm bằng tốt nghiệp trường danh giá, chỉ cần có năng lực và thái độ tốt, lãnh đạo cũng sẽ vui lòng cho chúng ta cơ hội. Tóm lại là xuất phát điểm của tụi mình khá cao, chắc chắn có nhiều đãi ngộ và cơ hội tốt hơn bạn bè đồng lứa, không dám nói sẽ leo lên chức giám đốc này nọ hay cưới được chồng đẹp chồng giàu nhưng ắt hẳn cuộc sống sẽ không phải lo nghĩ quá nhiều. Nếu bây giờ mày từ bỏ tất cả, dấn thân vào showbiz làm kẻ vô danh thì quá là có lỗi với mớ tóc rụng trong khoảng thời gian ôn thi.”

Nói tới đây, Trình Viên Viên mừng rỡ nhìn Kiều Lâm Lâm: “Tụi tao cứ sợ mày nghĩ dại, sợ mày đánh mất bản thân trước cám dỗ, không ngờ bé Tiểu Kiều trông thì ngu ngơ nhưng tỉnh táo phết.”

“Tự tụi mày lo lắng vô cớ đó chứ, tao thông minh thế này mà cần tụi mày lo chắc?” Kiều Lâm Lâm cự nự nhưng lòng rất ấm áp, cuối cùng cũng biết vì sao hôm nay cô bạn lại đi theo mình rồi, hóa ra là để nhắc nhở cô không bị sa ngã.

Đáng tiếc cô ấy đã lo lắng công cốc rồi, cô thông minh sáng suốt thế này thì sao có thể bị cám dỗ nho nhỏ làm lạc lối, từ bỏ kế hoạch cuộc sống của mình chứ? Kiều Lâm Lâm rất kiên định, bất kể cô phát triển đến đâu thì người mẫu cũng chỉ là nghề phụ, nhân lúc có cơ hội kiếm thêm chút tiền mà thôi.

Dĩ nhiên nếu có cơ hội thì cô vẫn muốn tiếp tục làm người mẫu để kiếm thêm thu nhập nhưng quan trọng nhất vẫn là tìm công việc ổn định nhẹ nhàng, sau này cô còn phải mua nhà, không có công việc ổn định sao được?

Trình Viên Viên không thấy mình lo thừa, ít nhất sau cuộc chuyện trò, cô ấy đã hoàn toàn nhẹ nhõm, tâm trạng nhẹ nhàng, mang tâm thế trải nghiệm cuộc sống đi theo Kiều Lâm Lâm tới nơi hẹn, sau đó bận rộn bê trà rót nước cả ngày.

Kết thúc công việc, Trình Viên Viên ê ẩm cả lưng, Kiều Lâm Lâm còn nhức mỏi hơn, ỉu xìu dựa vào Trình Viên Viên, thở dài thườn thượt: “Cuối cùng cũng xong, nếu còn chụp nữa chắc tao chết ngắc luôn mất.”

“Làm quá quá má ơi.” Trình Viên Viên đỡ cô, nói: “Mau thay đồ đi, nhanh nhanh còn về.”

“Tiểu Kiều với bạn vất vả lắm nhỉ.” Kiều Lâm Lâm dựa vào Trình Viên Viên không muốn nhúc nhích, Kimi cũng vừa phân phó cho trợ lý thu dọn đồ đạc xong, đi về phía họ. Khối lượng công việc của anh chẳng ít hơn Kiều Lâm Lâm là bao nhưng vì đã quen làm việc với cường độ như vậy nên trông không quá mệt mỏi, hơn nữa vì kết thúc công việc sớm hơn dự định nên tâm trạng cũng rất tốt, cười vui vẻ nói: “Hai em thu dọn đi, hơn sáu giờ rồi, anh mời hai em ăn cơm nhé, gần đây có quán lẩu ngon lắm.”

Bữa trưa cũng do Kimi mời, Kiều Lâm Lâm không tốn đồng nào cả, nhưng anh cũng coi như là ông chủ của cô nên cô không ngại ngần, chớp mắt đã lấy lại phần nào sức lực, đứng thẳng người đáp: “Dạ, cảm ơn anh Kimi.”

Quán lẩu khá gần studio, thêm nữa Kimi nói ở đó khó đỗ xe nên họ đi bộ. Nghĩ tới hương vị hấp dẫn của cái lẩu đang chờ đợi mình, Kiều Lâm Lâm thoắt cái không thấy nhức eo nữa, chân cũng không còn mỏi nữa, kéo cô bạn đi thẳng tới quán lẩu. Đây là quán lẩu Tứ Xuyên chính tông, mùi cay bao trùm khắp quán, tốc độ lên món rất nhanh, chỉ chốc lát sau họ đã cắm đầu ăn lẩu hệt như các thực khách khác.

Trong lúc Kiều Lâm Lâm ăn quên trời quên đất thì nghe Kimi nói: “Tiểu Kiều này, hai ngày nữa anh sẽ chuyển tiền cho em, chuyển qua Wechat hay Alipay đây?”

Nghe tới được trả lương, cô lập tức hăng hái, đặt đũa xuống, cười tít mắt nói: “Sao cũng được ạ.”

“Vậy chuyển qua Wechat nhé.” Kimi nhanh chóng quyết định rồi nói tiếp, “Phải rồi, mấy ngày nay em để ý Wechat nha, anh sẽ gửi bảng đăng ký cho em, em điền rồi gửi lại anh.”

“Bảng đăng ký?” Kiều Lâm Lâm không hiểu gì, “Bảng đăng ký gì ạ?”

Kimi thấy cô ngơ ngác thì buồn cười nói: “Lão Trần không nói với em à? Anh ký hợp đồng nhiếp ảnh gia với tạp chí Xu Hướng Quyến Rũ đó.”

“Em không nhớ đàn chị có nói hay không nữa.” Kiều Lâm Lâm vẫn ngơ ngác, “Nhưng em có biết tạp chí Xu Hướng Quyến Rũ…”

Còn chưa nói xong đã bị Trình Viên Viên chen ngang: “Nói thừa, Xu Hướng Quyến Rũ là tạp chí hàng đầu dành cho nữ sinh, hồi xưa bạn tao toàn nhịn ăn sáng để dành tiền mua báo đó, tao cũng được đọc ké.”

Trợ lý của Kimi cười nói: “Đúng vậy, hồi đi học chị với bạn chị cũng thay nhau mua báo để tiết kiệm tiền.”

Nghe họ nói, Kiều Lâm Lâm hơi chán nản, kiếp trước của cô không có Xu Hướng Quyến Rũ, tạp chí nổi tiếng dành cho nữ sinh là Vi Vi, tới thế giới này mới biết học sinh ưa chuộng báo Xu Hướng Quyến Rũ, song nhà cô rất nghèo, thỉnh thoảng có tiền tiêu vặt thì lo ăn lo uống chứ dại gì mà mua báo. Thảm nhất là khi đó cô chẳng những không có tiền mà còn không có bạn bè cho cô đọc ké. Kiều Lâm Lâm chủ động dời đề tài, hơi mong đợi hỏi: “Anh Kimi nói bảng đăng ký là có liên quan tới tạp chí của anh ạ?”

“Ừ, anh tưởng lão Trần nói cho em rồi chứ.” Kimi không vòng vo mà nói thẳng, “Nói thật, anh không thiếu người mẫu, cũng không thường làm việc với người mới vì phải tốn công đào tạo. Lão Trần giới thiệu em cho anh là để anh xem thử em có phù hợp với phong cách của bên anh hay không. Nếu anh thấy hợp và nộp hồ sơ của em lên thì khả năng em trúng tuyển sẽ rất cao.”

Kimi không nói rõ, cũng không nói anh chắc chắn cho Kiều Lâm Lâm trúng tuyển, tuy với địa vị của anh ở tòa soạn, đến cả chủ biên cũng sẽ nể mặt mấy phần nhưng không cần thiết phải nói huỵch toẹt ra thế.

Có điều Kiều Lâm Lâm vẫn vui mừng đến choáng váng trước tin bất ngờ đó, cô không ngờ mình lại có cơ hội trở thành người mẫu tạp chí. Người mẫu ảnh bán quần áo và người mẫu ảnh tạp chí là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nếu cô trở thành người mẫu ảnh tạp chí, sau này đi đâu là có thể hùng hồn giới thiệu mình là người mẫu ảnh, không phải dạng thường mà là đã chụp ảnh cho tạp chí. Hơn nữa lượng độc giả của Xu Hướng Quyến Rũ rất lớn, có khi cô còn trở thành hotgirl mạng ấy chứ.

Không chỉ Kiều Lâm Lâm nghĩ vậy mà khi ngồi tàu điện ngầm về trường, Trình Viên Viên cũng khó che giấu kích động mà vỗ vai cô: “Tiểu Kiều, mày sắp nổi tiếng rồi! Tao vừa lên mạng tìm hiểu, nghe nói tiêu chuẩn chọn người mẫu cho Xu Hướng Quyến Rũ cao lắm, gần như là tiêu chuẩn của nghề luôn ấy, vậy nên có nhiều người vô danh nhưng khi trở thành người mẫu cho báo là một bước lên mây ngay.”

Kiều Lâm Lâm hứng chí gật đầu: “Tao không cần một bước lên mây, kiếm được tiền là tao vui rồi.”

“Mày cứ hở ra là tiền tiền tiền, mày bị tiền che mắt rồi.” Trình Viên Viên móc mỉa, sau đó lại dặn dò: “Tao thấy anh Kimi với đàn chị tốt với mày lắm, có gì đừng quên cảm ơn người ta đó.”

Kiều Lâm Lâm cũng tán thành: “Phải nói đàn chị rất giống Lôi Phong, làm việc tốt không cần lưu danh, tao không ngờ chị ấy tốt với tao thế.”

Trình Viên Viên hâm mộ đỏ cả mắt, ẩn ý nói: “Chả biết mày ăn gì mà hên thế.”

Cơ mà muốn cảm ơn thì cũng phải chờ kết quả đã, bây giờ điều mà Kiều Lâm Lâm quan tâm nhất là bao giờ Kimi gửi bảng đăng ký cho cô. Kimi không để cô chờ lâu, ngay đầu tuần sau đã nhắn tin cho cô, chuyển khoản tiền lương tám trăm tệ kèm theo bảng đăng ký. Cô không vội nhận tiền ngay mà tải bảng đăng ký về, điền đầy đủ thông tin rồi gửi cho Kimi, chờ Kimi xác nhận đã nhận được xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm mà nhấn vào xác nhận lấy tiền.

Kimi nhắn biểu tượng OK rồi nói tiếp: “Khi nào có kết quả anh sẽ báo cho em, chắc chỉ vài ngày thôi.”

Anh tiến cử nội bộ nên có kết quả nhanh hơn quy trình thông thường, mới thứ tư đã gửi tin nhắn thông báo cho Kiều Lâm Lâm là hồ sơ của cô đã được thông qua, thứ sáu tới tòa soạn phỏng vấn.

Sau đó là phía tòa soạn trực tiếp liên lạc với Kiều Lâm Lâm, không còn liên quan tới Kimi nữa. Vì Kiều Lâm Lâm còn chưa phỏng vấn nên chỉ dám khoe khoang với các cô bạn cùng phòng và nam thần chứ không dám nói với nhiều người, ngày hôm sau vừa học xong là lập tức chạy tới tòa soạn.

Buổi phỏng vấn rất thuận lợi, các thông tin trên hồ sơ của cô đều là thật chứ không hề “nổ”, ảnh kèm theo là mấy tấm do nam thần chụp, không hề photoshop dù chỉ một chút, vì vậy biên tập rất hài lòng, trò chuyện mười mấy phút đã lập tức ký hợp đồng.

Xu Hướng Quyến Rũ là tạp chí dành cho người trẻ tuổi, thậm chí độc giả chủ yếu là học sinh, vì vậy số tuổi của người mẫu cũng hạn chế từ hai mươi lăm tuổi trở xuống, chủ yếu là từ mười tám tới hai mươi tuổi, những ai hai mươi lăm tuổi đều bị coi là quá già. Mà những người mẫu ở độ tuổi này phần lớn đều đang đi học, vì vậy biên tập đã quá quen cảnh sinh viên đi làm thêm như Kiều Lâm Lâm, có điều sau khi xác nhận cô là sinh viên Trường Thanh thì bèn trêu: “Học giỏi quá, cái câu “rõ ràng có thể dựa vào mặt nhưng lại đi theo đường thực lực” chắc là nói em rồi.”

Đây chính là đãi ngộ cao hơn bạn bè đồng lứa mà Trình Viên Viên đã nói, sau khi xác định thân phận “học sinh giỏi” của Kiều Lâm Lâm, biên tập viên thân thiết với cô hơn hẳn, còn trêu ghẹo cười đùa chứ không phải thái độ công việc như ban đầu. Tất nhiên biên tập viên tỏ ra thân thiết một phần cũng nhờ Kimi, Kiều Lâm Lâm không viết tên trường trong hồ sơ mà biên tập viên đã hỏi thẳng có phải cô học ở Trường Thanh hay không chứng tỏ Kimi đã “nháy” trước rồi.

Kiều Lâm Lâm biết thân biết phận mình là học sinh dở trong đám học sinh giỏi, biên tập viên trêu ghẹo khiến cô vừa vui vừa xấu hổ, không dám nhận hình tượng này, bèn nói sang chuyện khác, áy náy nói: “Chị Amy ơi, trường em quản lý tương đối nghiêm khắc, không thể để việc làm thêm ảnh hưởng tới học tập ạ…”

Amy đã quá quen với tình huống này rồi: “Không sao, chị sẽ sắp xếp cho em, trừ cuối tuần ra thì em rảnh bữa nào?”

Cuối tuần là ngày nghỉ, tuy làm nghề này tăng ca là bình thường nhưng phải là người mẫu danh tiếng chứ người mới như Kiều Lâm Lâm thì không đáng để họ tăng ca.

Kiều Lâm Lâm nghe không làm việc vào cuối tuần được thì hơi khó xử, yếu ớt nói: “Chỉ có chiều thứ tư là không cần đi học thôi ạ.”

“Ok, vậy quyết định chiều thứ tư tuần sau bắt đầu làm việc nhé.” Amy thoải mái đồng ý, ghi chú vào máy tính, rồi lại quay sang hỏi Kiều Lâm Lâm: “Hôm đó em tới sớm được không?”

Nếu muộn quá thì cũng sẽ kết thúc công việc muộn.

“Được ạ.” Kiều Lâm Lâm suy nghĩ một chút, tòa soạn không quá xa trường học, đi tàu điện ngầm khoảng nửa tiếng, cùng lắm là cô không ăn trưa, học xong là đi ngay.

- -----oOo------

Truyện Chữ Hay