Sau khi Lý Kỳ Phong hạ thủ xong hai tên chủ mưu, hắn cũng không dừng lại mà tiếp tục xả đạn vào những tu sĩ khác có mặt trên chiếc thuyền này, tiếng kêu la vang vọng khắp con thuyền, khói lửa mù mịt, con thuyền bị đục thủng khiến nước sông tràn vào xối xả, vài thiếu niên hoảng hốt tức giận quát lớn:
-Vị huynh đệ trên kia, chúng ta đâu có đắc tội các ngươi, tại sao ngươi lại tấn công chúng ta…
-Đúng thế, chúng ta với ngươi đâu có quen biết!!!
Lý Kỳ Phong cười khẩy đáp:
-Chúng ta đương nhiên không quen biết, thế nhưng cái tội của các ngươi chính chọn nhầm bạn để chơi, quan trọng hơn là vừa nãy chính các ngươi đi qua khinh rẻ, dè bỉu chúng ta, khiến nhị đệ của ta tổn thương tinh thần sâu sắc, là lão đại của y, ta đương nhiên phải ra mặt tìm một cái công đạo…
Còn một điều hắn không nói ra chính là thuận tiện trừ khử vài tên tu sĩ có tiềm lực, dù sao bọn họ tham gia khảo hạch muốn dành được hạng đầu đương nhiên phải gạt bỏ bớt đối thủ tiềm năng.
Lý Kỳ Phong cười to lạnh giọng nói tiếp:
-Đương nhiên tội tình của các ngươi nhỏ hơn hai tên kia, thân thể các ngươi có thể giữ, thế nhưng cái thuyền này thì không.
Nói xong hắn xả đạn liên tục phá nát con thuyền khiến nó nhanh chóng bị nước nhấm chìm, đám tu sĩ kia ai nấy đều ướt như chuột lột, bọn họ đều là những nhân vật có thân phận cao nhưng chưa từng bị người khác đối xử như thế này bao giờ, bây giờ ai nấy đều giống nhau, đầu tóc bù xù nhếch nhác lem luốc, nữ tu sĩ thì ướt hết y phục, xuân quang hiện lên mờ ảo đến đỏ cả mặt, bọn họ cúi gằm mặt xuống ôm chặt lấy khúc gỗ trong lòng vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Lý Kỳ Phong cũng không thèm để ý chuyện này, hắn bảo Tuyệt Vô Mệnh điều khiển phi điểu sắt bay một vòng rồi cao giọng tuyên bố:
-Tất cả nghe đây, ta xin tự giới thiệu ta là Lý Kỳ Phong, là người sẽ dành hạng nhất của cuộc khảo hạch năm nay, bất kỳ một kẻ nào có ý định tranh dành thứ hạng với ta thì cũng đều có kết cục như thế này, biết điều thì hãy dẹp ngay các ý nghĩ của các ngươi đi biết chưa??
Ngay khi hắn vừa tuyên bố xong, ở phía dưới đã có rất nhiều tu sĩ tức giận quát to:
-Cuồng vọng, các ngươi nghĩ mình là ai??
-Đúng vậy, chúng ta cứ tranh giành đấy, các ngươi làm gì được ta…
“Làm gì được à”
Lý Kỳ Phong nghiêm mặt lại, hắn hung ác nói:
-Lão nhị, mau, cho phi điểu lôi quang áp sát bọn chúng, ta phải cho đám người này biết thế nào là lễ độ.
-Tốt.
Tuyệt Vô Mệnh cười lạnh đáp, sắc mặt y lúc này cũng hiện lên vẻ sáng ngời, đám người này hầu như đều đi qua chỉ trỏ chê cười vào mặt y, chuyện này chính là một xỉ nhục lớn với một thiên tài như gã, thế nên thiếu niên mới đồng ý ngay.
Lý Kỳ Phong sau khi tiếp cận đủ khoảng cách liền bóp cò liên hồi, đạn khí bắn ra tua tủa như vũ bão.
-Đoàng! đoàng! đoàng…
Đám tu sĩ kia trông thấy thế liền tỏ ra vẻ khinh thường, bọn họ vẫn còn tưởng rằng thứ vũ khí kỳ dị kia uy lực cũng không quá mạnh thế nên rút vũ khí ra tung vũ kỹ đánh trả, thế nhưng những tu sĩ này đã nhầm, đạn khí kia vô cùng mạnh mẽ và dày đặc, vũ kỹ của bọn họ đánh ra uy lực không mạnh bằng thế nên nhanh chóng bị phá tan, đạn khí xuyên qua cả một tầng giáp y đánh thẳng vào người.
-Phốc.
.
phốc.
.
phốc.
.
Ngay lập tức đám tu sĩ này phun ra vài ngụm máu, ánh mắt hoảng sợ như không thể tin nổi, bọn họ bò lổm cổm trốn chạy.
Lý Kỳ Phong thấy vậy liền cười to, ánh mắt hắn đỏ bừng bắn truy kích theo:
-Hahaha, bây giờ biết tiểu gia ngươi là ai rồi chứ??
Hắn điên cuồng bắn phá, mặc cho đám tu sĩ này van xin la hét, chỉ trong nửa nén nhang hắn đã đánh chìm hơn chục chiếc thuyền, những tu sĩ trên những chiếc thuyền khác trông thấy vậy không kìm được mà há to miệng, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, bọn họ nuốt xuống những lời vừa định nói ra, giọng nói run rẩy hô lớn:
-Thiếu hiệp xin dừng tay, chúng ta nguyện ý đầu hàng, sẽ không dành thứ hạng với ngươi nữa.
Lý Kỳ Phong nghe thấy đám động hô lớn như vậy liền dừng tay lại, hắn cười ha hả nói to:
-Thế nào, các ngươi biết ta là ai rồi chứ??
Đám tu sĩ phía dưới ánh mắt đều lộ vẻ căm hận, thế nhưng vẫn cắn răng hét đồng thanh:
-Lý Kỳ Phong, ngươi là hạng nhất cuộc khảo hạch!!!
-Hahaha…
Hắn sảng khoái cười to, bộ dạng đắc ý vô cùng, Tuyệt Vô Mệnh trông thấy vậy sắc mặt liền trở nên khó coi, cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ chiếm hết danh tiếng, thiếu niên kích động nói:
-Ngươi qua đây lái phi điểu đi, đến lượt ta xử đẹp bọn chúng…
-Gì thế, ta không biết lái, ngươi lái đi…
Tuyệt Vô Mệnh đứng phắt dậy đùn đẩy hắn ngồi vào ghế lái hẵng giọng:
-Ta mặc kệ, dù sao ngươi chơi như vậy đủ rồi, bây giờ tới lượt ta xuất chiến.
Lý Kỳ Phong không còn cách nào khác đành phải ngồi điều khiển phi điểu lôi quang, cũng may là thứ đồ chơi này cũng không phức tạp như máy bay hiện đại, nếu không hắn cũng chịu chết.
Tuyệt Vô Mệnh sau khi trốn khỏi ghế lái, thiếu niên liền chỉ về phía trước nói với giọng căm hận:
-Chỗ kia, là đám người dám vây công đạo gia, bay về chỗ đó, mau!!
Lý Kỳ Phong lúc này cũng nhận ra đám người nọ, hắn điều khiển phi điểu lôi quang lướt nhanh đuổi theo, đám tu sĩ trên thuyền kia trông thấy liền tỏ ra sợ hãi, bọn họ cũng là tiểu lâu la được Lôi Vũ và Văn Túc bỏ linh thạch ra thuê, vốn tưởng rằng sẽ thuận lợi kiếm thêm chút linh thạch, ai ngờ bọn hắn lại quá đáng sợ, hơn nữa bây giờ lại ở giữa dòng sông, muốn chạy cũng không có chỗ để chạy thế nên đám người này vội vàng quỳ xuống khóc lóc van xin:
-Các vị đại nhân tha mạng, chúng ta nhất thời hồ đồ, xin cho chúng ta một cơ hội…
-Hừ, dám chơi xỏ với bần đạo, các ngươi hối hận cũng muộn rồi.
Tuyệt Vô Mệnh thoáng cười lạnh, y cất khẩu súng kia đi rồi lấy trong nhẫn trữ vật ra một món đồ chơi khác còn hầm hố hơn, thiếu niên cho ngay một ngàn viên linh thạch vào rồi khai hỏa.
-Bùm! đoàngggg….
Thứ vũ khí này chỉ bắn ra một viên đạn khí nhưng sức mạnh của nó còn đáng sợ hơn nhiều thứ đồ ban nãy hắn sử dụng, uy lực của thứ đồ chơi này giống như đạn pháo công thành, nó khiến cho chiếc thuyền phía dưới kia nổ tung vỡ nát thành nhiều mảnh, đám tu sĩ dù đã kịp nhảy ra ngoài nhưng vẫn trúng phải hỏa kình bắn văng ra ngoài, hơn hai mươi tu sĩ tất cả đều bị trọng thương, còn có vài người đen đủi xuýt chút nữa thì mất mạng, máu me be bét khắp người.
Lý Kỳ Phong trông thấy thế cũng nuốt vào một ngụm khí lạnh, chiếc thuyền kia chỉ vài tích tắc trước đó vẫn còn bình thường mà bây giờ đã biến thành một đống củi vụn nát bét, khói lửa vẫn còn bốc cháy trên mặt sông, đám tu sĩ kia thì ai nấy đều bị trọng thương, gương mặt tái mét, khí sắc ảm đạm như chịu phải cú sốc lớn.
-Con nó, suýt chút nữa ngươi bắn chết bọn chúng rồi, làm thế chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi cuộc thi khảo hạch đấy!!
Lý Kỳ Phong tức giận mắng to, chính hắn ban nãy cũng dám xả súng quá đáng vì sợ xảy ra án mạng, thế mà bây giờ tên này lại mạnh tay phóng hẳn một quả roket, suýt chút nữa thì chết cả đám.
Tuyệt Vô Mệnh cười ha hả đáp:
-Yên tâm, ta tính hết rồi ngươi không phải lo, đạo gia ta là thiên tài cơ mà.
Huỳnh Thiếu Bảo ngồi xem nãy giờ, bây giơ thiếu niên mới chen miệng vào giọng điệu có vẻ không tự nhiên:
-Phong đại ca, Vô Mệnh đại ca, hai người làm như vậy đệ thấy không tốt, dù sao bọn họ cũng không làm gì quá đáng, thế nhưng chúng ta lại đánh bọn họ thê thảm như vậy thật sự có phần quá đáng.
Lý Kỳ Phong nghe y nói như vậy thoáng sửng sốt trong phút chốc, hắn thở dài một hơi rồi đáp lại:
-Tam đệ à, có thể trong mắt đệ bây giờ chúng ta là kẻ xấu, chuyện này không sao cả, thế nhưng có một chuyện đệ phải hiểu rõ ràng, mỗi người chúng ta đều có một sự tôn nghiêm nhất định, tính mạng có thể mất nhưng danh dự không thể mất, bọn họ có thể đánh ta, có thể mắng ta, chuyện này ta vẫn có thể nhịn, thế nhưng bọn chúng lại xúc phạm và làm tổn thương người mà ta yêu quý thì ta sẽ khiến bọn chúng trả giá đắt, bởi vì dù sao đệ cũng là tam đệ của ta, là người mà ta yêu quý.
Ánh mắt Tuyệt Vô Mệnh lóe sáng, y nhanh trí nói hùa theo:
-Đúng vậy tam đệ, chuyện này ta đã hứa với mẫu thân của đệ là bảo hộ đệ an toàn, thế nhưng đám người kia lại dám tấn công, xỉ nhục chúng ta, việc này ta cũng không thể nhịn được, nếu đệ không muốn tổn thương người khác thì để nhị ca làm, cái danh xưng kẻ xấu này chúng ta sẽ nhận, dù sao chỉ cần đệ bình an là được.
Nói đến đây thiếu niên còn giả bộ lấy tay gạt nước mắt, bộ dạng rất cương quyết.
Huỳnh Thiếu Bảo nghe đến đây liền cảm thấy xúc động không thôi, thiếu niên nghẹn ngào nói:
-Đại ca, nhị ca, hai huynh thật tốt với ta.
Tuyệt Vô Mệnh vỗ vai y cười thản nhiên:
-Được rồi, cái này đừng nhắc đến nữa, ca ca bảo vệ đệ đệ là chuyện đương nhiên thôi.
Lý Kỳ Phong ở phía trước hô lên một tiếng mừng rỡ:
-Lão nhị, chuẩn bị đi, ta nhìn thấy hai người quen.
Tuyệt Vô Mệnh liếc mắt nhìn về phía trước quả nhiên phát hiện ra Tần Cối và Đinh Nhạc, hai tên có thù oán với bọn họ ở Hoa thành, nhất là tên tiểu tử kia vừa nãy còn chỉ điểm làm y bày trận thất bại, mối hận này sao có thể quên.
Thiếu niên nhét ngay một đống linh thạch vào khẩu súng pháo, khóe miệng y nhếch lên một nụ cười tà ác:
-Đúng lúc lắm, đến chào mừng người quen cũ nào!!
Tần Cối nhìn thấy con phi điểu sắt kia đang nhằm phương hướng của gã mà lao đến thì da gà nổi lên, vừa nãy nghe Đinh Nhạc kể lại y còn thầm mừng vì sắp được trả thù nhưng bây giờ xem chừng kẻ trả thù lại không phải bọn họ.
Tần Cối run rẩy nói:
-Các vị bằng hữu, hình như mục tiêu của bọn chúng lại nhắm đến chúng ta, các vị có cao kiến gì không??
Một thiếu niên khí khái bất phàm, xem chừng cũng là nhi tử của một vị thành chủ nào đó cười lạnh:
-Tần huynh đừng lo, bọn chúng không dám làm gì chúng ta đâu.
Nói rồi thiếu niên còn hung hăng quát lớn:
-Hai tên tặc tử kia nghe đây, ta chính là đại thiếu gia của Nguyệt thành, các ngươi dám đụng đến ta thì đừng mong sống tốt…
Đám thiếu niên đứng bên cạnh cũng đỏ mặt gào to:
-Còn ta chính là nhi tử của lục bộ thượng thư, các ngươi dám tấn công ta thì ta giết cả nhà ngươi.
.
“Con nó, một lũ ngu ngốc”
Tần Cối tức giận thầm hô một tiếng, cái đám ngu xuẩn này tưởng nói như vậy hai tên điên sẽ sợ hai tên điên kia sẽ sợ hay sao, nếu bọn chúng mà sợ thì đã không bắn nổ hơn chục cái thuyền, trên đó cũng toàn là công tử và tiểu thư con cái thế gia, vốn dĩ gã còn trông mong có tên nào có ý kiến nào khác nhưng bây giờ thì hết hy vọng rồi.
-Vu huynh, ngươi xem, tên kia hình như vẫn đang nhắm nòng pháo kia về phía chúng ta.
Thiếu niên tự nhận là nhi tử của quan lại nhìn lên trên run giọng nói, tu sĩ họ Vu kia trông thấy vậy sống lưng chợt lạnh đi phân nửa, thế nhưng gã vẫn mạnh miệng nói:
-Liễu huynh đừng sợ, bọn chúng không dám tấn công chúng ta đâu.
“Bùm.
.
bùm”
Khi thiếu niên vừa dứt lời thì tiếng nổ lớn vang lên, hai viên đạn pháo khủng bố kia bắn thẳng về phía bọn họ, lúc này sắc mặt đám người trở nên tái nhợt, bọn họ hoảng sợ phi thân ngay khỏi chiếc thuyền, hai thiếu niên vừa rồi do hành động chậm hơn người khác một chút nên đã bị bắn văng ra mấy trượng, thân thể bị tổn thương thê thảm khiến máu loang lổ cả một vùng nước, tuy hai người đều có hộ giáp nhưng cũng mất nửa cái mạng và rơi vào bất tỉnh.
Tuyệt Vô Mệnh thấy vậy liền phun ra một ngụm nước bọt, thiếu niên tiếp tục chỉ điểm vài chiếc thuyền trong đó có những kẻ chê cười và xỉ nhục y lúc ở đầm lầy, tất cả chiếc thuyền này đều bị thiếu niên cho một quả đạn pháo bắn nổ,xong xuôi y mới cao giọng nói to:
-Tất cả những kẻ dám đối địch với đạo gia ta đều có kết quả như vừa rồi, còn ai dám tranh phong muốn đoạt hạng hai cuộc khảo hạch này với ta??
Đám tu sĩ ở phía dưới nghe vậy thì im lặng không dám lên tiếng, Tuyệt Vô Mệnh thấy vậy liền bắn một viên đạn pháo làm nổ tung một phần sông quát to:
-Còn có ai???
Tất cả đám tu sĩ thấy vậy sắc mặt liền trở nên tái nhợt gào lớn:
-Chúng ta không dám!!
Tuyệt Vô Mệnh nghe xong gương mặt sớm đã nở như hoa, cảm giác ngàn người chú mục quả nhiên tuyệt vời khiến đầu óc y cứ lâng lâng cười không khép được miệng.
.