Hơn hai canh giờ sau,Tuyệt Vô Mệnh kéo hắn lên trên cành cây rồi thở gấp liên hồi,chân khí của y tuy là rất mạnh nhưng vận dụng một thời gian dài như vậy vẫn là cạn kiệt.
Lý Kỳ Phong cũng nằm vật ra cành cây,hắn tham lam hít lấy hít để chút dưỡng khí,sắc mặt trắng bệnh ra,mồ hôi ướt đẫm như mưa,con địa hạt hổ kia sớm đã bỏ đi,trước khi đi nó còn tức giận phá nát khu vực này một lần.
Hắn thở phì phò gian nan nói:
- Đậu xanh! nhà ngươi.
.
hôm.
.
nay! ngươi suýt nữa! hại chết lão tử rồi.
Tuyệt Vô Mệnh cũng thở ra một ngụm trọc khí,sắc mặt vẫn còn lộ vẻ suy yếu nói:
- Ngươi nhát như cáy,mới thế mà đã sợ rồi,tâm cảnh như vậy thì còn lâu mới luyện được.
Lý Kỳ Phong nuốt vào một ngụm không khí,hắn khinh bỉ nói:
- Chẳng nhẽ ngươi thì không??lần nào gặp chuyện ngươi cũng bỏ chạy đầu tiên,còn tâm cảnh cái mông.
Tuyệt Vô Mệnh nghe xong thoáng đỏ mặt,thiếu niên giận dữ đáp:
- Đấy không phải là bỏ chạy,đó là chiến lược,ngươi thì hiểu cái gì,hơn nữa nếu gặp kẻ nào truy đuổi ta cũng sử dụng trận pháp thì linh thạch đâu cho đủ,ta bây giờ không thoải mái như lúc trước được.
Thiếu niên nói đến đây thoáng thở dài một hơi,vẻ mặt rất phiền muộn,đúng là ngày trước uy phong bao nhiêu thì bây giờ thất thế bấy nhiêu,riêng chỉ một cái vương quốc nhỏ bé mà y bị người ta đánh đuổi đến mấy lần.
Lý Kỳ Phong thoáng ngẩn người,hắn nghi hoặc nói:
- Chân khí của ngươi mạnh lắm mà,sao ngươi không tu luyện võ kỹ,có phải sẽ không cần bị động như vậy nữa??
Tuyệt Vô Mệnh cau mày mắng:
- Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi,thô bỉ võ phu,đạo gia tuyệt đối không làm,đó chính là nguyên tắc sống của ta,cũng chính là đạo của ta.
Lý Kỳ Phong lần đầu tiên nghe thiếu niên nhắc đến chuyện này,hắn tò mò nói:
- Nguyên tắc của ngươi là gì??
Thiếu niên giơ ba ngón tay ra nghiêm túc đáp:
- Ta có ba nguyên tắc,đây là những chuyện không thể làm,nó còn gọi là ba không.
- Thứ nhất,mãng phu không làm
- Thứ hai,không đánh nữ nhân
- Thứ ba,không tấn công kẻ đã mất ý chí chiến đấu.
Lý Kỳ Phong kinh ngạc,hắn sững sờ nói:
- Điều thứ nhất thì ta đã biết,điều thứ ba cũng bình thường,còn điều thứ hai có vẻ kỳ quái,ngươi tại sao không đánh nữ nhân??nếu người đó là một nữ nhân cực gian,cực ác thì sao??
Tuyệt Vô Mệnh thản nhiên đáp:
- Cũng không được đánh,nữ nhân là để yêu thương,ta sẽ không bao giờ đánh bọn họ.
Hắn nghi hoặc nói:
- Vậy nếu họ đánh ngươi thì sao??
- Ta có thể phòng thủ.
Thiếu niên nhanh miệng đáp lại.
Lý Kỳ Phong khẽ “ồ” lên một tiếng đầy ngạc nhiên,hắn lộ vẻ nghi ngờ:
- Những nguyên tắc này là ai đặt ra cho ngươi??
Tuyệt Vô Mệnh bình thản đáp:
- Chính ta tự đặt ra.
Hắn lộ vẻ kỳ quái nói:
- Ngươi tự mình đặt ra những điều cổ quái này làm gì,hơn nữa ngươi đặt ra không phải cũng tự xóa bỏ được hay sao??
Tuyệt Vô Mệnh nghiêm mặt lại nói:
- Đúng là ta tự mình đặt ra nhưng chính ta cũng không thể xóa bỏ nó,đây chính là đạo của ta,ta vì nó mà kiên trì,cũng vì nó mà trở nên mạnh mẽ,nói ra thì ngươi cũng không hiểu đâu.
Lý Kỳ Phong ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi lại lắc đầu,quả thật hắn cũng không hiểu tên này nói vậy là ý gì.
Thiếu niên lắc đầu cười nói:
- Không nói chuyện này nữa,thế ngày mai ngươi có tiếp tục luyện tâm cảnh nữa không??
Lý Kỳ Phong nghe đến đây sắc liền trở nên khó coi,nhưng hắn vẫn nắm chặt tay lại kiên định đáp:
- Luyện,đương nhiên là phải luyện chứ,ta sẽ học bằng được.
Thế là ngày qua ngày,Lý Kỳ Phong hai người tiếp tục tập luyện với địa hạt hổ,hắn thì trải qua hết những lần đau tim này đến lần đau tim khác,linh hồn cứ như du đãng dưới âm ty mãi mới trở về.
Con yêu thú địa hạt hổ kia so với hắn còn thê thảm hơn,nó đường đường là một con hung thú cấp bốn đỉnh phong,vậy mà bị bọn họ thi nhau trêu đùa,quần đi quần lại suốt cả tuần trời,có lần nó tức giận đến mức liên tục lao người liên tục vào thân cây thanh mộc đằng đến chảy cả máu,cuối cùng nó ngồi canh ở dưới suốt ba ngày liền không chịu đi.
Thế nhưng hai tên nhân loại khốn kiếp kia vậy mà lại ở phía trên thi nhau phóng uế xuống người nó,khiến toàn thân nó bị bốc mùi hôi thối,hơn nữa do thân thể của nó vốn rất lớn,dạ dày cũng tiêu hóa cực nhanh,vậy nên nó đành tức tối bỏ đi.
Thoáng cái hôm nay đã là ngày thứ mười kể từ khi hắn luyện tập với địa hạt hổ,mới đầu hắn còn luống cuống lo sợ nhưng dần dần đã quen thuộc,liền phó mặc tính mạng cho tên kia,đầu óc hắn tập chung vào lĩnh ngộ,khắc chế cảm giác sợ hãi vốn có.
Lý Kỳ Phong nhìn con yêu thú lao tới với ánh mắt bình thản không một chút dao động,tà áo của hắn bay phấp phới trong gió,thần sắc bình tĩnh như nhìn thấy một con mèo bình thường đang lao tới.
Địa hạt hổ rống lên một âm thanh cực lớn,giọng của nó có phần lạc đi do gầm rú quá nhiều,đôi mắt nó tràn ngập sát khí,khí thế trong người nó tuôn ra phóng thẳng về phía hắn.
Thân thể của Lý Kỳ Phong nhanh chóng bị luồng khí thế kia khóa chặt lại,luồng khí thế quen thuộc đè ép giam chặt hắn lại trong vô hình.
Lý Kỳ Phong nở nụ cười rất thản nhiên,hắn khẽ nhích cầu vai liền phá tan áp bức kia một cách dễ dàng,trên tay hắn cầm một quả táo ném thẳng vào mặt con yêu thú hét to:
- Haha,chết mày đi.
Địa hạt hổ bị ném trúng vào mặt nhưng vẫn vồ tới như thường lệ,tuy nhiên Tuyệt Vô Mệnh ở phía trên thấy vậy liền kéo hắn lên,lần này y không nhử con yêu thú nữa mà kéo thẳng một mạch hắn lên trên,sắc mặt vô cùng kinh ngạc nói:
- Ngươi hoàn toàn kiểm soát được rồi??
Thiếu niên khá ngạc nhiên,điều này chứng tỏ tâm cảnh của hắn đã tiến được một bậc,mức độ áp chế này đã không còn đe dọa được hắn nữa,nhưng như vậy quá trình hình như cũng khá nhanh thì phải.
Tuyệt Vô Mệnh vẫn còn nhớ lần đầu tiên y luyện tâm cảnh cũng phải mất nửa tháng mới đạt được bước này.
Lý Kỳ Phong đắc ý nói:
- Đương nhiên,ta có thể thoải mái điều khiển cơ thể theo ý muốn của mình rồi.
Tuyệt Vô Mệnh thử phóng khí thế áp chế về phía hắn để thăm dò,thần sắc Lý Kỳ Phong vẫn tỏ ra như không,trái lại hắn còn khua tay trước mặt thiếu niên:
- Này,ngươi nhìn ta lâu vậy làm gì,ta nói rồi,ta không thích nam nhân.
Tuyệt Vô Mệnh phun một ngụm nước bọt xuống phía dưới khinh bỉ nói:
- Phi,ta cũng không thích nam nhân.
Sắc mặt thiếu niên trở nên nghiêm nghị,y khẽ vuốt cằm lộ vẻ trầm ngâm nói:
- Ừm,cũng tạm,coi như cũng có một chút ngộ tính,đương nhiên điều quan trọng phải kể đến chính là phương pháp dạy dỗ của ta,cái này gọi là danh sư xuất cao đồ.
Lý Kỳ Phong nghe thiếu niên nói như vậy thầm khinh bỉ y,tuy nhiên hắn vẫn bình thản nói:
- Dù sao ta cũng luyện xong tâm cảnh rồi,kỳ hạn tham gia cuộc thi tuyển vào học viện chỉ còn một tuần nữa,chúng ta cũng nên lên đường thôi.
Tuyệt Vô Mệnh nghe xong liền sững sờ,thiếu niên tỏ ra kinh hãi nói:
- A,ngươi nhắc ta mới nhớ,vì mải luyện tập cho ngươi mà ta bỏ lỡ bao nhiêu thú vui rồi.
Lý Kỳ Phong hai người chờ cho con địa hạt hổ bỏ đi hẳn rồi trèo xuống rời khỏi lãnh địa của nó,bọn họ rảo bước đi đến thị trấn để dò hỏi thêm tin tức,hơn nữa hắn còn cảm thấy ngạc nhiên khi tên này nói muốn đi dò hỏi tung tích của Huỳnh Thiếu Bảo.
- Ngươi đi tìm y làm gì,chẳng nhẽ ngươi muốn đoạt khúc cây tử kim mộc kia??
Tuyệt Vô Mệnh liếc mắt nhìn hắn khinh bỉ nói:
- Tử kim mộc tuy rằng quý giá nhưng ta trước giờ ta chỉ đoạt lấy đồ của những kẻ gian,ác,tuyệt đối không lấy của người bình thường,mà tên tiểu tử ngốc đó thì càng không.
Lý Kỳ Phong tỏ vẻ ngạc nhiên,sau đó hắn liền tức giận nói:
- Thế lần đầu tiên ta gặp ngươi,ngươi cũng gạt ta cuốn công pháp tu luyện thì sao??
Tuyệt Vô Mệnh cười thản nhiên:
- A,ngươi nói chuyện đó sao,hôm đó ta đâu có lấy đồ của ai,chúng ta thuận mua vừa bán,hai bên rất sòng phẳng,là do các ngươi tham lam thôi.
- Sòng phẳng cái rắm.
Lý Kỳ Phong tức tối mắng to,nghĩ lại chuyện đó đến tận bây giờ hắn vẫn cảm thấy cay cú.
Trấn Kim Sơn.
Theo lời lão chủ quán lúc trước nói,nó là cái trấn duy nhất ở nơi này,đây là nơi “xa hoa” nhất,cũng là con đường duy nhất dẫn đi ra khỏi đây,nghe lão già nói vậy thì hai người bọn họ liền sửng sốt,vậy cũng có nghĩa lúc trước hai người bọn hắn lọt vào đây chẳng khác nào vượt rào.
“Nơi này có điều gì đó rất đặc biệt mà bọn hắn không biết”
Tuy nhiên cái này hai người bọn họ cũng không nói ra.
Vừa mới bước vào bên trong trấn Lý Kỳ Phong quả nhiên hiểu được tại sao lão già chủ quán kia lại nói như vậy.
Nơi này quy mô cùng lắm chỉ nhỉnh hơn trấn Đông Miễu lúc trước hắn từng sống một chút,xa xa còn lâu mới bằng Hoa thành chứ đừng nói đến thành Phong Kiều,thế nhưng so với mấy thôn làng hắn đi qua thì nơi này quả thật là “xa hoa”nhất.
Ở đây cũng đa phần là phàm nhân đi lại,tuy nhiên hắn thỉnh thoảng lại thấy có võ giả đi qua,dù bọn họ chỉ là võ giả cấp thấp.
Do bản thân là luyện đan sư nên hắn rất dễ nhận ra tất cả những phàm nhân hắn từng gặp ở thôn làng hay ở đây,bọn họ dường như đều nhiễm phải một loại chất độc gì đó khiến suy yếu cơ thể,những người này đến chín phần làn da đều nhợt nhạt,tròng mắt thâm xạm,đầu tóc rất nhanh bạc,dù trong đó có những người còn rất trẻ.
- Con tiện tỳ này,tránh ra.
- Đại nhân,người tha cho hài tử của nô gia đi,nó vẫn còn nhỏ mà.
huhu.
.
Âm thanh huyên náo inh ỏi vang lên khiến Lý Kỳ Phong hai người chú ý liền liếc mắt nhìn sang.
Bọn họ thấy một võ giả nam tử đang lôi sềnh sệch một nam hài tử lê la dưới mặt đất,đứa nhỏ này chỉ khoảng chín đến mười tuổi,nó sợ hãi kêu gào thất thanh hướng ánh mắt ngây thơ về phía nữ tử.
Nữ tử này là một phàm nhân,nàng chỉ khoảng hơn hai lăm tuổi nhưng bộ dạng lại bết bát,nhan sắc phai tàn chẳng khác nào ngoài ba mươi,gương mặt nàng gầy gò xanh xao,y phục thì rách nát lộ ra những vết thâm đen do bị đánh đập lâu ngày.
Nữ tử ôm chặt lấy chân nam tử kia liên tục mở miệng van xin,mặc cho nam tử liên tục dùng chân đạp vào người,vào đầu khiến nàng đau đớn chảy cả máu nhưng nàng vẫn kiên quyết không buông ra,giọng nữ tử như khàn đi,nước mắt nàng rơi lã chã:
- Đại nhân,xin người tha cho nó,hãy bắt ta đi,ta cũng có thể làm được mà,đại nhân.
.
Nam tử võ giả kia cười nhếch mép,gã hung hăng chà đạp lên người nữ tử,tay kia vẫn tiếp tục lôi kéo nam hài tử chửi mắng:
- Con tiện tỳ phế vật này,ngươi thử nhìn lại bộ dạng thảm hại của ngươi đi,còn có người cần ngươi sao,ta bao nuôi thằng nhãi con này đủ lâu rồi,đến lúc nó phải đi kiếm tiền về cho ta.
Nói rồi nam tử giật mạnh cái chân hất văng nữ tử bay ra ngoài,vì gã là một võ giả nên khí lực vô cùng mạnh,hất văng một nữ tử yếu ớt như vậy là quá bình thường.
Nữ tử kia sau khi bị hất văng liền đập người vào bức tường,nàng ho ra một ngụm máu đỏ thẫm,đôi tay vẫn gắng gượng bò về phía nam tử sướt mướt cầu xin,cảnh tượng vô cùng thương cảm.
Những người đi qua cũng chỉ ngó một cái rồi lơ đãng bỏ đi,tuyệt không có ai giúp đỡ hai mẹ con nữ tử cả,dường như bọn họ có vẻ quá quen thuộc với cảnh tượng như thế này rồi.
Đột nhiên có một quả táo ném thẳng vào giữa trán nam tử khiến y bật ngửa ra đằng sau,gã tuy rằng đau đớn nhưng vẫn hung hăng quát to:
- Khốn kiếp,là kẻ nào đã ném vào mặt ta.
Còn chưa thấy ai lên tiếng trả lời gã đã nhìn thấy một thiếu niên lạ mặt không biết từ đâu lao tới tung một cước vào mặt khiến gã bay văng quay như chong chóng lộn ra ngoài.
Nam tử phun ra một ngụm máu còn kèm theo ba chiếc răng bị gãy,thần sắc gã vô cùng suy nhược.
Người ném quả táo vào mặt gã là Tuyệt Vô Mệnh,còn người đá vào mặt gã đương nhiên là Lý Kỳ Phong.
Hắn đỡ nam hài tử dậy,thấy tên nam tử kia lổm cổm bò dậy liền vứt cho gã mấy chục viên liên thạch gằn giọng nói:
- Hai người này bổn thiếu mua,từ sau mà ta thấy ngươi bắt nạt bọn họ nữa thì ta đập cho ngươi tàn phế.
Nam tử trung niên kia vừa sợ vừa giận,nhưng gã càng sợ hãi hơn khi nhận ra thiếu niên trước mặt vậy mà lại là cao thủ tụ khí thất cấp.
Gã nhìn những viên linh thạch sáng lấp lánh dưới đất kia thì lao tới nhét vội vào trong người,hai kẻ phế thải này vậy mà bán được mấy chục linh thạch,cái giá này quá lời rồi,gã thất thểu co giò chạy mất hút,cũng không có ý định trả thù nữa.
.