Còn chưa kịp ngẫm nghĩ được bao lâu Tuyệt Vô Mệnh đã đuổi kịp khiến hắn ngẩn người trong kinh ngạc.
Tên này hắn đã sớm ngó qua không thấy sử dụng linh phù gia tăng tốc độ,y thuần túy là sử dụng võ kỹ thân thân pháp vậy mà nhanh vậy đã đuổi kịp hắn.
Phải biết rằng tốc độ của chính hắn hiện tại đã nhanh hơn lúc trước gấp mấy lần thế mà tên này vẫn theo kịp,hơn nữa thần sắc còn rất bình thản,thong dong.
“Võ kỹ của tên này nhất định phẩm chất vô cùng cao,hơn nữa chân khí rất hùng hậu mới có thể làm được như vậy”
Lý Kỳ Phong lập tức đưa ra nhận xét này,ánh mắt nhìn sang thiếu niên trở nên nghiêm túc.
Lão giả đuổi theo phía sau thấy hắn đột nhiên tăng tốc thì ngẩn ra,ngay lập tức nghĩ ra cái gì lão liền hét to:
- Các ngươi trốn không thoát.
Nói rồi lão giả cũng lấy trong nhẫn trữ vật ra một tờ linh phù dán vào người,tốc độ lập tức tăng lên gấp đôi.
Lý Kỳ Phong thấy lão giả đằng sau lại tăng tốc liền hoảng hồn,hắn kêu to:
- Linh phù,ngươi còn linh phù không??
Sắc mặt Tuyệt Vô Mệnh trở nên thâm trầm,thiếu niên cũng không ngờ lão già kia vậy mà cũng có linh phù,tuy là phẩm chất không bằng cái của y nhưng tốc độ cũng tăng lên rõ rệt,bọn họ khó mà cắt đuôi được lão.
- Hết rồi,ngươi tưởng linh phù cái gì,ta chỉ có một tấm đó thôi.
Lý Kỳ Phong nghe xong liền cảm thấy tuyệt vọng,tuy là hiện tại lão già kia không đuổi kịp được bọn hắn nhưng theo như cái đà này thì sớm muộn hắn cũng bị bắt,linh phù chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định,đến khi linh lực tiêu tan thì cũng là ngày tàn của hắn.
Lý Kỳ Phong nắm chặt nắm đấm kích động nói:
- Hay là chúng ta dừng lại quyết chiến một trận với lão ta,chân khí của ngươi mạnh như vậy,hai ta cùng hợp sức lý nào không được.
Tuyệt Vô Mệnh lắc đầu cương quyết nói:
- Không được,nguyên tắc chính là nguyên tắc,thô bỉ võ phu,đạo gia ta tuyệt đối không làm.
Lý Kỳ Phong đỏ bừng mặt quát to:
- Rắm thí,không phải lần trước ngươi dùng tay đối phó với ta hay sao??
Thiếu niên lạnh giọng đáp:
- Lần trước bất đắc dĩ ta cũng chỉ điểm huyệt lên người ngươi,không coi là phạm nguyên tắc,khác hẳn với lần này,lão già kia không tầm thường,chiêu trò đó không đối phó được với lão ta đâu.
- Chó má
Lý Kỳ Phong văng ra một câu thô tục,bộ dạng tuyệt vọng.
Đúng lúc này ở trong phạm vi thần thức của hắn xuất hiện hình ảnh một khu rừng,Lý Kỳ Phong mừng rỡ nói to:
- Rẽ phải,phía trước có một khu rừng,chạy vào trong đó chúng ta có khả năng thoát được lão.
Tuyệt Vô Mệnh kinh ngạc nhìn hắn nhưng vẫn đạp bộ pháp đuổi theo.
Quả nhiên sau khi chạy được một đoạn hai người bọn họ trước mắt bọn họ liền hiện ra một khoảng rừng âm u,hai người không hẹn mà cùng nhau tiến về phía đó.
Khi chuẩn bị nhảy vào khu rừng thì hắn đột nhiên va vào thứ gì đó bắn ngược ra ngoài tận ba trượng.
Lý Kỳ Phong nôn ra một ngụm máu lổm cổm bò dậy,phía trước mặt hắn không biết từ khi nào hiện lên một tấm màng ánh sáng.
- Trận pháp??
Lý Kỳ Phong kinh hãi nói,hắn không ngờ khu rừng này vậy mà bố trí trận pháp,hơn nữa uy lực trận pháp này rất mạnh,hắn chỉ mới chạm vào thôi mà đã phản chấn đến nội thương.
Tuyệt Vô Mệnh nhìn trận pháp trước mặt liền rơi vào trầm tư,Lý Kỳ Phong thấy vậy tức giận quát to:
- Ngươi làm cái gì vậy,phá giải trận pháp đi chứ,không phải ngươi là đại sư trận pháp hay sao??
- Yên lặng!!
Tuyệt Vô Mệnh thét một tiếng,sắc mặt dần trở nên nghiêm túc:
- Trận pháp này không bình thường! đây là địa trận.
Lý Kỳ Phong nghe thấy vậy liền ngẩn ra,hắn không biết địa trận có nghĩa là gì nhưng thấy sắc mặt y nghiêm túc như vậy liền biết là không đơn giản,hắn đành giữ im lặng để thiếu niên suy nghĩ.
Tuyệt Vô Mệnh nhìn trận pháp trước mắt một lượt rồi khẽ nhắm mắt lại,trong đầu không ngừng suy diễn tính toán phương vị.
Thời gian không đợi người,lão giả kia trong lúc này cũng chỉ cách bọn hắn khoảng năm mươi trượng.
- Bốn mươi
- Ba mươi
- Hai mươi…
Lão giả cách bọn ngày một gần,mắt thấy hai người bọn hắn dừng lại,lão giả tuy rằng mệt mỏi nhưng sắc mặt lại trở nên mừng rỡ,hung hăng quát to:
- Hắc hắc,hai tiểu oa nhi,hết đường chạy rồi phải không,haha.
Lý Kỳ Phong nhìn thấy bộ dạng của lão giả liền lạnh người,hắn sốt ruột thúc dục:
- Xong chưa,nhanh lên.
Khi lão giả cách bọn họ chỉ khoảng mười trượng thì Tuyệt Vô Mệnh liền mở bừng đôi mắt ra,thiếu niên nghiêm túc nói:
- Ngươi phải nghe theo ta chỉ dẫn,không được sai xót một chút biết chưa,nếu ngươi làm sai thì ta cũng không cứu nổi ngươi đâu.
- Biết rồi biết rồi,nhanh lên.
Lý Kỳ Phong hoảng hồn nói nhanh,đến giờ phút này còn thương lượng gì nữa,lão già kia đã đuổi đến tận mông rồi.
- Sang trái tám bước,tiến năm bước rồi lùi lại hai bước…
Tuyệt Vô Mệnh bắt đầu đọc chỉ dẫn,còn bản thân thiếu niên lại di chuyển ngược lại.
Lý Kỳ Phong không hiểu tại sao nhưng giờ phút này đành nhắm mắt tin lời thiếu niên,điều kỳ lạ là hắn theo lời tên này chỉ,quả nhiên đã đi được vào bên trong trận pháp mà không bị nó phản kích.
- kiếp nhà ngươi,ngươi nhìn đi đâu đấy,chú ý vào ta đây này,di chuyển cùng lúc với ta.
Tuyệt Vô Mệnh thấy hắn lơ đãng liền quát to.
Lão giả kia lúc này rốt cuộc cũng đuổi tới nơi,lão nhìn tấm màng ánh sáng phía trước ánh mắt liền trợn thật lớn,gương mặt tái nhợt đi hô lên một câu:
- Địa trận??
Lão giả vậy mà cũng nhận ra trận pháp trước mắt,nhìn thấy Lý Kỳ Phong hai người bọn họ đang xông qua trận pháp thì càng kinh hãi hơn,lão ngồi bệt xuống đất lắp bắp:
- Trên đời.
.
có người trẻ tuổi giỏi như vậy??
Hiển nhiên việc hai người bọn họ có thể đi xuyên qua trận pháp mà trận pháp không khởi động nằm ngoài dự liệu của lão giả.
Hô hấp của lão giả như trì trệ,gương mặt đỏ bừng bừng,tuy nhiên lão không dám đuổi theo bọn họ,bởi vì lão biết uy lực của địa trận khủng bố ra sao.
Chỉ trong nửa nén nhang hai người Lý Kỳ Phong đã đi khuất tầm mắt khiến lão giả chỉ biết thở dài.
Một nén nhang sau,Trương Sơn mới đuổi tới nơi,mồ hôi lão vã ra như tắm,lão thở dồn dập không ra hơi,thấy lão giả đứng đó một mình,Trương Sơn vồn vả nói:
- Hộc.
.
hộc.
.
Ngụy lão,hai tiểu súc sinh đâu mất rồi??
Ngụy lão không nói mà nhìn Trương Sơn với ánh mắt đầy hung quang,khí thế lạnh lẽo trên người lão tuôn ra xông thẳng về phía Trương Sơn.
Trương Sơn giật mình trong kinh hãi,lão sợ hãi nhận ra cơ thể mình bị khóa cứng không thể động đậy,hơn nữa ánh mắt Ngụy lão nhìn về phía y có sát ý liền sợ hãi kêu to:
- Ngụy lão,Ngụy lão tha tô.
.
- Vù! bụp….
Còn chưa để cho Trương Sơn kịp nói hết lời,Ngụy lão đã di chuyển nhanh như quỷ mị đến cạnh y đánh ra một quyền trượng xé gió,nó khiến thủ cấp của Trương Sơn văng ra ngoài,máu me tuôn ra vô cùng kinh dị.
Trong ánh mắt của Trương Sơn vẫn còn sự kinh hoàng chưa tan,thân người không đầu của lão cũng vì thế mà đổ xuống.
Ngụy lão nhìn cái xác không đầu với ánh mắt thản nhiên,lão buột miệng nói:
- Phế vật,bảo dược,huyền kiếm đều mất,lão phu còn giữ lại phế vật như ngươi làm gì??
…
Hoa thành,trong một căn nhà hẻo lánh.
Tần Cối đang nằm trên giường để dưỡng thương,trên người gã vết thương đã sớm khỏi những gã vẫn nằm lỳ trên giường không chịu xuống.
- Cháo nóng đây đại ca.
Đinh Nhạc từ bên ngoài đi vào,tay gã bê một tô cháo nóng khẽ hô lên.
Tần Cối đón lấy tô cháo chỉ trong chốc lát đã húp cạn,gã thuận miệng nói:
- Truy được tung tích của hai tên kia chưa??
Định Nhạc khẽ gật đầu:
- Tần ca,hai tên tiểu tử kia sáng sớm đã lên đường,bọn chún vẫn đi thẳng đường lên kinh thành.
Nói rồi gã liền cảm thấy khó hiểu thắc mắc:
- Tần ca,sao huynh không báo lại chuyện này với lão thành chủ,bây giờ bọn chúng chạy mất rồi làm sao bây giờ??
Tần Cối lộ vẻ bất đắc dĩ nói:
- Sao ngươi ngốc thế,trước đó ta đã đánh cắp lệnh bài của phụ thân,sau đó bị hai tên kém tuổi đánh cho một trận,lại bị phá hỏng cướp đi bảo giáp,việc này mà đến tai của cha ta thì chưa nói đến việc trả thù,ta đã bị phụ thân đánh chết trước tiên.
Đinh Nhạc nghe đến đây liền hiểu ra,với tính cách của lão thành chủ thì có thể xảy ra chuyện này thật,gã lộ vẻ căm tức nói:
- Vậy cũng không thể để bọn chúng chạy thoát chứ,hai tên khốn đó đã hại huynh ra nông nỗi này,ít ra huynh không di chuyển được cũng nên bảo đám huynh đệ chúng ta đi trước cản bọn chúng lại mới phải.
Thần sắc Tần Cối cũng lộ vẻ tức thù hận,ánh mắt gã khẽ lóe lên một luồng sát khí,thế nhưng gã vẫn lắc đầu nói:
- Hai tên khốn đó dám hại ta ra nông nỗi này,thù này nhất định phải báo,thế nhưng tên tiểu tử kia quá quỷ dị,các đệ không đánh lại hắn,có đi cũng là chịu đòn,thế nên ta mới không cho các đệ đi.
- Đại ca…
Đinh Nhạc nghe đến đây thì hơi rơm rớm nước mắt,gã không ngờ đại ca lại nghĩ cho bọn họ đến như vậy.
Tần Cối khẽ cười xòa,gã lạnh lùng nói:
- Ta quyết định rồi,ngày mai ta sẽ lên đường đi kinh thành đuổi theo bọn chúng,không phải cha ta nói ta vào học viện Lam Nguyệt sao,ta nghĩ bọn chúng lên kinh thành có lẽ cũng vì mục đích này.
Đinh Nhạc nắm chặt nắm đấm cương quyết nói:
- Chúng ta nguyện đi theo Tần ca tham gia học viện,quyết tâm giúp huynh trả mối nhục này.
- Huynh đệ tốt,vậy chúng ta cùng đi.
…
- Ngày hôm nay cảm ơn ngươi,ta nợ ngươi một lần,nếu có cơ hội ta sẽ trả lại.
Lý Kỳ Phong nghiêm túc nói,bọn đã thông qua được trận pháp đi vào trong khu rừng,có vẻ như đây là một khu rừng nhỏ bởi vì nãy giờ hắn toàn gặp được mấy con yêu thú cấp thấp,thậm chí có cả phàm thú.
Tuyệt Vô Mệnh hơi ngạc nhiên khi hắn nói như vậy,thiếu niên không hiểu hắn nói đến chuyện vừa rồi hay chuyện đêm qua,y lạnh nhạt khoát tay nói:
- Chuyện nhỏ,đạo gia ta phất tay cái là xong.
Lý Kỳ Phong kiên định lắc đầu nói:
- Không,nợ chính là nợ,mặc dù cái mạng của ta đối với ngươi có lẽ không là gì,thế nhưng chuyện này ta nhất định ghi nhớ trong lòng,có cơ hội sẽ trả lại ngươi.
Tuyệt Vô Mệnh thấy hắn nghiêm túc như vậy liền cười lớn:
- Haha,thôi đi,đạo gia là người thế nào,cần gì ngươi giúp! nếu không! ngươi gọi ta một tiếng đại ca! sau này có chuyện gì đại ca sẽ bảo hộ ngươi.
- Cút.
Lý Kỳ Phong lạnh giọng nói.
Hai người đi trong rừng chỉ khoảng nửa canh giờ là ra đến bên ngoài.
Phía trước mắt bọn họ bên giờ là một cánh đồng mênh mông,trên đồng ruộng có vô số phàm nhân đang làm việc,người cày,người cấy,.
.
vô cùng nhộn nhịp.
Lý Kỳ Phong hai người hỏi thăm một phu lão già tuổi rồi theo hướng đó lên đường.
Bọn họ vất vả đi thêm mấy dặm đường cuối cùng cũng đến một thôn trấn nhỏ.
Vừa bước vào thôn gia này bọn họ liền cảm thấy kinh ngạc,nhà cửa nơi này quá nhỏ bé,hơn nữa đa phần đều là những ngôi nhà bằng đất có mái che bằng những tán lá.
Tu sĩ,võ giả ở đây hắn không hề gặp lấy một người,tất cả bọn họ đều là phàm nhân,hắn chưa từng thấy nơi nào có nhiều phàm nhân như nơi này.
Lý Kỳ Phong đi khắp một vòng lớn cuối cùng cũng được một khách trạm có vẻ như là tốt nhất ở đây.
Khách trạm này chỉ có hai lầu,lại vô cùng nhỏ,tuy nhiên lão chủ quán nơi này lại là một võ giả,tu vi tụ khí cảnh nhị cấp.
Vừa trông thấy hai người bọn họ,lão chủ quán run rẩy nói:
- Hai vị đại nhân dùng gì??
Lý Kỳ Phong hơi ngạc nhiên với cách xưng hô này nhưng vẫn mở miệng nói:
- Mang lên cho chúng ta những món ăn đắt nhất ở tiệm các ngươi.
Hắn biết rằng nơi đây là một chỗ rất nghèo,thế nên không khách khí gọi những món đắt tiền nhất.
- Vâng,hai vị đại nhân chờ một chút.
- Chờ đã.
Thấy lão chủ quán định rời đi hắn liền hô lên một tiếng.
- Đại nhân có gì sai bảo??
- Ờm,ở đây còn cách kinh thành bao xa??
Nghe hắn hỏi như vậy lão chủ quán liền tỏ vẻ kinh ngạc,thế nhưng lão vẫn trả lời:
- Bẩm đại nhân,nơi này cách kinh thành hơn một trăm dặm.
Lý Kỳ Phong hai người liếc nhìn nhau đầy kinh ngạc,không ngờ hai người bọn họ vậy mà bị truy đuổi đi xa như vậy,phải biết rằng bọn họ đi qua Hoa thành thì cách kinh thành chỉ khoảng năm mươi dặm thôi.
- Đứng lại,thằng con hoang,ngươi định đi đâu đó.
Một giọng nói oang oảng vang lên khiến Lý Kỳ Phong giật mình,hắn quay người sang nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Trước mặt hắn là một đám phàm nhân,cầm đầu là một nam tử thanh niên,bọn họ trên tay đều cầm vũ khí đang chặn đầu một thiếu niên,người mới nói chính là nam tử này.
Đáng nói là thiếu niên kia tuổi chỉ khoảng mười lăm nhưng lại rất cao lớn,còn cao hơn nam tử trung niên một cái đầu,hơn nữa khi hắn nhìn qua không ngờ thiếu niên này vậy mà lại là võ giả tụ khí cảnh nhị cấp.
Một đám phàm nhân vậy mà chặn đầu vây công một võ giả,chuyện này thật sự thú vị.
.