Nhìn cảnh vật nguy nga trước mắt,Lý Sơn cũng phải cảm khái một câu:
- Không còn nghi ngờ gì nữa,đây chắc chắn là một tòa chính điện,nó dùng để thượng triều văn võ bá quan thời xưa.
Trần Dung vẫn còn đang ngây người,nghe Lý Sơn nói cô mới hoàn hồn gật đầu đầy kích động:
- Thật là tráng lệ,đây là lần đầu tiên trong đời tôi được chứng kiến một cảnh tượng đẹp đẽ và uy nghi đến như vậy.
Dù đã là người từng đi qua và khám phá rất nhiều di tiếng cổ xưa trên toàn thế giới nhưng khi đứng trước cảnh vật như vậy,hai người vẫn có cảm giác mình như chưa biết gì là nghệ thuật cả,những thứ họ biết so với cảnh tượng trước mắt thì quá nhỏ bé.
Không chờ đợi được nữa,bọn họ muốn ngay lập tức khám phá hết những “kho tàng” trước mắt.
Lý Sơn và Trần Dung đầu tiên là tiến đến quan sát những bức hình khắc họa trên tường đá xung quanh tòa cung điện.
Sau khi phủi hết lớp bụi bám trên tường bọn họ mới thấy được hình ảnh trước mắt.
Đây là một bức tranh lớn được khắc trên đá,nó vẽ rất nhiều những người dân,trên tay họ đều cầm những thứ khác nhau như:hoa quả,thú vật,…nói chung là đồ dùng để thờ cúng.
Dẫn đầu bọn họ là những chàng trai khỏe mạnh,quần áo họ làm bằng da thú,trên đầu đội mũ lông chim,thần sắc mỗi người được khắc họa rất sống động gần như thật khiến ai trong số họ cũng hiện ra thần thái bất phàm.
Theo sau những chàng trai là những thiếu nữ,thiếu phụ quần áo sặc sỡ,những tiểu hài đồng đang tung tăng chạy với những cờ lau trên tay,cuối cùng mới đến các bô lão già tuổi đi sau cùng.
Toàn cảnh nhìn rất giống quang cảnh của một lễ hội lớn thời cổ đại.
- Tôi nghĩ đây có thể là một lễ hội tế cúng thần thời xưa!!Anh Lý,anh nghĩ sao??
Lý Sơn nhìn bức hình trên tường đá rồi ngẫm nghĩ,lão cẩn thận nhìn quan sát cả hai bên tường,bỗng lão nhận ra một điều bất thường,nghe Trần Dung hỏi y lắc đầu đáp:
- Đây đúng là một lễ hội,nhưng nó không phải là tế cúng mà theo tôi đây là một lễ theo kiểu tạ ơn thì đúng hơn!!
Ngừng lại một chút lão lại nói tiếp:
- Cô nhìn vẻ mặt của bọn họ và hướng đi và góc nhìn của bọn họ thì hãy rõ.
Trần Dung lại gần quan sát rồi lại tiến ra xa chỗ mà ban nãy Lý Sơn đứng,bỗng cô nhìn thấy đúng là cả hai bức tranh hai bên tường đều có điểm giống nhau,khuôn mặt của bọn họ đều hướng về phía trước trung tâm đại sảnh,chính xác là cái ngai bằng ngọc trước mắt.
Nếu mà bọn họ chỉ hướng mắt về đó thì chứng tỏ nó không phải lễ cúng hay tế bái gì rồi,theo như những gì mà cô biết thì đây hẳn là cung điện của vị vua,mà vua thời xưa thì được ví như thiên tử chứ không phải vị thần nào đó mà phải cúng bái hay thứ gì đại loại như vậy.
Trong khi đó thì Lý Kỳ Phong thì cứ như đứa trẻ tìm được món đồ chơi yêu thích,hắn cầm máy ảnh chụp lại những bức hình trên trần nhà và xung quanh tường,khi tiến lại bức tượng hình con hổ,hắn ngắm nhìn nó ánh mắt rất thích thú.
Đó là một bức tượng lớn làm bằng đá màu xanh,bức tượng cao khoảng ba mét,hình thể con hồ được chạm trổ rất đẹp,những đường nét được khắc trên đá được miêu tả rất chân thực,hệt như chúa sơn lâm muốn bước ra từ trong đá vậy.
Lý Kỳ Phong khẽ sờ thử nó,bức tượng sờ có cảm giác rất mát tay,đường nét được điêu khắc rất chuyên nghiệp và không có gợn nhỏ.
Đột nhiên hắn nảy ra ý tưởng muốn trèo lên lưng nó để chụp bức ảnh cưỡi hổ,hắn nghĩ hẳn là như vậy rất uy phong,sau một hồi vất vả tìm chỗ bám,chật vật lắm hắn mới leo được lên trên.
Sau khi leo lên trên lưng con hổ,hắn phát hiện trên lưng của bức tượng có vết bị lõm,đây là một vết lõm có hình chữ nhật,nó lớn bằng bàn tay người trưởng thành,bề mặt vết lõm khá nông,tuy nó có hình dạng chữ nhật nhưng xung quanh có vài vết cắt rất nhỏ trong rất kỳ quái.
Lý Kỳ Phong ngạc nhiên quan sát cái vết lõm,thậm chí dùng tay sờ vào,hắn phát hiện cái hình dạng này dường như đã được chế tạo như vậy,chứ không phải do nó bị khuyết hay lý do nào khác.
Lý Sơn đang mải nghiên cứu,khi lão quay qua thấy hắn đang trèo lên lưng bức tượng liền nổi cáu quát to:
- Tiểu tử chết tiệt,ai cho ngươi trèo lên trên đó,mau xuống đây.
Nghe tiếng quát của Lý Sơn,hắn vội lấy máy ảnh ra chụp lại hình cái vết lõm rồi đáp:
- Vâng,con xuống ngay đây.
Khi xuống hắn vừa xuống đất,Lý Sơn cốc cho hắn một cái rõ đau vào đầu mắng:
- Ta nhắc con bao nhiêu lần rồi,làm gì cũng phải cẩn thận,tiểu tử ngươi còn trèo lên trên đó làm gì,chẳng may mà làm sứt một mảnh nhỏ của bức tượng thì chẳng phải chúng ta đã trở thành tội nhân thiên cổ rồi sao.
Thấy hai người họ lại bất hòa,Trần Dung đi đến nói câu giải vây cho hắn:
- Anh Lý,tiểu Phong cũng không phải cố ý đâu,chắc nó phát hiện được thứ gì đó nên mới trèo lên thôi.
Lý Kỳ Phong khẽ xoa xoa đầu nhăn nhó nghe Trần Dung nói liền gật đầu lia lịa đáp:
- Đúng vậy,đúng vậy,con phát hiện một sự việc bất thường nên mới trèo lên trên đó chứ có phải chơi đâu.
Nói rồi hắn đưa cái máy ảnh cho Lý Sơn xem,khuôn mặt còn hơi bực dọc.
Tuy vẫn còn hơi bực tức nhưng Lý Sơn vẫn cầm cái máy ảnh lên xem,khi nhìn xem bức hình lão đúng là hơi kinh ngạc khi thấy trên lưng bức tượng lại có một vết lõm cổ quái như vậy,nhưng lão cũng biết thừa là tên tiểu tử này chỉ là ham chơi ăn may thôi chứ làm gì có manh mối gì.
Trần Dung cũng ngó qua xem,sau khi nhìn một hồi lâu,cô khẽ nhăn mày nói:
- Tôi chưa từng gặp hình thù này bao giờ,anh có biết nó có ý nghĩa gì không??
Lý Sơn trầm mặc nghĩ ngợi một hồi lâu nhưng sau đó cũng lắc đầu:
- Tôi cũng không biết nó có tác dụng gì,có thể là dùng để trang trí,đựng vật,hoặc là họ làm như vậy là có dụng ý riêng nào đó.
Lý Kỳ Phong nhân lúc bọn họ không chú ý liền chạy một mạch qua bức tượng khác trèo lên trên lưng nó xem xét,quả nhiên trên mình của những con thần thú này đều bị khuyết một lỗ trống y như vậy.
Tuy nhiên hắn cũng chẳng thể biết được nó có tác dụng gì,chán nản hắn đành chạy đến chỗ cái ngai bằng ngọc trên sảnh để xem.
Đây là một cái ngai tạo hình giống như dùng cho vua ngồi thời xưa:chỉ có điều vật liệu là làm bằng một loại đá đặc biệt có màu sắc,chúng vẫn còn đang tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ như một món bảo vật của thiên nhiên,hai tay ngồi được khắc hình đầu rồng rất tinh xảo,dường như nó được làm bằng người thợ giỏi nhất,bên trên chỗ ngồi được trải một tấm da hổ màu xám khá lớn nhưng có vẻ nó đã bị hư hại nặng.
Hắn khẽ dùng gang tay cầm mảnh lên quan sát rồi mừng rỡ gọi lớn:
- Hai người mau lại đây xem này,con phát hiện một thứ rất thú vị.
Lý Sơn và Trần Dung cũng tiến lại,lão Lý vừa đi vừa phàn nàn:
- Làm gì mà kêu om sòm lên như vậy.
- Chú Lý,chú lại đây mà xem này,đây thật sự là một tấm da hổ trắng rất lớn.
Hắn nhường chỗ cho lão Lý,vừa cầm một mảnh da hổ lên đắc ý nói,lão Lý vừa cầm lấy một mảnh da vừa lấy một cái kính lúp ra nhìn cho kỹ,Trần Dung cũng tò mò cầm một mảnh lên xem.
Sau khi soi kỹ cẩn thận,ánh mắt của lão Lý lóe lên vẻ kinh hãi,lão không khỏi cười thốt lên:
- Haha,đúng vậy,bao nhiêu năm rồi mới xuất hiện một tấm da hổ trắng tự nhiên lớn như vậy,tuy đã bị hư hại nhưng nó đúng là một tấm da hổ trắng.
Trần Dung cũng không khỏi kinh ngạc thắc mắc:
- Tấm da này chỉ là một phần rất nhỏ của con hổ,chứng tỏ nó cực kỳ to lớn,so với những con hổ mà chúng ta phát hiện trước đó thì nó to hơn gấp năm lần,niên đại cũng lâu hơn,mà cũng không có thứ gì,hay nhiệt độ bảo quản mà nó vẫn còn tồn tại đến bây giờ.
- Đó cũng là những gì tôi đang thắc mắc,thời kỳ đó hình như có bí mật nào đó từng bị chôn lấp.
Lão Lý vừa cất mảnh da vào trong một cái túi để bảo quản vừa trầm ngâm đáp.
Trông Lý Sơn có vẻ vui mừng nhưng cô vẫn nhìn ra trong nội tâm của y hình như có chút thất vọng,có vẻ mọi thứ ở đây vẫn chưa có “đáp án” mà Lý Sơn mong muốn.
Lý Kỳ Phong thì chuyển sang quan sát hai tay nắm được chạm đầu rồng trên chiếc ngai,hắn đeo bao tay vào rồi sờ mó,đột nhiên hắn cảm thấy tay nắm hình như có thể cử động,hắn hiếu kỳ gập hai tay nắm xuống thì đột nhiên có sự cố xảy ra:
- Két…két.
.
rầm.
.
rầm
Chiếc ngai bằng ngọc đột nhiên di chuyển từ từ về đằng sau,cả ba người đều giật mình lui ra khỏi chỗ đó,lão Lý tức giận mắng:
- Thằng ranh,ngươi lại đụng vào cơ quan gì rồi,chết tiệt.
Lý Kỳ Phong biết mình đuối lý nên hắn cúi đầu cười gượng không đáp.
Khoảng mười lăm phút thì bụi tan đi hết,chiếc ngai bằng ngọc được di chuyển ra khỏi vị trí cũ tận mét để lộ ra một con đường ngầm có bậc đi xuống tận bên dưới.
Vừa nhìn thấy con đường ngầm,như thể bắt được vàng,hắn được thể lấy lại tự tin được một phen khoác lác:
- Haha,hai người thấy không,con không có phá hoại nhé,nếu không phải có con thì mọi người còn lâu mới phát hiện ra ở đây còn có đường bí mật.
Trần Dung cũng khẽ che miệng cười khích lệ:
- Đúng vậy nha,phải công nhận hôm nay tiểu Phong may mắn thật,luôn phát hiện ra những điều người ta không ngờ tới luôn!!!
Lý Sơn nhìn thấy thông đạo ngầm có vẻ kích động,tuy nhiên lão che giấu rất nhanh,y khẽ “hừ” một tiếng nghiêm giọng nói:
- Còn đắc ý cái gì,cũng may đây là khu tích này ít cạm bẫy,nếu không lại giống lần trước kéo cả chúng ta xuống hố chông như lần trước thì chết đủ thảm.
Lý Kỳ Phong lộ vẻ không vui,hắn khẽ lẩm bẩm:
- Làm gì mà suốt ngày toàn đến chuyện tiêu cực như vậy chứ,cứ nghĩ mình là sao chổi không bằng.
Có điều cũng thật kỳ lạ thật,có vẻ vận may của hắn hôm nay bằng cả mấy năm liền cộng lại hay sao ấy,liên tục đều là chuyện hắn vô tình phát hiện ra vậy,đã lần rồi.
Khẽ lắc đầu,từ trước tới giờ hắn chưa từng đến sẽ tin vào vận may,hắn luôn có suy nghĩ muốn tự thân có thể tự tạo ra cơ hội cho mình chứ không muốn ngồi đợi vận may tìm đến.
- Đúng vậy!!là ta tự phát hiện ra chứ chả có vận may nào ở đây cả.
Lý Kỳ Phong tự thầm nhủ trong lòng như vậy.
- Được rồi,mọi người đừng đứng ngẩn ra ở đó nữa,mau xuống dưới đó xem thứ trông đợi chúng ta là cái gì nào??
Trần Dung hào hứng nói,trông cô có vẻ mong ngóng lắm rồi.
Lý Kỳ Phong đang định nhanh chân đi trước thì bị Lý Sơn lấy tay gạt lại nói:
- Đi phía sau ta đi,để con đi trước sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Nghe Lý Sơn nói như vậy,tuy hắn có vẻ không phục nhưng cũng đành phải lẽo đẽo theo phía sau lão.
Lối đi xuống dưới rất tối,bọn họ phải bật đèn pin lên để tránh bị ngã,bậc thang có vẻ rất mòn,khác hẳn với sự hoàn hảo ở phía trên,càng đi xuống không khí càng có vẻ quỷ dị và lạnh lẽo khác thường.
Đi được khoảng phút thì bọn họ cũng thấy phía trước có một lối ra có chút ánh sáng,ba người thấy vậy vội vàng rảo bước đi nhanh tới đó.
Vừa bước tới đầu tiên,Lý Sơn đột nhiên dừng lại làm Trần Dung và hắn đi phía sau đều đụng vào nhau.
- Chuyện gì thế,anh Lý,anh Lý?
Trần Dung gọi lần đều không thấy lão đáp lại,thấy việc có chút bất thường nên cô đi lên phía trước,khi thấy cảnh vật trước mắt,cô há to miệng kêu lên một tiếng kinh hãi sau đó liền ngã bịch xuống đất,tay chân run lên cầm cập:
- Trời ạ!!!cái này! cái này…thứ này là cái gì vậy??
Lý Kỳ Phong thấy vậy chạy vội lên xem,theo ánh sáng hơi mờ hắn bỗng sững người lại há to miệng,cây đèn pin thì rơi xuống đất.
.