"Khâu Triết, là anh làm phải không?!" Tùy Nhạc gọi điện thoại cho Khâu Triết.
"Không sai, là tôi." Khâu Triết trấn định trả lời, giống như không phải nói việc bắt cóc, mà là một chuyện vô cùng lơ lỏng bình thường “Cô ta làm thế với Chiến Chiến, tôi làm sao dễ dàng tha cho cô ta?"
"Yên tâm, tôi có chừng mực, Khâu Triết tôi khinh thường thủ đoạn hạ lưu." Khâu Triết nói xong nhẹ nhàng quăng ra một câu “Không phải anh gọi điện thoại tới bảo tôi thả cô ta chứ."
"Tôi hiểu cô ta, lấy đi lớp áo khoác tiểu thư cũng đủ khiến cô ta đau khổ, huống chi hiện tại việc cô ta gặp phải còn thảm hại hơn trước kia chúng ta dự đoán." Tùy Nhạc nhỏ giọng nói “Còn những thủ đoạn trị tội khác, dù sao một cô gái, làm sao làm cũng dễ dàng khiến người ta gièm pha."
Khâu Triết cười khẽ: "Tôi sẽ để ý những chuyện đó”
"Nhưng Chiến Chiến sẽ để ý." Tùy Nhạc trầm giọng nói từng chữ từng câu “Tôi không muốn cô ấy có bất kỳ ám ảnh tâm lý hay áy náy, cho nên, đủ rồi Khâu Triết."
Đầu kia trầm mặc thật lâu, mới nói "Được".
Tùy Nghị từ trong lời nói của Tùy Nhạc đã biết được tình huống, đợi đến Tùy Nhạc cúp điện thoại mới lên tiếng: "KhâuTriết này, quá không đơn giản."
Tùy Nhạc gật đầu, cũng không tự giác nói nhỏ: "Nhưng lòng hiếu kỳ của con về anh ta càng đậm hơn rồi. . . ."
Làm sao không hiếu kỳ đây? Bạn tốt nhiều năm, có tính tình như ánh mặt trời trong miệng Chiến Chiến, lại mang theo một thân phận thần bí và bối cảnh thăm thẳm, còn có tác phong ác độc sau khi xoay người, còn có tình cảm đối với Chiến Chiến, rõ ràng không phải tình yêu, lại cố chấp bảo vệ. . . ." Tùy Nhạc càng ngày càng không hiểu.
Tùy Nhạc đột nhiên cảm thấy may mắn, may mắn Khâu Triết này, đối với mình và Chiến Chiến, là thân thiện chúc phúc và trợ giúp, mà không phải kẻ địch.
"Chuyện còn lại cứ giao cho ba." Tùy Nghị đứng dậy vỗ vỗ bả vai con trai “Con đã cực khổ thời gian dài, nghỉ ngơi thật tốt đi."
Tùy Nhạc không sao cả nhún nhún vai: "Cũng không phải mệt mỏi, chỉ là chạy tới chạy lui nên thời gian ở chung với Chiến Chiến giảm bớt chút."
"Đúng rồi ba, chuyện lần này, mẹ không biết chứ. . . ."
Tùy Nghị gật đầu: "Việc này yên tâm, Nhạc Thác những thứ khác không nói. . . . Đối với mẹ con thì quả thật không có hai lời, ông ta vẫn là anh trai tốt hiểu rõ em gái, ba nghĩ ông ta cũng không nguyện ý cho mẹ con biết những chuyện sau lưng”
"Nhưng ông ta lại cố tình muốn đối nghịch tranh đấu với ba. . . ." Tùy Nhạc vuốt vuốt trán “Lúc trước hai người rất không hợp à?"
Tùy Nghị cũng bất đắc dĩ cười: "Có khả năng bắt đầu từ. . . . khi mẹ con bị ba lúc chưa có danh tiếng gì cướp đi."
"Buổi trưa ở nhà ăn cơm đi, ba làm vài món ngon cho Chiến Chiến." Tùy Nghị nhìn đồng hồ đeo tay một cái, thương lượng với Tùy Nhạc mấy món ăn Chiến Chiến và Nhạc Y Ảnh thích, hai cha con đứng dậy đến vườn hoa tìm hai mẹ chồng nàng dâu đi hồi lâu vẫn chưa trở về.
Ánh mặt trời vừa đúng chiếu lên xích đu dây mây màu trắng, dây leo cây nho xanh biếc quấn quanh rủ xuống, Chiến Chiến và Nhạc Y Ảnh mỗi người chiếm một chỗ ngồi, vào lúc này ở dưới ánh mặt trời, lại ngủ thiếp đi thật ngon. Tùy Nhạc nhìn bộ dạng không chút đề phòng của Chiến Chiến, đầu thoải mái tựa vào trên ghế dựa được thiết kế đặc biệt, khóe miệng còn mang theo nụ cười, trong nháy mắt đáy mắt anh tràn đầy ôn tình.
Tùy Nhạc tiến lên cúi người, cầm lên một ít tóc ngắn của Chiến Chiến phe phẩy mặt cô, cảm giác nhột khiến Chiến Chiến đang ngủ không khỏi khịt khịt lỗ mũi, Tùy Nhạc thấy cô còn chưa tỉnh, liền ôm lấy hông của cô, cắn gương mặt mịn màng một cái.
"Ưm. . . ." Chiến Chiến chợt tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Tùy Nhạc, cùng giường chung gối lâu như vậy đã sớm thành thói quen, nhưng Chiến Chiến mơ hồ vẫn không vui đẩy anh một cái “Tránh ra. . . . . ."
Bên kia Nhạc Y Ảnh cũng bị Tùy Nghị nhẹ nhàng lay tỉnh, vừa muốn phát uy liền nghe thấy thanh âm Chiến Chiến, bà lập tức tỉnh táo lại, vội vàng nhịn xuống, nhưng khi nhận thấy ánh mắt nhạo báng của Tùy Nghị, len lén hung ác trừng mắt liếc ông một cái.
"Anh không đi hỗ trợ sao?" Trở lại trong nhà, Tùy Nghị không nhờ dì giúp việc hỗ trợ, lại cùng Nhạc Y Ảnh tự vào phòng bếp nấu nướng. Mặc dù Chiến Chiến không biết làm món ăn, nhưng cũng muốn làm thủ hạ, nhưng bị Tùy Nghị ôn hòa cự tuyệt phải về lại phòng khách, Chiến Chiến cảm thấy ngượng ngùng, nhìn đến Tùy Nhạc, căn bản không hề động gì cả.
Chiến Chiến đẩy Tùy Nhạc đang dựa vào ghế sa lon: "Không phải anh biết nấu ăn ư, sao lại để cho ba mẹ anh làm, rất không tốt!"
"Có mẹ anh ở phòng bếp, tuyệt đối là giải đất nguy hiểm, anh mới không đi!" Tùy Nhạc không hề lo lắng thưởng thức hớp trà, đưa quả táo đã cắt thành miếng nhỏ cho Chiến Chiến “Lại nói vợ chồng nhà người ta xúm lại, đánh yêu mắng yêu, anh làm kỳ đà cản mũi thật không tốt!"
". . . . . ." Chiến Chiến im lặng, đó là ba mẹ anh. . . .
"Hai người bọn họ một đôi, hai ta một đôi, rất hợp mà, cần gì chia loạn." Tùy Nhạc ngắt gò má của Chiến Chiến “Ăn xong anh dẫn em lên lầu đi vài vòng."
Chiến Chiến nhìn bài biện trong phòng đàn than thở: "Đây là sở thích của mẹ anh?"
"Thứ nhất, hiện tại bà ấy cũng là mẹ em rồi, thứ hai. . . ." Tùy Nhạc không phục cắn lỗ tai cô “Đây là phòng đàn của anh, mẹ anh cả nốt nhạc cũng không biết!"
Chiến Chiến thật không nghĩ tới, thì ra cái tên nhìn vô lại này, lại có hứng thú tao nhã như vậy. Chiến Chiến chỉ chỉ đàn vi-ô-lông treo đối diện cây piano: "Cái đó cũng là của anh?"
"Môn đó chỉ học được một chút, bởi vì vóc người của anh càng lúc càng cao, đứng ở trong đội ngũ biểu diễn của những đứa trẻ không hòa hài, cho nên anh không học nữa." Tùy Nhạc nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tề Tễ luyện đàn từ nhỏ, khi Chiến Chiến ở bên cạnh loay hoay chơi rubik, thỉnh thoảng cũng duỗi đầu ngón tay đi quấy rối, vào lúc này đứng ở bên cạnh piano, Chiến Chiến bất chợt có hăng hái: "Vậy anh đàn một khúc cho em nghe”
"Không được, rất lâu chưa trở về, phía trên này đều là bụi, làm em sặc thì không tốt." Tùy Nhạc từ phía sau lưng ôm Chiến Chiến, kéo cô ra khỏi cây đàn, mang cô đến thư phòng và phòng ngủ dùng lúc nhỏ xem một vòng.
Chiến Chiến đối với thứ khác đều không thấy hứng thú, nhưng khi thấy bức tường đầy hình trong thư phòng liền có hăng hái: "Ai, hình lúc anh còn nhỏ đều treo ở đây hả?"
Tùy Nhạc quay người lại liền bị bức tường hùng vĩ này làm run run. . . . Người mẹ thích giày vò kia! Vốn muốn cho Chiến Chiến xem hoàn cảnh sinh hoạt trước kia của mình, thuận tiện nhắc lại lịch sử huy hoàng của người làm ba như anh ở trước mặt đứa bé, nhưng, nhưng. . .
Sao ngay cả hình cởi truồng lúc trước anh muốn tiêu hủy mà không thành, cũng được lồng khung treo lên rồi!?
Chiến Chiến vừa cười xem hình, vừa thưởng thức biểu tình đặc sắc của Tùy Nhạc, nhìn dáng vẻ thì người khác muốn cho cô xem gì đó. . . . nhưng hình như không phải thứ này. Ánh mắt Chiến Chiến bay tới bay lui, trong lúc vô tình liếc về dưới một tấm ảnh bên góc trái, chợt sợ hãi kêu: "Đây là cái gì! ?"
Tấm hình kia, trong nhà Chiến Chiến cũng có, là một tấm ảnh chụp chung vườn trẻ, Chiến Chiến buộc hai cái bím tóc, mặc váy công chúa màu hồng, lại dùng tư thế con trai đứng giữa đội ngũ. Không sai, đây là một tấm hình chung duy nhất của cô và anh "mặt trắng nhỏ".
Nhưng. . . . Chiến Chiến hé mắt, anh "mặt trắng nhỏ" mặc một cái áo sơ mi màu trắng đứng ở gần đội ngũ nhất, mà Tùy Nhạc đen thui trong mỗi tấm hình kia. . . . cũng đứng ở trước mặt Chiến Chiến.
Chiến Chiến từ từ nhíu mày, cô híp mắt quay đầu nhìn về phía Tùy Nhạc: "Anh không phải là anh mặt trắng nhỏ?"
Đối với tướng mạo của anh "mặt trắng nhỏ", Chiến Chiến nhớ như in ở trong lòng, anh luôn mặc quần áo trắng như tuyết, nổi bật lên làn da cũng trắng nõn, mỗi lần len lén đưa Chiến Chiến bánh ngọt, nụ cười trên mặt ôn hòa chân thành.
Nhớ ngày đó Chiến Chiến lại được một cái bánh ngọt hoàn chỉnh, cùng anh "mặt trắng nhỏ" núp ở trong phòng món đồ chơi ăn như hổ đói, lúc ấy Chiến Chiến đang bị sâu răng, vườn trẻ có đồ ngọt đều không chia cho cô, Bàn Nha cũng chỉ chú ý tự ăn không chịu chia cho cô, chỉ có anh "mặt trắng nhỏ", mỗi ngày len lén mang bánh ngọt tới cho cô ăn, đối với cô thật tốt!
Cho nên Chiến Chiến mới có thể cho phép anh nhẹ nhàng hôn một cái ngoài miệng đang dính bơ của mình, còn đem bánh răng làm quà tặng quà đáp lễ cho anh—— Nhưng tại sao bánh răng ở chỗ Tùy Nhạc, mà Tùy Nhạc rõ ràng không phải là ‘anh mặt trắng nhỏ’ này!
Trên mặt Tùy Nhạc cứng đờ, rồi sau đó liều mạng tiến lên trước ôm cô: "Còn nói, cư nhiên nhìn sai anh! Anh từ nhỏ đã có làn da màu đồng, em còn gọi anh mặt trắng nhỏ."
"Không đúng. . . . . ."
"Lúc đó em mới mấy tuổi, khẳng định trí nhớ có sai lệch, huống chi đó không phải là anh thì là ai!" Tùy Nhạc đưa tay gõ gõ bé trai quần áo trắng đó “Lúc đó tên này hay đi chơi với anh, chắc em nhớ nhầm rồi."
"Nhưng. . . ."
"Chiến Chiến, A Nhạc, xuống ăn cơm!" Thanh âm Nhạc Y Ảnh từ cầu thang truyền đến “Cơm nước đã xong, ba con làm rất nhiều món ngon!"
"Đi thôi, một lát xem tiếp." Tùy Nhạc lôi kéo Chiến Chiến ra khỏi cửa phòng, sau khi Chiến Chiến bước ra, rốt cuộc tránh người ra khỏi nơi vẫn luôn che, nơi đó là hình của một thiếu nữ.
Chiến Chiến mười bảy tuổi, ngồi ở trên bậc thang lộ ra mỉm cười rực rỡ.
Bức hình này chụp tuổi trẻ của Chiến Chiến, được Tùy Nhạc thận trọng che chở, cho đến ngày thành hôn, mới xuất hiện tại trước mặt của Chiến Chiến.
"Không cho cắn môi nữa, như vậy lát nữa sẽ liếm sạch cả son bóng!" Tề Tễ nhíu lông mày thanh tú, giúp Chiến Chiến tô lại son môi “Khẩn trương cái gì, đứa bé của cậu cũng cười cậu."
Thấy Chiến Chiến không đáp lời, đáy mắt Tề Tễ hiện ra nụ cười, cô mang giày cao gót màu trắng của dâu phụ, thoáng lui về sau hai bước, dù bận vẫn ung dung quan sát cô dâu mặc áo cưới hoa lệ, xinh đẹp không giống bình thường, nhưng cũng co quắp không giống bình thường.
"Thế nào, sợ?" Tề Tễ khắc chế không được nụ cười ở khóe miệng, đưa tay nâng cằm Chiến Chiến lên “A, vẻ mặt này thật khó gặp, mình thật sự nên mang theo máy chụp hình cho cậu."
"Bàn Nha!" Chiến Chiến uất ức méo miệng, bởi vì bị nhạo báng mà không thoải mái, nhưng lại không giấu được cảm xúc bất an lo sợ, cô nhìn áo cưới lộ vai, làn váy khổng lồ, tuy rằng là bởi vì mang thai, nên chọn một đôi giày đáy bằng, phải dùng váy kéo đất che kín chân, nhưng Chiến Chiến vẫn lo lắng sẽ làm trò cười cho thiên hạ trong trường hợp trịnh trọng này.
Phải biết, bình thường cô luôn thấy nhức đầu vào những trường hợp nghiêm chỉnh này.
"Lo lắng cái gì, có Tùy Nhạc nhà cậu ở đây, còn cần phải sợ?" Tề Tễ đưa tay giúp cô điều chỉnh áo cưới “Đừng nói quá nhanh nên vô tâm chuẩn bị, ai bảo cậu muốn mang bóng chạy."
Hôm nay, vốn là ngày đã định trước, nhưng bởi vì đã đăng ký rồi, nên Tùy Nhạc bị Nhạc Y Ảnh dùng chổi lông gà chiêu đãi, lại trải qua một cuộc "Bí mật không thể nói" ở chỗ ông nội Chiến, cuối cùng mới được sự tha thứ của người lớn. Bởi vì Chiến Chiến mang thai, một là sợ sau này thân thể không tiện, thứ hai là Tùy Nhạc vội không thể đợi, cho nên quyết định tập trung làm, giải quyết hôn lễ trước.
Công việc chuẩn bị hôn lễ, phức tạp vụn vặt hơn Chiến Chiến tưởng tượng nhiều, cũng may cô cậy vào "tình trạng" của mình lại không có hiện tượng nôn nghén gì, chỉ phụ trách ở một bên thử ăn bánh kẹo cưới cùng các loại thức ăn, cũng rất vui mừng.
"Cốc cốc cốc." Trên cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, phụ tá hóa trang chạy tới mở cửa, phát hiện là Tùy Nhạc mặc tây trang màu trắng, đẹp trai bức người. Phụ tá bị làm cho đầu óc choáng váng, không chút do dự để anh đi vào khi thấy nụ cười mê người của Tùy Nhạc. Tùy Nhạc dùng chiêu thức giống nhau xua đi những người trong phòng, cũng mời luôn Tề Tễ ra ngoài, nhất thời trong phòng chỉ còn sót hai người bọn họ.
Ánh mắt sáng quắc của Tùy Nhạc nhìn chằm chằm Chiến Chiến ngồi ở trên ghế sofa, cô dâu của anh.
Tóc ngắn bình thường được xõa tự do vào giờ phút này lại được túm ra hết sau ót, lộ ra cổ dài nhỏ, áo cưới anh tỉ mỉ chọn lựa, buộc vòng quanh cánh tay, đường cong hoàn mỹ, ngực thiết kế vừa bảo thủ vừa ưu nhã. Mà trang điểm trên mặt Chiến Chiến, càng làm cho hai mắt Tùy Nhạc tỏa sáng, anh từ từ đi tới, cúi người khiến hô hấp giao hòa với Chiến Chiến: "Bà xã, em thật là đẹp!"
Chiến Chiến bị anh nhìn đến ngượng ngùng, đưa tay đẩy lồng ngực đè tới của anh một cái: "Làm gì, không nhận ra à!"
Thấy anh không tránh ra, ngược lại cúi đầu, Chiến Chiến vội vàng ngửa ra sau né tránh: "Em trang điểm rồi, không cho hôn!"
Tùy Nhạc bị cô nhắc nhở, trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là không thể nào hạ miệng, ngày thường Chiến Chiến đều là mặt mộc không trang điểm, Tùy Nhạc tùy thời tùy chỗ muốn gặm liền gặm, vào lúc này mắt thấy hôn lễ sắp bắt đầu, chỉ có thể cố gắng buông cô ra.
Chiến Chiến ghé đầu quan sát mình trong gương, phấn son không mất, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, mà Tùy Nhạc chú ý tới tâm tư của cô, đột nhiên nở nụ cười ý vị sâu xa: "Bà xã, chăm sóc phấn son của em cho tốt. . . ."
Chiến Chiến cho đến khi hôn lễ mở màn, cũng chưa hiểu ý tứ những lời này của Tùy Nhạc. Nhưng cô cũng vô tâm suy tư, sắp đối mặt nhiều người như vậy, Chiến Chiến lại nắm làn váy, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.
"Phải là ba em dắt em sang chứ?" Chiến Chiến đứng ở lối đi, cửa trước mặt còn chưa mở ra, cô khẩn trương nhìn cửa nhỏ bên cạnh, nhưng ba Chiến còn chưa tới đây, phụ tá bên cạnh đang thúc giục cũng chợt lách người đi mất.
Này, sao lại thế này?
Chiến Chiến mặc váy khó di chuyển, đứng ở trước cửa bố trí cánh hoa không biết làm sao, đang lúc này, cửa chính trước mặt đột nhiên từ từ mở ra, Chiến Chiến càng thêm kinh hoảng: "Đợi chút một lát, còn chưa chuẩn bị xong!"
Sao không giống với lúc trước đã tập! Chiến Chiến nói ra, cũng không có ai hưởng ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa mở ra, nhưng trong lễ đường vốn hẳn nên sáng rỡ, đầu người nhốn nháo, nhưng không gian lại đen kịt, yên lặng như tờ.
Trong lòng Chiến Chiến chợt trồi lên một ý niệm: chẳng lẽ cô. . . . Đi nhầm cửa. . . .
Ngay cả mình cũng cảm thấy hoang đường, Chiến Chiến nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nhưng tất cả trước mắt quả là khiến cô không hiểu, Chiến Chiến quyết định trở về đường cũ, xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Khi cô khẽ nhấc chân chuẩn bị xoay người, đột nhiên một thanh âm dịu dàng từ trong lễ đường truyền đến: "Chiến Chiến, đừng động."
Là Tùy Nhạc.
Trái tim hoảng sợ của Chiến Chiến vào lúc nghe thanh âm của anh liền bình tĩnh lại, nhưng lại tràn đầy nghi ngờ, trong bóng tối tầm mắt không thấy được Tùy Nhạc đang ở đâu, Chiến Chiến thử gọi anh: "Anh đang làm cái gì?"
"Tách" Một tiếng vang nhỏ, trong lễ đường tối tăm đột nhiên phát ra nhiều ánh sáng, Chiến Chiến mơ hồ thấy được, trong lễ đường ngồi đầy người, nhưng bọn họ lại không có ra tiếng, nín thở nhìn chằm chằm màn ảnh khổng lồ chậm rãi hạ xuống ngay phía trước Chiến Chiến, phía trên đột nhiên hiện lên, tấm hình chụp chung lúc nhỏ đã bị cô phát hiện.
"Chiến Chiến, muốn biết chân tướng tấm hình này sao?" Âm thanh Tùy Nhạc vang lên lần nữa “Thật sự anh không phải người trong trí nhớ của em, nhưng, anh cũng vẫn thầm mến em, chuẩn bị bánh ngọt cho em."
Thanh âm trầm thấp dồi dào từ tính của Tùy Nhạc nói liên tục, vốn là chuyện tuổi thơ lý thú ngây thơ, từ miệng anh, lại mang theo lãng mạn và ngọt ngào cực kỳ: "Anh thích em cũng không dám đến gần, mỗi lần làm bánh ngọt đều bảo A Hạo giúp anh đưa cho em, anh thì núp trong góc, cho đến lần đó em đánh nhau với người ta, làm bể mắt kiếng, anh mới lần đầu tiên tự tay đưa bánh cho em."
Những ký ức này, Chiến Chiến căn bản không có ấn tượng, cô thậm chí quên mình đã từng bởi vì mắt kém mà đeo kính chỉnh sửa một năm, trong lúc đó mà lấy mắt kính xuống thì không thấy gì cả.
"Đáng tiếc, em cư nhiên không có một chút ấn tượng với anh hùng chân chính sau màn, anh thật bị tổn thương."
Vừa dứt lời, trên màn ảnh đổi thành hình một mình Chiến Chiến, vào lúc mười bảy tuổi, Tùy Nhạc ngẫu nhiên gặp phải cô, còn bị cô dội cho cả người đầy canh rau.
Lúc ấy xe Tùy Nhạc đụng ngã người đưa thức ăn, để tỏ lòng áy náy, Tùy Nhạc liền thay anh ta đưa cơm đến nơi đã đặt mua, không ngờ gặp Chiến Chiến, bởi vì tên cô quá mức đặc biệt, mà dấu vết loáng thoáng trên mặt, khiến Tùy Nhạc ngạc nhiên phát hiện, cư nhiên thật sự là Chiến Chiến mình biết.
Chỉ tiếc lúc ấy Chiến Chiến gây gổ với ông nội, ba mẹ lại ở ngoài, đói bụng đợi hai giờ mới chờ được bữa ăn, lòng tràn đầy tức giận nên tay dùng sức thật mạnh, không cẩn thận làm đổ nước canh lên người Tùy Nhạc. Tùy Nhạc vừa tức lại không thể làm gì, trước khi rời đi, quay đầu lại thấy Chiến Chiến ngồi ở trên cầu thang, lộ ra nụ cười với một bụi hoa anh đào nở rộ trong sân, quỷ thần xui khiến, dùng di động chụp lại.
"Lần thứ ba, chúng ta gặp nhau tại Chiến Xa." Khi Chiến Chiến đang bị trí nhớ cuốn lấy, ánh đèn trong lễ đường dần dần sáng lên, cánh hoa phủ kín một đầu thảm đỏ, Tùy Nhạc mặc tây trang đứng thẳng, anh cầm microphone trong tay, đi về phía mình từng bước một.
Những người trong lễ đường bắt đầu nhốn nháo, nhưng tất cả mọi người ăn ý không phát ra âm thanh, an tĩnh nhìn chăm chú vào đôi tân nhân này, mà Chiến Chiến và Tùy Nhạc, trong mắt đều không có người khác, chỉ đưa mắt nhìn nhau chăm chú.
"Mỗi một lần, anh đều thích em." Tùy Nhạc từ từ nở một nụ cười “Chiến Chiến, có phải đây chính là duyên phận trốn không thoát?"
Tùy Nhạc đi tới trước mặt Chiến Chiến, mặc dù rất gần, nhưng thanh âm vẫn xuyên thấu qua micro vang vọng lễ đường, mang theo một chút xa lạ, rồi lại khiến Chiến Chiến rung động: "Lần đầu tiên em nhận lầm đối tượng, lần thứ hai em trợn mắt nhìn anh, lần thứ ba. . . . Chúng ta lại đối chọi gay gắt."
"Đây có được xem là định mệnh?"
Chiến Chiến chỉ cảm thấy tất cả trước mắt đều trở nên xa lạ, cả cử động của Tùy Nhạc cũng không giống thường ngày, trong lòng cô có cảm giác cực kỳ phức tạp —— Nhiều người nhìn như vậy, mà anh lại nói lời buồn nôn thế, phải ngăn cản anh mới được, nhưng khi Chiến Chiến muốn mở miệng mới phát hiện, thanh âm của cô lại mang theo nghẹn ngào: "Anh. . . ."
Chiến Chiến kinh ngạc im miệng, cảm thấy thứ gì hơi mặn rơi vào trong miệng —— Cô cư nhiên, rơi lệ rồi.
Tùy Nhạc nhìn biểu tình của Chiến Chiến, quỳ một chân trên đất, trước đôi mắt đẫm lệ mông lung của Chiến Chiến.
Anh để micro qua bên cạnh, từ trong túi móc ra một cái hộp tinh xảo, đó là nhẫn kết hôn bọn họ cùng đi chọn lựa, Chiến Chiến biết. Tùy Nhạc nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, vững vàng kéo lên, cảm xúc trong mắt gần như có thể nhấn chìm người, anh nói vang từng chữ từng câu: "Chiến Chiến, anh yêu em, cho nên không kịp chờ đợi muốn em gả cho anh, anh biết rõ rất nhiều chuyện phát triển vượt qua dự tính của em, nhưng, anh thật rất gấp."
Có mấy người xem không kềm được cười ra tiếng, Chiến Chiến mê mang giương mắt, lại không tìm được thanh âm kia từ đâu ra, cô ngẩn người, lại nhìn về phía Tùy Nhạc quỳ gối trước mặt mình lần nữa, có chút mê mang: ". . . Anh, chúng ta đã kết hôn, sao anh. . . ."
"Nhưng anh vẫn nhớ, anh nợ em một lần cầu hôn." Tùy Nhạc nhẹ nhàng cười một tiếng, hoàn toàn không để ý phản ứng của mọi người quanh mình “Vừa đúng hôm nay nhiều người chứng kiến —— Chiến Chiến."
Giọng điệu của anh nghiêm túc vô cùng, nhưng lời cầu hôn nói ra lại làm cho Chiến Chiến vừa khóc vừa cười: "Chiến Chiến, người đàn ông trước mặt em, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, lúc rãnh rỗi tùy thời có thể ấm giường."
Trong lễ đường vang lên tiếng cười, Tùy Nhạc cẩu thả mấp máy môi tiếp tục nói: "Nhiều năm như vậy cũng không chạy ra khỏi lòng bàn tay của em, tất cả phương pháp sáng tối đều dùng trên người em, hiện tại, người đàn ông này, em có muốn hay không?"
"Muốn hay là không muốn!" Một hồi tiếng ồn vang lên, rõ ràng kiểu cầu hôn của anh không trang trọng cũng không thâm tình, nhưng nước mắt của Chiến Chiến lại không khống chế được chảy ra ngoài, bởi vì cô thấy, là trái tim chân thật của Tùy Nhạc.
Là thật trong lòng tràn đầy, vẻ ngoài nhạo báng.
"Bảo bối, em nguyện ý. . . . Gả cho anh sao?"
". . . . Bệnh thần kinh à. . . ." Chiến Chiến thút tha thút thít trách cứ “Nhiều người như vậy. . . . Cũng không sợ mất mặt! Về sau xem lại video thì thế nào. . . . Còn có phấn son của em, đều hết. . . . Anh đền đi. . . ."
"Những thứ này đều giao cho anh, bây giờ em chỉ cần trả lời anh, có được hay không?"
"Được rồi, em nguyện ý!" Chiến Chiến lầm bầm một câu, duỗi ngón tay ra cho Tùy Nhạc đeo chiếc nhẫn lên, vẫn chưa yên tâm hỏi “Nhưng nhẫn không phải đeo sau khi xong sao, sao lại đeo trước vậy?"
"Hôn lễ của chúng ta, tất cả do chúng ta quyết định, hiện tại quan trọng nhất chính là nói với mọi người —— Tùy Nhạc anh, rất rõ ràng, triệt triệt để để chiếm em thành của mình rồi !"
Sau đó những tiếng hoan hô thật to vang lên, Tùy Nhạc ôm chặt cô dâu của anh vào ngực trong tiếng ủng hộ của mọi người.
Chiến Chiến cảm thụ sức lực bền chắc lại cẩn thận ở ngang hông, ở trong hôn lễ hoàn toàn khác thường này, khẽ cười chui vào ngực Tùy Nhạc.
Mặc dù khác thường, mặc dù nhiều lần xuất hiện tình tiết làm cho người ta vừa khóc vừa cười, nhưng giờ phút này được người đàn ông cô yêu ôm thật chặt, cảm thụ tình yêu của anh đối với mình, giữa hai người, còn có quả tình yêu đang từ từ chín ——
Còn có lúc nào, hạnh phúc và làm cho người ta say mê hơn giờ khắc này.