Sự kháng nghị của Chiến Chiến không có nhận được nửa phần hiệu quả, Tùy Nhạc làm sao còn để ý đây là phòng khách hay phòng ngủ, ở phút chốc cửa lớn đóng lại anh đã biến thành sói, tiện tay thả thỏ trắng nhỏ trong miệng ra liền bắt đầu ăn cơm.
Ngực trắng nõn lộ ra, bàn tay Tùy Nhạc đưa ra sau lưng cởi khóa áo ngực, động tác thô lỗ ném nó qua một bên, Chiến Chiến liều mạng nắm lưng quần của mình không để cho anh được như ý: "Anh điên rồi. . . . Tránh ra tránh ra!"
Tùy Nhạc bị cô chống cự hết cách, không thể làm gì khác hơn là tạm hoãn động tác lột quần áo cô, dùng chân dài vững vàng ngăn chận sự không an phận của cô, rồi cắn lỗ tai cô, thổi hơi trêu chọc chỗ mẫn cảm của cô: "Sao lại có phản ứng lớn vậy. . . . Đã làm nhiều lần rồi. . . . Còn xấu hổ như vậy?"
Lời nói không che giấu chút nào của anh khiến Chiến Chiến mắc cỡ, da đầu tê dại, nhắm mắt lại không ngừng lẩn tránh hơi thở của anh. Tùy Nhạc nheo mắt lại, càng thêm xác định một phát hiện mà mình quan sát được nhưng tới nay vẫn chưa bị phát hiện.
Chiến Chiến là một con cọp giấy điển hình.
Mỗi lần hai người hoạt động thân mật, bắt đầu đều tựa hồ bất đắc dĩ, nhưng cũng vì Chiến Chiến xấu hổ, nên cô luôn la lối, kháng cự, đe dọa để làm cho Tùy Nhạc sợ, nhưng mỗi lần bị trêu chọc một chút, liền không biết làm sao. Mà càng thú vị chính là, chỉ cần là chỗ ngoài cái giường, cô sẽ càng thêm không được tự nhiên.
Mà sự thẹn thùng của cô. . . . Hoàn toàn khiến Tùy Nhạc cực kỳ. . . . Khụ khụ, dễ chịu. . . .
"Này. . . . Tường thật cứng, anh đừng dùng sức đè em!" Nghe được kháng nghị lầm bầm của Chiến Chiến, Tùy Nhạc rốt cuộc không đành lòng, miễn cưỡng nhịn xuống ý niệm tà ác trong cơ thể mình, ôm cô đi vào bên trong, chỉ tiếc Chiến Chiến vẫn không thể trở lại phòng ngủ như ý muốn, ngược lại bị đặt trên ghế sa lon xốp.
". . . . Không được!" Lúc sau lưng chạm vào ghế sa lon, Chiến Chiến cũng biết không tốt, trên ghế sa lon mềm mại thì cô không dùng lực được, liền bị Tùy Nhạc chờ một bên, giữ chặt cởi bỏ quần nhanh chóng.
Vị trí của Chiến Chiến vừa vặn là ghế quý phi rộng rãi, vì phơi nắng, nên đặc biệt bảo Tùy Nhạc dời cái ghế đến bên cạnh cửa sổ sát đất, giờ phút này ngoài cửa sổ đen nhánh, bên trong phòng thì sáng trưng, bóng dáng của Chiến Chiến loáng thoáng hiện lên trên cửa sổ sát đất, ánh mắt Tùy Nhạc nghiêng nhìn ra xa, lại nhìn cảnh đẹp trong ngực, ‘ngao’ nhào tới.
Áo sơ mi rộng rãi bị vén lên, Tùy Nhạc lập tức cắn xuống, chôn chóp mũi ở trong thịt mềm mùi thơm ngào ngạt, thân mật liếm, Chiến Chiến bị cử động của anh bức ra một tiếng rên rỉ, cả người vì đầu lưỡi của anh trêu chọc mà thở dốc run rẩy.Tùy Nhạc vừa tùy ý ở ngực cô, vừa di chuyển một tay từ eo đi xuống, kéo quần lót, không để lại dấu vết cởi xuống.
Chiến Chiến bởi vì xấu hổ và kinh hoảng, càng lúc càng mờ mịt dưới sự trêu đùa của Tùy Nhạc, đột nhiên cảm thấy phía dưới khác thường, chợt có một vận thể linh hoạt dài nhỏ chui vào, theo khe bí mật của cô đi vào.
Trong miệng Tùy Nhạc còn ngậm phần đỏ hồng của cô, ánh mắt lại bắt đầu quan sát xuống dưới.
Ánh đèn đột nhiên khiến Chiến Chiến cảm thấy chói mắt, cô và Tùy Nhạc đều là quần áo không chỉnh tề, Chiến Chiến vội vàng nhắm mắt lại, đưa ra đôi tay mãnh liệt đẩy bả vai Tùy Nhạc: "Không được không được. . . . Chưa. . . . Chưa có tắm mà. . . ."
Tùy Nhạc vùi mặt ở ngực mềm mại của cô, mạnh mẽ hít khí: "Anh thích mùi vị của em."
Đồng thời, ngón tay vốn an phận đâm lên.
"Ặc. . . ." Chiến Chiến bởi vì động tác đột nhiên của anh mà hít mạnh, thân thể cứng còng, rồi sau đó lại có một luồng sóng hóa thành dòng nước vì động tác của anh, chỉ có thể mềm nhũn mặc cho anh mang đến cảm giác kích thích.
"Bảo bối. . . . Mở mắt đi, sao không nhìn anh?" Tùy Nhạc không ngừng động tác, thân thể thoáng đi lên thăm dò một chút, cắn cằm Chiến Chiến.
". . . . Mới không. . . . Không thích nhìn anh. . . . Thuốc cao bôi trên da chó. . . ." Chiến Chiến bởi vì cảm giác mạnh mẽ, nên nói đứt quãng, nhưng lại hoàn toàn không ảnh hưởng sự thấu hiểu của Tùy Nhạc, anh nhướng mày rậm lên —— Đây là đang ghét bỏ anh?
"Ban ngày nói anh là trẻ sinh đôi kết hợp. . . . Hiện tại còn nói anh là thuốc cao bôi trên da chó. . . ." Tùy Nhạc đột nhiên rút ngón tay ra, thuận thế đẩy hai chân cô ra, bạn học Tiểu Nhạc Nhạc đã như quân đến thành “Phải cho em biết cái gì là liên thể (hai vật liền nhau) thật sự. . . ."
"A!"
Tùy Nhạc thẳng lưng đưa mình vào chỗ mình muốn, xúc cảm mềm mại và sự hấp thụ khít khao này làm cho anh muốn ngừng mà không được, chẳng còn quan tâm đến đùa giỡn bằng miệng lưỡi, bắt đầu vất vả vùi đầu cần cù làm việc tay chân.
Chiến Chiến khoác áo choàng tắm lau tóc ướt nhẹp của mình, Tùy Nhạc từ phòng bếp nghiêng đầu ra thì chỉ thấy cô đang lau mái tóc ngắn của mình, cất giọng đề nghị: "Dùng máy sấy nhanh hơn."
Chiến Chiến không để ý anh, người này, biết rất rõ ràng cô vừa nghe thanh âm máy sấy thì tay chân liền mềm ra, còn bảo cô dùng! ? Không chừng đang có chủ ý gì !
Lúc mới vừa tắm, anh đã rục rịch ngóc đầu dậy, Chiến Chiến ương ngạnh chống cự mới tránh được hai lần tiến công của anh, nhưng vì tóc bị giột ướt nên chỉ có thể thuận tiện tắm. Chiến Chiến hơi ảo não: như vậy khi về nhà nhất định sẽ bị phát hiện đã tắm, ba mẹ sẽ nghĩ sao!
Càng nghĩ càng tức giận, Chiến Chiến bỏ qua khăn lông, vuốt vuốt tóc mới khô một nửa, quyết định lên lầu tìm quần áo thay trước.
Chân còn chưa có bước lên bậc thang, đã bị một đôi bàn tay sau lưng vòng chắc, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của Tùy Nhạc lượn ở chóp mũi: "Đi đâu, hả?"
"Tìm quần áo thay, em muốn đi về."
"Sao giọng điệu kém như vậy?" Tùy Nhạc uất ức kháng nghị, xoay Chiến Chiến lại đối diện mình “Ông xã mới vừa phục vụ em xong, hiện tại lại làm cơm cho em, mà bị đối đãi thế sao?"
Phục vụ? Là giương oai mới đúng! Chiến Chiến vươn tay mạnh mẽ đâm đâm ngực của anh: "Đừng quên là anh nói với mẹ em là đi ăn cơm, chẳng lẽ ăn cơm phải đến tận nửa đêm sao?"
Tùy Nhạc thoáng nhìn đồng hồ treo trên tường, mới bảy giờ rưỡi thôi mà, biết Chiến Chiến đang giận dỗi, Tùy Nhạc ôn tồn dụ dỗ: "Anh làm món em thích ăn, đói bụng không, ăn một chút rồi nói tiếp?"
Bụng Chiến Chiến đã sớm réo ùng ục rồi, mùi thơm của thức ăn lại đang hấp dẫn, cô nhăn mặt kéo Tùy Nhạc vào phòng bếp, bồn rửa rất sạch sẽ, chỉ bày lò vi ba ở trên cái bục dùng để đặt món ăn, Chiến Chiến nghi ngờ, hồ nghi nhìn Tùy Nhạc: "Sao không dùng bục chính, lại chạy đến đây?"
"Cái gì? À. . . . Chỉ là muốn cho em thưởng thức tư thái nấu cơm của anh."
Chiến Chiến thấy anh cà lăm, càng thêm hoài nghi: "Anh. . . . Không phải đang bày trò gì chứ?"
Tùy Nhạc cầm cái xẻng lên làm món ăn, thỉnh thoảng quay đầu lại lộ ra một nụ cười cô đơn: "Anh chỉ muốn thấy em nhiều hơn, hai ngày nữa anh phải ra nước ngoài, đi một tuần lễ lận."
Đôi đũa trong tay Chiến Chiến dừng lại: "Đi công tác? Sao trước đó không có nghe anh nói?"
"Vừa mới quyết định, có vài chuyện anh phải tự mình đi xử lý." Tùy Nhạc xào rau cải, nghiễm nhiên ra vẻ đàn ông tốt, "Đừng nhớ anh nhé."
"Thôi đi, đồ mặt dày!" Chiến Chiến chế nhạo anh, nhưng trong lòng thật có chút mất mác —— Đi công tác một tuần lễ, suốt cả bảy ngày không gặp được.
Tùy Nhạc bưng món ăn vừa mới làm xong đến trước mặt Chiến Chiến, đứng đối diện cô nói “Chuyện bên kia thật phiền toái, đoán chừng cũng không còn thời gian nói điện thoại. . . . Thuận lợi thì một tuần lễ, nhưng rất có thể sẽ phải dài hơn."
Chiến Chiến nghe, động tác trong tay bất tri bất giác chậm lại, nhếch miệng nhưng cuối cùng vẫn còn không nói gì. Tùy Nhạc tiến tới phía sau cô cúi người xuống: "Thế nào, tâm tình không tốt?"
Thấy cô không nói lời nào, Tùy Nhạc đưa tay xoay người đang ngồi trên ghế lại đè ở trong lòng ngực mình, bởi vì độ cao, Chiến Chiến ngồi thấp, mặt áp vào bụng anh. Thật lâu, Chiến Chiến mới buồn bực nói: "Nếu một tuần lễ không về được, thì cho thấy anh chỉ là tay mơ”
Tùy Nhạc cười nhẹ, vuốt vuốt tóc hơi ướt của cô, trong đầu không tự chủ lại hiện lên bộ dạng ở trong phòng tắm của cô. . . . Cũng thuận tiện nhớ lại. . . . khụ khụ mục đích mình lừa gạt cô đến phòng bếp.
"Khi anh không ở cạnh em, đừng kén ăn quá, không ăn được bánh ngọt thì chờ anh trở về rồi ăn tiếp." Ánh mắt Tùy Nhạc đã thay đổi, nhưng lời nói vẫn còn nghiêm chỉnh và ôn tình “Anh sẽ tận lực gửi tin nhắn cho em, buổi tối đừng tắt máy, có thể anh bận đến rạng sáng mới có thời gian gọi điện thoại cho em. . . ."
". . . . Uh."
"Bảo bối" Tùy Nhạc thâm tình khẩn thiết “Sẽ nhớ anh chứ?"
". . . . . ." Mặc dù trầm mặc, nhưng cũng nói rõ ý của cô.
Tùy Nhạc chỉ cảm thấy Chiến Chiến tựa hồ càng vùi mặt sâu hơn, từng trận hô hấp nong nóng phun trên bụng của mình, một thứ vốn cũng không có ý tốt lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, Chiến Chiến chỉ cảm thấy bộ phận từ xương quai xanh của mình trở xuống bị cái gì chạm phải, muốn lui ra một chút, nhưng bàn tay đặt sau đầu cô của Tùy Nhạc căn bản không để cho cô dời đi nửa phần, thậm chí còn ôm cô gần hơn.
Chiến Chiến nghi ngờ hết một giây, rồi lập tức phản ứng kịp đó là cái gì —— Cái đồ lưu manh này !
"Bảo bối. . . . Em nói xem anh ra nước ngoài lâu vậy, có phải nên tích góp chút lương thực, để vượt qua đêm dài đằng đẵng hay không?"
Chiến Chiến bị anh đè, và bị một thứ đụng vào mà đỏ mặt: ". . . . Cái gì tích góp từng chút. . . ."
"Kỷ niệm luôn tốt đẹp. . . ." Tùy Nhạc ôm chặt hông của cô, thuận thế đặt cô ở trên cái bục bên cạnh mà anh sớm dọn dẹp để cho đủ chỗ, sờ vào áo choàng tắm của cô, nhỏ giọng năn nỉ “Bảo bối. . . . cho anh đi. . . .”
Kể từ lần đầu tiên xảy ra hoạt động cấp hạn chế ở phòng bếp, Tùy Nhạc vẫn chưa chết tà tâm, nhưng có một thời gian dài Chiến Chiến không muốn làm trong phòng bếp với anh, Tùy Nhạc đành phải thôi, giờ phút này, Tùy Nhạc mới vừa áp dụng chính sách ôn tình thêm đáng thương, nhìn biểu tình trên mặt Chiến Chiến dãn ra, càng giống như chó vẩy đuôi mừng chủ, dùng gương mặt cọ Chiến Chiến, không ngừng làm nũng.
Thấy cô hơi đỏ mặt quay đầu đi, Tùy Nhạc dịu dàng hôn cô một cái, thật ra thì trong lòng đã sớm vui mừng đến mức ngửa mặt lên trời cười to!
Cái bàn hơi lạnh, Tùy Nhạc từ từ cởi dây áo choàng tắm của Chiến Chiến ra, Chiến Chiến cuối cùng vẫn không ngừng ngượng ngùng, đưa tay muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào: "Em. . . . Em phải về nhà sớm. . . ."
"Yên tâm, chưa đến tám giờ, cho anh một giờ. . . . Anh sẽ tận lực tốc chiến tốc thắng. . . ."
Một giờ, còn nói tốc chiến tốc thắng sao! ?
Chỉ là, khi môi Tùy Nhạc một đường từ ngực trượt xuống bụng, cuối cùng đi tới chỗ thơm ngát hương sữa tắm và mùi đặc biệt của cô, cúi người hôn xuống thì Chiến Chiến không còn có tinh lực để ý tới vấn đề thời gian rồi. . . .
Tùy Nhạc đã đi năm ngày rồi, Chiến Chiến lười biếng nằm trên bàn trong phòng làm việc ở Chiến Xa, chơi trò chơi 'cá sấu con thích tắm' nhàm chán trong điện thoại di động. Bình thường tài nghệ của cô cũng không tệ lắm, trò chơi này đã sớm qua cửa rồi, nhưng hôm nay lấy ra chơi, cư nhiên thảm bại ở ải đầu tiên.
Chiến Chiến phiền não bỏ cái di động tình nhân giống với Tùy Nhạc qua bên cạnh, vì phiền não của mình mà. . . . Càng thêm phiền não.
Trước khi Tùy Nhạc đi, cha mẹ hai bên đã gặp mặt, cũng định ra ngày tốt để đi đăng ký vào tháng sau. Chiến Chiến nhìn chằm chằm điện thoại không có động tĩnh gì: mới vừa định ngày xong liền không có lấy một cuộc điện thoại! Cất vào trong túi rồi nên không lo lắng?
"Không ra làm việc mà nằm sấp trong này làm gì?" Tả Cường lau mồ hôi hột trên trán vào nhà uống nước thì nhìn thấy Chiến Chiến uể oải không phấn chấn, ông nói "Nhớ Tùy Nhạc à?"
"Mới không phải!" Chiến Chiến chối bỏ nhanh chóng, rồi lại bị ánh mắt thông minh của Tả Cường trừng không ngóc đầu lên được, cô gãi gãi tóc ngắn “Chú Tả, chú nói xem anh ấy cả một cuộc điện thoại cũng không có, có phải quá đáng không!"
"Cháu cho rằng cậu ta đi chơi sao?" Tả Cường trách mắng “Đừng mất hứng ở đây, mau chạy ra ngoài giúp chú!"
"Cháu mệt quá. . . ." Kể từ khi Tùy Nhạc đi, Chiến Chiến cảm thấy cả người không có tí sức lực nào, làm gì cũng cảm thấy phiền, máy móc linh kiện bình thường thích nhất, đều không vào được mắt của cô, cả đụng cũng không muốn đụng.
"Cháu cứ lười đi, mấy ngày không làm việc, mọc ra một đống thịt!" Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng đáy mắt Tả Cường lại mang theo nụ cười, cũng không thật muốn cô ra ngoài giúp một tay, uống một ngụm nước lại đi ra ngoài.
Chiến Chiến mím mím môi, sờ sờ lớp thịt ngang hông mình, còn không phải do mấy ngày rồi Tùy Nhạc cho cô ăn, không có thêm mỡ cũng khó. . .
Vô luận nghĩ cái gì, cũng sẽ nghĩ đến Tùy Nhạc, Chiến Chiến sờ qua điện thoại di động, không nhịn được gửi một tin nhắn cho anh: "Đang làm gì?"
Qua nửa giờ, anh cũng chưa trả lời, Chiến Chiến cảm thấy vừa tức lại buồn bực, tức giận đâm đâm tên của Tùy Nhạc trên màn hình, không cẩn thận, lại nhấn gọi. Cô nhất thời luống cuống tay chân, sợ anh đang bận mà mình lại quấy rầy, vội vàng bấm tắt, nhưng bên kia lại truyền đến thông báo đối phương đã tắt máy trước.
Tùy Nhạc chưa bao giờ tắt điện thoại di động, sao ban ngày mà cũng không mở máy? Chiến Chiến nghĩ đến tin nhắn chưa được trả lời của mình, suy đoán có lẽ điện thoại của anh vừa hết pin lại đang ở ngoài, khí nóng trong ngực nhất thời tản ra.
Tâm tình không hiểu sao lại tốt lên, chính Chiến Chiến cũng cảm thấy buồn cười, người đang yêu thật hay thay đổi và cổ quái. Ánh mặt trời bên ngoài đang rất tốt, Chiến Chiến cảm thấy mình rỗi rãnh quá lâu, đến lúc thích ứng công việc của"Chiến Xa" trở lại rồi. Chiến Chiến đứng dậy cầm bao tay đặt bên cạnh lên, mới vừa mang theo một con đeo một cái, điện thoại di động đột nhiên vang lên, ý nghĩ đầu tiên của cô chính là điện thoại của Tùy Nhạc, lập tức cầm lên, nhưng lại là dãy số không biết.
Chiến Chiến nhận, còn chưa nói chuyện, đầu kia đã truyền đến một tiếng cười nhạt: "Hai người muốn kết hôn!?"
Chiến Chiến sửng sốt, cảm thấy thanh âm kia hơi quen thuộc, chỉ là giọng điệu này thật sự làm cho người ta rất không thoải mái: "Cô là ai?"
"Tôi? Hừ, ngay cả tôi cũng không nghe ra, thật là ngu chết." Chiến Chiến rốt cuộc nghe ra là thanh âm Nhạc Kỳ Nhiên, nhưng giọng như vậy, lại thật sự chưa từng nghe, ngay cả lần thị uy với cô, cũng đều mang theo ưu nhã lạnh lùng, vậy mà hôm nay, lại có chút điên cuồng.
"Cô rất có thủ đoạn nha, khiến anh ấy đáp ứng kết hôn với cô? Mấy lời tôi nói với cô lúc trước lại xem là gió thoảng bên tai!?" Nhạc Kỳ Nhiên càng nói càng kích động “Chưa có ai dám khinh thường lời của Nhạc Kỳ Nhiên tôi, chưa có ai dám khinh thường như vậy! Lá gan cô thật không nhỏ, còn khuyến khích anh ấy đối phó nhà tôi? Cô cho rằng tôi thật không dám động vào cô sao? !"
Chiến Chiến cũng không hoàn toàn hiểu ý của cô ta, nhưng mà đã rất rõ ràng thái độ của đối phương, Chiến Chiến lạnh giọng nói: "Tôi không có khinh thường cô, chuyện này không liên quan đến tôi."
"Hừ, ha ha, rất phách lối!" Thanh âm ác độc của Nhạc Kỳ Nhiên xuyên qua điện thoại “Cô sẽ phải hối hận. . . . Lập tức."
"Bùm!" và một tiếng vang thật lớn ngoài cửa đồng thời vang lên, Chiến Chiến bị âm thanh khổng lồ kia hù, điện thoại di động từ trong tay rơi xuống, thanh âm Nhạc Kỳ Nhiên tựa hồ còn bên tai, nhưng Chiến Chiến đã sớm vô tâm để ý tới, cô xông ra thật nhanh.
Giữa sân Chiến Xa, tất cả người làm đều hốt hoảng chạy về một hướng, Chiến Chiến nhìn cảnh tượng cách đó không xa, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo ——
Kho hàng "Chiến Xa", giờ phút này ánh lửa ngất trời.