Ba Chiến vừa thốt lên xong, trái tim của Tùy Nhạc rơi lộp bộp xuống.
Về việc gặp cha mẹ của Chiến Chiến, mặc dù mồm mép láu lỉnh đối với Chiến Chiến, nhưng trong lòng anh cũng không khỏi khẩn trương, lúc trước đã gặp mẹ Chiến, cũng biết ấn tượng của bà đối với mình không tệ lắm. Nhưng ba Chiến. . . . Anh thật lo lắng, ông ấy là một quân nhân giống như ông nội.
Nhưng sau khi gặp mặt, phát hiện thái độ của ba Chiến ôn hòa thân thiện, Tùy Nhạc cũng thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, cho nên khi ba Chiến ném ra một câu nói như vậy, trái tim Tùy Nhạc trầm xuống.
"Bác trai. . . . Bác có chỗ nào không hài lòng đối với cháu?" Tùy Nhạc cẩn thận tìm từ, quan sát biểu tình của ba Chiến.
"Nếu như mà bác nói, toàn bộ đều bất mãn thì sao?"
Tùy Nhạc cứng đờ, anh còn chưa mở miệng, Chiến Chiến đã không nén được tức giận: "Ba! Ba nói cái gì đó!"
"Ba thế nào?" Ba Chiến bình tĩnh nhìn con gái “Nói nó chứ không phải nói con, con kêu la cái gì?"
"Vậy ba rốt cuộc có ý kiến gì, nào có người lại nói tất cả đều không hài lòng!" Chiến Chiến nóng nảy “Anh ấy không có kém như vậy mà!"
"Xì ——" Mẹ Chiến không kềm được bật cười, khiến ba người khác đều nhìn lại, mẹ Chiến không để ý tới ánh mắt ra hiệu của chồng, trấn an Tùy Nhạc và Chiến Chiến “Đừng nghe lời ông ấy, ông ấy trêu chọc hai đứa thôi."
Ba Chiến thấy biểu hiện Chiến Chiến trên mặt thật sự buồn cười, không nhịn được đưa tay gõ cô một cái: "Thật là không có tiền đồ! Còn chưa có gả đi ra ngoài, cùi chỏ đã hướng ra ngoài rồi."
Lúc này Chiến Chiến mới ý thức được vừa rồi bị ba đùa giỡn, nhất thời vừa tức vừa thẹn, phồng má, oán giận nhìn ba Chiến.
Tùy Nhạc thoáng yên tâm, anh tức thời xen vào nói: "Nếu bác trai có chỗ nào không hài lòng cứ nói thẳng với cháu, cháu sẽ sửa lại, sẽ tận lực đối tốt với Chiến Chiến."
"Vừa rồi chỉ đùa giỡn với hai đứa, ông nội đã buộc bác với bác gái phải giày vò cháu một chút. Ai biết con bé ngốc này đã giơ chân trước rồi."
Sau đó nói chuyệnvới nhau cũng vui vẻ, ông nội đã nói với ba mẹ của Chiến Chiến về tình huống gia đình của Tùy Nhạc, ba Chiến cũng không có hỏi nhiều, chỉ là cùng Tùy Nhạc thương lượng một chút chuyện ở trước lúc hai bên cha mẹ gặp mặt.
Bốn người vui vẻ hòa thuận ăn cơm tối xong, Tùy Nhạc ngồi thêm một lát, thấy sắc trời đã tối, cảm thấy nên tạm biệt, nhưng mà lúc chuẩn bị rời đi, anh đột nhiên ý thức được một vấn đề đã bị bỏ quên.
Nơi này là nhà Chiến Chiến, hơn nữa ba người trong nhà này đang đứng thành một hàng làm ra tư thái tiễn anh. . . . Nói cách khác, cũng chỉ có mình anh trở về mà thôi.
Không giống lúc đến nhà cha mẹ của Tùy Nhạc, bởi vì đó là chỗ của Tùy Nhạc, nhưng hiện tại Chiến Chiến mới xem như chân chính "Về nhà" rồi.
Chiến Chiến nhìn lén biểu tình nhẹ nhàng nhưng có phần uất ức của Tùy Nhạc, trong lòng âm thầm buồn cười, ban đầu bị anh bắt ở chung còn ăn sạch sành sanh, hiện tại cửa chính nhà mình rộng mở, cha mẹ cũng đều ở bên người, nào có đạo lý đi với anh nữa?
Oa ha ha ha, bộ dạng kinh ngạc của anh thật là rất hợp lòng người! Chiến Chiến vụng trộm vui mừng ở trong lòng, khóe miệng cũng không nhịn được hơi nhếch lên, ba Chiến cũng mang giày vào lúc Tùy Nhạc mang giày xoay người ra cửa: "Xe đậu ở bãi đậu xe ngoài viện, bác đi với cháu."
Tùy Nhạc sửng sốt, rồi sau đó gật đầu: "Được."
"Bác gái, vậy cháu về trước, bác nghỉ ngơi sớm một chút." Tùy Nhạc lễ phép tạm biệt, cuối cùng mới trầm thấp nói một câu với Chiến Chiến “Ngủ ngon."
Hai người đàn ông này ra cửa rồi, Chiến Chiến ôm cánh tay mẹ Chiến nghi ngờ: "Ba cư nhiên đi ra ngoài tiễn anh ấy? Quá kỳ quái rồi !"
Mẹ Chiến đưa tay vuốt xuôi sống mũi cô: "Đã bảo con vô tâm, như vậy cũng không hiểu!"
Ba Chiến đi ra ngoài một lát liền trở lại, Tùy Nhạc vừa rời đi, ba Chiến và mẹ Chiến càng thêm không cần thu lại nhớ nhung đối với con gái, một nhà ba người ngồi trên ghế sofa trò chuyện tình hình gần đây. Ba Chiến nghe Chiến Chiến kể sơ lược về đả kích "Chiến Xa" gặp gần đây, lại không nhịn được đau lòng.
"Chiến Chiến, ba hiểu con rất nhiệt tình đối với sự nghiệp, nhưng bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng chính con!" Ba Chiến tình ý sâu xa dặn dò “Ba không yêu cầu có một người con gái vô cùng ưu tú, ba chỉ hi vọng con của ba mạnh khỏe, bình an."
Mẹ Chiến nói tiếp: "Mẹ cũng nghĩ như vậy. Hơn nữa bây giờ con có bạn trai, về sau sẽ lập gia đình, cuộc sống của con bây giờ không chỉ có 'Chiến Xa', sẽ có nhiều thứ quý trọng hơn, phải học được lấy hay bỏ."
Chiến Chiến trầm mặc một hồi lâu, gật đầu một cái.
Chiến Chiến lại hỏi tình huống ở trong trại lính của ba mẹ, một tháng này làm cái gì, bất tri bất giác đã đến đêm khuya.
"Chiến Chiến, hôm nay ngủ với mẹ đi, hai chúng ta ngủ ở phòng ngủ lầu một." Tách ra lâu như vậy, mẹ Chiến không chỉ nhớ con gái, hơn nữa còn có rất nhiều lời muốn hỏi cô. Bà nháy mắt với ba Chiến, liền lôi kéo Chiến Chiến đến phòng của "Chiến Đình Đình".
Tắm rửa xong nằm vào trong chăn xốp, Chiến Chiến bị mẹ nắm tay sờ tới sờ lui, cảm giác thoải mái kia khiến cho cô buồn ngủ, mẹ Chiến nhẹ nhàng hỏi: "Chiến Chiến, có phải tức giận mẹ hay không?"
Câu hỏi đột nhiên khiến Chiến Chiến hết buồn ngủ, cô trầm mặc lắc đầu một cái. Nhưng biết con gái không ai bằng mẹ, mẹ Chiến biết mấy ngày nay, trong lòng Chiến Chiến nhất định có chút vướng mắc chưa giải, bà vươn tay ôm Chiến Chiến vào ngực, dịu dàng phủ phía sau lưng của cô: "Lần đó ông nội đuổi con đi mẹ không có giúp đỡn con, khi Chiến Xa xảy ra chuyện mẹ lại gọi điện cho chú Tả, con đã nghe phải không? Có phải rất tức giận mẹ hay không?"
Đúng vậy, Chiến Chiến không thể không thừa nhận, lúc ấy, cô thật sự vừa lạnh lòng vừa tức giận, cho tới giờ mẹ luôn tốt với mình, nhưng ở thời khắc mấu chốt, lại làm ra chuyện không khác gì ruồng bỏ mình, Chiến Chiến thật sự có chút không chịu nổi.
Bởi vì mẹ tốt với mình, khiến Chiến Chiến sau khi tỉnh táo lại, không thể không nhớ lại những ngày không có mẹ, càng lúc càng nhớ, oán khí đã sớm phai nhạt, có câu nói rất hay: mẹ con nào có thù cách đêm?
"Chiến Chiến, mẹ nói xin lỗi với con." Mẹ Chiến sờ sờ tóc ngắn nhu thuận của con gái, nói nhẹ “Thật xin lỗi."
"Mẹ. . . ." Chiến Chiến chợt ngẩng đầu lên “Sao mẹ lại nói xin lỗi với con. . . . Con. . . . Con đã sớm không còn tức giận rồi, thật! Lúc ấy chỉ là bởi vì không hiểu, hơn nữa tâm tình không tốt. . . . Cho nên tâm tình tương đối kém, sao con có thể giận mẹ thật!"
"Ban đầu không hiểu, hiện tại hiểu chưa?" Mẹ Chiến dịu dàng hỏi “Yêu đương rồi nên hiểu?"
Chiến Chiến sớm đoán được, Tả Cường cả đời chưa kết hơn, lại là một người đàn ông, không thể nào nói ra lời tinh tế như vậy, chắc là mẹ nói với chú ấy, chú ấy lại nói lại với mình. Mà khi Chiến Chiến ở chung với Tùy Nhạc, hơn nữa tình cảm càng thêm thâm hậu thì cô mới hiểu được khổ tâm khuyên can của Tả Cường, Tùy Nhạc, thậm chí ông nội.
Sau khi yêu, cô bắt đầu quyến luyến thời gian ở bên cạnh Tùy Nhạc, cho dù là không đi nơi nào, hai người ở trong phòng, cãi nhau, thân mật thắm thiết, cũng làm cho cô ấm áp thỏa mãn.
Cho nên, cô mới có thể đi làm trễ khi Tùy Nhạc cố tình ăn vạ, cũng sẽ ngoan ngoãn ở nhà không đến "Chiến Xa" lúc Tùy Nhạc không cho, cũng bởi vì hi vọng ở chung với Tùy Nhạc vào cuối tuần, mà dần dần không ở "Chiến Xa" vượt qua ngày nghỉ một mình nữa. . . .
Trước kia luôn dốc toàn lực trông coi "Chiến Xa", cô cũng không biết thì ra tình yêu có thể khiến cô đạt được vui vẻ không thua gì sự nghiệp thành công.
"Chiến Xa" vẫn quan trọng, nhưng không còn là trọng tâm duy nhất của cô nữa.
"Chiến Chiến, mẹ kiêu ngạo vì sự cố gắng và kiên trì của con" Trong mắt mẹ Chiến mơ hồ nước mắt “Trước hay sau sự cố đều chưa từng thay đổi, con vĩnh viễn đều là niềm kiêu ngạo của mẹ."
"Nhưng mẹ làm một người từng trải, biết đối với phụ nữ mà nói, chỉ có sự nghiệp thành công, cũng không thể thật hạnh phúc. Cá tính của con giống như con trai, bởi vì bị đả kích, càng liều mạng muốn chứng minh mình. . . . Nhưng mẹ thật lo lắng con đi vào ngõ cụt, bỏ lỡ phong cảnh nên thuộc về con."
"Cho nên ông nội an bài con xem mắt, bắt con ăn mặc ra dáng con gái, mẹ không có phản đối, con đã hai mươi bốn tuổi rồi, mẹ cũng hi vọng con có thể tiến vào một giai đoạn khác của cuộc sống."
Chiến Chiến chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra trong lòng của mẹ đã trải qua nhiều quanh co như vậy, cô không khỏi cảm thấy áy náy đối với sự tức giận và oán hận của mình lúc trước, vươn tay ôm chặt lấy người phụ nữ đang che chở mình.
"Mặc dù cuối cùng cũng là phí công, nhưng cũng may con gái của mẹ rất quyến rũ, tự tìm một đối tượng vừa ý."
"Mẹ ~"
"Mẹ thật vui vẻ, nhưng cũng không nỡ." Mẹ Chiến ôm sát Chiến Chiến, khe khẽ thở dài “Nhưng ứng cử viên mà ông nội cũng vừa lòng, thì mẹ cũng có thể yên tâm giao ra con gái bảo bối của mẹ rồi."
Nói tới chỗ này, mẹ Chiến do dự một chút mới nói tiếp: "Thật ra thì lúc trước mẹ luôn đắn đo, không biết nên nói với con hay không. Mặc dù ông nội kiên quyết không đồng ý, nhưng mà mẹ với ba cũng không muốn con có nhiều hiểu lầm và tức giận với ông nội. Buộc con xem mắt, lại tức giận đuổi con đi ra ngoài, thật ra. . . . Là có nguyên nhân ."
"Nguyên nhân gì?" Chiến Chiến phát hiện không đúng, lập tức mở miệng hỏi.
"Thời gian trước. . . . ông nội con kiểm tra sức khỏe, tình huống trên báo cáo. . . . Thật”
Tùy Nhạc về nhà một mình, đột nhiên cảm thấy căn nhà đã ở nhiều năm, cực kỳ vắng vẻ. Trên ghế sa lon không có bóng dáng thoải mái nằm của Chiến Chiến, cũng không thể hấp dẫn anh đi tới ngồi xuống.
Tùy Nhạc rót ly rượu đỏ, ngồi ở trước tủ rượu từ từ uống, nhưng trong đầu không ngừng bay ra bộ dáng Chiến Chiến mặc áo ngủ mát mẻ đáng yêu, quẹo tới quẹo lui trên cái ghế cao này, khi không thể đụng vào những chai rượu tinh xảo xinh đẹp kia thì vẻ mặt ấm ức khiến anh không nhịn được nhào qua.
Ngửa đầu uống sạch thứ trong ly, Tùy Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu: lúc này mới vừa tách ra, sao lại như trúng tà? Trước khi đăng ký kết hôn, sợ rằng nơi này đều là một mình anh ở, thời gian lâu như vậy. . . . Làm sao chịu đựng.
Tùy Nhạc phiền não vuốt vuốt mái tóc, quyết định ngày mai sẽ thương lượng chuyện cha mẹ hai bên gặp mặt với ba mẹ Chiến Chiến, kết hôn —— Càng nhanh càng tốt!
Đơn giản tắm rửa, Tùy Nhạc nằm ở trên giường nhưng không có buồn ngủ, anh nắm lấy áo ngủ sáng sớm Chiến Chiến cởi ra trong tay, vuốt vuốt, bộ quần áo này là Chiến Chiến mang từ nhà tới, kiểu dáng đơn giản bảo thủ khiến Tùy Nhạc im lặng.
Muốn dẫn cô đi mua quần áo, nhưng cô hình như là có bóng ma trong lòng, kiên quyết không đi, mà anh "Tốt bụng" tự mình giúp cô mua áo ngủ mới thì bị coi thường hoàn toàn, Chiến Chiến đánh chết cũng không chịu mặc lên người.
Nói đến quần áo, quần áo đồ dùng của Chiến Chiến mấy ngày nay đều ở chỗ anh, chiếm cứ lấy vị trí nữ chủ nhân, nhưng cô gái nên bị anh ôm, vừa găp mặt ba mẹ liền không có ý trở về với anh, thật là nên phạt!
Tùy Nhạc nghĩ cách trừng phạt Chiến Chiến trong đầu, càng ngày càng không buồn ngủ, anh cầm điện thoại bị ném bên cạnh lên, trong lòng bàn tay có thêm một thứ, rốt cuộc không nhịn được gửi một tin nhắn đi. Gửi xong rồi Tùy Nhạc mới ý thức, vào lúc này đã qua nửa đêm chỉ sợ Chiến Chiến đã sớm ngủ không biết trời nam đất bắc, Tùy Nhạc nhếch môi, tắt đèn đầu giường nằm xuống.
Nên ngủ đi, ngày mai không thể làm gì khác hơn là dậy sớm đến "Chiến Xa" hẹn hò với bà xã sắp cưới rồi.
Nhưng nằm xuống trong chốc lát, điện thoại di động đột nhiên truyền đến tiếng vang "Tích tích", Tùy Nhạc lập tức mở mắt, lấy di động qua nhìn, thật sự là Chiến Chiến, cô nhắn lại: anh đang làm gì?
—— không có làm gì, nhớ em đấy.
Tùy Nhạc đoán nếu chỉ như vậy, chỉ sợ Chiến Chiến sẽ không để ý đến anh nữa, ở phía sau lại tăng thêm một câu: còn em, trễ như thế sao còn chưa ngủ?
Tin nhắn gửi ra ngoài một lúc lâu cũng không thấy trả lời, khi Tùy Nhạc cho là cô sẽ không nhắn lại, điện thoại di động vang lên lần nữa, nhưng lần này không phải tin nhắn tới, mà Chiến Chiến trực tiếp gọi điện thoại tới đây.
"Chiến Chiến?" Đầu kia không có thanh âm, Tùy Nhạc thử gọi cô.
Ban đêm rất an tĩnh, Tùy Nhạc từ trong tiếng hít thở nhẹ nhàng, còn nghe được một hồi đè nén nghẹn ngào. Tim của anh lập tức nhảy lên: "Chiến Chiến, em đang khóc? ! Sao thế!?"