Chiến Binh Sẽ Được Phái Đi!

chương 5: để trở thành một anh hùng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

1

“…Anh vừa nói gì?”

Xông qua cửa, Snow siết chặt tay thành nắm đấm và nhìn xuống.

“Gián điệp? Từ trước tới nay anh là như vậy sao?”

…Chết tiệt. Cô ấy tuyệt đối là người không nên nghe. Và có vẻ như cô ấy đã bắt được toàn bộ cuộc trò chuyện.

Được rồi, hãy nghĩ đi. Làm thế quái nào để thoát khỏi chuyện này đây? Tôi có nên giả ngu không?

À thì, tôi đã bị thương ở đầu trong trận chiến. Tôi không nghĩ rằng tôi có thể giữ cho những câu chuyện này thẳng thắn nữa.

À, biết rồi! Vấn đề này được giải quyết tốt nhất bằng cách hành động bực mình! Tất nhiên rồi!

“Xông vào mà không gõ cửa? Bộ cô vượn à? Lỡ như tôi đang làm chuyện riêng tư thì sao đây…? Cô có muốn bước vào khi tôi đang thay đồ không, Vếu Bò?”

“Thật đấy, Snow, cô không thể quá coi trọng lời nói của một kẻ say được. Với tình hình này, cuối cùng co sẽ bị lừa bởi một tên cặn bã. Đó là lý do Sáu rất giỏi…”

Nắm bắt được ý định của tôi, Alice bắt đầu diễn theo nhưng bỏ dở khi nhận thấy Snow vẫn đang nhìn chằm chằm xuống đất. Toàn thân cô đang run rẩy.

“…Kết thúc rồi, Sáu. Bỏ cuộc đi.”

Thật à? Nếu tôi bỏ cuộc ở đây, họ sẽ chặt đầu tôi vì tội làm gián điệp. Tôi không có ý định mất đầu mà không đấu tranh. Tôi phải nghĩ cách thuyết phục Snow…

“Tôi sẽ không hỏi anh thực sự là ai. Hãy coi đó là lời cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho chúng tôi.”

Snow nghiến chặt quai hàm, siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

“Tôi đang cho anh một cơ hội để lặng lẽ rời đi, nên hãy ra ngoài. Tôi không muốn gặp lại anh nữa…”

Snow nói bằng một giọng thì. Cô ấy không bao giờ một lần nhìn lên từ sàn nhà.

“Yeah, tôi trước! Tôi gọi phòng này! Hú hú! Cái giường này thiệt lớnnnnn!”

“Không công bằng, Sáu! Được! Phòng tắm ở tầng một và tầng hai là của tôi.”

Alice và tôi đã thuê một căn nhà để làm cơ sở hoạt động tạm thời. Đó là một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thị trấn, nhưng nó khá phù hợp để làm nơi ẩn náu của bọn tội phạm.

“C-cái gì? Cô không cần phòng tắm! Ít nhất hãy để tôi có phòng tắm ở tầng hai!

“Tôi sẽ cân nhắc cho anh một phòng tắm nếu anh giao căn phòng này.”

Alice và tôi khám phá ngôi nhà, đi qua từng phòng và lấy chúng.

“Căn phòng này ngay bên cạnh phòng tôi. Phải rồi, đây sẽ là phòng của Astaroth. Tôi sẽ viết tên cô ấy lên cửa. Nếu phòng của chúng ta ở gần đây, tôi có thể thỉnh thoảng nhìn thoáng qua cô ấy sau khi tắm.”

“…Phải. Chà, tự nhiên đi. À, Sáu, tôi suýt quên đề cập đến. Trong khi anh chơi trò hiệp sĩ, tôi đã hoàn thành các cuộc khảo sát về tài nguyên và dạng sống của khu vực xung quanh.”

Chà, nó giải thích nơi cô ấy đã biến mất. Tôi đang tự hỏi cô ấy đã làm gì khi tôi không thấy. Cũng tốt, vì tôi đã hoàn toàn quên mất phần đó trong nhiệm vụ của chúng tôi.

“Hừ. Cô đúng là loại cao cấp.”

“Cảm ơn nhiều, cựu chỉ huy-hiệp sĩ-hiển nhiên. Tôi nên đề cập rằng tôi cũng đã thực hiện một số kết nối địa phương bằng cách bán một số nguyên liệu và công thức thuốc mới. Tất cả hợp pháp, tất nhiên. Tôi cũng kiếm được một ít tiền khi đầu cơ hàng hóa bằng tiền của chúng ta. Chúng ta đã tiết kiệm được một khoản kha khá.”

Chà, thật sao?

“Cô Alice, dành một hoặc hai đồng xu cho Sáu tội nghiệp được không? Tôi đã đi quá xa với chi tiêu của mình. Tiền thuê căn nhà này đã đốt cháy túi tôi rồi.”

“…Anh nên biết xấu hổ hơn một chút thay vì xin tiền một android. Dù sao thì, việc này mất nhiều thời gian hơn dự kiến một chút, nhưng chúng ta có thể bắt đầu ở giai đoạn cuối cùng của nhiệm vụ.”

Phải, nhiệm vụ cuối cùng của chúng tôi trên hành tinh này.

“…Ừ, ý kiến hay đấy. Tầng hầm có phải là nơi tốt để dịch chuyển trở lại Trái đất không?”

“Ừ, nếu chúng ta dọn dẹp một chút, chúng ta có thể lắp một máy dịch chuyển nhỏ. Tại sao chúng ta không yêu cầu họ bắt đầu gửi các mảnh ghép ngay hôm nay?”

Đó là một nhiệm vụ thực sự quan trọng, nhưng nó cảm thấy hơi ngược đời.

Sau khi dịch chuyển tức thời được lắp ráp, chúng tôi có thể gọi thêm Đặc vụ Chiến đấu từ Trái đất và bắt đầu cuộc xâm lược vương quốc này.

Một khi có đủ người, Quỷ Quân sẽ không có cơ hội. Hành tinh này sẽ bị nghiền nát bởi sự kết hợp giữa vũ khí hiện đại của Tập đoàn Kisaragi và nguồn nguyên liệu tuyệt đối.

“Này, có chuyện gì vậy Sáu? Anh có thể cho tôi biết điều gì làm phiền anh. Rốt cuộc, tôi được thiết kế để hỗ trợ anh. Điều tối thiểu tôi có thể làm là lắng nghe nếu anh cần.”

Alice ngã xuống giường, tất cả trừ khuôn mặt của cô ấy bị vùi trong chăn, và quay đầu về phía tôi.

“…Không có gì cụ thể cả. Tôi là một đặc vụ cho một tổ chức xấu xa. Sau tất cả những gì tôi đã làm, sẽ thật kỳ lạ nếu tôi có lo lắng nào về nơi này. Ngay khi tôi quay trở lại Trái đất, tôi sẽ uống bia lạnh cho đến khi tôi vỡ bụng. Tất cả rượu ở đây đều âm ấm, ugh. Khi tôi về nhà, tôi sẽ yêu cầu các Thủ lĩnh Tối cao thanh toán tiền cho tôi. Ở vương quốc tù túng này không có điện hay khí đốt? Tôi sẽ không quên đâu. Với tất cả những thành tựu mà tôi đã giành được ở đây, tôi có thể được thăng ngay lên vị trí cao nhất!”

Khi tôi nghĩ về tương lai tươi sáng đang chờ tôi ở Trái đất, Alice có vẻ mất hứng thú, quay lại nhìn chằm chằm lên trần nhà.

“…Nếu anh nói vậy. Dù sao đi nữa, Sáu, tôi sẽ bắt đầu cải tạo căn phòng và lắp ráp máy dịch chuyển. Tránh đường cho tôi trong tháng tới hoặc lâu hơn. Đi lang thang một chút và tận hưởng chính mình.”

…Một tháng?

“Đợi đã, tại sao tôi phải đợi lâu như vậy? Chắc chắn sẽ không mất nhiều thời gian để lắp ráp một máy dịch chuyển.”

“…Anh thực sự không nghe, phải không? Tôi đã giải thích cho anh khi chúng ta lần đầu tiên đến đây. Phải mất ít nhất một tháng sau khi lắp ráp để kết nối với Trái đất ổn định.”

À vâng, tôi mơ hồ nhớ một lời giải thích như vậy.

“…Vậy là tôi có rất nhiều thời gian rảnh…”

“Phải. Đó là lý do tại sao tôi muốn anh tiêu nó ở một nơi khác để tránh cản trở tôi… Nhắc mới nhớ. Có vẻ như gần đây Quỷ Quân đã có một số động thái kỳ lạ. Người Được Chọn hay gì đó đã đẩy một trong Tứ đại Tinh anh vào hang động. Các Tứ đại Tinh anh khác đang lợi dụng sự vắng mặt của Người Được Chọn ở thủ đô và họ đang tập hợp lực lượng của mình. Có lẽ họ đang âm mưu đánh chiếm vương quốc Grace trong khi Người Được Chọn đang bận rộn ở nơi khác.”

Cô ấy lấy thông tin của mình ở chỗ quái nào vậy…?

Hmm… Quỷ Quân, hả…?

“Đáng đời! Đã đến lúc con khốn đó phải hối hận vì đã đuổi tôi đi! À thì, chắc chắn, toàn bộ vụ gián điệp hoàn toàn là lỗi của tôi, nhưng với tất cả những kết quả mà chúng ta tạo ra, điều tối thiểu mà cô ta có thể làm là nghe tôi nói!”

“Anh biết rằng hoạt động gián điệp thường là một trọng tội, phải không? Việc cô ấy không buồn hỏi câu hỏi nào và chỉ đơn giản là đuổi chúng ta ra ngoài có lẽ là cách cô ấy nói lời cảm ơn. Dù sao đi nữa, nếu chẳng may, Người Được Chọn thua lần nữa, kho bạc của vương quốc này sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng… Anh có đồng ý không?”

Biểu cảm của Alice không có gì thay đổi, nhưng tôi có cảm giác như cô ấy nhìn thấu tôi.

“…C-Cô đang nói gì vậy? Tôi không phải là Anh hùng. Tôi sẽ không hỗ trợ cho họ.”

Đúng vậy, tôi là Đặc vụ Chiến đấu cho một tổ chức xấu xa.

Hoàn toàn đi ngược lại triết lý của chúng tôi khi mạo hiểm bản thân để giúp đỡ người khác mà không thu được gì cho bản thân.

Tôi cho rằng tôi có thể cân nhắc nếu con khốn đó đến gặp tôi và cầu xin sự giúp đỡ.

Bỏ qua con nhóc xấc xược đó, Rose và Grimm cũng là cấp dưới của tôi.

Nhưng đó không thực sự là lý do đủ để giúp họ.

Tôi im lặng một lúc khi đấu tranh với những cảm xúc mâu thuẫn.

“Này, Sáu…” cộng sự của tôi, android độc ác cao cấp, nói, quay sang tôi. “Ý nghĩ về việc một đối thủ ngáng đường mục tiêu xâm lược của anh khiến anh khó chịu, phải không?”

Android được cho là vô cảm nhìn tôi với một nụ cười tinh quái.

2

“Những chuyển động kỳ lạ từ Quân đội của Ma Vương?”

“Vâng, Boss. Từ một báo cáo trinh sát. Các trinh sát nói rằng rất có thể kẻ thù sẽ xâm chiếm trong vài ngày tới.”

“…Hiểu rồi. Cảm ơn, Rose… À, ngoài ra, em không cần phải gọi chị là ‘Boss’. Em có thể tiếp tục gọi chị là Snow.”

Rose nở một nụ cười hạnh phúc.

“…Hiểu rồi, Snow!”

…Nếu tôi cũng thẳng thắn như cô bé… Liệu tôi có thể giải quyết mọi việc linh hoạt hơn, ít nhất tôi có thể lắng nghe anh ta nói thay vì chỉ đuổi anh ta đi không?

Tôi gác lại chút nghi ngờ đó và nói với các hiệp sĩ của mình.

“Chia thành hai nhóm để luyện tập. Chúng ta sẽ chiến đấu với giả định rằng chúng ta đang đối mặt với Tứ đại Tinh anh của Ma Vương.”

Cấp dưới trung thành của tôi reo hò nhiệt tình và nhanh chóng bắt đầu tổ chức.

…Đây không phải là cách tôi muốn trở lại đơn vị này…

Tôi nghĩ lại những sự kiện dẫn đến việc tôi được phục chức và không khỏi cau mày.

Khi Sáu rời đi, tham mưu trưởng, tin rằng đó là việc của tôi, đã vui vẻ ký vào các giấy tờ phục hồi và đưa tôi trở lại phụ trách Đội Cận vệ Hoàng gia.

Đó không phải là lý do tại sao tôi đuổi anh ta đi. Tôi biết mình đặc biệt gắn bó với tiền bạc và danh vọng, nhưng tôi không thể cảm thấy vui khi được phục chức theo cách này.

…Không phải đây là một tiết lộ mới, nhưng những lúc như thế này là lúc tôi muốn nguyền rủa nhân cách của chính mình.

Tôi đoán sự khó chịu của tôi lại hiện lên trên khuôn mặt tôi. Rose do dự trước khi cô ấy tiếp cận tôi để nói chuyện.

“…Ừm, Snow, có một báo cáo khác…”

“Là gì? Tin tốt? Tin xấu?”

Tôi không chắc mình có thể chịu được nhiều tin xấu hơn nữa.

“T-tôi thực sự không chắc nữa… Nó là ừm… Chà, gần đây, có vẻ như một kẻ biến thái đã bị phát hiện bò lổm ngổm vào ban đêm.”

“…À, chỉ vậy thôi sao? Đó là công việc của cảnh vệ thị trấn, phải không?” tôi trả lời.

Rose trông có vẻ rất khó chịu.

“Các nhân chứng nói rằng tên biến thái mặc một bộ áo giáp đen có gai…”

3

“Chà, xin chàooo, cô bé! Muốn xem một trò ảo thuật? Tập trung vào quần của anh nè! Hãy chứng kiến! Khóa kéo tuột xuống dù anh không nhấc một ngón tay nào!”

“Ahhhhhh! Đồ biến thái! C-cứu vớiiii!!”

Một cô gái ra ngoài một mình vào đêm khuya thế này. Cha mẹ cô ấy đang nghĩ gì vậy? Tôi nhìn cô gái chạy đi, lắng nghe thông báo quen thuộc về Điểm Tà Ác của tôi đang tăng lên khi tôi kéo khóa của mình.

“Hừm. Thật vô trách nhiệm. Làm người ta lo lắng về tương lai của vương quốc này… Chà, như vậy là sáu người cho tối nay. Người tiếp theo? À, còn cô gái lảng vảng gần ngõ thì sao?”

Đêm đã buông xuống từ lâu và gần nửa đêm. Tôi đi theo một cô gái có vẻ như đang đi bộ một mình trong một con hẻm tối vì lý do nào đó. Không có một người nào khác xung quanh. Bây giờ là cơ hội của tôi.

“Hí hí hí! Nhìn tôi điiiiii!!”

“Ahhhhhhhhhhhh!!”

Tôi giang tay và đứng trước mặt cô gái.

“Bây giờ, cô bé, cô có thể lấy hết can đảm để kéo khoá quần của anh không?”

“Ahhhhhhhhhhhh! Đó là một kẻ hiếp dâm!!”

Sợ hãi trước sự xuất hiện đột ngột của tôi, cô gái cuộn tròn như một quả bóng trên mặt đất.

“Heh-heh-heh-heh-heh, đừng lo, anh không định chạm vào em đâu. Em chỉ cần hét lên và bỏ chạy! Đừng lãng phí thời gian! Nếu không chạy ngay bây giờ, khoá quần của anh sẽ tuột xuống cho dù em không giúp!”

“Ahhhhhhhhhhhh! Dối trá! Ngươi định làm nhiều hơn là chạm vào, phải không?! Ngươi sẽ dùng những lời ngọt ngào để hạ thấp sự cảnh giác của tôi, rồi kéo tôi vào bóng tối. Sau đó, ngươi sẽ bạo hành tôi và biến tôi thành nô lệ tình dục!!”

Phản ứng này hơi cực đoan hơn tôi tưởng, nên tôi cố gắng trấn tĩnh người phụ nữ trẻ đang la hét.

“Thả lỏng đi, có những lý do tại sao anh không thể chạm vào em! Bây giờ, đứng dậy và chạy đi, hoặc anh sẽ cho em thấy thứ thực sự khiến em phải hét lên đấy!”

Tôi bật ra tiếng cười khúc khích đáng sợ nhất trong kho vũ khí của mình trước khi đặt tay lên khoá quần và nhích lại gần hơn.

“Dối trá, toàn dối trá! Ngươi sẽ bắt cóc ta và sử dụng ta như một lối thoát cho ham muốn tình dục mãnh liệt của ngươi, ngày này qua ngày khác! Ôi không! Mình bị trật mắt cá chân khi cố gắng chạy trốn, và bây giờ mình không thể đứng dậy! Khônggggg!!”

“Ừm, chính xác thì cô cố chạy từ khi nào vậy? Vụ trật mắt cá chân đâu ra thế? …Nghe này, tôi sẽ không bắt cóc cô, và tôi không thực sự chạm vào thường dân. Tôi chỉ muốn làm cô kinh hãi…”

“Khôngggggg! Dối trá! Không có cách nào ngươi có thể cưỡng lại việc chạm vào một cô gái xinh đẹp như ta! Cá là ngươi sẽ lôi ta đến một ngôi nhà màu trắng tuyệt đẹp bên bờ biển cách xa bất kỳ ai khác, giữ ta làm nô lệ tình dục của ngươi và buộc ta phải sinh ít nhất ba đứa con cho ngươi! Đầu tiên tất nhiên sẽ là một cậu bé! Rồi chúng ta sẽ có một bé gái! Anh muốn đứa thứ ba là trai hay gái?!”

Cô gái này là ai vậy?! Chuyện quái gì đây?!

“Không, không, nghe này… Đợi đã, chuyện này lạ lắm. Tôi không nhận được Điểm Tà Ác nào… Này, cô. Cô không thực sự kháng cự, phải không? Tôi chỉ cần cô nhìn, thành thật mà nói.”

Tôi cố gắng hết sức để thuyết phục cô ấy, nhưng cô ấy hoàn toàn không có ý định lắng nghe tôi. Cô ấy cứ liên tục lắc đầu dữ dội từ bên này sang bên kia.

“Khôngggggggg! Chỉ nhìn? Khôngggggg!”

“Nhìnnnnnnnn!!”

“…Chà, nếu khăng khăng như vậy.”

Trong khi loay hoay không biết phải làm gì với cô gái trước mặt, tôi thư giãn khi nghe thấy một giọng nói mới sau lưng, và tôi quay lại.

“À? Thực sự muốn xem? Nếu vậy, hãy để mắt đến—”

Chắc chắn rồi, Snow đang đứng ngay đó.

“Hãy để mắt đến cái gì đây…? Tiếp tục đi. Anh định cho tôi xem cái gì?”

Sau khi đỡ cô gái mà tôi đang cố làm cho sợ hãi, Rose nhập hội với Snow và nhìn tôi đầy thương hại. Trong khi đó, Snow đứng khoanh tay. Cô ấy lườm tôi với vẻ khinh bỉ lạnh lùng đến mức tôi phải cố kìm cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

“…Tôi rất xin lỗi, ma’am,” tôi nói với giọng rất nhỏ nghe như tiếng muỗi vo ve.

“Không có lý do gì để xin lỗi. Anh sẽ cho tôi thấy cái gì đó, phải không? Để tôi xem đi. Rose, đến quán rượu đó và tập hợp một đám đông cho chị. Anh ta sắp trình diễn gì đó. Bây giờ, hãy tiếp tục cho tôi thấy đi! Tôi sẽ nhìn thật kỹ, thật lâu về con vật nhỏ bé thảm hại đó.”

“Xin lỗi! Làm ơn, làm ơn tha cho tôi! Nhưng hãy rút lại những gì cô đã nói về việc nó thật thảm hại!”

“…Thế? Tôi biết rõ rằng anh là một nỗi ô nhục đối với nhân loại, một thằng ngốc, một kẻ biến thái và hoàn toàn không thể cứu vãn được. Nên hãy cho tôi biết làm sao mà anh thành ra thế này. Anh có thể giải thích, phải không?”

Ở con hẻm sau, không một linh hồn nào xung quanh, tôi đang quỳ gối cúi đầu trước Snow.

“U-um… Đây là một phần của việc chuẩn bị chống lại Quỷ Quân…”

“…Anh thực sự nghĩ tôi ngu ngốc đến thế sao? Đó là cái cớ ngớ ngẩn gì vậy?!”

Snow với lấy thanh kiếm trên hông…

“Thật mà! Tôi không nói dối; Tôi thề đó là sự thật! Tôi cần phải làm chuyện này! Cô có thể hỏi Alice nếu muốn!”

“Anh mất trí rồi à? Làm thế quái nào mà sự đồi trụy của anh lại dính líu đến Quỷ Quân của Ma Vương thế hả?!”

Mẹ kiếp! Cô ta thực sự đang sử dụng logic!

Có thực sự không có cách nào để thoát khỏi điều này ...?

"Tôi đang nói sự thật! Tôi thề! Tôi không nói dối!"

“Im đi! Tôi đã nghe đủ rồi. Một cuộc chia tay nghiêm túc, tất cả chỉ là đoán già đoán non, và đây là điều mà tôi bắt gặp anh đang làm?! Tôi cảm thấy mình như một thằng ngốc vì thực sự bị trầm cảm!”

“Xin hãy bình tĩnh lại, Boss, Snow. Ư-ừm...t-tại sao anh lại nghỉ việc, Boss? Snow sẽ không nói với tôi…”

Rose vội vàng ngăn Snow rút kiếm. Huh, đó là một bất ngờ. Tôi đoán Snow sẽ nói với mọi người lý do tại sao chúng tôi rời đi.

“Anh không thể chịu đựng được việc Snow liên tục quấy rối tình dục anh. Nó đã trở nên tồi tệ hơn. Cô ta cứ bóp mông anh mỗi khi anh đi ngang qua cô ta ở hành lang. Nói với mấy người trong lâu đài biết đó là lý do anh rời đi.”

“Anh nghĩ tôi là ai hả? Đừng cố lan truyền những tin đồn ngu ngốc! Đủ rồi! Tôi có thể cảm thấy mình trở nên ngu ngốc hơn mỗi khi nói chuyện với anh. Lần này tôi sẽ để anh đi, nhưng nếu tôi nghe thêm tin đồn về trò biến thái của anh, anh chết chắc!”

Nói xong, Snow quay gót…

Tôi hét vào lưng cô ấy.

“Tôi nghe nói Quỷ Quân sắp xâm lược! Nếu cô muốn sự trợ giúp cực kỳ mạnh mẽ của tôi, thì hãy xin lỗi vì thái độ tồi tệ của cô và cầu xin tôi!”

“Cứ ở đó mà mơ đi! Tôi thấy tài chọc giận thiên hạ của anh chẳng đi đến đâu cả. Muốn chết đến thế sao?” Trong cơn tức giận, Snow quay người lại, đặt tay lên chuôi kiếm. “Anh biết không, tôi tưởng tôi đã nói với anh là tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa, thế mà anh lại ở đây! Ngu xuẩn!”

“C-Cô là người đến tìm tôi đấy, đồ ngốc!”

“Snow! Boss! Hai người bình tĩnh lại được không? Nghe như trẻ con vậy!” Rose cố gắng hết sức để ngăn chặn cuộc tranh luận của chúng tôi.

“Rose, anh ta không còn chỉ huy nữa. Đừng gọi anh ta là Boss nữa. Chúng ta xong việc rồi!”

Snow thốt ra những lời như thể cô ấy vừa cắn một miếng gì đó khó chịu trước khi quay lưng lại với tôi.

“Tôi hy vọng cô tức giận đến mức bị phình động mạch!”

“Đồ ch—!”

“Nếu hai người không dừng lại, em sẽ cắn cả hai người đấy!!”

4

Một vài ngày sau đó.

“Này, nhìn kìa, đó là Khoá quần!”

“Này! Kéo khoá quần đi!”

Lũ trẻ đi theo tôi, vừa đọc những lời chế nhạo vừa ném đá vào lưng tôi.

“À, nhìn kìa… Đó là anh chàng mà mọi người đang nói đến…”

“…Muốn nói chuyện với anh ta? Anh ta có thể kéo khoá quần của anh ta cho chúng ta nhìn!”

Tôi nghe thấy một số cô gái trẻ, có lẽ là học sinh, thì thầm cách đó một chút.

“U-um… Tôi sẽ lấy cái này và cái kia…”

Tôi cố gắng hết sức để phớt lờ tất cả những lời đàm tiếu và gọi đồ ăn của mình từ người phụ nữ ở cửa hàng thịt xiên.

“Một xiên thằn lằn nướng và một xiên chuột phải không? Đó sẽ là sáu đồng.”

Tôi đếm những đồng xu và đưa tay về phía người phụ nữ…

“Eep!”

…………

Khi tôi đứng đó với những đồng xu trên tay dang rộng, người phụ nữ nhìn tôi đầy hối lỗi, rồi khẽ cười khúc khích.

“X-xin lỗi. Ừm, tôi nghĩ anh sẽ kéo khoá quần và lấy tiền ra khỏi đó.”

“Waaaaaaaaaaaaaaaaah! Alice! Nghe nè! Mọi người trong thành phố đều rất ác ý với tôi!”

Tôi lao vào phòng Alice và khóc.

“Hửm? Có chuyện gì vậy Khoá quần? Bộ có gì dính vô trỏng hả?”

“Đừng gọi tôi là Khoá quần nữa!”

Nhờ có tấm truy nã do Snow dán lên mà tôi trở nên nổi tiếng là một tên biến thái trong khu phố. Tôi nghe thấy một giọng nói từ bên ngoài cửa sổ.

“Này, Khoá quần! Đi ra ngoài! Cho tôi xem trò ảo thuật đi!”

“Thằng nhỏ chết tiệt! Tao sẽ trùm quần lên đầu mày rồi bêu rếu!!”

Tôi chuẩn bị nhảy ra ngoài cửa sổ đuổi theo đứa trẻ, nhưng Alice nắm lấy tay tôi khi cô ấy tiếp tục viết trên một tờ giấy trên bàn.

“Dừng lại, Khoá quần. Nếu anh gặp rắc rối bây giờ, anh sẽ thực sự bị bắt.”

“Đừng gọi tôi là Khoá quần! Chết tiệt, và tôi đang làm chuyện này để chuẩn bị cho cuộc chiến chống lại đội quân xâm lược!”

Vâng đúng vậy. Khoe hàng là thứ tôi đang làm để kiếm Điểm Tà Ác.

“À thì, vâng, tôi đã bảo anh kiếm Điểm Tà Ác, nhưng tôi không ngờ anh kiếm chúng theo cách đó, Khoá quần.”

“Dừng gọi Khoá quần nữa!! Và đối với những tên khốn trong thành phố này, một khi trận chiến kết thúc, tôi sẽ cho chúng thấy rằng tôi không chỉ là một tên biến thái!”

“Tôi không nghĩ rằng anh thực sự thừa nhận rằng anh là một kẻ biến thái… Được rồi, tôi sắp xong rồi.”

Alice đặt một tấm bản đồ và một số mẫu đơn lên bàn rồi quay sang tôi. Vừa nhai những xiên thịt vừa mua, tôi ngồi xuống ghế đối diện với cô ấy.

“Đầu tiên, chúng ta sẽ cần rất nhiều mìn sát thương. Chúng ta cũng nên kiếm một vài quả mìn chống tăng cho những con quỷ thực sự to lớn.”

Tôi để Alice tìm cách sử dụng Điểm Tà Ác có được trong vài ngày qua. Tôi có thể tự mình làm việc đó, nhưng tôi nghĩ rằng tôi có thể tin tưởng vào Android cao cấp này.

“Hiện tại chúng ta có hơn năm trăm điểm một chút. Tôi muốn giữ khoảng hai trăm điểm dự trữ. Do đó, chúng ta có thể chi tiêu ba trăm. Hãy để họ gửi ba quả mìn chống tăng, số điểm còn lại sẽ là mìn sát thương.”

“Chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ có ngày mình dùng Điểm Tà Ác để mua mìn. Thật lãng phí…”

Thông thường, Điểm Tà Ác được sử dụng để có được những vũ khí mạnh mẽ không thể mua được bằng tiền. Mìn sát thương rẻ tiền. Tùy thuộc vào loại, ta có thể mua nhiều mà không vi phạm ngân hàng.

“Cô có nghĩ rằng họ sẽ gửi cho chúng ta mìm nếu chúng ta cung cấp tiền vàng không?”

“Chắc là không. Thủ lĩnh Tối cao không quan tâm đến tiền bằng những hành động xấu xa mà anh làm. Kế hoạch có thể diễn ra như thế này: Anh thực hiện một chuỗi hành động xấu xa đều đặn, sau đó là chuyện gì đó thực sự tàn bạo, và ta-daa! Anh là một Thủ lĩnh Tối cao độc ác.”

Eh, tôi cho rằng là như vậy kể từ khi tôi vẫn còn ở Trái đất.

“Họ thực sự nghĩ rằng tôi có khả năng thực hiện những hành động xấu xa ghê tởm sao?” Tôi khẽ thở dài, nghĩ về ba vị Thủ lĩnh Tối cao.

“Này, dù anh có tệ đến đâu đi chăng nữa, thì anh thực sự đã kiếm được một số điểm kha khá đấy. Tất nhiên, bây giờ mọi người đều công nhận anh là một tên biến thái, và Snow đã chú ý đến anh, anh sẽ không thể kiếm được nhiều hơn theo cách này… Tuy nhiên, anh đã làm rất tốt vì những việc làm nhỏ nhặt của mình và dù anh có rất ít thời gian.”

“Ừm...cô đang khen tôi hay xúc phạm tôi vậy? Tôi không biết luôn.”

Alice bắt đầu viết ra các thiết bị sẽ được dịch chuyển đến.

“Được rồi. Hãy điểm lại kế hoạch của chúng ta. Nếu Quỷ Quân xâm lược trong khi Người Được Chọn đi vắng, Quỷ Quân sẽ giành chiến thắng. Đó là kết quả tồi tệ nhất đối với chúng ta. Chúng ta sẽ phải từ bỏ căn cứ này, và vương quốc này là lớn nhất trong khu vực. Một khi nó bị hạ, sẽ không ai có thể ngăn chặn lũ quỷ. Nếu họ cứ tiếp tục xâm lược các nước láng giềng, thì chúng ta đi đâu cũng không ổn. Chúng ta sẽ không có bất kỳ khoảng thở nào để lắp máy dịch chuyển của chúng ta.”

Dù sao thì Người Được Chọn đang ở chỗ quái quỷ nào vậy?

“Phải mất một tháng để lắp ráp máy dịch chuyển và ổn định kết nối, phải không?”

"Phải. Nếu gấp rút, chúng ta có thể xoay xở được ba tuần, nhưng chúng ta muốn tránh nếu có thể. Tôi không bao giờ muốn đối phó với dịch chuyển không ổn định nữa. Do đó, một tháng để chắc chắn.”

Chờ đã…?

" ‘Nữa’? Đợi đã, lần dịch chuyển không ổn định đầu tiên của cô có phải là lần cô được gửi đến đây với tôi không? Cơ hội thành công thực sự của chúng ta trong chuyến đi đó là bao nhiêu thế?”

“Bằng mọi giá, chúng ta cần vương quốc đẩy lùi cuộc xâm lược sắp tới và sau đó duy trì một môi trường an toàn để chúng ta lắp ráp máy dịch chuyển. Nhưng hiện tại, vương quốc sẽ thua nếu chúng ta không can thiệp theo một cách nào đó. Có lẽ cuối cùng chúng ta vẫn sẽ dựa vào Người Được Chọn, nhưng chúng ta cần câu đủ thời gian để anh ta đến được đây. Do đó, chúng ta sẽ gài mìn, bẫy và sử dụng chiến thuật du kích để làm chậm bước tiến của Quỷ Quân.”

“Đừng đổi chủ đề. Lần dịch chuyển đầu tiên mạo hiểm đến mức nào? Thôi nào… Chiến tranh du kích hả? Làm nhớ ghê. Hồi đó chúng tôi cũng đặt rất nhiều bẫy. Không biết mấy ngày nay người hổ và người tắc kè dạo này thế nào nhỉ? Họ đã hơn một lần cứu mạng tôi trong những khu rừng đó.”

Nếu hai người đó ở đây, cuộc chiến này sẽ là một cuộc dạo chơi…

“Lý tưởng nhất là chúng ta có thể yêu cầu Kisaragi gửi quân tiếp viện cho chúng ta. Thật không may, Thủ lĩnh Tối cao không thích ném nhân viên vào các nhiệm vụ một chiều, nên họ có thể sẽ không ủy quyền cho quân tiếp viện trừ khi có cách đưa trở lại Trái đất.”

“Uh, họ gửi tôi đến đây mà không có gì đảm bảo rằng tôi sẽ trở về an toàn…”

Alice trải bản đồ ra, giả vờ không nghe thấy tôi. “Được rồi, hãy tìm ra lộ trình xâm lược của kẻ thù. À thì, nó khá rõ ràng dựa trên địa lý của khu vực này và quy mô của quân địch…”

“…Này, Alice. Cô có nghĩ rằng các Thủ lĩnh Tối cao thầm ghét tôi? Không đâu, phải không? Dù sao thì tôi cũng là một ứng cử viên Thủ lĩnh Tối cao mà…”

Alice hoàn toàn phớt lờ tôi và đứng dậy.

"Phải. Hãy chôn mìm quanh đây, nơi mà thợ săn con người không có khả năng đến. Chúng ta chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi, nhưng hãy đi và làm mỏng các đơn vị tiên phong của Quỷ Quân trong khi chờ đợi Người Được Chọn quay trở lại.”

“Thôi nào, Alice! Nói là tôi đúng đi! Làm ơn? Làm ơn?! Làm ơn?!”

5

Ngày hôm sau.

“Vậy là ổn. Ngụy trang là hoàn hảo. Này, Sáu, tôi xong việc ở đây rồi. Nhanh lên và đào cái lỗ tiếp theo đi.”

Alice ngân nga một bài hát cho chính mình khi đặt mìn.

“…Hahhh… Hahhh… Hahhh…”

Mệt mỏi với công việc, tôi thậm chí không thể trả lời mạch lạc. Tôi ném cái xẻng của mình sang một bên và ngồi phịch xuống đất.

“C-cô...cô cần nhớ...rằng tôi vẫn là con người...Có giới hạn về số lượng công việc mà tôi có thể làm... Hãy để tôi nghỉ ngơi một chút."

Chúng tôi bắt đầu từ rạng sáng một chút, và bây giờ là khoảng giữa trưa. Tôi đã đào không ngừng kể từ khi chúng tôi đến đây.

“Chúng ta đã ở trong lãnh thổ của kẻ thù. Cho rằng đó là ban ngày, việc chúng ta bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian. Cố lên nào. Chúng ta gần xong rồi,” Alice nói.

Tôi lê đôi chân nặng trĩu, nhặt xẻng lên và tiếp tục đào. “Nghĩ lại thì…vì cô không thể mệt mỏi…tại sao chúng ta không để cô đào hố…và tôi chôn mìn…? Nó sẽ…hiệu quả hơn nhiều.”

Alice ngồi ôm đầu gối nhìn tôi thở hổn hển khi đào đất.

“Đó là một biện pháp phòng ngừa. Có rất nhiều quỷ với cái mũi thính. Nếu anh chạm vào mìm, anh có thể để lại mùi của mình trên chúng. Chừng nào anh còn đang đào bới, thì ngay cả khi phát hiện ra anh, chúng cũng sẽ không phát hiện ra mìm. Và nếu muốn đến vương quốc, chúng phải đi qua đây. Không có cách nào khác. Hơn nữa, anh có thể nhớ nơi chôn cất mọi mìm không? Gỡ mìn sau chiến tranh là nghi thức cơ bản.”

“…Đây là lao động nô lệ…” Một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi, và tôi gọi Alice. “Này, Alice, để dành một quả mìm cho tôi. Tôi có ý này."

Khi Alice tò mò nhìn tôi, tôi lấy một vật từ trong túi và chìa ra. Đó là viên đá phù thủy chúng tôi đã lấy từ Hoả Diệm Heine.

“Hãy đặt cái này lên trên cò mìn. Tôi nghĩ chúng ta phải bán hoặc phá hủy nó, nhưng đây là một cơ hội quá tốt để bỏ qua.”

“À, thôi nào. Chắc chắn cô ta sẽ không rơi vào một bẫy quá rõ ràng. Cô ta sẽ cử thuộc hạ đi lấy nó. À thì, xác suất để Heine là người đầu tiên tìm thấy nó là khá thấp. Xem xét khả năng viên đá phù thủy sẽ trở lại tay kẻ thù, có lẽ tốt hơn hết là chúng ta nên phá hủy nó ngay bây giờ.”

Alice nhìn kỹ viên đá, như thể đang cân nhắc các lựa chọn của chúng tôi.

“Ổn mà. Nếu một con quỷ khác nhặt nó lên, thì ít một con quỷ để lo hơn. Và vụ nổ cũng sẽ phá hòn đá. Bên cạnh đó, hãy tưởng tượng vẻ mặt của Heine khi nó nổ tung trong tay cô ấy. Nghĩ tới thôi cũng rùn mình rồi!”

“…Anh quả thật có tính cách phù hợp với công việc này.”

Khi chúng tôi hoàn thành công việc và quay trở lại thành phố, tâm trạng của nơi này đã thay đổi hoàn toàn. Những người đi ngang qua đều có vẻ hơi tái nhợt, ai nấy đều u ám. Rất nhiều người bước đi với đôi mắt cụp xuống, tránh giao tiếp bằng mắt.

“Có gì đó không đúng. Họ không u ám như thế này ngay cả khi có một kẻ biến thái bí ẩn đang tự do.”

“Này, cô có thể giúp tôi một việc là quên chuyện đó đi được không…?”

Bỏ cách gọi cưa Alice sang một bên, có điều gì đó không ổn với tâm trạng của thành phố. Tôi tiếp cận một người phụ nữ gần đó.

“Ừm, xin lỗi, cô có phiền không nếu tôi hỏi vài điều?”

“Phải… Cái gì—? Eep! K-Khoá quần …”

………

Người phụ nữ khựng lại và lùi lại ngay khi nhận ra tôi.

“Tôi xin lỗi về tên biến thái đi cùng tôi, thưa cô. Ngoài ra, tất cả mọi người ở đây trông thực sự buồn. Có chuyện gì không?”

Người phụ nữ vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi và co giật vì sợ hãi, nhưng cuối cùng cô ấy cũng hạ thấp cảnh giác nhờ hành động ngây thơ của cô bé Alice.

“V-vâng… Có một tin đồn đáng lo ngại xung quanh Người Được Chọn… Có vẻ như anh ta đã mất tích kể từ khi chạm trán với Cuồng Phong Faustless, một trong Tứ đại Tinh anh của Ma Vương… Trên hết, lũ quỷ đang lợi dụng sự vắng mặt của Người Được Chọn và tập hợp lực lượng của chúng. Và thị trấn này là mục tiêu tiếp theo của chúng…”

6

“Theo thông tin mà tôi thu thập được, Người Được Chọn đã chiến đấu với một trong Tứ đại Tinh anh và suýt đánh bại hắn ta. Tuy nhiên, kẻ thù mới này, Cuồng Phong Faustless, đã sử dụng một phép thuật có tên là Dịch chuyển Ngẫu nhiên và mang theo Người Được Chọn. Như có thể đoán từ cái tên, phép này dịch chuyển mục tiêu đến một điểm đến ngẫu nhiên.”

Trở lại nơi ẩn náu của chúng tôi, Alice và tôi tổ chức một cuộc họp khẩn cấp.

“Phép thuật dịch chuyển này có khả năng đưa ta đến bất cứ đâu. Điểm đến vẫn chưa được biết. Hãy nghĩ về dịch chuyển tức thời đầu tiên của chúng ta đến hành tinh này. Nó có thể ở đâu đó trên bầu trời, ngoài biển, hoặc thậm chí là giữa Ám Lâm. Xác suất sống sót gần như bằng không.”

“Tôi thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy Người Được Chọn này trực tiếp, nhưng tôi có cảm tình với anh ta. Tôi đã có thể rơi vào hoàn cảnh của anh ta nếu có thứ gì đó làm sai lệch quá trình dịch chuyển của tôi. Chà, trong trường hợp của tôi, có lẽ tôi đã được đảm bảo tỷ lệ thành công khá cao, phải không?”

Chắc chắn, nó không liên quan trực tiếp đến tôi, nhưng nếu tôi cho rằng điều tương tự cũng có thể xảy ra với mình, tôi không thể không cảm thấy đồng cảm với Người Được Chọn.

“…………Phải.”

“Tại sao nói đồng ý thôi mà cũng mất nhiều thời gian vậy?”

Được rồi, có vẻ như hoàn cảnh của tôi gần với anh ta hơn tôi nghĩ.

“Dù sao đi nữa, không phải Người Được Chọn sẽ đánh bại Ma Vương theo lời tiên tri hay sao? Tôi thực sự không phải là người tin vào thứ gì đó phản khoa học như vậy, nhưng tôi nghe nói rằng mọi thứ đang diễn ra như mong đợi, ít nhiều. Không biết chuyện gì đang xảy ra.”

“Này, đừng thay đổi chủ đề… Nhưng cô có lý đấy. Về cơ bản, việc Người Được Chọn biến mất ở giữa câu chuyện là điều chưa từng xảy ra. Ma Vương xuất hiện, và Người Được Chọn được xác định bằng một dấu ấn trên tay. Có vẻ như lời tiên tri mờ ám đó vẫn đúng cho đến tận bây giờ.”

Alice im lặng và dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ.

“…Này, Sáu, anh thích trò chơi và tiểu thuyết có Người Được Chọn đúng không? Tôi không có bất kỳ dữ liệu nào liên quan đến giải trí trong bộ nhớ của mình, nên anh có thể cho tôi biết những câu chuyện đó thường diễn ra như thế nào không? Liệu Người Được Chọn có xuất hiện từ hư không, thể hiện khả năng siêu phàm và đánh bại mọi thứ trên đường đi của anh ta không?

“Hửm? Không, họ thường phải chịu ít nhất một thất bại. Một cái gì đó giống như thua một đối thủ mạnh, rồi tự nhìn lại điểm yếu của họ, luyện tập để vượt qua điểm yếu của họ và trả thù đối thủ đó. Toàn bộ ‘hành trình của anh hùng’ thực sự đòi hỏi một thất bại ở đâu đó. Cô đang nói Dịch chuyển ngẫu nhiên này là một trong những thất bại cần thiết đó? Giống như, Người Được Chọn sẽ trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt ở bất cứ nơi nào anh ta bị ném đến và trở lại mạnh mẽ hơn khi vương quốc thực sự cần anh ta?”

Chuyện đó có thể xảy ra. Có thể anh ta sẽ gặp một ông già bí ẩn ở điểm đến của mình và học được một tuyệt chiêu mới.

Bỏ qua phần bị dịch chuyển vào giữa hư không, thua cuộc và trở nên mạnh mẽ hơn là một phần quan trọng của câu chuyện, bất kể là phương tiện nào.

“…Không, có lẽ là không. Người Được Chọn đã từng chịu thất bại một lần, nhớ chứ? Anh ta đã bị đánh bại bởi hai tên trùm quỷ ở Tháp Duster. Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, Người Được Chọn sẽ được huấn luyện để đánh bại hai người đó và cuối cùng đánh bại họ với Cuồng Phong Gì Đó bằng những kỹ thuật tối thượng mới của mình. Nghĩ lại về cuộc tấn công tòa tháp, nếu chúng ta không tham gia, tôi không chắc các hiệp sĩ của vương quốc sẽ có thể giành chiến thắng. Người Được Chọn có lẽ được cho là đã đánh bại kẻ thù mà toàn bộ quân đội hoàng gia không thể, do đó đã truyền cảm hứng cho quần chúng. Tuy nhiên…”

“…Khoan đã, ý cô là chúng ta đã làm hỏng câu chuyện bằng cách tự mình dọn sạch tòa tháp sao? Cái đó làm nó có vẻ như đó là lỗi của tôi. À thì, số phận khắc nghiệt hơn thế, phải không? Phải không?! …Này, cô được coi là một thiên tài, phải không?! Chà, hãy sử dụng bộ não lớn đó và tìm cách khắc phục đi!”

Tôi gần như bị choáng ngợp bởi cảm giác rằng tôi có thể vừa mới là nguyên nhân dẫn đến mọi trật bánh của cốt truyện. Tôi nắm lấy Alice, lắc vai cô ấy với hy vọng có thể tìm ra giải pháp.

“Có nhiều bản sửa lỗi tiềm năng. Cách chúng tôi khắc phục điều này tùy thuộc vào phương pháp mà anh sẵn sàng sử dụng.”

“Nghe trước đã.”

Alice giơ ngón trỏ lên.

“Anh thực hiện một số hành động xấu xa không thể kể xiết để kiếm cho anh một số lượng lớn Điểm Tà Ác. Trong thời gian chờ đợi, tôi sẽ yêu cầu quyền truy cập vào kho vũ khí sinh học và hóa học bị hạn chế. Sau đó, chúng ta sử dụng số điểm mới thu được của anh để lấy chúng.”

……

“Còn ý kiến nào khác không?”

Ngón giữa của Alice kéo dài để nối với ngón trỏ của cô ấy.

“Tôi tự mình tấn công pháo đài của Ma Vương, sau đó khiêu khích kẻ thù gần nhất. Họ tấn công tôi. Cái lõi lò phản ứng cực kỳ nguy hiểm gắn trong tôi bùng nổ. Pháo đài của Ma Vương, bản thân Ma Vương, và mọi thứ trong phạm vi vài cây số xung quanh nó đều bị bốc hơi.”

“Kế hoạch bị từ chối, đồ ngốc! Hoàn toàn không có cách nào để chúng ta giải quyết chuyện này một cách hòa bình sao?”

Tôi đợi Alice giơ một ngón tay khác và đưa ra phương án thứ ba, nhưng cô ấy không làm.

“Không. Giả sử nhờ một phép màu nào đó, chúng ta có thể ngăn chặn cuộc xâm lược đang diễn ra. Chuyện đó không thay đổi toán học cơ bản. Con át chủ bài của chúng ta, Người Được Chọn, đã biến mất. Có nghĩa là ngay cả việc đẩy lùi nhiều cuộc tấn công cũng sẽ vô ích về lâu dài. Bất kỳ sự kháng cự nào mà chúng ta cố gắng đưa ra chỉ là hạt cát trên sa mạc mà thôi.”

“……Có nghĩa là lựa chọn còn lại của chúng ta là……”

Alice và tôi gật đầu trao đổi.

““Hãy bỏ cuộc.””

Thời gian để cắt lỗ và đóng cuốn sách về nơi này.

7

“Chờ đã? Tại sao cô bỏ lại chiếc gối yêu thích của tôi? Hành lý của cô sao lớn thế? Để đó lại và lấy gối của tôi.”

“Đừng vô lý. Tất cả các mặt hàng của tôi có giá trị rất lớn. Mỗi cái có thể đổi lấy một núi gối lông chuột như thế này.”

Alice và tôi thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời khỏi thành phố.

Vương quốc này tiêu rồi.

Chắc chắn, tôi sẽ nói dối nếu tôi nói rằng tôi không hối tiếc, nhưng tôi ưu tiên bản thân. Bên cạnh đó, tất cả những người tôi biết ở đây đều mạnh mẽ. Tôi chắc rằng tất cả họ sẽ ổn thôi.

“Này, Alice, chúng ta sẽ làm gì với máy dịch chuyển đã được lắp ráp? Chúng ta chưa thể sử dụng nó, phải không?”

“Về mặt kỹ thuật, nó đã được kết nối với Trái đất, nhưng không gian dịch chuyển vẫn chưa ổn định. Xem xét khoảng cách giữa hành tinh này và Trái đất, ngay cả sự sai lệch nhỏ nhất cũng có thể gây ra hậu quả thảm khốc. Chúng ta may mắn được xuất hiện trên không trung. Ví dụ như không có ai sống sót khi bị dịch chuyển xuống đáy đại dương.”

Biết đấy, tôi càng tìm hiểu về những rủi ro của việc dịch chuyển, tôi càng cảm thấy việc tôi đến được hành tinh này giống như một phép màu.

“……Đừng lo lắng. Tọa độ dịch chuyển của hành tinh này đã được tính toán, sau đó được kiểm tra hai lần và ba lần bởi những bộ óc giỏi nhất tại Kisaragi. Đó là lý do tại sao tôi mang theo một chiếc dù. Thông thường, phần khó là lần dịch chuyển đầu tiên. Do đó, miễn là tôi hoàn thành tốt, mọi thứ sau đó chỉ là hình thức. Sẽ ổn thôi nếu chúng ta để máy dịch chuyển ở đây. Một khi chúng ta thiết lập một cơ sở hoạt động mới, chúng ta có thể yêu cầu Kisaragi gửi các bộ phận cho một cơ sở mới.”

“Đừng cố đọc suy nghĩ của tôi. Tôi sẽ không bị lừa bởi những lời đẹp đẽ của cô đâu! Nếu cô đang nói sự thật, thì có nghĩa là chúng ta có thể đã được dịch chuyển đến gần mặt đất hơn nhiều!”

Khi chúng tôi đang chuẩn bị trốn thoát, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa kèm theo vài giọng nói. Nhưng chúng tôi không có bạn bè hay người quen nào đến thăm chúng tôi tại ngôi nhà này. Nghĩa là…

“Lũ trẻ chết tiệt! Chúng ta không có thời gian cho việc này! Tôi sẽ lột quần áo của chúng và ném chúng vào phòng tắm nữ!”

Tôi lớn tiếng dậm chân xuống cầu thang và đẩy mạnh cánh cửa ra—!

“Đã lâu không gặp, Sir Sáu. Ta đã hy vọng chúng ta có thể nói chuyện.”

Đứng đó, mỉm cười và được bao quanh bởi một đoàn tùy tùng đông đảo, là người chủ cũ của tôi, Công chúa Tillis.

Trong phòng riêng của Tillis trên đỉnh lâu đài hoàng gia…

“Tôi từ chối.”

Sau khi bị kéo đến lâu đài trái với ý muốn của mình, tôi chỉ có một câu trả lời cho Tillis.

“…Nhưng…tôi thậm chí còn chưa hỏi anh gì cả…”

Tillis ngước nhìn tôi, mím môi đau khổ.

Giữ lại đi, công chúa. Không gì, kể cả đôi mắt nai tơ đó, có thể lay chuyển tôi.

Tôi đã nghe từ Snow. Đúng như Alice đã đoán, Tillis trên thực tế là người cai trị trên thực tế của vương quốc này.

“Tôi đã biết những gì cô sẽ yêu cầu tôi làm. Cô muốn tôi chiến đấu với Quỷ Quân, cầm chân Quân đội của Ma Vương hoặc trở thành người yêu của cô. Xin lỗi, công chúa, nhưng cô sẽ phải tìm nơi khác. Tay tôi hết chỗ rồi.”

“Ừm…có lẽ ví dụ cuối cùng của anh hơi…”

Những người lính đã giải tán ngay khi chúng tôi đến lâu đài. Có nghĩa là những người duy nhất trong căn phòng này là tôi, Alice và Tillis.

Tôi vẫn tỉnh táo. Không có gì đảm bảo rằng Tillis không chuẩn bị một cái bẫy vào lúc này.

“Sir Sáu, hãy nói cho tôi biết, anh có quen thuộc với vật này không?”

Tillis đặt một chiếc ba lô lên bàn trước mặt tôi.

Chờ đã…

“Một chiếc dù?”

“Im đi, đồ ngốc.”

“Vậy vật thể này được gọi là dù sao? Thú vị.”

Tillis lịch sự tiết lộ rằng cô ấy nhận thấy tôi lỡ lời với một nụ cười hiểu biết và cái gật đầu yếu ớt.

Khuôn mặt của Alice nhăn lại thành một vẻ cau có khi tôi thẫn thờ nhìn chằm chằm vào chiếc dù. Làm thế quái nào mà nó lại ở đây? Nó nặng kinh khủng, và chúng tôi không dùng nó nhiều sau khi hạ cánh, nên Alice để nó ở bãi đáp.

“Vào ngày người ta nhìn thấy một vật thể bí ẩn từ trên trời rơi xuống, các hiệp sĩ của chúng tôi đã tìm thấy vật này gần vị trí mà vật thể đó sẽ rơi xuống. Cả đời ta cũng không thể hiểu nó dùng để làm gì, nhưng có vẻ như anh, Sir Sáu, thậm chí còn biết nó được gọi là gì.”

Tillis nói những lời này với một nụ cười, nhưng có một góc cạnh nhất định ẩn giấu bên dưới vẻ mặt điềm tĩnh của cô ấy. Tôi cố gắng hết sức để kìm nén cơn rùng mình khi nhiệt độ trong phòng có cảm giác như thể nó đã giảm đi vài độ.

Cô ấy đang làm gì vậy?

“Cho phép ta được nói thẳng, Sir Sáu. Anh là gián điệp, một đặc vụ được cử đến từ một quốc gia khác, phải không?”

Đi thẳng vào vấn đề! Một mũi nhọn nhắm thẳng vào cổ họng tôi, không hơn không kém!

“Tôi thực sự không biết cô đang nói gì.”

“Ra vậy. Sau đó, ta e rằng chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tra tấn cho đến khi anh nói.”

“Tôi xin lỗi—tôi đã nói dối. Tôi thừa nhận tôi là gián điệp. Xin hãy tha thứ cho tôi.”

“Chà, nhanh quá! Cho tôi biết đi, Sáu, làm sao mà anh lớn lên dù chẳng có xương sống vậy?!” Alice cáu kỉnh sau khi tôi tiết lộ rằng mình hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

Không hiểu sao, Tillis không khiển trách tôi mà thay vào đó cười khúc khích với sự thích thú mờ nhạt.

“…Um, cô sẽ không bắt chúng tôi à?” Tôi hỏi, đột nhiên lo lắng trước phản ứng nhẹ nhàng của Tillis.

“Ta không có ý định đó, không. Tuy nhiên, ta có một yêu cầu cho anh.”

Tillis sau đó chăm chú nhìn chúng tôi, vẻ mặt trở nên u ám.

“Anh đã nói rằng hai người đến từ bên ngoài Ám Lâm, phải không?”

Về mặt kỹ thuật, chúng tôi đến từ ngoài hành tinh này, nhưng cô ấy không sai, nên tôi gật đầu.

“Hai người đã xuất hiện ở vương quốc này ngay sau khi người ta nhìn thấy vật thể bay bí ẩn. Có nghĩa là hai người có một số phương pháp bay. Câu chuyện của anh về việc đến từ bên ngoài Ám Lâm được tin cậy trong trường hợp đó.”

Tillis nhìn chúng tôi với vẻ đắc thắng mờ nhạt trước sự quan sát của cô ấy, và tôi không nỡ nói với cô ấy rằng giả thuyết đó là sai. Không để ý đến suy nghĩ của tôi, Tillis nhìn chằm chằm vào chúng tôi với vẻ mặt nghiêm túc và buồn bã.

“Vương quốc này…rất có thể sẽ sụp đổ vào ngày mai. Một khi chúng tôi biến mất, sẽ không còn gì có thể ngăn Quân đội quỷ cắm móng vuốt của chúng vào các vương quốc láng giềng. Do đó, ta có một yêu cầu cho hai người.”

"Tôi đang nghe đây."

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Các hiệp sĩ và binh lính của vương quốc... Cuộc sống của họ, những trận chiến của họ, kết cục của họ... Anh sẽ đứng ra làm chứng cho tất cả cho đến khi người đồng hương cuối cùng trút hơi thở cuối cùng chứ? Sau đó nói với người dân của quốc gia anh rằng đã từng có một vương quốc tên là Grace. Rằng người dân của vương quốc này đã đứng lên và chiến đấu với Quân đội của Ma Vương cho đến phút cuối. Sau đó, hãy sử dụng tấm gương của họ, sự hy sinh của họ, để kêu gọi các quốc gia khác cùng nhau chống lại Ma Vương… Ta không có sức mạnh hay phép thuật vĩ đại của riêng mình, Sir Sáu. Với tất cả ảnh hưởng của mình, điều duy nhất ta có thể làm là yêu cầu các thế hệ tương lai nhớ đến dân tộc của mình.”

Tillis dừng lại, lấy lại nhịp thở và ngồi thẳng dậy trên ghế.

“Làm ơn, tôi cầu xin anh.”

Trước mặt tôi, một người không biết từ đâu đến, Công chúa Cristoseles Tillis Grace gác lại địa vị hoàng gia của mình và cúi đầu thật sâu.

8

Hiện tại đã qua 22 giờ một chút. Thế giới bên ngoài đã tối đen, và không khí sống động với tiếng côn trùng ríu rít.

“Chà, chết tiệt… Làm thế quái nào mình có thể nói không đây? …Bọn mình có nên chạy ngay bây giờ không? Không, chắc tốt nhất là nên đợi cho đến khi Quỷ Quân ở đây và sau đó chuồn đi trong lúc hỗn loạn…”

Sau khi ngâm mình trong bồn tắm trong doanh trại, tôi lẩm bẩm một mình khi đi đến phòng của Tillis.

“Chà…trong trường hợp xấu nhất, Tillis nói rằng cô ấy sẽ tìm cách đưa bọn mình ra khỏi đây…”

Tillis đã yêu cầu Alice và tôi trốn thoát bằng đường bay khi Quân đội của Chúa quỷ chọc thủng tường thành và bắt đầu xâm chiếm thành phố. Thật không may, với tổng số điểm hiện tại của tôi, không đời nào tôi có thể trưng dụng thứ gì đó như máy bay.

…Và vào đúng thời điểm đó…

“Này! Là Boss!”

Đôi mắt sắc bén của Rose thoáng thấy tôi ngay khi tôi bước ra khỏi bồn tắm, và cô ấy vui vẻ gọi tôi từ bên kia hành lang. Cô ấy lịch sự gật đầu về phía tôi khi đẩy Grimm về phía tôi. Mắt Grimm lấp lánh thích thú.

“Chỉ huy! Tôi nghe nói anh rời đi vì không thể chịu đựng được Snow quấy rối tình dục nữa, vậy anh đang làm gì ở đây?”

“Chết tiệt! Đã bảo là đừng tin những lời đồn đại đó mà! Chúng là những lời dối trá xấu xa mà anh ta đang lan truyền!”

Snow lộ mặt, hét giận dữ khi cô ấy bước đến bên cạnh hai người kia.

“Tillis yêu cầu tôi ở lại lâu đài cho đến ngày mai. Nhưng cô ấy đã cho phép tôi chạy trốn nếu mọi thứ trở nên quá rắc rối.”

“Thật tuyệt! Boss, nếu anh đang bảo vệ Công chúa Tillis, chúng tôi sẽ không có gì phải lo lắng cả.”

Tôi thấy họ đã tự thuyết phục rằng tôi được thuê để bảo vệ công chúa. Với tiếng cười khúc khích phấn chấn của Rose, tôi không thể bắt mình nói cho cô ấy biết sự thật về yêu cầu của Tillis. Thay vào đó, tôi chỉ mỉm cười.

“…Nếu Công chúa Điện hạ yêu cầu sự hiện diện của anh, tôi không có quyền đặt câu hỏi …nhưng chuyện này làm tăng thêm một loại mối quan tâm mới. Sáu, tốt hơn hết là anh không nên lan truyền bất kỳ lời nói dối lố bịch nào của mình cho công chúa, hoặc tệ hơn là quấy rối tình dục ngài ấy! Hiểu chưa?”

“Khi nói theo cách đó, tôi không thể nói rằng tôi không bị cám dỗ.”

“Thậm chí đừng nghĩ tới! Lần này tôi nghiêm túc đấy, hiểu chưa? Tốt hơn là anh không nên thử!!”

Tôi mỉm cười khi nhìn qua ba người họ và hỏi câu hỏi đã làm tôi khó chịu cả buổi tối.

“Ngày mai mấy người sẽ đóng quân ở đâu?”

Dựa trên cách đội của chúng tôi bị đối xử trong quá khứ, tôi lo lắng rằng họ sẽ được bố trí ngay trên tiền tuyến.

“Hừm! Không phải lo lắng. Grimm và Rose là thành viên của Cận Vệ Hoàng gia. Và đúng như tên gọi, Cận Vệ Hoàng gia sẽ bảo vệ các hoàng gia như nhà vua và công chúa. Ngày mai chúng tôi sẽ là tuyến phòng thủ cuối cùng, bố trí ở cổng trước.”

Tôi thừa nhận rằng tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết những người quen của mình sẽ không ngay lập tức gặp nguy hiểm.

“Ngày mai đừng có mà chết. Nếu mọi thứ trở nên tuyệt vọng, hãy quên vương quốc và chạy đi, được chứ?”

Đáp lại những lời đó…

“Đừng lố bịch!” Snow khóc. “Chúng tôi là Cận vệ Hoàng gia! Chúng tôi thà chết vinh còn hơn rút lui nhục nhã! Đúng không?!”

““Uh.””

…………

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức vào ngày mai!” Rose nói. “Và, Boss, nếu mọi thứ trở nên quá nguy hiểm, hãy mang theo Công chúa Tillis và ra ngoài an toàn, được chứ?”

“Ngày mai tôi sẽ thức, nên anh đừng lo cho tôi! Tôi từ chối chết độc thân! Tôi nhất định sẽ sống sót và tìm được cho mình một chú rể tuyệt vời!” Grimm cho biết thêm.

“Hai người! ‘Uh’ là sao? H-Hai người sẽ ở lại, phải không? Ở đây với tôi cho đến khi kết thúc, phải không?”

Chà, nếu cảnh này là bất kỳ dấu hiệu nào, tôi nghĩ họ sẽ xoay xở được bằng cách nào đó.

“…Anh đang cười cái gì vậy? Thôi đi, phiền lắm. Và đừng có hiểu lầm, tôi chỉ chấp nhận anh vì công chúa muốn anh ở đây. Tôi vẫn chưa tha thứ cho anh.”

Tất cả những gì tôi đang làm là tận hưởng khoảnh khắc tự hào về việc cấp dưới của mình đã trở nên cứng rắn như thế nào, và cô ấy gọi nụ cười của tôi là đáng lo ngại?

“Cô bị cái quái gì thế? Làm sao mà cô thậm chí có thể đi khắp nơi với cái vẻ mặt lúc nào cũng nhăn nhó như vậy? Đó là lý do tại sao Hoả Diệm Heine sẽ không coi trọng cô.”

“T-Thằng ch…! Anh có biết hai người này đã lo lắng như thế nào khi tôi đuổi anh ra khỏi lâu đài không?”

Tôi giả vờ ngoáy một ít ráy tai bằng ngón út thay vì chú ý, thở dài trước sự nóng tính có thể đoán trước của Snow.

“Rồi, rồi. Tôi ăn năn rồi.”

“…………”

Snow rút kiếm mà không nói một lời nào, còn tôi thì ngồi thụp xuống phòng thủ và bắt đầu từ từ lùi lại.

“A-ha-ha-ha-ha! Anh không bao giờ thay đổi, Boss. Ngay cả khi chúng ta không thể chắc chắn mình có sống đến ngày mai hay không, anh vẫn húc đầu với Snow… Tôi nghĩ bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu rồi. Hai người giống như một cặp vợ chồng già! Từ giờ trở đi tôi sẽ cố gắng không cản đường anh nữa.”

Rose vỗ tay sung sướng, cười thích thú.

“Biết đấy...sự tán tỉnh của hai người hơi đáng ghét...rất đáng ghét, thực tế là tôi rất muốn nguyền rủa. À thì, Snow, sau khi chỉ huy rời đi, cô đã rất u sầu và ủ rũ, và bây giờ hãy nhìn cô! Cô thực sự hăng hái.”

“Giờ nhắc mới để ý… Snow hoạt bát hơn nhiều.”

“Được rồi, nếu mọi chuyện là như vậy, tôi sẽ đấu với cả ba người! Đó sẽ là màn khởi động cho ngày mai. Cả ba người các người cần phải chịu kỷ luật!”

Và rồi, như thể ra hiệu bắt đầu chế độ kỷ luật của cô ấy, Snow chém tôi bằng thanh kiếm của cô ấy.

Rose không buồn ngăn Snow lại mà chỉ mỉm cười quan sát.

“Biết đấy, em nghĩ rằng mình thích đội của chúng ta nhất khi Boss chỉ huy. Nó thật…ấm cúng.”

“Chị cũng không thể nói là không thích. Chỉ huy có thể là một tên biến thái vô vọng, nhưng anh ấy rất hào phóng.”

Tôi tránh một nhát chém khác khi hai người này vui vẻ bình luận bên cạnh tôi.

“Sao cũng được! Ngăn cô ta lại! Mấy người sẽ làm gì nếu tôi chết trước trận chiến?!”

Đêm yên bình trôi qua.

Truyện Chữ Hay