Về tới Phượng Ninh cung nàng liền tìm Tiểu Ly, hỏi rõ mọi chuyện. Một lần nữa từ lời kể của Tiểu Ly nàng biết được bức thư đã được sửa trước khi đưa tới tay hoàng thượng. Sau khi khẳng định bức thư đó là trao đến tay ai, Mộng Như liền tìm đến tên thái giám đã giữ bức thư hôm đó... hỏi ra mới biết lá thư đã qua tay Uyên Nhi rồi mới tới tay hoàng thượng. Ban đầu nàng còn nghĩ người đó chắc chắn không phải Uyên Nhi, mà chắc là ai đó muốn hãm hại nàng nên đã sửa đi nội dung bên trong và không tin rằng người tỷ muội tốt của mình làm ra chuyện như thế. Câu hỏi lớn được đặc ra trong đầu Mộng Như luôn là " người đã làm chuyện đó thật ra là ai ". Cứ thế nàng trở về Phượng Ninh cung tâm trạng nặng nề suy nghĩ, sắc mặt cũng kém hơn so với ban đầu.
Công sức nàng đau lòng liền mấy tháng nay, tưởng chừng đế vương lạnh nhạt vô tình với mình nhưng không ngờ, trong chốn thâm cung này lại có người rắc tâm hãm hại. Vẫn chưa nghĩ được người đó là ai. Mộng Như liền có suy nghĩ sẽ đến Thanh hoa cung hỏi Uyên Nhi xem còn tìm được chút manh mối gì không. Nhưng càng nghĩ lại càng thấy không đúng, nàng cảm thấy từ sau khi mình rời cung thì rõ ràng Uyên Nhi luôn chiếm lấy mọi cơ hội để ở bên đế vương và liệu nàng có phải là người đã khiến đế vương lạnh nhạt với mình. Nghĩ thế nàng càng muốn gặp Uyên Nhi để hỏi cho rõ.
Nàng không muốn nổi đau mình chịu suốt khoảng thời gian qua là do một tay hảo tỷ muội mình mang tới . Nhưng nàng vẫn ngu ngốc cho rằng nếu y làm ra chuyện thế này hẳn là có lý do riêng, không muốn suy nghĩ nhiều nữa nàng muốn tự mình tìm tới y mà hỏi. Cứ nghĩ thế rồi nàng một mạch đến Thanh Hoa cung tìm Hứa hoàng phi.
Khi nàng gặp y, nàng không vội nhắc đến chuyện ấy, cả hai cũng cười nói vui vẻ như thường lệ, nhưng trong suy nghĩ của Uyên Nhi luôn cho rằng Mộng Như không khó đối phó như mình nghĩ và cười thầm trên vẻ ngốc nghết của nàng... nên vẻ bề ngoài y luôn tỏ ra nụ cười thân thiện với nàng. trên
khuôn mặt của y không có chút gì là bất bình thường sau chuyện đó xảy ra, vẫn giữ được bình tĩnh Mộng Như đi thẳng vào vấn đề và bắt đầu hỏi " Chuyện bức thư đó... muội có biết chút ít gì không? ". Nghe xong câu hỏi của nàng nhưng Uyên Nhi rõ là không có phản ứng gì đặc biệt " tỷ tỷ đến giờ vẫn chưa biết được sự thật sao ?, quả đúng như lời thiên hạ nói " sửu nữ " đúng là sửu nữ. " Uyên Nhi cho rằng nàng nên nói ra sự thật để gạch gõ ranh giới với nàng, y trả lời nàng với một giọng điệu mỉa mai .
Mộng Như nhà ta vẫn ngây thơ không biết chuyện gì đã xảy ra và cũng không biết vì sao y lại dùng thái độ đó mà nói chuyện với mình. Không đợi Mộng Như mở lời y nói tiếp " Phải là do ta làm, chính ta đã đốt bức thư ấy và thay vào một lá thư khác... để tỷ không còn trong tâm trí của hoàng thượng thì việc gì ta cũng có thể làm ". Nghe xong câu nói đó Mộng Như như chết lặng đi nàng nhận ra mình đã tin tưởng nhầm người.
Rời khỏi Thanh hoa cung nàng như không còn tin vào mắt mình nữa. Những tình cảm nàng dành cho y, xem y như tỷ muội mà giờ đổi lại những đau thương này. Nhanh chóng trở về Phượng Ninh cung, nàng không còn tâm trí làm việc gì chỉ ngồi thẫn thờ ở một góc, giờ không có chứng cứ xác thực Mộng Như cũng không thể làm gì được ả. Nàng không ngờ được người nàng tin tưởng nhất lại có thể đối xử với nàng như thế, càng không ngờ tới y có thể cướp đi niềm tin của đế vương dành cho mình.
Trở về Phượng Ninh cung một lúc lâu thì Lý Dĩnh cũng đến tìm nàng, việc hắn nhờ nàng cuối cũng có một chút manh mối nên đến tìm nàng thương lượng tiếp theo nên làm gì. Bấy lâu hắn lưu lạc nhân gian tìm cách để nàng được trở về thế giới của mình và theo Lý Dĩnh tìm ra được thì trong nhân gian cũng có trường hợp giống nàng, nhưng hiện giờ người đó cũng đã ngoài tuổi, Theo như sự việc người đó kể lại thì cũng không khác mấy với Mộng Như..., Lý Dĩnh mãi mê nói tới đề tài này nhưng dường như những điều hắn nói nàng không để tâm tới. Thấy nàng mất tâm trí nên Lý Dĩnh ngừng nói, hắn liên tiếp gọi tên mấy lần thì nàng mới nhận thức được mình đang làm gì.
Biết hắn tìm mình là việc gì nhưng hiện giờ Mộng Như chưa muốn tính tới chuyện có trở về hay không, nàng bảo hắn về phủ của mình trước, khi nào cần nàng sẽ tìm hắn, nói chuyện cụ thể hơn, giờ nàng còn chuyện quan trọng khác phải làm. Lý Dĩnh cũng biết nàng tâm tình không tốt nên cũng ra về và hẹn gặp nàng vào ngày khác. Đợi hắn đi không lâu thì nàng vội vàng nhốt mình trong tẩm cung để bình tâm lại... Một mình nàng suy nghĩ và sắp xếp những chuyện nên làm " không biết ta nên bắt đầu từ đâu, phải nên làm gì với ả họ hứa đó, làm sao để hoàng thượng hiểu được lòng ta... " hàng ngàn câu hỏi đặt ra làm tâm trí nàng thêm rối loạn. Trong lúc này nàng cần nhất một lời khuyên, nhưng rồi tự nhũ nàng phải tự mình vượt qua cửa ải này.
Trong lòng lo lắng nhiều điều nhưng Mộng Như vẫn không quên phải chăm sóc cho Tề nhi, theo bản năng một người mẹ Mộng Như vẫn như thường lệ tự mình tắm gội... chăm sóc tiểu thái tử này. Trong lúc chăm sóc cho Tề nhi lòng nàng cũng bình tâm lại không ít, nàng nghĩ đến tiểu thái giám đã xem qua bức thư của mình, hắn có thể chứng minh nội dung trong thư của mình viết gì. Biết được đó là do Uyên Nhi làm thì chắc hẳn y sẽ không để cho tiểu thái giám này được bình yên. Nghĩ thế nàng liền cho người đến tìm và bảo vệ tiểu thái giám, để sáng mai y có thể đứng trước hoàng thượng làm chứng cho mình. Theo lời hoàng hậu, người được phải đi liền tuân mệnh hành sự.
Đến nơi những kẻ thấp hèn như thái giám ở, những thị vệ được phái đi tìm khắp nơi cũng không nhìn thấy tiểu thái giám ấy. Liền phụng mệnh trở về báo cáo... Mộng Như cảm nhận được có điều gì đó không đúng, liền nghĩ tới thái độ sáng nay của Uyên Nhi. Nàng liền nghĩ tới chắc ả đã làm ra chuyện tốt gì nữa rồi, không ngừng cho người bí mật tìm kiếm thái giám đó, cuối cùng kết quả nàng nhận được là thông báo về cái chết của tiểu thái giám ấy được người trong cung vớt lên từ cái giếng phía sau hậu cung.
Sự việc kinh động đến thánh giá, hoàng thượng cũng có mặt ở hiện trường để tiện việc xem xét điều tra. Uyên Nhi cũng từ đó mà theo đến, Mộng Như biết tin cũng đến nơi hiện trường cái xác của tiểu thái giám.Bên cạnh cái xác còn có bức thư được viết bằng lụa, nội dung trong ấy viết chính là bức thư Mộng Như đã viết cho hoàng thượng...
Dựa theo cái chết này của tiểu thái giám chưa ai có thể điều tra ra điều gì thì Uyên Nhi lên tiếng cho rằng đây là bị mưu xác, Uyên Nhi nói " Hoàng thượng, thần thiếp thấy tiểu thái giám này đã đắc tội với phi tần nào trong cung nên bị giết hại. " - Uyên nhi dùng thần sắc bình tĩnh mà phân tích. Sau khi nói xong câu đó liền nhìn về phía Mộng Như " Tỷ tỷ mấy hôm nay muội thấy tỷ thường tìm đến thái giám này, không biết tỷ có biết gì về cái chết của y... " bị hỏi ngược như thế Mộng Như cũng rất khó trả lời, nàng không ngờ chính ả đã giết người lại còn đổi trắng thay đen như thế, thật không thể tin nổi.
Mộng Như trả lời với thái độ bình tĩnh " Hoàng thượng, mấy hôm trước người đưa lá thư ấy cho thần thiếp, ấy không phải nội dung mà thần thiếp muốn nói với người... thiếp thấy thắc mắc không biết ai đã hãm hại mình nên đã điều tra và biết được, tiểu thái giám này đã đọc được thư của thần thiếp và cuối cùng lại đưa đến tay Hoàng quý phi thì nội dung liền thay đổi. Mấy hôm trước vì muốn chứng minh cho người biết thần thiếp không sai nên đã cho người tìm tiểu thái giám để làm chứng minh oan, nhưng mà kết quả thần thiếp vẫn chậm một bước ".
" Trong chuyện này quả thật còn nhiều ẩn khuất, hai nàng cứ về tẩm cung nghỉ ngơi trước... việc còn lại giao cho tuần mỗ điều tra thì sẽ định đoạt sau " - Lý Giang muốn tạm thời ngừng đi sự việc này liền lên tiếng giải tán. Mộng Như trở về Phượng Ninh cung không can tâm mà dẫn đến không ngủ được, nàng luôn nghĩ đến cái chết của tiểu thái giám... và ít nhiều cũng có liên quan đến Uyên Nhi, nhưng hiện giờ không có gì để buộc tội ả, Mộng Như
cảm thấy mình bây giờ vô dụng hơn bao giờ hết. Nàng không ngờ một người phụ nữ yếu đuối đến thế mà lại có tâm địa độc ác thế này.