Lâm Hiểu chưa bao giờ nhìn thấy người khác sinh con và không biết phải làm gì khi gặp phải tình huống này, cậu thậm chí còn không biết mình sẽ chuyển dạ trong hoàn cảnh nào.
Trong ký ức của cậu chỉ nhớ tới hình ảnh những người phụ nữ trong phim truyền hình nằm đó với khuôn mặt tái nhợt, họ la hét và giãy giụa trong đau đớn để sinh con, dưới người có một vũng máu đỏ chói như thể máu trong người đều bị chảy ra hết.
Cậu co ro ở hàng ghế sau cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, nhưng cơn đau trong bụng thỉnh thoảng lại như một hồi chuông cảnh tỉnh nhắc nhở cậu rằng sắp có chuyện xảy ra.
Xui xẻo lại vào đúng ngay lúc này.
Vào thời điểm quan trọng cậu không muốn gây thêm rắc rối cho hắn, cậu phải kiềm chế, mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ hơn...
Lâm Hiểu mím môi không nói một lời, ôm chiếc chăn mỏng trong tay cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình.
Không sao đâu, đừng sợ.
Con yêu, con ngoan ngoãn và đừng sợ hãi. Cha sẽ ở bên con, còn có ngài nữa, chúng ta sẽ ở bên con, đừng sợ hãi...
"Hức..."
Một cái đầu chó khổng lồ áp sát vào mặt Lâm Hiểu, cái đầu to cọ xát vào người khiến cậu từ từ mở mắt ra trong cơn đau.
Đó là con chó xấu tính lần trước trong sân.
Khi Tống Diêm và Lâm Hiểu chuẩn bị rời khỏi sân chỉ có con chó này nhảy lên xe.
Con chó không hề sợ hãi ánh mắt lạnh lùng của Tống Diêm, sau khi lên xe liền lao tới chỗ Lâm Hiểu nằm xuống bên cạnh cậu, giơ cái đuôi lướt qua hai chân của cậu.
Dáng vẻ điềm tĩnh như thể đã quyết tâm đi theo bọn họ đến cùng.
Tống Diêm lạnh lùng liếc nhìn nó nhưng không đuổi nó ra khỏi xe, rời khỏi nơi mình đã sống mấy tháng nay cùng một người và một con chó.
Giác quan của động vật nhạy bén hơn con người. Sau khi Lâm Hiểu chịu đựng một đợt đau đớn khác, nó dường như cũng cảm thấy lo lắng nên đứng dậy dụi đầu vào mặt cậu, thỉnh thoảng lại liếm cái trán mướt mồ hôi của cậu.
Lâm Hiểu miễn cưỡng đưa tay vuốt ve nó.
"Đừng liếm nữa, ổn mà..."
Giọng cậu có chút yếu ớt. Người đàn ông lái xe phía trước nhìn cậu qua gương chiếu hậu, lông mày hơi nhíu lại.
"Nếu thấy đau phải nói với anh."
Lâm Hiểu miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Không sao ạ."
Cậu suy nghĩ hồi lâu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nên đành phải tự an ủi rằng con đang sợ hãi thôi.
"Không sao đâu. Con đang nghịch ngợm, một lát nữa sẽ ổn thôi. Ngài đừng lo lắng cho em."
Con chó vẫn cọ xát vào người cậu, vừa dùng mõm nhẹ nhàng chạm vào cái bụng to lớn của Lâm Hiểu như biết bên trong có một sinh mệnh vừa cất tiếng kêu hừ hừ.
Lâm Hiểu nhìn một lúc rồi cười khúc khích: "Đại Hắc đừng quậy nữa."
Tự dưng bị gán cho cái biệt danh xấu xí nên Đại Hắc vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ ngồi xổm ở đó ngước mắt nhìn Lâm Hiểu, sau đó tiếp tục ngồi nhìn chằm chằm vào cái bụng to thỉnh thoảng lại cử động.
Lúc đứa trẻ đá đôi chân nhỏ, đôi tai của Đại Hắc cũng sẽ dựng đứng lên đột ngột, thở hổn hển cọ xát vào quanh bụng như đang rất hưng phấn.
Như đang chào hỏi đứa trẻ trong bụng cậu. Cảnh tượng này đã thành công chuyển hướng sự chú ý của Lâm Hiểu, khiến cậu không còn để ý đến cơn đau và co thắt trong bụng nữa, cậu nhìn chó và đứa trẻ tương tác mà khóe môi nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Không biết xe đã chạy tới nơi nào nhưng Lâm Hiểu cảm thấy ánh sáng ngoài cửa sổ càng ngày càng tối, lúc ngẩng đầu lên chỉ còn nhìn thấy những tán cây rậm rạp.
Đột nhiên chiếc xe dừng lại.
Lâm Hiểu bất giác cảm thấy lo lắng khi nhìn người đàn ông xuống xe, lấy ra một chiếc hộp tối màu từ cốp xe và lắp ráp một khẩu súng.
Khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, khẩu súng cũng giống như các đường nét trên gương mặt hắn, quá đỗi lạnh lùng và sắc bén.
Súng vừa lên đạn Tống Diêm lại vươn tay bắn thẳng về phía sau gốc cây, sau một tiếng nổ chói tai thì một bóng người từ phía sau thân cây rơi xuống. Trên trán gã có một lỗ thủng chảy máu đầm đìa, đôi mắt mở to đầy giận dữ đã bị giết chết bằng một phát súng.
Cuộc đối đầu đột ngột khiến sắc mặt của Lâm Hiểu lập tức tái nhợt, Đại Hắc cũng đột ngột, đứng dậy toàn thân căng thẳng trong khi cổ họng phát ra những âm thanh trầm thấp.
Dưới sự căng thẳng cậu cảm thấy bụng mình thắt lại, một chút hơi nóng tỏa ra từ dưới cơ thể.
Cậu kìm nén nỗi sợ hãi và nhìn Tống Diêm đang bước tới.
"Ngài..."
Cửa xe mở ra, ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của cậu.
Vào lúc đó, Lâm Hiểu dường như hiểu được những lời nói trong mắt hắn.
"Không..." Cậu đột nhiên hoảng sợ nắm lấy tay người đàn ông, sức lực mạnh đến mức ngay cả cậu cũng không hề nhận ra, "Không, ngài đừng đi..."
Những giọt nước mắt kìm nén từ nãy tới giờ cuối cùng cũng rơi xuống, cảnh tượng này giống đến mức cậu gần như có thể thấy trước khoảng thời gian chờ đợi trong vô vọng sau khi người đàn ông rời đi.
"Ngài đừng bỏ em một mình..."
Cậu rưng rưng nước mắt nắm chặt tay áo Tống Diêm, thậm chí không quan tâm đến thứ chất lỏng đang chảy ra ở dưới cơ thể mình.
"Em không muốn bị bỏ rơi lần nữa."
Tống Diêm sờ lên mặt cậu lau đi nước mắt trên khóe mắt, dùng cây súng nâng mặt cậu lên, nghiêm túc nhìn cậu.
"Lần này anh chắc chắn sẽ quay lại."
Lâm Hiểu chỉ lắc đầu, nước mắt rơi xuống ướt đẫm đầu ngón tay Tống Diêm.
"Đừng đi, chúng ta hãy ra khỏi đây đi. Chúng ta lái xe nhanh chóng ra khỏi đây đi. Ngài... ngài đừng đi được không?"
Tống Diêm im lặng nhìn cậu, đôi mắt xanh lóe lên tia sáng phức tạp và sâu thẳm.
"Giải quyết chúng xong thì con đường tiếp theo mới được an toàn."
Tình trạng của Lâm Hiểu không ổn và có lẽ cậu sẽ sắp sinh con, hắn phải đảm bảo hoàn cảnh tương đối an toàn để cậu có thể an toàn sinh con ra.
"Lần này nhất định anh sẽ quay lại."
Cây súng lạnh ngắt áp vào một bên mặt cậu, giống như người đàn ông trước mặt, luôn mang đến cho cậu một quyết định lạnh lùng không thể thay đổi.
Tống Diêm nhẹ nhàng hôn cậu, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
"Em ngoan ngoãn ngồi trong xe đếm đến một trăm, sau số một trăm anh nhất định sẽ quay lại."
Đôi mắt sâu thẳm phản chiếu khuôn mặt tái nhợt và đang khóc nức nở của cậu.
Trong lòng Lâm Hiểu thầm nghĩ, hết cách rồi, cậu luôn theo bản năng làm theo lời hắn nói, chẳng phải tuân theo mệnh lệnh mà càng giống như một thói quen. Cậu sẽ không bao giờ làm trái ý muốn của hắn, kể cả khi hắn có rời bỏ mình lần nữa.
Cửa xe đóng lại, Lâm Hiểu nằm đó cuộn tròn thành quả bóng.
Đứa trẻ trong bụng dường như cũng cảm nhận được cảm xúc của cậu nên bắt đầu bồn chồn cựa quậy, cơn đau chuyển dạ nối tiếp và cảm giác ươn ướt phía dưới lần lượt ập đến.
Những tiếng súng vang lên cách đó không xa, nối tiếp nhau không dứt.
Lâm Hiểu nằm đó lấy tay che mắt, im lặng đếm số liên tục.
"Một, hai, ba,..."
Cậu nhắm mắt lại, một dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, giọng nói dần dần nghẹn ngào vì nức nở.
Đại Hắc nhẹ nhàng cọ xát vào bên tai cậu, lo lắng liếm láp thái dương của cậu. Cậu số gắng bịt chặt mắt để ngăn những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống ngón tay.
"Bảy, tám, chín..."
Tiếng súng ngày càng dữ dội, từ xa xa có thể nghe thấy tiếng gầm gừ giận dữ và tiếng nói chuyện hỗn tạp của nhiều người.
Lâm Hiểu như đang bị ngăn cách trong một không gian khác, trong ghế ngồi phía sau chỉ có mình một mình cậu ngồi che mắt đếm số. Cậu chưa từng phát hiện thời gian có thể dài đến như vậy, mỗi con số dường như đều kéo dài vô tận.
Cơn đau phát ra từ bụng không còn đau đớn nữa mà như muốn xé nát cơ thể cậu ra, như thể toàn bộ cơ thể đều đang bị kéo căng.
Đau quá, chắc cậu sắp sinh rồi.
Trên TV cũng giống thế này, nếu đau đã đến lúc sinh con.
Cậu thở từng hơi nặng nề, gác hai chân vào cánh cửa để cố gắng giảm bớt cơn đau bằng cách này. Những con số trong miệng cứ trôi qua chậm rãi.
"Hô...hô ba mươi hai, ba, ba mươi ba...hô...hô...aha..."
Toàn thân Lâm Hiểu ướt đẫm mồ hôi lạnh, cổ ngửa lên thở hổn hển, trên trán nổi gân xanh.
Một dòng nước đột nhiên trào ra từ dưới người, nước nhầy ướt đẫm chảy từ bắp đùi đến toàn bộ ghế sau, Lâm Hiểu không thấy được tình trạng thân dưới nên nỗi sợ hãi trong lòng càng tăng lên vô hạn.
Đại Hắc cũng bắt đầu cáu kỉnh đi đi lại lại, thở hồng hộc, vừa cảnh giác với tiếng ồn bên ngoài cửa sổ vừa nhẹ nhàng cọ vào đầu Lâm Hiểu, dùng hàm răng sắc nhọn cắn vào quần cố gắng xé chúng ra bằng miệng.
Hôm nay Lâm Hiểu mặc một chiếc quần rộng rãi, chất liệu mỏng nhẹ nên dễ dàng bị kéo xuống hơn phân nửa.
Dường như biết Đại Hắc đang làm gì, Lâm Hiểu hít một hơi rồi hơi nhấc chân lên để nó cởi quần.
Gần như ngay khi chiếc quần vừa tuột khỏi người, một dòng chất lỏng nhớp nháp khác lại chảy ra từ cơ thể.
Bụng cậu cũng chợt thắt lại.
"A..."
Lâm Hiểu cuộn tròn và run lên vì đau đớn.
Đứa bé đang vùng vẫy trong bụng loay hoay tìm lối thoát, nhưng Lâm Tiêu đau đến không thể kêu lên được, cậu cắn mu bàn tay nghẹn ngào tiếp tục đọc số.
"...Năm mươi sáu...Năm mươi, năm mươi bảy..."
Đúng lúc này trên cửa kính ô tô vang lên một tiếng va đập lớn, kính chống đạn do va chạm mạnh xuất hiện những đường nứt vỡ. Đại Hắc ngay lập tức đứng dậy gầm lên, vẻ hung tợn hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng khi cọ vào người Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu cũng bị tiếng động lớn làm cho sợ hãi, cảm thấy bụng quặn thắt như có thứ gì đó đè lên giữa xương cốt, đau đến nỗi cậu phải kêu rên thảm thiết.
"Á..."
Một bóng người đứng trước cửa sổ xe, tay cầm báng súng đập mạnh vào cửa kính bên ghế lái hết lần này đến lần khác khiến những mảnh kính vỡ rơi xuống, một lỗ nhỏ xuất hiện trên cửa sổ xe sau đó một bàn tay thò vào nhắm vào nút mở khóa cửa. Lâm Hiểu không màng đến cơn đau trên người, cậu định nhỏm người dậy ngăn cản nhưng Đại Hắc nhanh hơn một bước, nhào tới cắn thật mạnh vào tay kẻ lạ mặt.
Những chiếc răng nanh sắc nhọn cắm vào thịt khiến máu tươi lập tức trào ra, người ngoài cửa sổ hét lên vùng vẫy muốn rút tay ra.
Nhưng Đại Hắc cắn chặt không chịu buông ra, mặc cho người ngoài cửa sổ la hét và đập mạnh vào cửa sổ xe. Đôi mắt nó đỏ hoe nhất quyết không buông ra, tiếng gầm gừ phát ra từ trong cổ họng, suýt nữa đã cắn đứt một miếng thịt của gã đàn ông.
Lâm Hiểu lắng nghe tiếng hét ngoài cửa sổ, chịu đựng cơn đau dữ dội ở bụng.
Cậu có thể cảm nhận được đứa trẻ sắp vùng vẫy thoát ra, nhưng cậu không thể làm gì được. Ngón tay bấu chặt vào chiếc ghế, theo bản năng cố gắng dùng sức đẩy đứa trẻ trong bụng ra ngoài.
Giữa hai chân có cảm giác nhớp nháp, Lâm Hiểu thở từng hơi nặng nề nhưng vẫn ngẩng đầu chú ý tới người ngoài cửa sổ, bản thân cậu bây giờ không làm gì được chỉ biết nhờ vào một con chó bảo vệ mình.
Đúng lúc này, lại có một tiếng súng vang lên, âm thanh đó dường như ở gần đến nỗi khiến tai cậu ù đi.
Rất nhanh những luồng máu tươi bắn tung tóe lên cửa sổ xe, bóng người đang gào rống nãy giờ lảo đảo vài giây rồi ngã ầm xuống đất. Đại Hắc vẫn hung hăng cắn xé cánh tay, cho đến khi người bên ngoài xe thực sự ngừng cử động mới buông cánh tay đã xụi lơ ra.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cửa xe mở ra, một bóng người quen thuộc đứng đó thở gấp.
Lâm Hiểu đột nhiên òa khóc lên, nước mắt lại ướt đẫm nơi khóe mắt, toàn thân run lên vì đau nhưng cậu lại nằm đó vừa khóc vừa cười.
"Đợi được rồi...Em, em đã đợi..."
Như thể cuối cùng cũng đã đạt được kết cục như mong muốn, sức lực mà Lâm Hiểu tích tụ trong lồng ngực lập tức bùng nổ đẩy thai nhi đang giãy dụa ra khỏi cơ thể.
Đôi mắt đỏ ngầu của Tống Diêm lập tức mở to, chóp mũi nồng nặc mùi máu tươi. Trước mặt hắn là một người xanh xao yếu đuối đang nằm trong vũng máu, và đứa con vừa mới sinh ra đang nằm ở giữa hai chân cậu.
"Ngài ơi... Con..."
Lâm Hiểu phát ra thanh âm yếu ớt, cậu cố gắng không để mình ngất lịm đi, dùng một chút sức lực cuối cùng run rẩy nắm lấy tấm chăn run rẩy đưa qua.
Người đàn ông tỉnh táo lại lưu loát cắt đứt dây rốn, bế đứa bé lên rồi cẩn thận quấn con vào trong chiếc chăn mỏng.
Tiếng khóc của trẻ con vang lên, Tống Diêm bấ con đặt gần cái cổ nhễ nhại mồ hôi của Lâm Hiểu.
"Anh đã về."
Hắn tiến lại gần và hôn lên đôi môi khô nứt của cậu.
"Con rất ngoan, em đã vất vả rồi."