Lâm Hiểu giống như một quả trứng gà bị bóc vỏ, người đàn ông đã cởi váy và tóc giả của cậu ra nên hiện tại cậu đang trần truồng nằm trên giường. Cậu được hắn dùng khăn ấm lau sạch người, ngay cả nơi riêng tư giữa hai chân cũng không bỏ sót.
Mặt Lâm Hiểu đỏ bừng trước sự dịu dàng hiếm có của người đàn ông, cậu xấu hổ đến mức không biết nên nhìn vào đâu.
"Thưa ngài... không cần phải lau chỗ đó đâu."
Hai chân cậu hơi banh ra, thỉnh thoảng cậu có cảm giác bị cọ xát giữa hai chân nhưng vì bụng che khuất tầm nhìn nên không nhìn thấy, lúc hoa huy*t nhạy cảm bị chiếc khăn chạm vào còn khiến cậu run lên bần bật.
Tống Diêm thản nhiên rút tay lại, ném chiếc khăn vào chậu sau đó nhét người trần truồng vào chăn.
Đệm chăn mỏng và thô ráp khiến người ta cảm thấy không mấy dễ chịu nhưng Lâm Hiểu đã quen rồi, ngược lại người đàn ông lại dùng ngón tay chà xát vào giường rồi cau mày: "Em ngủ trước đi, lúc dậy sẽ dọn ra khỏi chỗ này."
Lâm Hiểu cũng mệt mỏi đến không mở nổi mí mắt, nhưng cậu vẫn lùi sát vào bên trong giường nhường chỗ cho hắn.
"Ngài, ngài cũng nằm xuống đi..."
Vừa nói cậu vừa ngoan ngoãn ngước mắt lên nhìn người đàn ông, đôi mắt ươn ướt toát ra niềm mong đợi.
Lời từ chối cũng không thể thốt ra khỏi môi, Tống Diêm suy nghĩ rồi cũng cởi áo khoác nằm xuống, cách một lớp chăn nhẹ nhàng ôm Lâm Hiểu vào lòng.
Cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ gác trên vòng eo, sức lực mạnh mẽ được truyền đến Lâm Hiểu qua những nơi hai người tiếp xúc, mang đến cho cậu một cảm giác nóng rực khác thường. Cậu vùi toàn bộ khuôn mặt vào ngực hắn và chỉ để lộ đôi mắt đẹp ướt át, tựa vào vai người đàn ông.
Hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai, người đàn ông lặng lẽ nhìn vết nứt trên trần nhà và những bức tường lốm đốm, cảm giác khó chịu và sốt ruột suốt đường đi đã được giải tỏa theo một cách không ngờ.
Nhớ đến chiếc định vị nằm lẻ loi trong thùng rác, cổ họng Tống Diêm khẽ cử động, trầm giọng nói: "Tại sao em lại vứt bỏ định vị?"
Hồi nãy hắn đã hỏi câu hỏi này ngay từ khi mới đến, nhưng vào lúc này không biết tại sao mà hắn lại hỏi thêm một lần nữa.
Lâm Hiểu chớp mắt, co rúm người lại nhưng không nói gì. Hình như cậu cũng cảm thấy áy náy, nên rúc người vào sâu trong chăn.
Tống Diêm nhướng mày, tóm lấy người đang định chạy trốn.
"Hửm?"
Chỉ một giọng mũi nhẹ cũng khiến Lâm Hiểu sợ hãi.
Cậu đặt tay lên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, cụp mắt xuống nhẹ nhàng giải thích: "Em, em tưởng rằng ngài sẽ không bao giờ quay lại nữa. Em... đã chờ đợi rất lâu rồi."
Vừa nói cậu vừa nghĩ đến những ngày chờ đợi trong vô vọng đó, trong lòng cảm thấy đau xót nên giọng nói càng nhỏ hơn.
"Em, em thực sự không thể chờ đợi được nữa, và em bé cũng không thể đợi được. Chúng em, chúng em đang có một cuộc sống tệ lắm..."
Đôi mắt cậu có chút đau nhức, tầm nhìn trở nên mơ hồ, Lâm Hiểu khịt mũi và lẩm bẩm: "Em tưởng ngài không cần chúng em nữa, nên em..."
"Vậy nên em vứt định vị đi?"Tống Diêm chăm chú nhìn cậu, nếu vòng định vị không bị hư thì một mình Lâm Hiểu cũng không thể nào tháo nó ra được. Cậu không biết hắn đã tốn bao nhiêu công sức để sửa chữa vòng định vị. Khi nhận ra mình bị mất dấu Lâm Hiểu, hắn thực sự muốn nhốt cậu ở bên cạnh mình đến hết cuộc đời, để cậu không thể đi đâu mà chỉ được ở lại bên mình.
Lâm Hiểu nằm co ro lặng lẽ lau nước mắt, nghẹn ngào nói lời xin lỗi.
"Xin lỗi, thưa ngài, em không nên trái lời ngài."
Người đàn ông lặng lẽ nhìn cậu, đặt lòng bàn tay to lên chiếc cổ yếu ớt của cậu rồi vuốt ve như đang lặng lẽ an ủi cậu. Nhưng sự dịu dàng hiếm có như vậy lại khiến nước mắt Lâm Hiểu càng dâng trào, cậu khóc đến ướt đẫm mặt, vừa kể lại những nỗi tủi thân của mình.
Cậu trở về nhà cũ của hai người nhưng chỉ gặp một người xa lạ, quay lại làm việc trong một con hẻm để kiếm tiền thì bị ông chủ nhà hàng quấy rối, rồi bất ngờ phát hiện ra mình có thai, cậu không biết phải làm gì nên lại phải trốn đi.
Cậu nói rất nhiều, và cuối cùng tiếng khóc dần dần ngừng lại.
Cậu rúc vào lồng ngực người đàn ông, nhẹ nhàng kể cho hắn nghe mình đã hoảng sợ như thế nào khi biết mình có thai, đã lúng túng như thế nào khi tự chăm sóc bản thân, cơn ốm nghén đầu tiên và lần đầu tiên con cử động...
Cậu nói say sưa, người đàn ông cũng im lặng lắng nghe.
Cho đến khi hắn đột nhiên hỏi: "Con được mấy tháng rồi?"
Nghe được giọng nói của hắn khiến dòng suy nghĩ của Lâm Hiểu bị cắt ngang, sau đó cậu mới phát hiện một đôi bàn tay nóng hổi đang đặt trên bụng mình.
Không có một khoảng cách, da thịt dán sát vào nhau khiến hai người có thể cảm nhận được nhịp tim và hơi thở lẫn nhau.
Lâm Hiểu nhẹ giọng nói: "Hình như cũng gần bốn tháng rồi..."
Nói xong cậu lại lo lắng: "Em chưa đến bệnh viện kiểm tra, mấy chị kia có nói nếu có thai thì phải đến bệnh viện khám, điều đó cũng tốt cho sức khỏe đứa bé, nhưng em không dám đi..."
Vì là người song tính nên sợ bị đối xử bất công, cậu không dám đến bệnh viện một mình.
Ngón tay của người đàn ông di chuyển trên cái bụng căng phồng của cậu, cảm nhận được dưới lòng bàn tay có chút rung động, thấp giọng nói: "Không sao."
Chỉ cần có anh ở đây, em sẽ không còn sợ hãi nữa.
Lâm Hiểu sửng sốt, hiển nhiên cũng cảm thấy vui vẻ. Có lẽ mang thai đã khiến cậu trở nên nhạy cảm và bám người hơn, cậu không còn cố gắng ra vẻ thành thục và kiên định nữa, mà dụi mặt mình vào mặt người đàn ông giống như một con mèo.
Cậu quyến luyến bám chặt vào người đàn ông, giữa hai người không còn một khoảng cách nào.
Chỉ là hành động thân mật này dưới sự vuốt ve không ngừng của người đàn ông dần dần biến chất. Cơ thể Lâm Hiểu càng nhạy cảm hơn kể từ khi mang thai, lúc này cậu cảm thấy cơ thể nóng bức như có thứ gì đó bị kích thích.
Bàn tay đặt lên bụng cậu khựng lại.
Lâm Hiểu cũng chú ý tới sự thay đổi của cơ thể, sau một lúc sửng sốt khuôn mặt cậu dần dần đỏ lên, màu đỏ lan đến dái tai làm cho vành tai nhỏ nhắn của cậu cũng đỏ bừng.
Cậu ngượng ngùng co người lại cố gắng tránh sự đụng chạm của người đàn ông, và thì thầm vào tai hắn.
"Ngài..."
Giọng điệu nghe như đang nũng nịu nhưng cũng như đang xin tha.
Người đàn ông từng chút một khám phá bụng cậu như không có chuyện gì xảy ra, hắn không quan tâm đến sự né tránh của Lâm Hiểu mà chỉ dùng tay còn lại ôm cậu ngăn cậu chạy trốn.
Lâm Hiểu lo lắng đẩy hắn ra, đôi mắt đỏ hoe vì xấu hổ trước sự thay đổi của cơ thể mình.
"Thưa ngài, em... đừng chạm vào em như vậy..."
Không ngờ giây tiếp theo người đàn ông lại nhẹ nhàng đè lên người cậu, hắn đặt hai tay ở hai bên người cậu rồi dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống cậu.
Lâm Hiểu im lặng một lát, trốn tránh ánh mắt của người đàn ông.
"Ngài..."
Hắn đưa tay vuốt mái tóc hơi rối bù quanh tai, đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhẵn nhụi cuối cùng dừng lại ở chiếc cổ thon dài, chạm nhẹ vào xương quai xanh thấp thoáng lộ ra.
"Đã bao lâu rồi em chưa giải tỏa?"
Người đàn ông hỏi thẳng, nhưng Lâm Hiểu lại do dự đỏ mặt không trả lời được.
Tống Diêm nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Người mang thai rất nhạy cảm, em có thường xuyên bị như vậy không?"
Lâm Hiểu xấu hổ nhìn hắn, chỉ có thể yếu ớt gật đầu.
Kể từ khi vượt qua giai đoạn ốm nghén, cơ thể cậu trở nên vô cùng nhạy cảm. Có khi chỉ cần cọ xát vào một tấm vải thô cũng có thể khiến cậu cương lên, điều khiến cậu xấu hổ nhất chính là hoa huy*t ướt át.
Đêm nào quần lót của cậu cũng ướt đẫm, nước dâm chảy ra lênh láng. Nếu nói dùng tay sẽ giải tỏa ham muốn dương v*t, vậy thì cậu thật sự không biết phải làm sao với hoa huy*t.
Đôi khi cậu cũng bị đánh thức bởi cái nóng vào lúc nửa đêm, khi đó cậu cứ vô thức cọ xát hai chân vào nhau nhưng hành vi này chẳng khác nào uống thuốc độc để làm dịu cơn khát, trong cơ thể cậu vẫn cảm thấy hư không trống rỗng.
Cậu không xấu hổ khi nói với hắn những điều, Tống Diêm chỉ cần nghĩ ngợi vài giây đã biết nguyên nhân tại sao. Hắn đột nhiên đứng dậy vén nửa chăn lên, để lộ đôi chân trắng nõn và mềm mại của Lâm Hiểu.
Cậu không tiện xoay người, chỉ có thể hoảng sợ cúi đầu nhìn: "Ngài, ngài đang làm gì vậy?"
Đôi chân đột ngột lộ ra ngoài khiến Lâm Hiểu có chút bất an, nhất là khi dương v*t của cậu đang trắng trợn cương cứng trước mặt người đàn ông, khiến cậu vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy khó xử.
Đã mang thai mà còn dâm đãng như vậy, thật sự chẳng ra làm sao.
Cậu vùng vẫy cố gắng co người lại, nhưng ngay sau đó hắn lại nắm lấy mắt cá chân và banh hai chân cậu ra. Giờ đây nơi riêng tư đã hoàn toàn lồ, Lâm Hiểu thậm chí có thể cảm nhận được hoa huy*t lạnh hơn do tiếp xúc với không khí.
Cậu nằm đó, đôi mắt mở to hoảng sợ và sợ hãi hét lên: "Thưa ngài... ừm!"
Khoảnh khắc tiếp theo, một thứ gì đó mềm mại và ấm áp đã bao bọc dương v*t đang cương cứng của cậu, khiến cậu lập tức không thể nói gì nữa.
Đó... đó là gì vậy?
Một thứ mềm mại và ướt át quấn lấy dương v*t, liếm mút liên tục khiến cậu nhanh chóng không chịu nổi phải lắc đầu rên rỉ.
"Ờ... A... thưa ngài..."
Cậu mở đôi mắt đẫm lệ và cố nhìn xuống, chỉ thấy đầu của người đàn ông đang vùi giữa hai chân mình.
Mới nhìn một cái đã khiến Lâm Hiểu không thể kiểm soát được bản thân.
"Ưm... Ngài đừng... chỗ đó bẩn quá... đừng liếm nó... Hừ!"
Lại một lần mút thật sâu khiến Lâm Hiểu có cảm giác như dương v*t của mình đã cọ vào trúng răng, cảm giác nhoi nhói mang đến một dòng điện nhỏ lập tức truyền từ cột sống lên não, làm cậu bất lực há miệng thở dốc.
Quy đầu nhạy cảm để sát vào cổ họng đang co rút, khiến cậu có cảm tưởng như thể nó đang muốn kéo gì đó ra khỏi cơ thể. Cả đời này Lâm Hiểu chưa bao giờ trải qua cảm giác tê dại đến vậy. Cậu bật khóc nức nở, tiếng khóc của cậu hòa lẫn với tiếng rên rỉ khiến người đàn ông cảm thấy rất êm tai.
Hắn liếm khóe miệng cảm nhận được hương vị của Lâm Hiểu, nhẹ nhàng thanh khiết không có mùi tanh nồng nặc, thậm chí còn có chút ngọt ngào.
Chiếc lưỡi tiếp tục liếm láp từ phía dưới lên đến quy đầu, hắn mút quy đầu nhạy cảm một cái khiến cơ thể nhỏ nhắn càng run lên dữ dội, chất dịch trong suốt cũng chảy ra tràn lan. Tống Diêm vừa liếm láp dương v*t màu hồng nhạt vừa ngước mắt lên nhìn khuôn mặt đỏ bừng phía trên, trong lòng hắn bỗng cảm thấy hưng phấn không thể tả được.
Đó là một cảm giác phấn khích hơn cả việc xâm phạm và chiếm hữu cơ thể này.
Dù cơ thể không kết hợp nhưng cậu vẫn đắm chìm dưới cơ thể của chính mình, không gì có thể khơi dậy ham muốn chinh phục của đàn ông hơn cảnh tượng lúc này.
Tống Diêm càng mút mạnh hơn, cụp mắt xuống nhìn thấy hoa huy*t cũng đang mấp máy, nó mở ra một khe nhỏ màu đỏ tươi và không ngừng phun ra nước dâm trong suốt.
Ánh mắt của người đàn ông trở nên sâu thẳm và nặng trĩu, hắn nhả dương v*t trong miệng ra rồi đột nhiên ngậm lấy hoa huy*t mềm mại, chiếc lưỡi to nhanh chóng liếm láp toàn bộ hoa huy*t.
Cảm giác kích thích đột ngột khiến Lâm Hiểu không khỏi rên rỉ, cậu lắc đầu điên cuồng, vươn tay nắm chặt tấm ga trải giường bên dưới rồi nức nở.
"Hức...ngài...đừng, đừng mà, đừng..."
"Nó rất nhạy cảm... Không... Đừng liếm nữa..."
Người đàn ông lại càng chẳng nghe lời cậu nói, khi hoa huy*t run rẩy muốn được nhiều khoái cảm hơn nữa thì hắn lại ngậm dương v*t ướt át màu hồng vào miệng.
Lâm Hiểu nhịn không được bao lâu, người đàn ông này vừa dùng môi lưỡi liếm mút mấy cái thì cậu đã ưỡn eo bắn tinh. Cậu vặn vẹo cái eo trắng nõn nhấp dương v*t của mình vào trong cổ họng người đàn ông, như biết nơi đó ấm áp và dễ chịu hơn nên mới hành động theo vô thức.
Tống Diêm khẽ cau mày, vừa vuốt ve đôi chân đang run rẩy của Lâm Hiểu vừa liếm mút dương v*t, chỉ đến khi dương v*t không còn bắn ra được gì nữa mới buông ra.
Lúc hơi thở dần ổn định lại thì Lâm Hiểu mới nhận ra mình vừa làm gì, cậu nhìn chằm chằm chất lỏng màu trắng dính trên khóe miệng người đàn ông mà tim đập nhanh thình thịch.
Cậu, cậu thực sự đã xuất tinh vào miệng hắn!