Bởi vì nhìn thấy một bóng dáng thoáng qua mà Lâm Hiểu ngơ ngác cả đêm, mấy lần thối nhầm tiền đều phải nhờ Hà Thiên Phàm đuổi theo lấy lại.
Hà Thiên Phàm đi mua đồ ăn về thấy vẻ mặt cậu lơ đãng, cau mày ngồi xổm xuống bên cạnh thận trọng hỏi: "Sao vậy, Tiểu Tiểu, em thấy không khỏe à?"
Anh ta không biết phụ nữ mang thai nên chú ý điều gì, chỉ nhớ khi chị họ mang thai cháu trai toàn bị anh rể ngăn không cho xuống giường, mỗi ngày uống rất nhiều thực phẩm chức năng tốt cho sức khỏe, có thể nói là được cả nhà chăm sóc kỹ lưỡng.
Nhưng hắn chưa từng thấy ai mang thai như Tiểu Tiểu mà còn phải đến chợ đêm bán hàng, ngày nào cũng ăn uống rất đơn giản, thỉnh thoảng thêm một quả trứng vào cơm rang đã xem như bổ sung dinh dưỡng, khiến người ta thấy mà thương.
"Đây, tôi mua cho em cơm chiên trứng và chân già hun khói, còn một bát canh sườn heo, em ăn hết đi."
Lâm Hiểu sửng sốt hoàn hồn, nhìn đồ ăn đưa cho mình mà ngạc nhiên một lát rồi bất lực thở dài.
"Cậu không cần về lớp học à?"
Hà Thiên Phàm kéo ghế để Lâm Hiểu ngồi xuống ăn cơm, còn hắn ngồi xổm sang một bên cẩn thận mở nắp hộp cơm cho cậu, lẩm bẩm: "Buổi tối tự học, không cần đi..."
Lâm Hiểu nhìn cơm rang thơm phức, lại nhìn Hà Thiên Phàm: "Đừng tốn tiền mua đồ ăn cho tôi, thế này không hay đâu..."
Lâm Hiểu cảm thấy không thoải mái khi nhận được ân huệ vô cớ, nhưng mỗi lần muốn trả tiền lại thì Hạ Thiên Phàm lại tỏ vẻ lạnh lùng khiến cậu cũng đành bất lực.
Hà Thiên Phàm đen mặt nhét đôi đũa vào tay Lâm Hiểu, có chút không vui nói: "Sao vậy? Cô lo ăn đi! Cô gầy như tờ giấy, vẫn so đo đến chuyện này à?"
Thấy anh ta sắp tức giận nên cậu đành phải đổi chủ đề: "Cậu ăn cơm chưa? Có muốn ăn không?"
Hà Thiên Phàm nhìn Lâm Hiểu, yết hầu chuyển động lên xuống nhưng cuối cùng quay đầu lại lẩm bẩm: "Không cần!"
Lâm Hiểu không còn cách nào khác đành phải bắt đầu ăn.
Một lúc sau, Hà Thiên Phàm quay đầu lại nhìn người đang im lặng ăn cơm, ánh mắt dừng lại trên mái tóc buông xõa của cậu, trong mắt hiện lên sự dịu dàng bị đè nén.
Hà Thiên Phàm có ngoại hình đẹp trai sáng láng, dáng người cao lớn nên đang giữ chức đội trưởng đội bóng rổ của trường. Kiểu con trai này rất được các cô gái yêu thích, trên trang confessions của trường toàn là những lời tỏ tình dành cho hắn. Trớ trêu là anh ta lại đâm đầu vào thích cô chủ nhỏ Tiểu Tiểu, dù biết cô gái ngọt ngào đáng yêu này đang mang thai con của một người đàn ông khác vẫn không thể ngừng thích cô.
Lúm đồng tiền xinh xắn hiện lên khi cô nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng và đôi mắt trong veo khi nhìn mọi người đều khiến Hà Thiên Phàm si mê.
Anh ta vừa khinh thường hành vi thèm muốn vợ người khác đáng hổ thẹn của bản thân, vừa tận hưởng cảm giác yêu thầm trong lén lút này. Kết quả là bản thân trở thành loại người khốn nạn mà mình khinh thường nhất, suốt ngày ở bên cạnh chăm sóc Tiểu Tiểu, trong khi ngấm ngầm châm ngòi ly gián nói xấu tên đàn ông kia.
Anh ta biết Tiểu Tiểu vẫn luôn nhớ thương người đàn ông xa nhà đó, cũng biết bọn họ chưa kết hôn hay đăng ký kết hôn. Thật lòng anh ta rất khinh thường kẻ cặn bã bỏ rơi vợ con, nên anh ta dần cảm nhận niềm hy vọng mới.
Có lẽ vẫn còn cơ hội?
Đứa con trong bụng rất ngoan ngoãn hiếm khi làm phiền cha nhỏ., sau khi Lâm Hiểu vượt qua giai đoạn ốm nghén ban đầu, triệu chứng khó chịu khi mới mang thai cũng dần giảm bớt, hiện tại ngoại trừ ăn nhiều và dễ đói thì cậu không phải chịu khổ sở gì.
Cậu ăn sạch một bát cơm chiên lớn trong nháy mắt, Hà Thiên Phàm giúp cậu dọn dẹp rồi hỏi: "Hôm nay em bị gì vậy? Em thấy mệt mỏi à?"
Giọng điệu quen thuộc nghe như người trong gia đình, Hà Thiên Phàm theo bản năng hỏi thăm.
Lâm Hiểu lắc đầu, gượng cười: "Tôi bị hoa mắt, hình như nhìn thấy người quen..."
Trong lòng Hà Thiên Phàm vang lên một hồi chuông cảnh báo, khẩn trương hỏi: "Là ai?"
Lâm Hiểu mím môi, không nói thêm gì nữa.
Mãi đến khi dọn hàng về nhà, Lâm Hiểu vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ bóng người lóe lên ở cuối con hẻm, do dự hồi lâu cuối cùng cậu cũng quyết định đến xem. Hình ảnh đó đọng lại trong tâm trí cậu suốt một ngày, trở thành chấp niệm trong lòng cậu. Cậu thầm thề trong lòng rằng sẽ đến nhìn một cái, chỉ nhìn một cái thôi, nếu không tìm được hắn thì sẽ không bao giờ tìm nữa.
Cậu nói với người đang đi theo mình: "Cậu mau về trường đi. Đừng có trèo tường ra đây nữa, nguy hiểm quá."Lúc đầu Hà Thiên Phàm thấy vui mừng vì tưởng Tiểu Tiểu đang quan tâm đến mình, nhưng sau khi nghĩ lại mới cảm thấy có gì đó không ổn. Anh ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiểu Tiểu đang đi về hướng khác, vừa đuổi theo vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Em chỉ muốn đuổi tôi đi thôi!"
Hắn liếc nhìn nơi Lâm Hiểu đang đi, cau mày nói: "Muộn như vậy còn đi đâu? Vác cái bụng to chạy vòng vòng làm gì? Về nhà nhanh đi!"
Lâm Hiểu lắc đầu, mím môi cũng không biết giải thích thế nào nên chỉ có thể mím môi đi về phía trước.
"Tôi, tôi chỉ muốn đến đó nhìn xem..."
"Em định nhìn cái gì?" Hà Thiên Phàm không vui lẩm bẩm: "Trời tối đến nỗi không thấy rõ đường, lỡ ngã thì phải làm sao?"
Lâm Hiểu không chịu lùi bước, cậu bắt đầu cảm thấy sốt ruột trước những lời cản trở của anh ta nên giọng điệu cũng không mấy vui vẻ: "Tránh ra, để tôi đi qua!"
Hà Thiên Phàm cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn, khó hiểu nhìn chằm chằm Lâm Hiểu rồi nhìn về phía con đường phía sau, đột nhiên hiểu ra: "Hôm nay em cứ nhìn chằm chằm vào nơi đó, còn nói... Thấy người quen, có phải tên đàn ông đó đã quay về rồi không?"
Anh ta vừa cảm thấy may mắn vừa tức giận vì sự thông minh đột xuất của mình. May mà anh ta đoán ra được ý định của Tiểu Tiểu, nhưng anh ta còn chẳng có tư cách gì để ngăn cản Tiểu Tiểu đi gặp người đàn ông đó. Hạ Thiên Phàm đứng đó, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Nhưng do trời đã tối nên Lâm Hiểu không nhận ra có gì không ổn, một lúc lâu sau anh ta mới khàn giọng nói: "Tôi đi cùng em... đi gặp người đàn ông mà em nói.."
Tên đàn ông cặn bã làm Tiểu Tiểu mang thai rồi nhẫn tâm bỏ đi sẽ trông thế nào?
Đúng vậy, trong lòng hắn Tiểu Tiểu chính là một cô gái đáng thương nhỏ bé bị bỏ rơi, ai lại nhẫn tâm bỏ rơi một người xinh đẹp và đáng yêu như cô chứ?
Với ý nghĩ thầm kín này, hắn và Lâm Hiểu cùng đi về phía con hẻm chật hẹp.
Lâm Hiểu cảm giác như mình bị ma xui quỷ khiến, người đó chỉ đi thoáng qua rất nhanh nên cậu không dám chắc rằng hắn là Tống Diêm, nhưng dù sao cậu cũng phải đi tới xem một lần. Cậu đi từ đầu đường đến cuối đường, khám phá mọi ngõ ngách con đường. Mãi đến khi đã đi được một đoạn rất xa, không còn nghe thấy tiếng ồn ào trên đường chính nữa mới bị Hạ Thiên Phàm kéo tay đứng lại.
"Đừng tìm nữa, quay lại đi."
Vẻ mặt anh ta phức tạp, mặc dù không tìm được người đàn ông đó nhưng nhìn vẻ mặt thất vọng của Tiểu Tiểu cũng làm cảm giác vui vẻ ban đầu biến mất.
Lâm Hiểu ngơ ngác nhìn con hẻm vắng vẻ, chậm rãi gật đầu: "Ừ, về thôi."
Cậu muốn về nhà ngâm chân rồi pha sữa uống, hôm qua nghe chị gái dưới lầu nói phụ nữ có thai nên bổ sung axit folic, nên hôm nay cậu mua một hộp về uống.
Trong đầu suy nghĩ những chuyện vặt vãnh này, cậu quay người định bước về nhưng tầm nhìn bỗng trở nên mơ hồ.
Trong bóng tối cậu cố gắng hết sức kiềm chế không phát ra âm thanh, nước mắt nóng hổi chảy xuống trên mặt. Một mình cậu vẫn có thể sống tốt, sau khi con ra đời cậu sẽ không cô đơn nữa.
Hà Thiên Phàm cúi đầu im lặng đi theo, lần đầu tiên cảm nhận được sự im lặng của Tiểu Tiểu khiến anh ta cảm thấy xa cách đến thế, như thể cô đã chìm vào một thế giới khác mà anh ta không thể chạm tới, ở đó chỉ có cô và người cô gọi là "ngài".
Trong lòng vừa buồn vừa ghen tị, khi nhìn thấy những chiếc lon ở ven đường anh ta đá chiếc lon đi như muốn trút cơn tức. Trong con hẻm vắng lặng tiếng lon đá văng rất chói tai, khiến đám mèo hoang bên đường khiếp sợ đồng thời cũng khiến những người đang ẩn nấp trong bóng tối làm chuyện mờ ám phải giật mình.
Rất nhanh Hà Thiên Phàm và Lâm Hiểu đã bị mấy người đàn ông vạm vỡ bao vây, anh ta còn chưa kịp hoàn hồn chỉ thầm nghĩ trong lòng: Bọn lưu manh ngày nay bị gì thế? Đá một cái lon mà đã chọc tức nó rồi sao? Trông như định nhào vô đánh một trận vậy?
Anh ta nhanh chóng che chở cho Lâm Hiểu ở phía sau và cảnh giác nhìn họ.
"Xin nhường đường."
Có người đẩy anh ta giọng nói khàn đặc nghe như có thứ gì đó bị mắc kẹt bên trong, nghe có vẻ cực kỳ rợn người.
"Muộn thế này đến đây làm gì?"
Hà Thiên Phàm bị đẩy một cái còn có chút khó chịu, nhưng khi nhìn thấy Lâm Hiểu ở phía sau vẫn cố nhịn xuống cơn tức giận.
"Đi ngang qua."
"Đi ngang qua?" Người bên cạnh cười, ánh mắt đảo qua trên người anh ta và Lâm Hiểu.
Hà Thiên Phàm bình tĩnh quay người sang một bên, bảo vệ Lâm Hiểu thật kỹ càng nhằm ngăn cản người khác nhìn thấy cô.
"Dù gì cũng đến đây rồi, em trai có muốn vào uống một tách trà không?"
Những lời này vừa nói ra đều khiến sắc mặt Hà Thiên Phàm và Lâm Hiểu trở nên tệ hơn, ngay cả kẻ ngốc cũng biết bọn họ có ý xấu nhưng vẫn trắng trợn mời bọn họ uống trà ư? Chỉ có ma mới tin.
Hà Thiên Phàm cương mặt, trong bóng đêm mờ mịt anh ta mò mẫm vào góc tường định tìm vũ khí tự vệ, nhưng vừa cử động thì những người xung quanh đã cảnh giác đưa chân đá vào eo anh ta. Mặc dù đã cố né nhưng vẫn ăn trọn một cú, anh ta lập tức quay lưng lại đẩy Lâm Hiểu ra ngoài.
"Chạy đi!"
Cục diện thay đổi ngay lập tức, những người đàn ông vạm vỡ đó cũng không thèm giả vờ hiền lành nữa.
Bọn người này không phải những tên thanh niên bốc đồng, càng không phải những tên lưu manh lất cất. Bọn họ vừa hoàn thành một giao dịch mờ ám ở đây, là một tổ chức xã hội đen thực sự.
Hà Thiên Phàm xui tận mạng mới gặp được họ, dù chưa nghe hay nhìn thấy gì nhưng những bọn người điên này chỉ muốn giết người diệt khẩu. Họ ra tay tàn nhẫn không hề thương xót, sau hai cú đấm đã đẩy Hà Thiên Phàm ngã xuống đất. Anh ta thở dốc, hai mắt đỏ hoe, nửa khuôn mặt bị ấn xuống đất vô cùng đau đớn.
Anh ta trơ mắt nhìn Lâm Hiểu chưa chạy được mấy bước đã bị tên kia thô bạo bắt lại, chẳng thèm để tâm cô là phụ nữ có thai, tên kia ôm cô vào lòng rồi nắm cằm trêu chọc cô.
"Con đàn bà này cũng đẹp đấy."
Hà Thiên Phàm liều mạng giãy giụa đến nỗi gân xanh nổi lên, anh ta thoát ra khỏi bàn tay đang kiềm chặt mình, hét lên: "Mẹ kiếp, thả cô ấy ra! Hừ..."
Chưa kịp nói xong thì lại có người giẫm lên đầu và đẩy anh ta mạnh xuống đất.
Hai tay Lâm Hiểu bị giữ lại sau lưng, giày của cậu cũng bị đá rơi ra trong lúc hỗn loạn, cậu chỉ biết liều mạng tránh né người đang hôn hít ở cổ mình.
"Biến đi!"
Cậu sợ hãi và tức giận, vùng vẫy quyết liệt.
Người vẫn đang im lặng đứng đó nãy giờ đột nhiên nói: "Mang về trước."
Thế là hai người xui xẻo bị bịt miệng đưa đến một căn nhà nhỏ, ánh đèn mờ ảo được bật lên. Lâm Hiểu bị đẩy xuống đất, còn Hà Thiên Phàm thì bị trói và bịt miệng ném sang một bên.
Trán Hà Thiên Phàm bị thương chảy máu, dòng máu chảy xuống nhuộm đỏ quần áo trên ngực. Đôi mắt của anh ta cũng đỏ hoe nhưng vẫn hung tợn trừng mắt nhìn đám người, anh ta hung hăng giãy giụa như thể muốn lao đến cắn đứt một miếng thịt của bọn họ.
Tay chân của Lâm Hiểu bị giữ chặt, hai chân của cậu bị ghim xuống đất trong một tư thế vô cùng nhục nhã.
"Này, cô ta đang mang thai à?"
Có người chú ý tới cái bụng to ra của Lâm Hiểu, đưa tay sờ sờ rồi kinh ngạc nói.
"Đây là cái gì?" Người quỳ giữa hai chân Lâm Hiểu cười nham hiểm, gã rút khẩu súng lục bên hông ra rồi chậm rãi chĩa vào cái bụng căng phồng của cậu, họng súng lạnh lẽo chạm vào cơ thể khiến cậu khẽ run lên.
"Dù sao đêm nay tao cũng không để bọn nó sống sót, tao nghe nói phụ nữ mang thai sẽ càng ngon hơn." Gã cười suồng sã, đưa miệng xuống phía dưới thăm dò giữa hai chân Lâm Hiểu, "Không biết có nói thật không..."
Lâm Hiểu liều mạng vùng vẫy nhưng sức lực quá yếu, chỉ có thể cố kéo bàn tay của gã ra trong vô vọng, khuôn mặt trắng nõn mềm mại đẫm nước mắt và đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Tất cả những tiếng kêu la hoảng sợ đều bị chặn lại trong cổ họng, cậu cảm nhận được váy mình từ từ bị kéo lên, hai chân dần trần truồng trong không khí mát mẻ.
Cậu thực sự sẽ chết ở đây.
Lần đầu tiên cậu nhận ra mình nhỏ bé yếu đuối đến mức nào, chỉ mắc một sai sót nhỏ cũng đủ khiến cậu rời bỏ thế giới này.
Bên tai cậu là tiếng hét đau đớn của Hà Thiên Phàm và âm thanh nắm đấm đánh vào da thịt. Trong lúc tuyệt vọng Lâm Hiểu bỗng cảm thấy có lỗi, vì hành động tùy hứng của cậu mà tên nhóc to xác nhưng vụng về này sẽ phải chết chung với cậu.
Xen lẫn với tiếng cười của gã đàn ông và âm thanh xô xát, không ai để ý đến âm thanh sắc bén của gió xé toạc không khí.
Người nọ lặng lẽ đến như một bóng ma trong đêm tối, dễ dàng cướp đi mạng sống của một người.
Người đang cởi váy Lâm Hiểu đột nhiên dừng lại, những người khác sửng sốt rồi ngẩng đầu lên thúc giục: "Mày đang làm gì vậy, mau lên... a!"
Đang nói được nửa chừng, tên đó đột nhiên hét lên kinh hãi khi thấy con dao găm vào cổ gã đàn ông.
Gã đàn ông trợn mắt kinh ngạc, chỉ kịp thở hổn hển hai hơi trước khi ngã xuống, chỉ trong chốc lát máu tươi từ cơ thể gã chảy ra ồ ạt thành sông.
Trong giây tiếp theo, một con dao găm sáng bóng khác từ trong bóng tối bay ra và đâm vào cổ họng của một người khác.
Người đàn ông chỉ cảm thấy cổ đau nhói, sau đó trong phút chốc có thứ gì đó nóng hổi phun ra. Tên đó cúi đầu nhìn máu chảy trước ngực, thân hình cao lớn lắc lư rồi cũng ngã xuống với đôi mắt trừng trừng.
Sau đó đến tên thứ ba, tên thứ tư vừa chạm tay vào súng thì hai tay đã bị giẫm xuống đất, hắn ta rên rỉ và lăn lộn trên mặt đất.
Trong phút chốc đã có ba người chết và một người bị thương, chỉ còn một tên cuối cùng đang đè lên người Hà Thiên Phàm. Sau khi nhận ra nguy hiểm, gã rút súng ra cảnh giác nhìn xung quanh vì sợ bị người núp trong bóng tối giết chết.
Gã nói về phía bóng tối: "Là ai, đi ra!"
Cục diện thay đổi chỉ trong tích tắc, Lâm Hiểu sợ hãi đến mức không nói nên lời. Cậu đứng dậy vội vàng mặc lại chiếc váy đã bị tuột xuống một nửa, cậu sợ hãi đến nỗi khóc thút thít cũng không dám khóc lớn.
Trong sự im lặng chết chóc, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đều đều. Người đó bình tĩnh không vội vã, dường như không có gì có thể khiến người đó thấy hứng thú.
Người đàn ông bước ra từ trong bóng tối đi ra, cuối cùng xuất hiện trước mặt Lâm Hiểu.
Hắn chậm rãi tiến lại gần, thậm chí không thèm nhìn tên đàn ông đang sợ hãi chĩa súng vào mình.
Hắn chỉ im lặng nhìn Lâm Hiểu, dùng đôi mắt xanh thẳm mà cậu hằng nhung nhớ lặng lẽ nhìn cậu.
"Tại sao lại ném vòng định vị?"
Lâm Hiểu cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, nhưng trong lời nói vẫn tràn ngập nỗi buồn khó tả.
"Tôi tưởng ngài... sẽ không quay lại."
Người đàn ông im lặng một lúc rồi khàn giọng trả lời: "Xin lỗi vì đã để em phải đợi."
Những giọt nước mắt mà cậu kìm nén kể từ giây phút nhìn thấy hắn rốt cuộc cũng lăn xuống. Lâm Hiểu thở hổn hển gấp gáp, giống như một đứa trẻ bị tủi thân nhiều ngày cuối cùng cũng được nhìn thấy cha mẹ mình, vẫn cứ ấp úng nói lại: "Tôi tưởng ngài sẽ không trở lại...Tôi đã đợi rất lâu rồi..."
Người đàn ông lặng lẽ nhìn cậu, đột nhiên đưa tay chạm vào má cậu, sau đó ôm cậu vào lòng và bịt tai cậu lại.
"Đừng nghe."
Hắn vừa dứt lời, một tiếng súng ngắn vang lên, tên cuối cùng đã ngã xuống đất.
Tống Diêm siết chặt vòng tay, để cho thiếu niên đang run rẩy ôm chặt lấy mình, vết thương trên người dù đã đau nhức nhưng hắn vẫn nhất quyết không buông ra.
Lúc này mảnh ghép nhỏ còn thiếu trong trái tim hắn dường như đã được hoàn thiện, cuộc sống xáo trộn cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, thầm nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ buông tay nữa.