Hồi sáu tuổi, Lâm Hiểu cũng giống như bao đứa trẻ bình thường khác thích tò mò đi khám phá thế giới. Mặc dù cuộc sống rất gian nan, nhưng trong những đêm cô đơn ấy cậu đều dùng niềm tin và sự ngây thơ hồn nhiên để sưởi ấm chính mình.
Cậu hỏi người mẹ vô trách nhiệm và xấu tính của mình tại sao bụng của mấy người dì lại to lên, liệu họ có chết không?
Người đàn bà cười và nói: "Họ bị đàn ông làm cấn bầu."
"Cấn... Bầu à?"
Người đàn bà chưa bao giờ cảm thấy lời nói của mình không những khó hiểu mà còn rất thô tục đối với một đứa trẻ, cô tự nhủ: "Trong bụng bọn họ có con nít, giống như tao mang thai mày hồi đó vậy."
Lâm Hiểu ngồi xổm ở một bên, dù chưa hiểu lắm nhưng vẫn à một tiếng, sau đó cầm bát lo ăn mì đến nỗi không ngẩng đầu lên.
Người đàn bà nhìn cậu với vẻ mặt thương hại rất lạ, nói: "Lâm Hiểu, mày phải nhớ kỹ là không được cởi quần trước mặt người khác, sau này nếu mày dính bầu thì tao cũng không cho mày giữ đâu..."
Lâm Hiểu chỉ hiểu được một phần lời mẹ nói, cậu ngơ ngác gật đầu sau đó tò mò hỏi: "Con, bụng con sẽ to giống vậy sao?"
Người đàn bà cong môi, nở một nụ cười quái dị: "Có lẽ..."
***
Ký ức lâu năm đột nhiên hiện lên trong đầu một cách rất rõ ràng khiến cậu không thể thốt lên được lời nào, mọi khả năng tư duy trong phút chốc đều tan vỡ.
Cậu nghĩ đến bóng lưng của người đàn ông khi rời đi, nghĩ đến con dao găm giấu trên người mình, và nghĩ đến lời nói của người đàn ông đó: 'Đợi tôi quay về'. Cảnh tượng sau đó biến thành cậu cầm que thử thai trên tay, hai vạch đỏ tươi đã thầm nói rằng khoảng thời gian yên bình kia không phải do cậu tưởng tượng.
Những gì còn sót lại sau những lần ân ái kịch liệt không chỉ là sự gắn bó và nỗi nhớ khôn nguôi, mà còn để lại một sinh linh nhỏ bé. Nó giống như bằng chứng thép mà số phận để lại sau khúc hoan ca cao vút, hòa lẫn vào trong xương máu của cậu.
Tại sao lại thế này?
Lâm Hiểu ngơ ngác đi ra đường, vô thức né tránh đám người rồi đi dọc theo bức tường một cách vô định.
Ngay khi ngón tay lỡ chạm vào bụng dưới, cậu hoảng sợ lùi lại giống như có một loại quái vật nào đó ẩn nấp ở đó, thậm chí cậu còn không biết nên nhìn vào chỗ nào nữa.
Không thể tin được.
Cơ thể song tính này thực sự có thể mang thai?
Cậu ngẩng đầu ngơ ngác nhìn xung quanh thấy dòng người đang đi ngang qua mình, cảm giác hoảng sợ tự nhiên ập đến.
Vậy thì một ngày nào đó cái bụng của cậu cũng sẽ to lên giống như một bà bầu bình thường, rồi sẽ có một sinh linh nhỏ bé chào đời sao?
Không, không được...
Lâm Hiểu bất an nắm chặt hai tay, đàn ông mang thai có bị coi là quái vật không?Cậu, cậu không thể mang thai, cậu không thể sinh ra đứa bé này!
Một hạt giống nhỏ lặng lẽ lớn lên trong bóng tối, nhưng Lâm Hiểu không gánh nổi hậu quả cho sự xuất hiện của nó.
Trong bất giác, cậu đã đi về con hẻm.
Trời đã gần chạng vạng, ánh hoàng hôn buông xuống khiến thân hình của cậu càng thêm mảnh khảnh, cánh cửa đổ nát lặng yên trước mặt. Lâm Hiểu nhìn thoáng qua, cảm thấy cánh cửa giống như miệng của một con ác thú muốn xé xát cậu ra mỗi lần bước vào.
Cậu cụp mắt xuống im lặng nhìn ngón chân mình, ánh mắt lặng lẽ rơi xuống phần bụng dưới chưa to lên quá rõ ràng.
Lẽ ra con không nên đến thế giới này, cha, cha không thể nuôi con được...
Cậu thì thầm trong lòng, không biết một người cha hay một người mẹ sẽ làm gì nhưng câu đầu tiên cậu nói với con là "Xin lỗi".
phá thai tràn lan ở trạm xe buýt đã tiếp thêm cho Lâm Hiểu dũng khí cuối cùng, cậu mượn điện thoại của hàng xóm để gọi đến đường dây nóng, đầu ngón tay lạnh buốt khi cậu nghe tiếng nhạc chờ vang lên.
Cô gái đó hỏi cậu vài câu với giọng điệu nhẹ nhàng, "Lần cuối cùng em và bạn tình quan hệ là khi nào?" "Kỳ kinh của em kết thúc khi nào?"
Lâm Hiểu đỏ mặt do dự không trả lời, cậu chỉ nói ra một quãng thời gian chung chung, sau khi đối phương đưa ra gần đúng chu kỳ mang thai thì cậu khẽ hỏi: "Xin hỏi... Chi phí phá thai tốn bao nhiêu tiền?"
Người bên kia đưa ra nhiều phương án phá thai với giá cả khác nhau, Lâm Hiểu mím môi, càng nghe càng im lặng.
Cậu tính toán số tiền tiết kiệm hiện có của mình và nhận ra rằng mình thậm chí còn không đủ tiền bỏ con.
Cuối cùng, Lâm Hiểu cười khổ cúp điện thoại.
Sau khi trả điện thoại cho người hàng xóm, cậu ngồi một mình trên bậc thềm lạnh lẽo nhìn bầu trời đỏ rực lúc hoàng hôn.
Không hiểu sao, cậu chợt nhớ lúc còn ở trong căn hộ chung cư.
Cậu rất thích ngồi trước cửa sổ vừa tập viết vừa ngắm hoàng hôn, lúc đó thời gian dường như trôi qua rất chậm nhưng cậu vẫn có thể bình tĩnh viết hết một tờ giấy, hoặc có thể là loay hoay cả ngày trong bếp chỉ để làm đúng một món nào đó.
Bản chất con người là tham lam, có một thì lại muốn hai.
Cũng giống như cậu, ngày xưa cậu sống một mình quen rồi, nhưng bây giờ cậu chỉ mong được ở bên Tống Diêm suốt bốn mùa trong năm, ăn ba bữa mỗi ngày.
Sẽ thật tuyệt nếu hắn ở đây, nếu hắn thích đứa trẻ này thì có lẽ sinh linh nhỏ bé này sẽ được giữ lại. Cậu tự biết mình không phải là một người cha tốt, cậu rất ích kỷ và chỉ muốn sống một mình.
'Tôi sẽ tìm thấy cậu, nhớ chờ tôi về.'
Đôi mắt đột nhiên cảm thấy có chút đau nhức, Lâm Hiểu cố mở to mắt, nắm chặt hai tay khi đè nén cơn đau trong lồng ngực.
Màn đêm đến rất nhanh khiến con hẻm lại tối sầm, ngay cả bóng dáng của cậu cũng bị nuốt chửng trong góc tối mà không ai nhìn thấy.
Lâm Hiểu ngồi trên mặt đất một lúc lâu, cho đến khi hai chân bắt đầu tê dại cậu mới lảo đảo vịn tường đứng dậy. Không biết là do ngồi lâu hay là bị tâm trạng ảnh hưởng, lúc này cậu cảm thấy bụng dưới đau nhói như nội tạng sắp rớt xuống.
Cậu dựa vào tường âm thầm thở dốc, chỉ trong vài giây ngắn ngủi trên trán đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Từ khi biết trong bụng mình có một đứa bé, cảm giác tồn tại của con càng ngày càng mạnh. Lâm Hiểu khó có thể diễn tả cảm giác này nhưng cậu càng cố gắng phớt lờ thì cơn đau của cơ thể lại càng lớn, nhất là khi những triệu chứng mang thai ập đến khiến cậu càng mệt mỏi hơn.
Một luồng ánh sáng chói lòa chợt lóe lên ở góc phố cuối ngõ, hai bóng người cầm đèn pin gõ cửa từng nhà để hỏi thăm.
"Tôi đến từ đồn cảnh sát gần đây..."
"Có một thằng nhóc tên Lâm Hiểu..."
"Bị người ta báo..."
Cuộc trò chuyện đột ngột kết thúc, chỉ trong chốc lát sắc mặt Lâm Hiểu lập tức tái nhợt.
Cậu không biết mình lấy sức mạnh từ đâu, sau khi nghe được vài câu trong cuộc nói chuyện cậu lập tức quay người rời đi không chút do dự.
Bước chân của cậu nhẹ tênh, mãi cho đến khi trở về nhà và đóng chặt cửa lại cậu vẫn còn nín thở.
Căn phòng tối tăm và im lặng chứng tỏ người say rượu kia vẫn chưa quay về. Cậu nhìn vào khoảng sân nhỏ chìm trong bóng tối, cuối cùng nhận ra rằng mình không thể ở lại nơi này được nữa.
Chắc ai đó đã phát hiện ra ông chủ bị thương và báo cảnh sát.
Cậu không muốn bị bắt đi, cậu, cậu muốn đợi hắn quay về!
Lúc đó, Lâm Hiểu đột nhiên trở nên cực kỳ bình tĩnh, đôi mắt vốn ngơ ngác từ khi biết mình có thai cũng trở nên quyết tâm.
Cậu không thể ngồi yên chờ chết, cậu phải thoát khỏi đây.
Lâm Hiểu lập tức đưa ra quyết định, dùng tốc độ nhanh nhất trở về phòng thu dọn số tiền mình đã giấu và đem theo một ít quần áo. Trước khi rời đi, cậu nhìn thoáng qua bức ảnh chụp gia đình trên bức tường lốm đốm. Trong bức ảnh mờ nhòe nụ cười của người phụ nữ cũng trở nên hư ảo, như thể bà đã im lặng nhìn cậu từ rất lâu rồi.
Xin lỗi mẹ.
Có lẽ con không phải là một người cha tốt, nhưng nếu có cơ hội con cũng sẽ làm giống như mẹ, không dễ dàng từ bỏ một sinh linh nhỏ bé dù nó có cơ thể dị dạng, con vẫn sẽ nuôi nó lớn lên để cho nó nhìn thấy hết những khó khăn trên đời.
Vì không muốn bị người khác nhìn thấy, nên Lâm Hiểu nhảy ra ngoài từ bức tường thấp phía sau. Đáng tiếc cậu đã quá đề cao sức khỏe hiện tại của mình, vừa leo lên tường cậu đã cảm thấy choáng váng hoa mắt, khi nhảy xuống còn vô tình vấp phải những viên gạch đặt phía dưới.
Mắt cá chân không bị thương, nhưng vòng định vị trên cổ chân lại có một vết lõm. Trời quá tối nên Lâm Hiểu không chú ý tới, cậu mang ba lô trên lưng rồi vội vàng rời đi trong đêm.
***
Ở phía bên kia thành phố, trong một nhà kho hẻo lánh và trống rỗng.
Tống Diêm nhìn chằm chằm vào cái chấm nhỏ đột nhiên biến mất trên màn hình, đôi mắt xanh của hắn từ từ nheo lại, lông mày trên trán cũng chau lại.
Đỗ Duẫn vừa mở cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đột nhiên căng thẳng và da đầu cảm thấy tê dại.
"Chuyện gì vậy?"
Tống Diêm không thèm nhìn y, đôi môi tái nhợt mím thành một đường thẳng. Sau khi xác nhận chấm đỏ nhỏ sẽ không sáng nữa, hắn rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn mà xoay người rời khỏi giường.
Đỗ Duẫn nhíu mày, vội vàng tiến lên ngăn cản người này.
"Cậu điên rồi!" Y cố gắng không chạm vào vết thương trên người hắn, đẩy hắn trở lại giường rồi tức giận nói: "Trên người cậu toàn là vết thương, tôi phải tốn rất nhiều công sức mới sơ cứu xong, cậu lại muốn làm gì!"
Tống Diêm vô cảm nhìn y, dường như không hề có một cảm xúc nào đối với lời nói của y. Hắn cầm quần áo mặc vào, giấu hết băng vải đang quấn trên người vào bên trong.
Đỗ Duẫn sắp điên rồi, có trời mới biết người đàn ông Tống Diêm này làm sao sống sót được đến bây giờ, hắn bị người ta bắt nhốt nhưng không những có thể trốn thoát mà còn giết chết cả tên cầm đầu, mặc dù bản thân hắn cũng bị thương nặng đến nỗi trên người không có chỗ nào lành lặn.
Lúc Đỗ Duẫn nhận được tin nhắn, y suýt nữa đã quay người bỏ đi trước cảnh máu me đầy người của hắn. Sau khi hôn mê hơn nửa tháng tính mạng của Tống Diêm cuối cùng cũng được cứu, nhưng hiện tại bọn họ đang phải lẩn trốn do bị truy đuổi khiến vết thương cũ chưa lành lại phải chịu thêm vết thương mới.
Đỗ Duẫn dùng hết sức ngăn cản Tống Diêm, gân xanh trên trán nổi lên: "Tôi biết cậu lo cho tên nhóc đó, nhưng hiện tại cậu không thể ra ngoài! Chẳng lẽ cậu muốn dắt nhau đi trốn chung?"
Trong vạt áo mở toang, chiếc băng vải vốn dĩ màu trắng dần dần thấm máu do hành động vừa rồi, chẳng mấy chốc bộ ngực đã bị bao phủ bởi một màu đỏ tươi chói mắt. Tống Diêm như vẫn không cảm nhận được đau đớn, hắn cụp mắt xuống bình tĩnh và có chút thờ ơ nhìn Đỗ Duẫn.
"Tôi nói tôi sẽ quay lại tìm cậu ấy."
"Tôi đã thất hứa."
Khi người đàn ông luôn chú ý tới động tác của Lâm Hiểu phát hiện mình đã mất dấu của cậu, hắn không thể ngồi yên được nữa.
Hắn sai rồi.
Hắn không nên cất đồ đạc của mình ở một nơi tưởng chừng như an toàn mà thật chất lại xa xôi ngoài tầm với.
Hắn muốn giữ người đó ở bên mình, cùng sống chết có nhau.