Lâm Hiểu đã đợi được gần một tháng.
Từ lúc còn sợ hãi và lo lắng cho sự an toàn của Tống Diêm đến lúc chờ đợi trong hồi hộp, cuối cùng bình thản như hiện tại, cậu không còn nghĩ đến việc khi nào hắn sẽ đến đón cậu nữa.
Càng hy vọng thì lại càng thất vọng.
Mỗi lần nhìn vào cánh cổng đổ nát, cậu lúc nào cũng có cảm giác mông lung.
Nếu như ngày đầu tiên về đây cậu vẫn mong hắn mau chóng đón cậu đi, thì sau khi trải qua quá nhiều lần chờ đợi vô vọng cậu đã không dám nhìn ra ngoài sân nữa.
Cậu sợ mình sẽ có ảo giác hắn mở cửa bước vào và vẫy tay chào cậu.
Những ngày chờ đợi thật quá khó khăn.
Cậu vốn không có gì vướng bận, sống lủi thủi một mình trong thế giới đổ nát khiến cậu không còn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, ngày này qua tháng nọ trải qua rất vô vị. Nhưng một khi nếm được viên kẹo mà mình đã thèm muốn bấy lâu, cậu lại không muốn quay lại cái góc tối này nữa. Sau khi nhìn đủ vô vàn những điều tốt xấu trên thé giới, lần đầu tiên cậu muốn phấn đấu hết mình ngay cả khi phải vỡ đầu chảy máu.
Sau khi trải qua quá nhiều lần thất vọng, Lâm Hiểu lại càng thêm bình tĩnh trong những lúc chờ đợi.
Sau khi trải qua nhiều cú sốc, trái tim cậu càng trở nên cứng cỏi và ngoan cường hơn.
Cậu thầm nhủ rằng mình phải kiên trì.
Đến ngày hắn tìm được cậu, cậu nhất định sẽ nói với hắn rằng cậu đã ngoan ngoãn chờ đợi hắn thế nào, không chạy đi lung tung mà đã chờ hắn đến.
Tiền lương trong nhà hàng được trả hàng tháng, để tiết kiệm nhiều tiền hơn Lâm Hiểu lại bắt đầu nhặt ve chai. Hiển nhiên bây giờ cậu không còn là một tên ăn xin bẩn thỉu như ngày trước nữa, những thói quen lúc ở chung với Tống Diêm nên cậu sẽ không lục đi thùng rác nữa.
Mỗi ngày nhà hàng đều sẽ có một số hộp các tông bị bỏ đi, nên Lâm Hiểu nói với bà chủ để mình sắp xếp gọn gàng hộp các tông rồi buộc lại để dành, sau khi thu thập được một số lượng nhất định sẽ mang đến trạm phế liệu để bán.
Bà chủ không cản ai nhặt ve chai về, do đồ nhiều khó dọn dẹp nên bà cũng vui vẻ để Lâm Hiểu làm.
Với thân hình nhỏ bé tưởng chừng như sẽ bị cơn gió cuốn bay, nhưng lại có thể kéo một chiếc hộp bìa cứng nặng hơn cả người mình vào thùng rác tái chế.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm những giọt mồ hôi, khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Nhưng Lâm Hiểu biết sẽ không có người thương xót cậu, người duy nhất mà cậu muốn nũng nịu hay kể khổ cũng không có ở bên cạnh. Nên cậu đã cắm một chiếc gai trên người để khiến mình mạnh mẽ hơn, dùng sự kiên trì để chứng minh rằng cậu có khả năng vượt qua mọi khó khăn.
Làm việc trong bếp hồi lâu, ngay cả đầu bếp cũng chú ý đến cậu bé gầy gò và nhỏ nhắn này.
Cậu có đôi tay nhanh nhẹn và đôi mắt tinh tường, nếu có ai đó nhờ giúp đỡ cậu luôn sẵn lòng giúp đỡ trong khả năng của mình, cậu cũng không bao giờ cãi nhau với người khác. Vì biết cậu còn nhỏ nên mọi người sẵn sàng bao dung hơn, khi ăn cũng ngầm đồng ý cho cậu ăn nhiều hơn một chút và để cậu mang về phần thức ăn thừa hàng ngày.
Lâm Hiểu cảm nhận được mọi người đều quan tâm tới mình, vừa cảm kích vừa cố gắng làm việc chăm chỉ hơn.
Lúc đầu cậu làm công việc rửa chén, nhưng sau đó đầu bếp thấy cậu tập trung rửa bát đến nỗi lúc nào cũng cong lưng, sau khi hỏi vài câu thì đầu bếp đã kêu cậu qua khu sơ chế đồ ăn. Hồi còn sống chung với Tống Diêm cậu đã học được vài kỹ thuật nấu ăn đơn giản, được đầu bếp chỉ dạy thêm một chút là cậu nhanh chóng thành thạo công việc.
Có những khi khách đến quá đông khiến nhân viên phục vụ trong sảnh không ôm đồm nổi nhiều công việc, bà chủ nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo của Lâm Hiểu, thấy cậu cũng biết chữ nên bảo cậu ra sảnh phụ giúp ghi món và bưng đồ ăn.Lúc đầu Lâm Hiểu không thích lắm, cậu không muốn ra ngoài nhưng bà chủ chịu cho thêm tiền nên cậu do dự một lúc rồi cũng đồng ý, lúc ra ngoài ghi món còn không quên đeo khẩu trang.
Trong ngành nhà hàng mà đeo khẩu trang cũng không có gì lạ mà người ta chỉ thấy nhân viên chú ý đến vệ sinh, bà chủ nhìn thấy cũng không nói gì.
Nhưng ông chủ vốn không thường xuyên tới đây lại nheo mắt liếc nhìn đôi mắt nai tròn xoe của Lâm Hiểu, sau đó mới nhìn lướt xuống vòng eo thon gọn của cậu.
Ông ta khịt mũi, hỏi bà chủ ở phía sau quầy thu ngân: "Bà tìm thấy thằng nhóc này ở đâu thế?"
Bà chủ cúi đầu gõ máy tính không thèm nhìn ông ta: "Tám trăm năm rồi không thấy cái mặt ông xuất hiện, sao hôm nay rảnh rỗi đến đây nhỉ. Sao vậy, ông chơi mạt chược thua hết tiền à?"
Nói xong bà cười lạnh nói: "Tháng này ông thua bao nhiêu tiền? Còn mong tôi đưa tiền nữa hả, hừ!"
Người đàn ông cười ngượng, không dám phản bác lại, "Tôi thấy nhà hàng bận rộn mà, nên đến đây để giúp đỡ..."
Bà chủ trợn mắt không thèm để ý đến ông ta, bàn tay liên tục di chuyển, người đàn ông tiếp tục hỏi không tha: "Thằng nhóc này đủ tuổi chưa vậy? Còn nhỏ như vậy, lỡ bị buộc tội sử dụng lao động trẻ em..."
"Người Lâm Hiểu trông nhỏ thế thôi nhưng nó làm việc chăm chỉ lắm, không tệ đâu."
Người đàn ông sờ cằm nhìn bóng người cúi đầu chăm chú lắng nghe khách gọi món, trong mắt lóe lên một tia sáng rồi nhếch môi ừ một tiếng.
***
Sau khi kết thúc thời gian bận rộn nhất, Lâm Hiểu bước ra ngoài ngồi trên bậc thang, tháo khẩu trang và thở một hơi thật sâu.
Đứng lâu khiến thắt lưng cậu đau nhức nên phải ngồi vỗ nhẹ vào eo.
Chiếc quạt công suất lớn ở phòng bếp phía sau vẫn đang hoạt động, một làn khói dầu ngột ngạt theo làn gió phả vào người Lâm Hiểu. Sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi, cậu bịt miệng lại trông rất khó chịu.
Bụng cậu cồn cào, mùi khói dầu xộc thẳng vào mũi khiến cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu, cổ họng cuộn lên suýt nữa đã nôn ra ngoài. Mồ hôi lạnh lập tức ứa ra khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hiểu tái nhợt, đôi mắt tối sầm với khuôn mặt nhỏ nhắn lại không có một chút máu.
Sau khi kiềm chế được cảm giác khó chịu quái lạ này, cậu thở ra một hơi dựa vào tường, mệt mỏi nhíu mày lại.
Gần đây cậu mệt quá, không biết có phải do làm việc quá nhiều hay không mà mỗi ngày về nhà đều cảm thấy toàn thân rã rời, chỉ muốn nằm xuống ngủ ngay như mấy đêm không ngủ.
Cậu thở dài vuốt bộ ngực đau nhức của mình, giờ cậu đã cảm thấy khỏe hơn nhiều, dù vẫn còn hơi buồn nôn nhưng cậu vẫn có thể nhịn được.
Lâm Hiểu muốn làm xong công việc ngày hôm nay càng sớm càng tốt rồi quay về nghỉ ngơi, nên cậu run rẩy vịn vào tường để đứng dậy. Nhưng khi đứng dậy cậu lại thấy trước mắt của mình tối sầm, chân cậu mềm nhũn rồi cảm giác căng tức ở lồng ngực ập đến khiến cậu lại thấy buồn nôn.
Đột nhiên một bàn tay nắm chặt cơ thể đang loạng choạng của cậu, vừa lo lắng hỏi vừa giơ tay lên vỗ nhẹ vào lưng cậu.
"Này, có chuyện gì vậy? Nếu thấy khó chịu thì cứ nghỉ ngơi đi..."
Lâm Hiểu cau mày, cực kỳ phản cảm đối với bàn tay đang vỗ ở sau lưng mình, cậu hơi giãy dụa xoay người né tránh.
Sau đó cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy ông chủ rất ít tới đây, trước đây ông ta cũng chỉ gặp qua cậu một lần.
"Chào ông chủ..." Lâm Hiểu lùi về phía sau, cẩn thận vịn vào tường để đứng vững.
Trên mặt gã đàn ông này bóng một lớp dầu, lúc cười làm khuôn mặt hiện lên rất nhiều nếp nhăn. Ông ta không quan tâm đến sự né tránh của Lâm Hiểu, mà vẫn tiến về phía trước.
"Sao vậy, cậu thấy khó chịu sao? Có muốn vào phòng nghỉ ngơi một lát không? Nhìn cậu còn trẻ như vậy mà làm nhiều việc quá, tôi thấy mà thương quá..."
Vừa nói ông ta vừa giơ tay đặt lên bờ vai gầy gò của Lâm Hiểu, bàn tay mập mạp nắm lấy bờ vai nhỏ rồi chậm rãi xoa nắn.
"Người trẻ nên chú ý tới sức khỏe của mình..."
Hô hấp của Lâm Hiểu gấp gáp, cậu cảm giác bàn tay đó đang xoa bả vai mình. Cậu muốn đưa tay hất ra nhưng lồng ngực đau nhức quá, sắc mặt cậu lập tức từ tái nhợt chuyển sang đỏ bừng.
Cậu nhanh chóng tránh khỏi sự đụng chạm của gã đàn ông và né sang một bên, nhưng vừa trốn đi thì cậu lại bắt đầu cảm thấy hối hận.
Hành động quá lộ liễu.
Cậu ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt ông chủ không mấy vui vẻ, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt và khinh thường.
"Mày trốn gì vậy? Tao ăn thịt mày à?"
Lâm Hiểu mím môi, cúi đầu đứng ở nơi đó không nói gì.
Cậu không thể mất công việc này, cậu phải kiên nhẫn.
Cậu cố gắng hết sức đè nén cảm giác buồn nôn ngày càng tăng trong lồng ngực, nở một nụ cười nhợt nhạt và gượng gạo: "Ông chủ, tôi thấy không khỏe nên xin nghỉ nửa ngày được không?"
Gã đàn ông tức giận khịt mũi nhìn cậu: "Xin nghỉ phép? Được thôi, mày bị trừ một ngày lương, lương thưởng trong tháng này cũng mất hết!"
Lâm Hiểu mím môi không nói gì.
Nếu xin nghỉ nửa ngày mà bị trừ lương cả ngày, đồng thời cũng mất phần thưởng đi làm đầy đủ thì thật quá đáng.
Gã đàn ông dường như đã nhận ra sự do dự của cậu, nhếch miệng cười nói: "Trông mày giống đàn bà, tính cách cũng y chang đàn bà. Tao tốt bụng đỡ mày, mà mày nghĩ cái thứ gì thế?"
Nói xong ông ta nhìn từ trên xuống dưới người của Lâm Hiểu, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Chỉ còn Lâm Hiểu im lặng đứng đó, chịu đựng những lời sỉ nhục của người khác, sắc mặt tái nhợt và môi bị cắn đến rỉ máu.
Cuối cùng cậu vẫn không xin nghỉ vì không muốn mất tiền lương.
Cậu cố nhịn cho đến khi tan làm, mọi người thấy sắc mặt cậu rất tệ nên kêu cậu mau về nhà nghỉ ngơi.
Lâm Hiểu mệt mỏi trở về nhà, cha ruột của cậu đang nằm trên ghế sa lon uống rượu xem TV. Ông ta nhìn thấy cậu trở về nên đôi mắt nhìn lướt qua hai tay trống rỗng của cậu, chửi rủa không thương tiếc.
"Nhãi ranh, đồ ăn đâu?" Ông ta vừa mắng vừa ném chai rượu rỗng về phía Lâm Hiểu, "Mày ăn ở ngoài rồi nên không mang đồ ăn cho tao phải không? Làm phản..."
Sắc mặt Lâm Hiểu trắng bệch như một con ma vừa mới trồi lên khỏi mặt nước, cậu đứng trong nơi khuất ánh sáng mà cảm thấy thế giới trước mặt đang quay cuồng, nó đang xé nát cơ thể khiến cậu đau đớn khôn nguôi.
Cậu không nói gì, tên đàn ông chửi rủa một lúc lại phát hiện sắc mặt cậu trắng bệch. Mắng một hồi cũng không thấy cậu có phản ứng gì nên ông ta mệt mỏi xoay người đi uống rượu, không thèm nhìn Lâm Hiểu nữa.
Lâm Hiểu rửa mặt rồi tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm trên chiếc giường nhỏ mệt mỏi cuộn tròn người lại.
Khi nhắm mắt lại cả thế giới tràn ngập bóng tối đáng sợ, cậu như rơi vào một cái hố đen mà không được ai đến cứu.
Toàn thân cậu run rẩy, trong giấc ngủ không yên cậu ôm chặt mình trong vô vọng, nước mắt như lăn xuống khóe mắt.
Khóe môi cậu khẽ cử động và thì thầm.
"Ngài..."
***
Ông chủ không thường xuyên đến nhà hàng bỗng dưng chăm chỉ đến đây mỗi ngày.
Ngay cả bà chủ cũng ngạc nhiên, tưởng mặt trời đang mọc ở hướng Tây. Bà nghi ngờ gã đàn ông chết tiệt này đang định ủ mưu lén trộm tiền mua đồ cho bồ, nên càng bảo vệ chặt chẽ quầy thu ngân.
Chỉ có Lâm Hiểu im lặng nhìn hết thảy, sau đó lặng lẽ tránh né ông chủ. Cậu cố gắng hết sức để không ở một mình, dù bận rộn đến đâu cũng ở cùng mọi người trong bếp.
Đầu bếp cũng không thích ông chủ hay ăn không ngồi rồi này, cho dù ông chủ có đến cũng không có ai chú ý đến ông ta, ông ta đi đến xem mấy cái rồi giận dữ rời đi.
Điều này khiến Lâm Hiểu tạm thời yên tâm.
Nhưng cho dù có tránh được ông chủ đồi bại, thì điều khiến Lâm Hiểu trăn trở hơn là sức khỏe của cậu càng ngày càng yếu.
Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cậu thường cảm thấy buồn nôn khi ngửi thấy mùi khói bếp, đôi lúc cậu cũng đã cố gắng kiềm nén nhưng vẫn không nhịn nổi phải chạy ra ngoài hít thở không khí. Sau nhiều lần như thế thì mọi người đều biết sức khỏe của Lâm Hiểu không tốt, đầu bếp cũng khuyên cậu không nên ép mình làm việc và hãy nghỉ ngơi khi cảm thấy không khỏe.
Nhưng Lâm Hiểu lại không muốn mọi người biết mình bị bệnh, cũng không muốn xin nghỉ phép. Sau khi cảm ơn đầu bếp, cậu vẫn đi làm như bình thường, cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu trong thời gian dài nhất có thể.
Bà chủ sẽ cho cậu nghỉ ba ngày mỗi tháng, cậu dự định đợi đến ngày nghỉ sẽ đi khám bác sĩ.
Nhưng chưa kịp đến khám bác sĩ thì cậu đã ngất xỉu.
Lúc đó cậu cúi xuống rửa bát, vừa đứng lên lập tức cảm thấy choáng váng, thậm chí còn đánh rơi mấy cái bát trên tay.
Trong khi thế giới đang quay cuồng, cậu vẫn cảm thấy đau lòng vì những chiếc bát vỡ đó.
Cậu sẽ phải đền tiền...