Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Tung tích đã bại lộ nên bọn họ không thể tiếp tục ở lại đây. Ngày hôm sau, trước khi Lâm Hiểu tỉnh dậy, Tống Diêm đã dậy thu dọn đồ đạc trước.
Cậu dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, lúc xuống giường nhìn thấy người đàn ông đang xếp đồ của mình, cây súng lạnh lẽo lướt qua tầm mắt cậu.
Cơn buồn ngủ đột nhiên biến mất, cậu thận trọng gọi.
"Ngài ơi..."
Tống Diêm liếc nhìn cậu một cái, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường ngày, "Thu dọn đồ đạc đi, chúng ta phải đi ngay."
Lâm Hiểu ngơ ngác nhìn hắn, phải một lúc lâu cậu mới phản ứng lại, đôi mắt chậm rãi mở to: "Rời khỏi đây?"
"Ừ."
Người đàn ông chỉ nói một câu trong khi nhanh chóng thu dọn dồ, sau khi dọn xong hắn tiện tay lấy một bộ quần áo của mình cho Lâm Hiểu.
"Đứng dậy dọn đồ của cậu đi."
Dẫu Lâm Hiểu vẫn còn chút choáng váng nhưng điều đó không ảnh hưởng đến bản năng phục tùng của cậu, cậu cầm lấy chiếc áo sơ mi người đàn ông đưa rồi lúng túng mặc vào.
Hai chân của cậu còn hơn đau nhức, nên mấy lần loạng choạng suýt ngã khi đứng dậy.
Cậu mặc vào chiếc áo sơ mi rộng thùng thình giống như một đứa trẻ trộm quần áo người lớn, ống tay áo rộng che kín cả bàn tay nên phải xắn lên mấy lần. Dưới áo là một đôi chân thẳng tắp thon dài, khi bước đi cậu vẫn có thể nhìn thấy nơi riêng tư nằm giữa hai chân.
Ngây thơ và non nớt, nhưng trong nét thuần khiết cũng đã toát ra sự quyết rũ.
Ánh mắt Tống Diêm nặng trĩu khi nhìn cậu, hồi lâu mới quay đi.
"Mặc quần vào."
Lâm Hiểu ngoan ngoãn đáp lại, sau đó để chân trần chạy về phòng.
Đồ đạc cậu cần dọn cũng không có quá nhiều, ngoại trừ tiền mặt giấu dưới gầm giường thì trong phòng chỉ có súng của người đàn ông và vài món đồ lặt vặt.
Từ trước đến nay Tống Diêm không có thói quen sống cố định một chỗ, hắn có rất nhiều nơi ở nhưng hắn không bao giờ cất những đồ vật quan trọng ở mấy chỗ đấy. Hắn có một nơi ở rất kín đáo, đó cũng chính là nơi ẩn náu cuối cùng của hắn.
Nhưng Lâm Hiểu thì khác.
Lần đầu tiên cậu có một căn phòng riêng, có những món đồ thuộc sở hữu của mình nên cậu vô cùng trân trọng và muốn mang đi hết.
Cậu gói ghém rất nhiều thứ rồi bước ra ngoài.
Tống Diêm chỉ liếc nhìn một cái, nói: "Tôi cho cậu ba phút vứt đi những thứ không cần thiết."
Lâm Hiểu đứng ngây ra giống như học sinh tiểu học bị mắng, thấp giọng phản bác: "Không có đồ cần vứt..."
Tống Diêm không thèm cho cậu cơ hội giải thích, trực tiếp ném túi đựng quần áo vào thùng rác, bao gồm cả những thứ kỳ quái như thìa, sách nấu ăn, sách chép chữ và cả cây bút chì...
Vứt tất cả vào thùng rác.Lâm Hiểu thấp thỏm đi quanh hắn: "Thưa ngài... Những thứ này tôi muốn mang theo, ngài đừng vứt đi..."
Tống Diêm túm cổ áo cậu rồi ném cậu lên ghế sô pha, cúi đầu nhìn cậu và lạnh lùng nói: "Đây không phải đi dã ngoại."
Có những mối nguy hiểm tiềm ẩn ở khắp mọi nơi, bọn họ có nguy cơ bị bắt bất cứ lúc nào.
Dù đã rất cẩn thận nhưng vẫn bị phát hiện, đó không phải một dấu hiệu tốt.
Nếu chỉ có một mình, có lẽ hắn sẽ rời khỏi đây ngay khi nhận ra mình đang bị theo dõi, chứ không phải cho Lâm Hiểu thời gian để thu dọn đồ đạc sau một đêm nghỉ ngơi.
Vì Lâm Hiểu mà nhiều kế hoạch của hắn đã thay đổi.
Cậu nhìn vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của người đàn ông mà cũng không dám nói gì, vì thế dưới ánh nhìn của Tống Diêm cậu bỏ lại những thứ nên bỏ.
"Thưa ngài, chúng ta có quay lại đây nữa không?"
Tống Diêm suy nghĩ rồi đáp: "Không chắc nữa."
Điều hắn không nói với Lâm Hiểu là nếu nơi này hoàn toàn bị lộ thì sau này hắn sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, nhưng hắn đã không nói ra.
Nhìn thấy ánh mắt quyến luyến của Lâm Hiểu, hắn khẽ mím đôi môi mỏng rồi lạnh lùng đảo mắt.
Đồ đạc bị bỏ lại khiến Lâm Hiểu ủ rũ cả ngày, Tống Diêm lái một chiếc xe khác đến, cốp xe và ghế sau rộng rãi có thể nhét hết đồ của họ.
Khi Lâm Hiểu ngồi trên ghế lái phụ, cậu chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ và không nói gì.
Lúc này đèn của toàn thành phố bắt đầu bật sáng, nhân viên và học sinh sau giờ tan học đổ xô đi ra những con phố vốn đã đông đúc, khiến dòng xe cộ cũng bị chậm lại.
Trong khi chờ đèn giao thông, một mùi hương ngọt ngào bay vào trong xe qua khe cửa sổ.
Lâm Hiểu ngơ ngác khụt khịt mũi rồi nhìn quanh tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy một tiệm bánh ngọt ở góc đường, bởi vì mùi ngọt ngào này mà thu hút không ít người đến xếp hàng mua.
Một cô gái đi ngang qua ôm một túi bánh, hào hứng nói với người bạn bên cạnh: "Chỗ này là cửa hàng nổi tiếng trên mạng á, bánh rất ngon nên lúc nào cũng có nhiều người…"
Ánh mắt Lâm Hiểu dõi theo bọn họ, khi xe cộ tiếp tục di chuyển thì cửa hàng đông đúc cũng biến khỏi tầm mắt.
Họ đi dọc theo một con phố thương mại sầm uất, các cửa hàng trên phố sang trọng và hoành tráng đến mức nhìn một cái cũng đủ khiến người ta hoa mắt.
Lâm Hiểu cũng nhìn thấy một số nhà hàng đông đúc, không khí vui vẻ náo nhiệt ấy khiến cậu cảm thấy thích thú. Cậu đặt ngón tay lên thành cửa sổ xe háo hức quan sát, cái đầu nhỏ không ngừng xoay qua xoay lại, người đàn ông liếc nhìn cậu một cái rồi lông mày hơi nhướng lên.
"Muốn ăn không?"
Lâm Hiểu không quay đầu lại có chút xấu hổ, nhẹ nhàng hừ một tiếng, "...Muốn."
"Về khách sạn trước."
Người đàn ông trả lời và sau đó không nói gì nữa, chiếc xe tiếp tục chạy với tốc độ nhanh nhất suốt chặng đường.
Để đề phòng nên Tống Diêm không trực tiếp lái xe đến nơi ở mới, mà chọn ở lại khách sạn một lát.
Căn phòng ở tầng trên cùng không quá sang trọng nhưng sạch sẽ và đủ sáng, toàn bộ cửa sổ kính trong suốt có thể nhìn thấy quang cảnh ban đêm của toàn thành phố.
Lâm Hiểu bước vào kiểm tra giống như một con mèo con đang thăm dò hang ổ, cậu tò mò khám phá toàn bộ căn phòng và giật mình khi thấy trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường lớn đủ cho bốn năm người.
Một giường?
Ở đây chỉ có một phòng ngủ, nếu không muốn ngủ trên sofa thì phải ngủ với hắn.
Lâm Hiểu ngượng ngùng và lo lắng xoa tay.
Phải ngủ với hắn sao?
Dù hai người đã làm rất nhiều chuyện thân mật, nhưng những lần ngủ chung giường đến rạng sáng lại rất hiếm. Hắn không thích cậu ngủ qua đêm trong phòng hắn, nên mỗi khi xong việc dù muộn thế nào cậu cũng về phòng ngủ.
Lâm Hiểu đã rất ngạc nhiên khi được hắn bế về vào phòng ngày hôm đó. Vốn dĩ cậu còn tưởng mình sẽ không ngủ được vì lo lắng nhưng cậu lại ngủ rất ngon, ngay cả trong giấc mơ cũng hiếm khi được bình yên.
Trong lúc Lâm Hiểu đang bận rộn sắp xếp đồ đạc vào đúng chỗ, thì Tống Diêm đi kiểm tra toàn bộ căn phòng. Sau khi đảm bảo không tìm thấy thiết bị khả nghi nào trong các góc khuất, hắn bước đến bên cửa sổ và từ từ châm một điếu thuốc lá.
Ánh đèn thành phố về đêm sáng rực, xe cộ phía xa soi sáng con đường giống như những ngôi sao trong dải ngân hà, phát ra ánh sáng lấp lánh trong bóng tối.
Cửa sổ trong suốt soi rõ bóng dáng uể oải của người phía sau, Tống Diêm đứng yên vài giây sau đó quay lại nhìn cậu.
"Đói bụng không?"
Lâm Hiểu mong ngóng nhìn hắn rồi khẽ gật đầu.
Dường như những cuộc cãi vã, khóc lóc, sợ hãi tối qua đều chỉ là một cơn ác mộng. Hôm nay cậu vẫn là con thú nhỏ thận trọng, ngu dốt chỉ toàn tâm toàn ý lấy lòng hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn không còn vẻ phản nghịch của ngày hôm qua.
Tống Diêm cụp mắt xuống hút thêm một hơi thuốc, giọng nói trầm trầm của người đàn ông vang lên trong làn khói.
"Cậu ở lại đây đi, tôi đi mua."
Đôi mắt đen sáng ngời hiện lên vẻ thất vọng, cậu cúi đầu rồi nhỏ giọng đáp lại.
Mãi đến khi người đàn ông chuẩn bị đi ra ngoài, cậu mới lấy hết can đảm để nắm lấy cổ tay hắn.
Tống Diêm vừa bước ra được một bước thì dừng lại, nheo mắt nhìn bàn tay đang nắm tay mình. Hắn vốn chỉ cần dùng một chút sức là có thể dễ dàng hất tay cậu ra, nhưng nó lại trở thành xiềng xích ngăn cản hắn bước thêm một bước.
Hắn lặng lẽ nhìn Lâm Hiểu, chờ đợi cậu.
"Thưa ngài..." Cậu lắp bắp, bàn tay đang nắm tay hắn cũng ướt đẫm mồ hôi, "Tôi, tôi không muốn ở đây một mình."
"Tôi sợ ở một mình... Ngài đưa tôi đi cùng, tôi sẽ ngoan ngoãn và không chạy lung tung... Tôi không muốn ở đây một mình đâu."
Tống Diêm nhìn vẻ mặt bất an của Lâm Hiểu, từ góc độ này cậu chỉ có thể nhìn thấy quai hàm sắc sảo của người đàn ông, hồi lâu sau hắn mới chịu nói: "Đi thôi."
Nói xong, hắn rút tay ra khỏi bàn tay của Lâm Hiểu và bước đi.
Lâm Hiểu sửng sốt, cậu còn đang do dự không biết ý nghĩa câu nói của người đàn ông thì chợt nhìn thấy hắn đứng lại rồi nghiêng người liếc nhìn cậu một cái.
Lâm Hiểu ngơ ngác nhưng giây tiếp theo cậu cảm thấy vui sướng tràn trề, cậu vội vàng mặc áo khoác rồi hào hứng đi theo hắn.
Trong khu phố sầm uất, ngay cả người đi đường cũng ăn mặc rất chỉnh tề. Lâm Hiểu vừa đi theo người đàn ông vừa nhìn ngắm xung quanh, nhưng cậu luôn đi cách hắn nửa bước chứ chưa bao giờ bỏ quá xa.
Tống Diêm vốn không có thói quen ăn uống ở những nhà hàng đông đúc, khi đi ngang qua một quán lẩu dù Lâm Hiểu có nài nỉ thế nào đi nữa thì hắn vẫn lạnh lùng bỏ đi, cuối cùng hắn chọn một nhà hàng Tây yên tĩnh ít người.
Tiếng nhạc piano du dương cùng với bầu không khí yên bình, Lâm Hiểu gượng gạo nhìn chằm chằm vào bàn ăn, khi người phục vụ mỉm cười mở khăn ăn ra cho cậu thì cậu mới đỏ mặt khẽ nói cảm ơn.
Mọi thứ trước mắt cứ như một giấc mơ, miếng bít tết được cẩn thận cắt thành từng miếng trên đĩa chờ được thưởng thức, còn có những món tráng miệng cầu kỳ đến mức chỉ cần cắn một miếng là đã có thể thưởng thức vị ngọt say đắm lòng người.
Sau đó, cậu uống một hớp nhỏ rượu vang đỏ, vị đắng và vị ngọt dần tan biến trong miệng khiến cậu cảm thấy say chếnh choáng.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hiểu uống rượu vang đỏ, khi uống một ngụm rượu vang đỏ đôi môi hồng hào hơi hé mở và đôi mắt mở to lóe lên một tia sáng.
Tống Diêm im lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cậu ngồi đó mỉm cười không ngớt sau đó đặt ly rượu trong tay xuống.
Đôi mắt người đối diện ngấn nước, đôi má ửng hồng vì say trông ngon miệng như một trái đào tươi. Ngón tay của người đàn ông lướt qua ánh nến, đầu ngón tay mát lạnh nhéo chiếc cằm nhỏ rồi nhẹ nhàng nâng lên.
"Cậu vui lắm à?"
Lâm Hiểu nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, một lúc sau mới nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Vâng, rất vui ạ."
Ngay cả trong giấc mơ cậu cũng chưa bao giờ dám mơ được đến một nơi cao quý và lộng lẫy như vậy, nói đúng hơn thì cuộc sống nghèo khổ đã hạn chế trí tưởng tượng của cậu. Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một cuộc sống cao sang như vậy, nên ngay cả trong giấc mơ cậu cũng không dám ảo tưởng.
Sợ tỉnh dậy sẽ chỉ thấy thất vọng.
Nhưng bây giờ cậu đã có được những trải nghiệm tuyệt vời, cảm giác lâng lâng có hơi không chân thực.
Cậu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, dưới ánh nến đôi mắt xanh lam cũng toát ra một cảm giác ấm áp.
Trời không còn lạnh mà rất ấm áp.
Lâm Hiểu ngơ ngác nhìn, vẻ mặt bỗng hiện lên một nét buồn bã, không biết tại sao nhưng rất nhanh nỗi buồn khổ đã nhanh chóng lấn át mọi suy nghĩ của cậu.
"Thưa ngài, lần sau đừng bỏ tôi một mình nữa nhé?"
Vẻ mặt Tống Diêm vẫn không hề thay đổi, hắn nhìn đôi môi đỏ mọng mấp máy nên không kiềm lòng được đưa tay vuốt ve, giọng nói trở nên hơi khàn khàn: "Lý do."
Lâm Hiểu cụp mắt xuống, giọng nói đột nhiên trầm xuống.
"Bởi vì... nếu ngay cả ngài cũng không cần tôi thì tôi sẽ chẳng còn nơi nào để về."
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.