Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Thực ra bọn họ đã tìm thấy Hàn Diệc từ lâu.
Ngày hôm đó chiếc xe đen lặng lẽ đậu ở đầu ngõ, bọn họ xuyên qua cửa sổ xe nhìn bóng dáng bận rộn của cậu trong cửa hàng trái cây.
Sự tức giận và căng thẳng bị kìm nén trước khi đến đây, thôi thúc xé bỏ tất cả lớp ngụy trang và trói lại cậu đã biến mất một cách khó hiểu ngay lập tức.
An tâm, bình tĩnh.
Thậm chí nhẹ nhõm.
Tìm thấy cậu rồi.
Khách nườm nượp ra vào, cậu khéo léo tìm tiền lẻ để đổi cho khách trong khi trên môi nở nụ cười vui vẻ đã lâu không thấy.
Đã bao lâu rồi họ không thấy người đó cười.
Rụt rè và có chút ngượng ngùng, khi cậu cười lộ ra đôi lúm đồng tiền hình quả lê trông vừa ngọt ngào vừa mềm mại.
Lần đầu tiên gặp nhau cũng là khuôn mặt tươi cười dịu dàng đó, nhưng sau đó dường như cậu luôn bật khóc.
Khóc một cách hèn mọn, buồn bã, giận dữ và bất lực.
Đôi mắt đẹp ấy dường như luôn rưng rưng, nóng rực đến mức khiến trái tim người ta run lên trong giấc mơ.
Lời nói của Tịch Ảnh giống như một con dao cắt đi khuôn mặt giả vờ bình thản của họ, để lộ ra sự hèn hạ và hung ác ẩn giấu bên dưới.
'Nó tự nguyện đi đấy.'
"Ha ha, nó cũng không thèm quay đầu lại, đi rất dứt khoát..."
Mỗi câu nói đều khiêu khích, nhưng tất cả đều là sự thật.
Bọn họ có thể tưởng tượng được dáng vẻ của Hàn Diệc khi rời đi, kiên quyết vững vàng, sẽ hốt hoảng nhưng sẽ không dừng lại.
Hóa ra ý nghĩ rời đi từ đầu đến cuối chưa bao giờ biến mất trong lòng cậu, nhưng cậu sẽ âm thầm giấu giếm cho đến một ngày con đường ấy hiện ra trước mắt, cuối cùng cậu cũng có thể thoát khỏi bọn họ để sống một cuộc sống mà mình muốn.
Tìm kiếm không ngùng khiến bọn họ tiêu tốn quá nhiều năng lượng.
Họ bồn chồn, bối rối, lo lắng giống như dã thú mất đi người yêu, thở hổn hển quay cuồng và muốn xé xác tất cả những ai đứng trước mặt.
Biết được tung tích của Hàn Diệc và tận mắt nhìn thấy cậu bình an vô sự, họ như trút bỏ được cơn tức giận tích tụ trong lòng, giây tiếp theo đã bị cơn kiệt sức đánh gục.
Nhất là khi Trần Minh có vết thương trên vai cứ mãi không lành còn phải bôn ba nhiều nơi, sau khi tìm được Hàn Diệc, hắn hừ lạnh một tiếng rồi nhắm mắt lại ngất xỉu.
Hắn bị sốt cao vì vết thương nhiễm trùng.
Khi Trần Túc đè hắn lên giường điều trị, hắn nheo mắt cười lạnh lùng và hung dữ, ném miếng gạc dính máu xuống đất.
"Em sẽ không ở đây chờ, một phút một giây cũng không được.""Em phải đi hỏi, vì sao có cơ hội em ấy liền chạy trốn? Chẳng lẽ trước kia cũng chỉ đang giả bộ ngoan ngoãn thôi sao!"
Nơi Hàn Diệc ở là một khu phức hợp cũ kỹ, họ đã tốn rất nhiều công sức để âm thầm dọn sạch những người xấu trong tòa nhà sau đó mua căn nhà bên cạnh cậu và sống ở đó.
Nhà cách âm không tốt nên mỗi ngày Hàn Diệc đi làm về đều có thể nghe thấy tiếng cậu vào nhà thay giày, rửa tay và dỗ con.
Cách nhau một bức tường, nhưng không thể gặp nhau.
Họ đang đợi.
Chờ thời cơ thích hợp xuất hiện trước mặt Hàn Diệc, thay vì làm kẻ theo dõi và giam cầm cậu.
Trần Minh ốm đã mấy ngày, sắc mặt tái nhợt không chút máu. Dưới mắt có một quầng thâm xanh đen giống như bá tước hút máu trong lâu đài thời trung cổ, mỗi đêm đều mở ra đôi mắt đen láy cố gắng nhìn lén người nọ ở vách tường bên kia.
Hắn bắt đầu ho khi trời mưa.
Giọng nói nghèn nghẹn dường như sợ làm phiền người bên cạnh, hắn thà chịu đựng để cố gắng hết sức để không phát ra tiếng.
Hắn điên cuồng và tự hành hạ bản thân, liệu Hàn Diệc có thể nghe thấy giọng nói của hắn không? Quen nhau lâu như vậy, cậu có quen thuộc với mình không?
Câu trả lời là không.
Rất nhiều lần hắn không kìm được muốn đạp tung cửa phòng bên cạnh rồi ôm cậu vào lòng, mặc cho cậu khóc lóc giãy giụa cũng sẽ không chịu buông ra.
Nhưng hắn đã không làm thế.
Hắn dường như đã dùng hết sự kiên nhẫn cả đời ở nơi đây, xung quanh toàn là hơi thở của người nọ nhưng lại không có được cậu, điều này khiến hắn vô cùng cáu kỉnh.
Hắn nhìn Hàn Diệc mỉm cười chào mọi người ra vào cửa hàng, hắn muốn cậu cũng cười với chính mình như thế. Chỉ cần cậu cười, cậu sẵn sàng mua cho cậu tất cả bánh dâu ngon trên đời.
Hắn giống như biến thành một kẻ nhút nhát, rõ ràng đã ở ngay trước mặt nhưng lần đầu tiên không có ý định lại gần.
Trần Túc cũng giống như hắn.
Người đàn ông sống nội tâm càng trở nên im lặng, thậm chí y hiếm khi nói một lời.
Y thường đứng bên cửa sổ rất lâu.
Y giấu một chiếc chìa khóa trong túi, đó là chìa khóa phòng của Hàn Diệc.
Chỉ cần y muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào phòng bên cạnh rồi ôm người đó vào lòng.
Nhưng cánh cửa kia giống như một chiếc hộp Pandora, vừa mê hoặc vừa khiến y sợ hãi, sợ rằng trong mắt Hàn Diệc sẽ lộ ra vẻ hoảng sợ mà y không muốn nhìn thấy.
Cánh cửa đó không chỉ ngăn cách Hàn Diệc mà còn ngăn cách cả dục vọng và bóng tối chôn chặt trong lòng y.
Y không thể đảm bảo liệu mình có còn tỉnh táo khi mở cánh cửa đó hay không. Đừng làm tổn thương cậu, đừng kiểm soát cậu.
Y không dám.
"Em ấy thật sự không thích chúng ta."
Trần Minh ngậm một điếu thuốc, rút mẩu thuốc lá vụn cho vào miệng nhai, cảm nhận được vị đắng giữa môi và răng khiến hắn nheo mắt lại.
"Đừng có suy nghĩ nhiều thì đỡ biết mấy."
Nếu không cần phải suy nghĩ bất cứ điều gì, hắn có thể bá đạo và tàn nhẫn mang Hàn Diệc đi, nhốt cậu trong căn biệt thự xa hoa đó một lần nữa và nâng niu cậu trong lòng bàn tay.
Tuy nhiên, hắn đã quá mệt mỏi với cảnh mèo đuổi chuột và hơn hết hắn hy vọng con chuột sẽ không lẩn trốn mình nữa, hắn muốn họ hòa thuận sống chung với nhau thay vì mỗi lần gặp nhau đều phải dằn vặt.
Họ nhìn thấy sự bất lực và khó khăn của Hàn Diệc, mỗi khi cậu bị đánh thức bởi tiếng khóc của con vào lúc nửa đêm, tiếng thở dài u sầu của cậu khiến cả đêm họ không thể ngủ được.
Đây là một cuộc tra tấn giữa ba người.
Nhiều lần Trần Minh muốn bất chấp tất cả đưa người đi, nhưng lần nào cũng bị Trần Túc cũng ngăn lại.
Y lạnh lùng nói: "Nếu chúng ta mang em ấy đi thì sao? Trái tim em ấy sẽ không bao giờ hướng về chúng ta."
"Nếu em ấy muốn sống một mình mà không có chúng ta, đây là những khó khăn mà em ấy sẽ phải đối mặt." Giọng điệu của y có phần tàn nhẫn, đôi mắt tối sầm lại, "Tất cả những điều này là con đường em ấy đã chọn, không phải sao?"
Trần Minh hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn hắn, "Đệch! Anh đang đẩy em ấy ra xa đấy!"
Trên tay hắn là một đĩa dâu tây tươi rói mà cấp dưới mới mua từ cửa hàng trái cây, mọng nước và ngọt ngào như người đó.
"Cả đời này em chưa bao giờ học được cách ngồi im chờ đợi. Thứ em muốn có thể không thuộc về em, nhưng em tuyệt đối sẽ không cho phép mình trơ mắt nhìn em ấy chạy trốn!"
"Anh định đợi đến khi nào? Chờ em ấy làm quen với cuộc sống hiện tại sao? Trần Túc, anh đang cho em ấy thời gian trưởng thành và chạy trốn."
Trần Túc lắc đầu.
Khi không cần thiết, sự xuất hiện của bọn họ sẽ là sai lầm.
Sai lầm tất yếu sẽ dẫn đến sai hướng. Đây không phải là kết quả y muốn.
Y hy vọng người đó sẽ chủ động nói, chỉ cần cậu nói, thì họ sẽ xuất hiện.
Y nhớ về một sự thật mà mình đã nói với Hàn Diệc từ rất lâu trước đây - miễn em muốn là được.
Y không muốn ép buộc Hàn Diệc nữa, y hy vọng cậu có thể tự mình chủ động.
Bọn họ đang dằn vặt lẫn nhau, ngay khi y nghĩ rằng mình sẽ thua trận và đánh mất cậu. Con chim mỹ lệ lang thang trong một thời gian dài cuối cùng đã biết mệt mỏi và mở rộng vòng tay với họ.
Mọi loại tính toán biến mất, sương mù tiêu tan, ngụy trang mạnh mẽ tàn nhẫn đến đâu cũng bị phá vỡ. Bọn họ dang rộng vòng tay, chứng minh cho chú chim thấy họ thực sự có thể che chở cho cậu cả đời, để cậu không phải chịu đựng gió mưa.
Bọn họ trao đi không chút e dè, mở rộng trái tim mềm yếu nhất của mình chỉ mong cậu ngoan ngoãn rúc vào trong. Bọn họ chấp nhận mọi cảm giác áy náy, mông lung và hoang mang của cậu.
***
Sự mệt mỏi ập đến như thủy triều, Hàn Diệc gần như buông bỏ mọi phòng thủ ngay khi Trần Túc xuất hiện.
Giống như một đứa trẻ bị tủi thân cuối cùng cũng tìm được người thân quen thuộc, cậu nắm chặt lấy tay áo của Trần Túc rồi ngất đi.
Đội y tế tư nhân của nhà họ Trần được cử đến trong đêm, một đội gần hai mươi người tiến lên phía trước để kiểm tra cho cậu chủ nhỏ một cách bình tĩnh và bài bản, sau đó dùng chăn bọc lại rồi để cho một y tá lớn tuổi ôm vào trong ngực dỗ dành.
Trần Túc ôm lấy Hàn Diệc đã ngất đi, nhìn đôi lông mày còn đang cau lại và khóe mắt đỏ hoe của cậu, nhẹ nhàng bế cậu lên.
"Đi nào."
Bên ngoài bệnh viện có mấy chiếc xe màu đen đang đậu, người qua đường tò mò đưa mắt nhìn dòng người. Nhưng Trần Túc cũng không quan tâm chỉ ôm người vào trong lòng, cẩn thận đưa cậu vào trong xe.
Trong xe, một người khác đón lấy người đang say ngủ ôm vào lòng, nhẹ nhàng đắp cho cậu chiếc chăn mỏng như sợ cậu lạnh.
Trần Túc quay đầu liếc mắt nhìn phía sau bệnh viện, bị người trong xe thúc giục mới quay người lên xe.
Đoàn người lặng lẽ rời đi như lúc đến.
Chăn nuôi là một quá trình thuần hóa lẫn nhau, trong khi thuần hóa chúng gắn bó với nhau, nhìn có vẻ như nắm quyền kiểm soát nhưng thực ra cũng đã bị ảnh hưởng.
Hai con rồng khổng lồ cuối cùng cũng đã tìm thấy kho báu của riêng mình, canh giữ một cách cẩn thận như sợ bị người khác thèm muốn.
Bọn họ dùng tiền tài, dùng sức mạnh, dùng quyền thế dụ dỗ bảo vật trong lòng ngực. Hy vọng cậu lợi dụng mình, cũng hy vọng cậu không rời xa mình.
Bọn họ nguyện trao máu thịt của mình cho người nọ, chỉ hy vọng trong mắt cậu không có người khác, hy vọng cậu không muốn rời đi.
Người trong lòng lo lắng xoay người, Trần Minh căng thẳng hôn lên trán cậu, vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu với đôi mắt đen đỏ ngầu.
Hắn cười thành tiếng, có vẻ trào phúng và bi thương.
"Anh, em rất muốn trói em ấy lại để em ấy không thể rời đi."
Trần Túc nắm lấy đầu ngón tay nhỏ bé của cậu, nhìn những vết thương nhỏ trên đầu ngón tay hồng hào của cậu.
"Trói buộc được thân xác nhưng không thể giữ được trái tim, cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Y nhìn khuôn mặt giống hệt mình trước mặt, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt hắm.
"Em ấy có tay có chân, vĩnh viễn sẽ rời đi." Trần Túc nhỏ giọng nói, "Nếu em ấy muốn đi, chúng ta vì sao không đi cùng?"
Trần Minh đột nhiên sững sờ nhìn anh trai mình.
Nhưng Trần Túc không nhìn hắn nữa, vuốt ve những đầu ngón tay lạnh giá của Hàn Diệc và gọi đi gọi lại tên của cậu.
Nếu định mệnh đã sắp đặt đây là một cuộc rượt đuổi, thì Hàn Diệc sẽ tiến về phía trước mà không cần quay đầu lại.
Bởi vì bọn họ sẽ luôn đi theo cậu, bảo vệ cậu, là chỗ dựa của cậu, đồng hành cùng nhau và dựa dẫm vào nhau.
Sẽ không bao giờ rời xa nhau.
(Hoàn thành quyển 1)
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.