Chiếm Giữ Có Thời Hạn

chương 8: chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Dii

Beta: Chanh

________________________________________________

Nghe Cố Trầm Bạch nói như vậy, Đồ Ngôn có cảm giác tim mình bị đâm một cái, ê ẩm đau nhói, qua vài giây sau lại càng đau hơn, một vết thương không chảy máu.

Chân cậu khựng lại, đứng ở khúc quanh cầu thang chầm chậm cài lại cúc áo, sau đó hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa rời đi.

Cảm giác có dị vật trong cơ thể vẫn chưa tan, tứ chi của cậu mỏi rã rời, cậu gục lên vô lăng xe lẳng lặng ngẩn người trong một chốc, mấy lần muốn lái xe rời đi, sau lại thu tay.

Cậu cứ vô cớ nghĩ tới Cố Trầm Bạch, nghĩ tới dáng vẻ lúc ngủ của anh, trong lòng chợt cảm thấy khó chịu, thế là cậu mở nhạc trong xe lên.

Mấy bài hát này toàn là những bài top trending mà trợ lý tải về USB cho cậu, Đồ Ngôn ấn mấy cái, ấn vào mở một bài ballad nhẹ nhàng.

Nhưng chưa kịp nghe hết một bài đã có người gọi đến.

Đồ Ngôn tưởng quản lý gọi tới, đang chuẩn bị ấn nghe thì nhìn thấy tên người gọi.

Ngón tay di trên màn hình lập tức ngừng lại, cậu tắt nhạc trong xe, sau đó hạ cửa sổ xuống, để gió lạnh ùa vào cho tỉnh táo rồi mới ấn nghe.

“Tiểu Ngôn, đang bận à? Sao con bắt máy lâu thế?”

Đồ Ngôn ngẩn ra.

Lần cuối cùng cậu nghe được giọng của Tề Lan là khi nào? Hình như là tối hôm đăng ký kết hôn vào nửa năm trước, Tề Lan gọi điện thoại đến, nói với cậu rằng: “Xin lỗi Tiểu Ngôn, bên mẹ hơi bận nên không về nước được, nhưng mẹ vẫn chúc con tân hôn vui vẻ.”

“Hơi bận” của bà cần tới nửa năm để xử lý.

Đồ Ngôn dừng một chốc, tùy ý đáp: “Vừa nãy không nghe thấy, có gì không mẹ?”

Chắc Tề Lan đang đứng trong góc của một buổi họp mặt chị em để gọi điện thoại, thế nên âm thanh xung quanh là tiếng hoà tấu giữa dương cầm và vĩ cầm cùng với âm thanh lách cách của chén ly cụng vào nhau.

Tề Lan đổi sang một góc yên tĩnh, nói với Đồ Ngôn ở đầu dây bên kia: “Mẹ nghe Đồ Phi Hoành nói, con với cậu hai nhà họ Cố ly hôn?”

“Ừm.”

Tề Lan khẽ cười: “Sao thế?”

Đồ Ngôn cáu kỉnh đáp: “Không tại sao hết.”

“Được rồi, mẹ không hỏi nhiều nữa, đây là quyết định của con, mẹ ủng hộ hết thảy lựa chọn của con.

Nhưng mà Đồ Phi Hoành sắp tức chết tới nơi rồi, ông ta bảo gọi cho con thì con không bắt máy, hiện giờ nhà họ Cố muốn hủy hợp tác với ông ta, nửa năm khổ cực lại bị phá hủy trong vòng một ngày.” Tề Lan như đang kể chuyện cười vậy, chẳng có chút tình cảm nào, bà nói tiếp: “Ông ta có bị gì thì mẹ cũng chẳng quan tâm, mẹ chỉ muốn hỏi thăm tình hình của con hiện giờ.”

“Vẫn ổn mà.” Đồ Ngôn hờ hững nhìn kính chiếu hậu, đầu ngón tay vô thức gẩy gẩy lớp vỏ da của vô lăng: “Ly hôn thì có vấn đề gì đâu, chẳng phải ba với mẹ ly hôn nhiều năm nhưng vẫn sống tốt đấy sao?”

Tề Lan ngừng cười, nghiêm túc hỏi: “Thế nên con muốn dùng chuyện ly hôn để trả thù ba mẹ? Muốn khiến ba mẹ áy náy?”

“Con không có ý đó.”

“Tiểu Ngôn, mẹ đã nói với con từ lâu rồi, nếu đổ vỡ tình cảm của ba mẹ làm con sợ hãi với hôn nhân, vậy mẹ rất xin lỗi, nhưng đây là chuyện không thể cứu vãn được, mẹ sẽ không vì con mà nối lại tình xưa với Đồ Phi Hoành, không bao giờ.”

Tề Lan che điện thoại hỏi thăm gì đó với người bên cạnh, sau đó tiếp lời: “Con lớn như thế rồi sao còn không rõ chứ, tình yêu và tình thân cũng chỉ tô vẽ thêm cho sinh hoạt thôi, không phải là toàn bộ cuộc sống——”

Đồ Ngôn muốn ngăn lại mấy lời sáo rỗng của Tề Lan, cậu nói: “Mẹ nghĩ nhiều rồi, chuyện con ly hôn không liên quan tới ba mẹ.”

“Được rồi, mẹ lo lắng cho tâm trạng của con thôi, nếu rảnh rỗi con có thể tìm thêm bạn để chơi, đi ra ngoài du lịch, hoặc là đến chỗ mẹ chơi.”

Đồ Ngôn vừa định nói chuyện thì nghe thấy phía Tề Lan có tiếng ầm ĩ, Tề Lan che micro nói: “Tiểu Ngôn, chỗ mẹ có chút chuyện phải xử lý, mẹ cúp trước nhé.”

Lại là “có chút chuyện”.

Đồ Ngôn mờ mịt cầm điện thoại, một lúc sau mới tìm thấy nút tắt, ấn tắt màn hình.

Hôm nay là ngày tròn một tháng cậu ly hôn.

Ngày cậu và chồng cũ lên giường với nhau.

Ngày mẹ cậu chợt nhớ tới cậu rồi chúc một câu muộn màng “ly hôn vui vẻ”.

Hết thảy mọi thứ đều nực cười.

Có đôi khi Đồ Ngôn thật sự rất hâm mộ Cố Trầm Bạch, bởi vì anh có được người nhà yêu thương anh nhất thế giới này.

Ký ức khiến Đồ Ngôn khó quên nhất chính là sinh nhật lần ấy của Cố Trầm Bạch, đầu tháng Bảy khoác lên mình tiết trời dễ chịu.

Khi ấy cậu và Cố Trầm Bạch đã kết hôn được hơn một tháng, trạng thái giữa hai người vẫn là nửa lạ nửa quen, đương nhiên, “nửa lạ” là do Đồ Ngôn né tránh, còn Cố trầm Bạch vẫn đối xử tốt với cậu mà chẳng cần hồi đáp.

Ăn xong bữa sáng, Cố Trầm Bạch bỏ bát đũa vào máy rửa bát, sau đó do dự một chốc, nhẹ giọng hỏi Đồ Ngôn: “Ngôn Ngôn, hôm nay là sinh nhật anh, ba mẹ có tổ chức sinh nhật ở nhà cho anh, không có người ngoài đâu, chỉ có ba mẹ và anh trai thôi, còn có ông bà ngoại, em có đồng ý tham gia không?”

Đồ Ngôn lắc đầu theo phản xạ: “Không muốn.”

Ánh mắt của Cố Trầm Bạch có hơi u ám, nhưng vẫn cười với Đồ Ngôn: “Không sao, vậy tối anh sẽ cố gắng về sớm nấu cơm tối cho em.”

Đồ Ngôn biết Cố Trầm Bạch rất thất vọng, thậm chí trong giây phút ấy, cậu muốn nói thêm mấy lời ác ý hơn để khiến Cố Trầm Bạch thất vọng hơn, nếu vậy có phải anh sẽ dần hết thích cậu không? Làm thế thì có phải hôn nhân giữa hai người họ sẽ nhanh kết thúc hơn không? Nhưng cậu không nói, trái lại còn buột miệng bảo: “Thôi được rồi, tôi sẽ tham gia.”

Cố Trầm Bạch vui quá chừng, gọi ngay cho mẹ Cố, nói bà biết món nào Đồ Ngôn thích, món nào không.

Chờ đến nhà lớn của nhà họ Cố, Đồ Ngôn mới biết người trong nhà thương Cố Trầm Bạch tới nhường nào, vì tiệc sinh nhật của anh, bọn họ đều ăn mặc rất trang trọng, ai cũng chuẩn bị quà cho anh.

Thậm chí mẹ Cố còn thương lây sang cả Đồ Ngôn mà chuẩn bị quà cho cậu, là một chiếc đồng hồ đeo tay limited.

Ông ngoại của Cố Trầm Bạch thì vừa quắc thước vừa ôn hòa, nhìn vào là biết ông rất hay cười, ông khoe với Cố Trầm Bạch rằng ông mới học được một chức năng mới của điện thoại di động, còn nói rằng mình biết luôn cả mua hàng trên mạng.

Bà ngoại của Cố Trầm Bạch vỗ vào vai ông ngoại một cái: “Ông còn không biết mắc cỡ hả, là ai mua ghế mát xa rồi ghi địa chỉ sai, gửi tới nhà Triêu Sính?”

Ông ngoại ấm ức nói: “Là tôi mua cho Triêu Sính đó chứ!”

Cố Trầm Bạch cố ý chọc ông ngoại cười: “Ông ngoại ơi, sao ông không mua cho con?”

Ông ngoại vội vàng nói: “Mua! Giờ ông mua ngay!”

Cố Trầm Bạch cười đè tay ông lại: “Đừng mà ông ngoại, ông nên ít mua lại đi thôi, coi chừng bà ngoại khóa thẻ của ông đó.”

Ông ngoại là người rất sĩ diện, thẳng lưng lên trợn mắt nói: “Bả dám à!”

Đồ Ngôn lẳng lặng đứng nhìn bên cạnh, Cố Trầm Bạch liền để ý tới cậu, chống gậy chống ngồi vào cạnh cậu, cúi đầu hỏi: “Ngôn Ngôn, có đói không em? Ăn bánh ngọt hay gì đó nhé?”

Đồ Ngôn lắc đầu, thay đổi biểu cảm, trở về dáng vẻ lạnh lùng.

Lúc Cố Triêu Sính đến vừa lúc bắt gặp cảnh này.

—— Cố Trầm Bạch cẩn thận dỗ Đồ Ngôn, Đồ Ngôn thì lạnh nhạt không thèm để ý anh.

Hắn đi tới, gọi một tiếng “Trầm Bạch”, sau đó đưa túi giấy trong tay ra trước mặt Cố Trầm Bạch: “Chúc em sinh nhật vui vẻ.”

Cố Trầm Bạch cười, nhận lấy quà rồi nắm lấy tay Cố Triêu Sính, hai người còn rất trẻ con mà đụng đụng mu bàn tay với nhau: “Cảm ơn anh.”

Đồ Ngôn nhìn thấy thứ trong túi quà Cố Trầm Bạch đang cầm, đột nhiên sững người.

Cố Triêu Sính hừ nhẹ một tiếng, khoanh tay hỏi: “Quà của cậu đâu? Chẳng lẽ hôm nay cậu mới biết chuyện sinh nhật của Trầm Bạch?

Đồ Ngôn không lên tiếng.

Cố Trầm Bạch hơi trách cứ nhìn Cố Triêu Sính một cái, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy vai Đồ Ngôn, an ủi: “Không có sao hết, Ngôn Ngôn, em đi theo anh tới đây đã là món quà tuyệt nhất rồi.”

Cố Triêu Sính đứng bên cạnh hóng hớt “xì” một tiếng.

Đồ Ngôn đẩy tay Cố Trầm Bạch, một mình đi ra ban công, Cố Trầm Bạch vội đuổi theo.

Đồ Ngôn chẳng hiểu vì sao mình lại muốn khóc, rõ ràng cậu ghét nhất là khóc, những đạo diễn từng hợp tác đều nói cậu giỏi nhiều thứ, nhưng duy nhất chẳng thể khóc nổi.

Cậu quay lưng về phía Cố Trầm Bạch lau nước mắt, lau xong thì nước mắt nước mũi lại tèm lem ra, cậu hít mũi mấy cái, Cố Trầm Bạch đưa giấy ăn sang cho cậu.

“Ngôn Ngôn, sao thế em?”

Đồ Ngôn cầm giấy ăn lau nước mũi, lầu bầu: “Ba mẹ anh chiều chuộng anh như thế, Cố Triêu Sính không ghen tỵ à?”

Cố Trầm Bạch bật cười: “Chắc là vì anh bị tàn tật?”

“Nhưng Cố Triêu Sính đối xử rất tốt với anh, tất cả mọi người đều tốt với anh.”

Cố Trầm Bạch nhích sát lại gần, sốt sắng hỏi: “Ngôn Ngôn, em làm sao vậy?”

“Tôi——” Tôi ghen tỵ với anh, anh được mọi người yêu quý.

Đồ Ngôn chưa từng yếu đuối thế này, cậu khóc òa lên như một đứa trẻ, vừa nức nở vừa nói: “Ba mẹ tôi chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho tôi.”

Cố Trầm Bạch vội ôm Đồ Ngôn vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, Đồ Ngôn chôn mặt lên cổ của Cố Trầm Bạch mà khóc, khóc thút tha thút thít, một hồi lâu mới dừng,

Ngưng khóc rồi cậu mới thấy mất mặt quá, cậu đẩy Cố Trầm Bạch ra, quay lưng lại rồi lau nước mắt nước mũi.

Cố Trầm Bạch không nói gì, lẳng lặng ở cạnh Đồ Ngôn.

“Tôi không đáng thương như anh nghĩ đâu, không được thương hại tôi.” Đồ Ngôn đưa lưng về phía anh, hung dữ nói.

Cố Trầm Bạch đau lòng thay cậu: “Được.”

Một hồi lâu, Đồ Ngôn mới xoay người, nắm quả đấm giơ lên trước mặt Cố Trầm Bạch, ra lệnh: “Đưa tay đây, cho anh quà.”

“Hả?” Cố Trầm Bạch nhăn mày, ngoan ngoãn xòe tay ra.

Đồ Ngôn nện nắm đấm lên lòng bàn tay anh, sau đó thả cái gì đó lên, Cố Trầm Bạch cúi đầu nhìn, hóa ra là cục giấy lúc nãy cậu lau nước mũi.

Nhìn thấy dáng vẻ bị trêu của Cố Trầm Bạch, Đồ Ngôn nín khóc rồi cười, Cố Trầm Bạch làm bộ tức giận ném cục giấy vào thùng rác, sau đó xoay người lại nhéo mũi Đồ Ngôn: “Chỉ biết bắt nạt anh.”

Đồ Ngôn im lặng, sau đó đột nhiên nói: “Thật ra tôi có mua quà cho anh, nhưng lại giống y chang quà của anh trai anh.”

Bởi vì Cố Trầm Bạch thích chụp ảnh, bọn họ đều chọn mua máy ảnh mẫu mới nhất.

Quà được mua mấy hôm trước, cậu vô tình thấy được chứng minh nhân dân của Cố Trầm Bạch, biết sinh nhật của anh là ngày tháng , trước khi ngủ chẳng hiểu sao lại tiện tay ấn vào app mua sắm, sau đó đi tìm máy ảnh mẫu mới.

Cậu cũng không ngờ mình sẽ chủ động mua quà cho Cố Trầm Bạch, lại càng không ngờ mình sẽ mua trùng quà với Cố Triêu Sính.

Đồ Ngôn lấy hộp quà mình giấu sau gối của ghế sofa ra.

Thì ra cậu luôn giấu trong balo của mình, đến nhà lớn rồi lại trộm giấu trong sofa, định đến lúc thì vỗ vai Cố Trầm Bạch, nói với anh rằng quà ở sau chiếc gối, làm vậy thì chẳng cần nói câu chúc mừng gì, cũng đỡ phải bị anh đùa trêu.

Cậu chậm chạp lấy máy ảnh được gói kỹ ở sau gối ra đưa cho Cố Trầm Bạch xem: “Nếu anh đã có một cái rồi, vậy cái của tôi…”

Cố Trầm Bạch vội giật lại, nâng niu cất đi kỹ càng, sau đó kéo tay Đồ Ngôn đi ra giữa phòng khách, nhét quà của Cố Triêu Sính về tay hắn.

Cố Triêu Sính ngu người nhìn bọn họ.

“Anh, Ngôn Ngôn đã tặng em một cái y hệt rồi, vậy anh giữ lại cái này tự dùng nhé, em nhận tấm lòng là được.”

Đồ Ngôn chớp chớp mắt, có hơi ngỡ ngàng, cậu nghe thấy Cố Trầm Bạch ghé sát vào tai mình, nói: “Ngôn Ngôn, em cũng là bạn nhỏ được mọi người yêu thương.”.

Truyện Chữ Hay