Chiếm Giữ Có Thời Hạn

chương 3: chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit + Beta: Chanh

________________________________________________

Nhằm chúc mừng Đồ Ngôn comeback thuận lợi, đám con nhà giàu đã tổ chức cho cậu một party bất ngờ vô cùng xa xỉ ở quán bar trực thuộc nhà Quản Nam, bảo là muốn đón gió tẩy trần cho Đồ Ngôn.

Cũng chỉ là mượn một cái cớ để tụ tập uống rượu, vốn dĩ Đồ Ngôn không muốn đi, nhưng Thẩm Phi nằng nặc khuyên cậu tới, nói là muốn giúp cậu giải sầu.

Đồ Ngôn không thể nói gì thêm, chỉ đáp bản thân còn một ít việc chưa xử lý xong, muộn một lát mới đến, bảo bọn họ cứ khai tiệc trước.

Cậu đang nói chuyện với phó đạo diện của một bộ phim mới.

Bởi vì trước kia Đồ Ngôn từng nhận một bộ có đề tài tương tự vì thế không muốn nhận bộ này cho lắm, nhưng đoàn phim ra giá rất cao, Đồ Ngôn cũng hơi do dự.

Sau vài lần đàm phán mà vẫn chưa quyết định được, phó đạo diện bày tỏ không vấn đề gì hết, có thể đợi Đồ Ngôn suy nghĩ thêm.

Dù sao tin tức nóng hổi như Đồ Ngôn comeback sẽ đem đến cho bộ phim không ít sự chút ý, đoàn làm phim không thể dễ dàng bỏ qua.

Vừa trở về công ti, Đồ Ngôn lại được đưa tới tham gia một chương trình livestream, cậu ngồi trên xe nhìn qua kịch bản một lượt, tới nơi là sẽ bắt đầu.

Cũng may hồi trước cậu đã có kinh nghiệm chạy lịch trình, nửa năm trôi qua, năng lực làm việc vẫn coi như thành thạo, nhanh chóng tiến vào trạng thái.

Đến khi Đồ Ngôn kết thúc lịch trình của một ngày, ngồi xe đi tới quán bar, vừa đẩy cửa vào đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện lè nhè như say của Quản Nam.

“Bọn mày có biết từ nhỏ đến lớn Đồ Ngôn như thế nào không? Ỷ ba mình có tiền, ở trường học chuyên khinh thường người khác, nói chuyện thì như bố đời, chạm vào một cái là chê bẩn, nó là thiên nga trắng, cmn người khác thì là gà trong bầy gà!”

Thẩm Phi ngồi một bên nghe vậy cau mày: “Cậu nói cái gì đấy? Đồ Ngôn chỉ hơi kiêu ngạo chút thôi.”

Quản Nam bị chất cồn làm mờ mắt, bắt đầu ba hoa chẳng ngại cái gì: “Thẩm Phi, mày đừng có nói đỡ cho nó, quả báo tới đúng lắm, ba nó quyền thế cỡ nào, chẳng phải cũng chỉ vì mấy trăm triệu mà trơ mặt bán con trai cho nhà ngươi khác, làm vợ của tên què đấy hay sao?”

“Mẹ nó tao nghĩ thôi đã thấy buồn cười, bọn mày không biết dáng vẻ của Đồ Ngôn lúc bị ba nó ép kết hôn vào nửa năm trước đâu, ba nó đứng trước mặt người nhà họ Cố, nước mắt nước mũi tèm lem, nói cái gì mà Ngôn Ngôn à, ba cũng chỉ muốn tốt cho con thôi…”

Cả đám phá lên cười, chỉ có Thẩm Phi trưng vẻ mặt khó ở, thấp giọng khuyên: “Quản Nam, đừng nói nữa.”

Một tên nhiều chuyện hỏi: “Lúc đấy mày cũng có mặt hả?”

Thật ra lúc ấy Quản Nam không có mặt, gã nghe được từ tài xế nhà họ Cố với người ngoài luyên thuyên về chuyện này, nhưng gã vẫn cứng cổ đáp: “Có chứ.”

“Thế mày có trông thấy con thứ nhà họ Cố không?”

“Con thứ nhà họ Cố… lúc đấy không có mặt, với cả tao cũng chưa nhìn thấy hắn bao giờ.”

Lại có người hỏi: “À đấy, sao bây giờ mày vẫn qua lại với Đồ Ngôn thế?”

Quản Nam phẩy tay: “Lệnh của ba tao, ông già bảo bây giờ công ti nhà họ Đồ đã về lại quỹ đạo rồi, sau này chắc chắn hai nhà sẽ thường xuyên hợp tác, bảo tao đừng có xích mích với Đồ Ngôn, nếu không bố đây việc gì phải tổ chức bữa tiệc quèn này cho nó?”

Gã còn chưa dứt lời, cửa lớn phía sau lưng bị người đá văng.

Cả đám nghe vậy quay đầu, nhìn thấy Đồ Ngôn đứng ngay trước cửa thì bị doạ cho xanh mặt, vội đứng dậy ngơ ngác nhìn nhau.

Quản Nam lập tức tỉnh rượu, lúng túng tiến lên phía trước: “Tôi uống say nên nói đùa thôi, Đồ thiếu, cậu đừng coi là thật.”

“Ngại quá, tao coi là thật rồi.”

Đồ Ngôn giương mắt lạnh lùng nhìn gã, sau đấy tung quyền nện thẳng mặt Quản Nam.

Mọi người xung quanh lập tức tiến lên ngăn cản, Thẩm Phi cũng vội vàng ôm lấy Đồ Ngôn, Đồ Ngôn giãy ra tiếp tục vung nắm đấm.

Tuy Quản Nam có vài phần kiêng dè Đồ Ngôn, nhưng gã sinh ra đã ngậm thìa vàng, nào chịu được nỗi nhục này, thế là cũng xông lên đánh nhau với cậu.

Cả đám xúm vào kẻ đấm người đá, nhoáng cái đã biến thành quần ẩu tập thể, tiếng ly vỡ tiếng bàn ghế đổ vang lên khắp phòng.

Không biết kẻ nào đá một cú vào bụng dưới của Đồ Ngôn, cậu hít sâu một hơi, một tay nắm lấy chốt cửa mới miễn cưỡng đứng vững.

Thẩm Phi trông thấy, lớn tiếng hô dừng tay: “Đồ thiếu bị thương rồi!”

Mặc dù bây giờ nhà họ Đồ không bằng ngày xưa nhưng uy thế vẫn còn, cộng thêm Đồ Ngôn đang là ngôi sao nổi tiếng, bị thương là chuyện không nhỏ.

Mọi người nghe vậy giật mình thon thót, dần dần dừng lại.

Thẩm Phi vội vàng hỏi han: “Đồ thiếu, ông không sao chứ?”

Đồ Ngôn lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt sầm xuống đầy hung dữ.

Cậu tiến lên túm lấy cổ áo của Quản Nam: “Mày đợi đấy cho tao.”

Đến khi Đồ Ngôn xoay người đi ra khỏi quán bar, Thẩm Phi mới trông thấy lớp áo sau lưng cậu đã ướt đẫm, trên trán cũng đổ mồ hôi lạnh, cơ thể thoáng vẻ suy nhược, y lo lắng hỏi: “Đồ thiếu, sắc mặt ông không tốt lắm, tôi đưa ông đến bệnh viện nhé.”

Đồ Ngôn lắc đầu: “Không đi.”

Thẩm Phi đang định bước lên thì bị Đồ Ngôn cản lại: “Ông đừng qua đây.”

“Tại sao?”

Đồ Ngôn sờ gáy, lạnh giọng đáp: “Miếng dán ức chế của tôi rơi rồi, ông đừng qua đây.”

Thẩm Phi sửng sốt, y là beta, không ngửi thấy mùi pheromone của Đồ Ngôn, nhưng y nghe nói Đồ Ngôn là omega cấp cao, một khi người khác ngửi phải pheromone của cậu sẽ bị ép tiến vào kỳ phát tình, hậu quả khó mà lường được.

Thẩm Phi hỏi: “Vậy phải làm sao đây?”

“Phiền ông ra hiệu thuốc mua giúp tôi một ống thuốc ức chế liều mạnh, loại dùng sát kỳ phát tình ấy.” Đồ Ngôn nói xong thì móc chìa khoá, nhanh chóng ngồi vào trong xe, sau đấy vội vàng đóng cửa, không để pheromone của mình lọt ra ngoài.

Thẩm Phi thấy thế, gấp gáp chạy đi mua.

Đồ Ngôn cảm thấy cơ thể như bị cắt thành hai khúc, một nửa nóng như bị lửa thiêu đốt, một nửa lại lạnh như bị vùi trong tuyết, nóng lạnh không ngừng luân phiên, tuyến thể vừa trướng vừa ngứa, so với thật sự tiến vào kỳ phát tình còn đau đớn hơn.

Có một loại dục vọng mạnh mẽ nhưng khó tả cuồn cuộn trong cơ thể cậu.

Đang lúc khó chịu, Thẩm Phi gọi điện thoại tới: “Ờm… Đồ thiếu này, dược sĩ hỏi… trong một tháng trở lại đây ông có lên giường với ai không?”

Đồ Ngôn giật mình, một lát sau mới đáp: “Có.”

Thẩm Phi hiển nhiên hơi sửng sốt, sau đó báo lại với dược sĩ.

Đợi đến lúc y đưa thuốc ức chế tới tay Đồ Ngôn, cậu đã nằm trên ghế sau, cơ thể cuộn tròn, đầu đầy mồ hôi như vừa bị dìm trong nước.

Chưa từng gặp kỳ phát tình kịch liệt như thế này, Thẩm Phi nhìn mà sốt ruột, nhưng y không giúp được gì, đang định đóng cửa xe thì nghe tiếng Đồ Ngôn gọi lại: “Nhờ ông gọi giúp tôi cuộc điện thoại, ở trong lịch sử cuộc gọi, cái người tên Cố Trầm Bạch ấy, phiền ông ấn số giúp tôi, tay tôi toàn mồ hôi, mà cũng hết sức rồi, mật khẩu là .”

Thẩm Phi vội vàng lấy điện thoại bên chân Đồ Ngôn làm theo lời cậu nói.

Sau khi điện thoại kết nối, Đồ Ngôn lại nói: “Cảm ơn nhé anh Thẩm, đưa điện thoại cho tôi đi, đóng giúp tôi cửa xe vào.”

“Được.” Thẩm Phi cảm thấy cái tên này quen quen nhưng y không nghĩ nhiều, lập tức đặt điện thoại ở bên tai Đồ Ngôn, sau đấy ra ngoài đóng chặt cửa xe, trong một thoáng khi cửa xe khép lại, y nghe thấy Đồ Ngôn khóc.

Tiếng nấc nghẹn ngào yếu đuối, mang theo giọng mũi như đang làm nũng, hoàn toàn khác với Đồ Ngôn của mọi khi.

Sau đấy y nghe thấy Đồ Ngôn hậm hực nói với đầu dây bên kia: “Cố Trầm Bạch chết tiệt, anh bỏ bùa mê thuốc lú gì lên người tôi vậy?”

Lúc Cố Trầm Bạch chạy đến nơi, Đồ Ngôn vẫn đang run rẩy vật lộn với túi nylon đựng thuốc ức chế.

Tay cậu ra quá nhiều mồ hôi, trên lông mi cũng có giọt mồ hôi đọng lại, tầm nhìn mơ hồ, túi nylon vừa nhỏ vừa trơn, cậu gấp tới độ sắp bật khóc.

Nếu như ngày trước còn chưa ly hôn, cậu chẳng cần phải một mình trải qua kỳ phát tình như thế này, cũng không cần thuốc ức chế, bởi vì cậu có người kia.

Đồ Ngôn lắc lắc đầu hòng xoá cái tên của người kia ra khỏi trí óc, cậu bình ổn hô hấp, tiếp tục xé túi nylon.

Vừa thành công xé được một mẩu nhỏ, cửa xe đột nhiên bị mở ra, gió lạnh theo đó lùa vào khiến Đồ Ngôn rùng mình.

Cậu theo bản năng trốn vào góc bên kia của xe, nhưng toàn thân vô lực xụi lơ ra đó khiến cậu chỉ có thể nằm cứng tại chỗ.

Đồ Ngôn đang định gào lên thì ngửi thấy một mùi nước hoa quen thuộc.

Có mùi mộc hương thoang thoảng hoà lẫn trong đó, là mùi nước hoa tuyết tùng mà người kia hay sử dụng.

Đồ Ngôn khẽ há miệng, chớp đôi mắt chua xót, cậu nghe thấy giọng nói của mình được phóng đại trong buồng lái nhỏ hẹp.

“Cố Trầm Bạch…”

Cái tên bật ra khỏi miệng còn mang theo âm thanh nghẹn ngào.

Đồ Ngôn giật mình cắn môi muốn nghẹn lại, cậu chưa từng nghĩ bản thân sẽ có lúc rơi vào tình cảnh ỷ lại một người đến nỗi đáng thương vô lực như này.

“Anh xin lỗi, anh tới muộn rồi.”

Cố Trầm Bạch chưa vội ngồi xuống, anh ôm lấy eo Đồ Ngôn trước, kéo Đồ Ngôn đang mồ hôi đầm đìa vào trong lòng.

Đồ Ngôn cảm thấy mình như động vật thân mềm phó mặc hoàn toàn cho Cố Trầm Bạch.

Cố Trầm Bạch lấy thuốc ức chế trong tay cậu, sau đấy nâng thắt lưng và chân cậu lên, đặt cậu ngồi lên đùi mình, cánh tay siết lấy eo cậu, trong xe vang lên tiếng quần áo ma sát mờ ám.

Đồ Ngôn buông mắt, nhưng cậu có thể cảm nhận được cái nhìn nóng bỏng của Cố Trầm Bạch.

Cố Trầm Bạch để Đồ Ngôn tựa vào lòng mình, rút giấy ăn ở ghế trước lau mồ hôi cho cậu, từ trán lau tới cổ áo, động tác của anh khẽ khàng nhưng nhanh chóng, Đồ Ngôn cứ mặc đó cho anh giày vò.

“Có khó chịu không? Cần tới bệnh viện không em?” Cố Trầm Bạch hỏi.

Đồ Ngôn lắc đầu, chỉ thuốc ức chế ở bên cạnh: “Tiêm giúp tôi đi.”

“Em chắc chứ?”

Đồ Ngôn cau mày liếc Cố Trầm Bạch: “Sao anh lắm chuyện thế?”

Cố Trầm Bạch kiểm tra lại tình hình của Đồ Ngôn, đo nhiệt độ trán cậu, thấy cậu quả thực không có gì đáng ngại, cũng không còn cách nào tốt hơn, chỉ đành cầm ống thuốc ức chế bị giật nham nhở, xé bao bì, lấy ra cồn sát trùng và ống tiêm.

Đây là thuốc ức chế loại mạnh dạng đơn giản, chỉ cần tiêm thẳng vào tuyến thể.

Bởi vì hiệu quả nhanh chóng, cách dùng thuận tiện nên đang được sử dụng phổ biến hiện giờ.

Đương nhiên đây không phải lần đầu tiên Đồ Ngôn dùng nó, ban đầu, khi cậu mới kết hôn với Cố Trầm Bạch, đây là loại thuốc được chuẩn bị sẵn trong nhà.

Bởi vì lúc đó Đồ Ngôn vẫn chưa đủ tin tưởng Cố Trầm Bạch, cảm thấy anh không phải loại tốt lành, cho nên cố ý mua hai hộp thuốc ức chế lớn với một bình xịt hơi cay, đặt ngay trên tủ đầu giường, coi như lời cảnh cáo.

Tất nhiên về sau chẳng bao giờ dùng đến.

Cố Trầm Bạch cẩn thận đọc lại một lượt hướng dẫn sử dụng, sau khi xác nhận không có tác dụng phụ mới đỡ phía sau lưng của Đồ Ngôn, vừa khẽ gọi “Thỏ con” vừa tiêm thuốc vào tuyến thể của cậu.

Giọng điệu ấy như coi cậu thành đứa trẻ sợ bị tiêm.

Đồ Ngôn có chút xấu hổ, nhéo một cái lên đùi Cố Trầm Bạch, đáng tiếc cậu chẳng còn sức, Cố Trầm Bạch cũng không chú ý, cứ tưởng cậu sợ đau nên cứ nhích tới nhích lui, giọng nói anh cũng theo đó mà trầm hơn.

Đồ Ngôn chợt có cảm giác như chuyện xưa hiện ra trước mắt, Cố Trầm Bạch vẫn như trước mà dỗ dành cậu, cậu thì vẫn như trước mà vùi trong lòng Cố Trầm Bạch.

Chỉ đáng tiếc, bọn họ đã ly hôn.

Tiêm xong, Đồ Ngôn lại nghiêng người nằm trong lòng Cố Trầm Bạch, trán cậu tựa lên gò má anh khiến cậu cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng chẳng tìm được tư thế nào khá hơn.

Chân phải của Cố Trầm Bạch thương tật nhiều năm, chân trái vừa rắn chắc vừa mạnh mẽ.

Đồ Ngôn ngồi lên mà có cảm giác yên lòng như được sống sót sau tai nạn.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Cố Trầm Bạch hỏi.

Đồ Ngôn không trả lời.

“Ở trong xe nghỉ hay là về nhà ngủ?”

Đồ Ngôn mở mắt nhìn Cố Trầm Bạch, lạnh giọng nói: “Anh có ý gì? Chúng ta đã ly hôn rồi, đừng có mà giậu đổ bìm leo.”

Cố Trầm Bạch cười khẽ, ôm chặt cậu vào lòng, cúi đầu ghé vào bên tai Đồ Ngôn: “Thỏ con, nếu anh muốn giậu đổ bìm leo, bây giờ em còn có thể——”

“Anh im miệng!”

Trước giờ Cố Trầm Bạch trêu thỏ đến điểm là dừng, không đi quá giới hạn, khoé miệng anh khẽ nhếch, qua một lúc lâu thì đưa tay sờ trán Đồ Ngôn, cảm thấy nhiệt độ bình thường mới yên lòng:

“Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Đồ Ngôn cúi đầu, nắm góc áo của Cố Trầm Bạch nghịch chơi.

“Có phải vừa đánh nhau không?”

Đồ Ngôn cứng người, còn chưa đáp trả đã cảm giác được tay Cố Trầm Bạch dọc theo lưng quần mò tới chỗ đau của cậu, ban nãy anh vừa chạm vào vị trí này thì Đồ Ngôn rùng mình: “Ở đây bị thương, miếng dán ức chế sau gáy cũng bị người ta xé xuống, chắc anh không nói sai chứ?”

Đồ Ngôn mím môi, nhắm mắt nghiêng đầu giả vờ ngủ.

“Có phải đám người kia lấy chuyện hôn nhân của chúng ta ra để cười nhạo em không?” Cố Trầm Bạch yên lặng một lúc, sau đấy cởi áo khoác đắp lên người Đồ Ngôn, cách một lớp áo ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng: “Anh xin lỗi đã để em phải chịu tổn thương, anh cứ nghĩ ly hôn sẽ khiến em thoải mái hơn, nhưng không ngờ vẫn còn những lời nói bóng nói gió này.”

“Không liên quan tới anh, đừng có tự mình đa tình.”

“Thế về sau em có thể quý trọng bản thân hơn được không? Thỏ con này, sau khi comeback em sẽ đi đây đi đó rất nhiều, anh sợ không thể kịp thời chạy đến bên em mỗi lần có chuyện.”

Đồ Ngôn giả vờ như đang rúc mình dưới lớp áo khoác, nhưng thật ra là đang vùi vào lòng Cố Trầm Bạch, lời Cố Trầm Bạch nói khiến cậu muốn bật khóc.

Nếu như trước kia còn chưa ly hôn, chắc chắn cậu sẽ hung dữ đáp: “Không được, mỗi lần anh đều phải chạy đến.”

Nhưng bây giờ thì không thể, cậu không có tư cách nói câu đó, cậu chỉ có thể áp sát vào Cố Trầm Bạch, tỏ vẻ thờ ơ “Ừm” một tiếng..

Truyện Chữ Hay