Ăn cơm trưa xong, vì thực hiện lời hứa với Y Đằng Ưu Nhi, Nhâm Thiếu Hoài lại lần nữa thay đổi lịch trình, huỷ bỏ toàn bộ kế hoạch buổi chiều, cùng cô về Y Đằng gia thăm mẹ vợ đang có bệnh.
Y Đằng phu nhân vừa thấy con rể tương lai nổi bật bất phàm, bệnh lập tức tốt lên đến hơn nửa. Chẳng những có tinh thần xuống giường nói chuyện phiếm mà còn kích động lôi hết mấy bộ album ảnh ra chia sẻ với Nhâm Thiếu Hoài. Bên trong đó tất cả đều là quá trình cuộc sống của Y Đằng Ưu Nhi từ nhỏ đến lớn, ảnh từ lúc sau khi mười hai tuổi đều là do một tay Y Đằng Long chụp.
Nghe Y Đằng phu nhân thuộc như lòng bàn tay giải thích mỗi một bức ảnh, Nhâm Thiếu Hoài có thể lớn mật đoán rằng bình thường bà chắc chắn là đem việc lật giở ảnh của con gái ra làm niềm vui. Nếu không phải thì làm sao mà có thể quen thuộc được đến mấy ngàn bức ảnh chụp trong hơn hai mươi năm như vậy chứ.
“Ai nha, chịu không nổi nữa, chân em mỏi quá rồi!” Y Đằng Ưu Nhi luôn luôn không thể quỳ lâu, xem chưa đến mấy bức ảnh đã chịu không nổi dựa vào người Nhâm Thiếu Hoài.
“Ưu Nhi.” Thấy hành động không hợp lễ nghi này của con gái, Y Đằng phu nhân giật mình thót tim, nhìn sang Nhâm Thiếu Hoài hình như không ngại mới nhẹ nhàng thở ra.
“Vị danh môn thục nữ kiêm tiểu thư khuê các này, uổng cho em sinh ra là người Nhật Bản, đến ngồi cũng không ngồi nổi, anh......anh ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.” Nhâm Thiếu Hoài tuy rằng giễu cợt cô nhưng lại ôn nhu thay cô mát xa đôi chân đã cứng ngắc.
“Anh không dám nghĩ thì em khuyên anh tốt nhất đừng nên nghĩ, bởi vì em từ khi sinh ra đã không thể thực hiện nổi mấy cái lễ nghi này rồi, việc đó em cũng chưa từng che dấu ai. Là tự anh muốn lấy em,có phải là em đi dụ dỗ anh đâu. Thế nên anh chỉ có thể chấp nhận số phận chứ không trách được em.” Cô nói rất đúng lý hợp tình.
“Ừ, anh đành phải chấp nhận số mệnh.” Anh khoa trương thở dài, “Ai bảo mắt thẩm mĩ của anh lại “chuẩn” như vậy chứ!”
“Nhâm Thiếu Hoài, em thấy anh nói là có ý khác.”
Cử chỉ ngôn ngữ của bọn họ Y Đằng phu nhân thấy mặc dù có chút hãi tục nhưng bà lại cảm thấy vui mừng. Bà vốn rất lo lắng tính cách tuỳ hứng của Y Đằng Ưu Nhi khó có thể có nhà thế gia đại tộc nào chấp nhận, nay thấy Nhâm Thiếu Hoài có thể thản nhiên chấp nhận việc cô hoàn toàn không giống với những danh môn khuê tú khác làm bà cảm thấy rất yên tâm.
Y Đằng phu nhân bỗng dưng hắng giọng, hưng trí bừng bừng nói: “Ưu Nhi, vài ngày trước, mẹ đã bảo mấy người làm ở Thủy Nguyệt Trai may vài bộ quần áo cho con, hôm qua vừa đưa tới, nhân lúc bây giờ đang rảnh, con đi mặc thử xem có hợp không đi.”
Thủy Nguyệt Trai? Là chỗ chuyên may kimônô ạ? Con không cần đâu, cái loại quần áo này rất phiền toái, con căn bản là sẽ không bao giờ mặc.”
“Đây là loại kimônô cách tân, đơn giản hơn nhiều, nhất định con sẽ thích.” Y Đằng phu nhân hạ thấp người chào Nhâm Thiếu Hoài rồi kéo Ưu Nhi đi thử quần áo.
Nhâm Thiếu Hoài thấy Y Đằng Ưu Nhi vẻ mặt đau khổ, bộ dáng bị lôi đi bi bi thảm thảm, lắc đầu cười khẽ vài tiếng, nhịn không được cúi đầu mở album ra. Tình hình cuộc sống thực tế qua ảnh chụp rất sinh động, dưới bàn tay sắp xếp khéo léo của Y Đằng phu nhân, hỉ nộ ái ố trong suốt hai mươi mấy năm của Y Đằng Ưu Nhi cứ thế sống động mà hiện ra trước mắt anh.
Cốc cốc!
Nhâm Thiếu Hoài phút chốc giật mình, ngẩng đầu liền thấy Y Đằng Long đứng dựa vào cửa giấy, vẻ mặt của anh ta hiển nhiên cũng không sung sướng lắm.
Điểm ấy Nhâm Thiếu Hoài có thể lý giải, tuy rằng hai người có thể nói là bạn thanh mai trúc mã, nhưng hôm nay nếu đổi lại là Y Đằng Long muốn kết hôn với đứa em gái bảo bối bao năm nay của anh thì chắc chắn anh cũng sẽ không vui vẻ gì. Việc này không liên quan đến vấn đề anh có đủ điều kiện hay không mà hết thảy chỉ là vì luyến tiếc khi để em gái đi lập gia đình. Hơn nữa, Y Đằng Long và Y Đằng Ưu Nhi tình cảm lại đặc biệt tốt.
“Tiểu tử thối, xem như cậu lợi hại, chưa đến một tháng đã cướp đi bảo bối mà tôi yêu chiều hơn hai mươi năm qua.”
Nhâm Thiếu Hoài nghe vậy liền nhẹ nhàng thở ra, “Đâu có, không có sự đồng ý của cậu thì tôi có muốn đến đâu cũng không dễ dàng gì.” Dưới ánh mắt bức người của Y Đằng Long, Nhâm Thiếu Hoài vẫn như cũ cười đến tự do tự tại.
Anh biết rõ, nếu Y Đằng Long kiên trì phản đối thì việc mình muốn kết hôn với Y Đằng Ưu Nhi mặc dù không phải là không có khả năng, nhưng tuyệt đối sẽ cực kì phiền toái.
Chuyện Nhâm Thiếu Hoài chọn Y Đằng Ưu Nhi ngoại trừ đứa em ngốc nghếch của anh ra, không ai kể cả Y Đằng Long cảm thấy quá bất ngờ.
Kỳ thật anh cũng biết Nhâm Thiếu Hoài là người rất tốt, chỉ là......
Kỳ quái, rõ ràng là gả em gái mà sao anh lại có cảm giác con gái mình đi lấy chồng. Cho dù biết rõ Nhâm Thiếu Hoài là người hoàn mĩ nhưng anh vẫn không thể vừa mắt nổi.
“Cậu có thể cam đoan sẽ đem hạn phúc đến cho Ưu Nhi không?”
“Đương nhiên”!” Nhâm Thiếu Hoài lập tức hào phóng cho anh một lời đảm bảo.
“Cậu đừng tưởng rằng Đài Loan rất xa thì tôi không làm được gì, nếu để tôi biết Ưu Nhi không vui vẻ, tôi sẽ lập tức đưa nó về, còn cậu, tôi cũng sẽ không dễ dàng......”
“Long.” Tiếng gọi duyên dáng đột nhiên vang lên, hai người đồng thời quay đầu lại.
Y Đằng Ưu Nhi nhỏ nhắn mặc một bộ kimono màu hồng phấn, chân đi tất trắng bó lộc cộc chạy trên sàn gỗ, trên mặt nở nụ cười sáng hơn cả ánh mặt trời cùng với lúm đồng tiền tuyệt mỹ chạy vội về phía hai người.
“Long!” Cô vừa dừng bước đã giang rộng hai tay, thân mình mềm mại giống như một con bướm xinh đẹp, nhẹ nhàng nhào vào vòng tay anh trai. “Đây là bộ đồ mới mẹ mua cho em đấy, đẹp không?” Y Đằng Ưu Nhi vui vẻ khoe bộ y phục rực rỡ trên người.
Y Đằng Ưu Nhi vốn đã là một tiểu mỹ nhân thanh lệ như nắng sớm, sau khi mặc kimônô vào lại càng cực kỳ giống một đứa trẻ Nhật Bản đáng yêu động lòng người, làm cho Y Đằng Long khen không dứt miệng. Nhưng Nhâm Thiếu Hoài đang đứng bên cạnh nhìn thấy lại ghen ghét dữ dội, mà Y Đằng Ưu Nhi còn vô tư chưa phát hiện ra.
Y Đằng Long trộm liếc mắt Nhâm Thiếu Hoài đang cắn môi mới thật sự thấy yên tâm nhưng lại không nhịn được nảy ra ý xấu ôm lấy em gái hôn vài cái, vừa là để Nhâm Thiếu Hoài vừa là luyến tiếc thật. Đến lúc thấy Nhâm Thiếu Hoài đã sắp tức chết mới thoả mãn, lấy cớ có việc phải đi trước.
“Phòng của em ở đâu vậy?”
“Á!” Y Đằng Ưu Nhi sửng sốt, hình như đến bây giờ cô mới nhận ra anh căn bản vẫn ở đó từ trước.
Bộ dáng ngỡ ngàng bừng tỉnh kia càng làm cho Nhâm Thiếu Hoài tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Y Đằng Ưu Nhi vừa vươn tay chỉ đường thì Nhâm Thiếu Hoài đã bước lên ôm lấy cô bé xinh đẹp từ nay về sau chỉ thuộc về một mình anh, bắt đầu tiến về phía phòng ngủ của cô. Khoá cửa phòng xong anh liền ngay lập tức cởi hết quần áo cô ra.
“Nhâm Thiếu Hoài!” Y Đằng Ưu Nhi khẽ kêu một tiếng, tay chân luống cuống chụp lấy bàn tay mạnh mẽ của anh. “Anh đang làm cái gì thế hả? Bộ kimono này em phải vất vả lắm mới mặc được, còn chưa được năm phút, sao anh lại cởi......”
“Không cởi thì làm sao mà làm việc được đây?”
“Hửm......” Cô nuốt nước bọt, vội kêu lên: “Đừng hòng! Cái đồ siêu cấp đại sắc lang vô địch vũ trụ nhà anh! Ban ngày ban mặt đừng tưởng em sẽ đồng ý.” Ông trời ơi, cô vừa mới xuống khỏi giường chưa được bao lâu, cả người còn chưa hết đau nhức!
“Anh không phải là tưởng......” Anh nghiến răng nghiến lợi nói, thoắt cái đã vứt hết bộ kimônô cô vất vả mặc vào xuống đất. “Anh làm thật.”
“Anh......” Cô bất lực nhăn lại đôi mày thanh tú, không giãy dụa nữa, dù sao cô chống cự chưa bao giờ thành công. Chỉ là...... Cô khó hiểu lẩm bẩm: “Cái gì chứ, vừa rồi rất tốt mà, sao đột nhiên lại động dục?”
“Ai bảo em không ngoan! Mới đây em rõ ràng đã hứa với anh là sau này sẽ giữ khoảng cách với đàn ông. Lời nói còn văng vẳng bên tai mà bệnh cũ của em lập tức lại tái phát.”
“Em đâu có......” Oan mới kêu được một nửa, cô hình như vừa nhận ra điều gì, bỗng dưng trừng lớn mắt, “Y Đằng Long là anh trai em mà.” Cô không biết nên khóc hay cười, không nhịn được phản đối anh ăn bậy dấm chua.
“Anh trai thì không phải là đàn ông sao?”
“Anh......” Cô thật sự hết cách.
…
Cửa sổ sát đất bốn phía rộng mở, tấm màn màu lam nhạt nhẹ bay lên mang theo mùi hoa từ trong gió vào căn đại sảnh được trang hoàng thanh lịch, ánh nắng mặt trời toả sáng khắp nơi.
“Mẹ, chỗ này thiếu một mũi kim.”
“Aizz, người già suốt ngày hay quên, may mà có con nhắc nhở.” Nhâm mẫu ngoài miệng thì than thở nhưng vẻ mặt lại hoà nhã nghe lời mà đan thêm một mũi nữa.
Triệu Lệ Linh lần đó bị Nhâm Thiếu Hoài tát cho một cái, quay về Đài Loan vừa xuống máy bay liền trực tiếp tới chỗ Nhâm mẫu khóc lóc kể lể, lại còn ác ý nói xấu hạ thấp Y Đằng Ưu Nhi. Cô ta nghĩ rằng cho dù không thể xoay chuyển thế cục hủy bỏ hôn lễ, nhưng chỉ cần Nhâm mẫu có ấn tượng xấu với Y Đằng Ưu Nhi thì sau này khi cô gả vào Nhâm gia cũng sẽ không được vui vẻ.
Hừ, đáng đời! Ai bảo cô ta dám chiếm ngai vàng Nhâm thiếu phu nhân của cô. (Vi: lời của Triệu Lệ Linh)
Triệu Lệ Linh lại không nghĩ rằng mình đã tính sai nước cờ.
Nhâm mẫu tuy rằng bề ngoài hoạt bát nhưng thật ra con người vẫn rất truyền thống. Chỉ cần là chuyện mà Nhâm Thiếu Hoài đã quyết định thì bà rất ít khi phản đối. Huống hồ Nhâm Thiếu Hoài muốn cưới vợ, người làm mẹ nó như bà vui sướng còn chẳng kịp làm sao có thể có ý kiến gì? Cho nên bất luận cô dâu của Nhâm Thiếu Hoài có phải là người mà ban đầu bà chọn hay không thì Nhâm mẫu cũng thấy rất mừng.
Còn nếu con dâu tương lai không hợp với bà thì sao ư? Không vấn đề gì, Nhâm mẫu tinh lực dư thừa là thành viên hội phụ nữ, hội đọc sách, hội những người có cùng sở thích......và còn rất nhiều hội khác đang chờ phía trước. Chỉ cần bà có hứng thú thì cam đoan có thể bận đến nỗi không biết trời đất là gì, lấy đâu ra thời gian mà xung đột với con dâu nữa.
Về phần Y Đằng Ưu Nhi thì sao? Cô tuy rằng không phải thực sự muốn lập gia đình, nhưng cô lại rất quý người mẹ chồng tính tình thoải mái này.
Nhâm mẫu và Y Đằng phu nhân tuy đều là những người phụ nữ truyền thống tôn thờ chồng nhưng số phận lại rất khác biệt. Nhâm mẫu có được một người chồng yêu thương mình và một đứa con hiếu thuận, tuy rằng chồng mất sớm nhưng bà lại có những khoảng thời gian rất ngọt ngào cùng ông, chỉ cần nhớ lại cũng đủ để bà cảm thấy hạnh phúc, cuộc sống cũng muôn màu muôn vẻ. Nếu so sánh thì chẳng khác gì thiên đường với địa ngục khi mẹ của Ưu Nhi thì trời sinh tính nhát gan, lại chịu đủ sự hành hạ của chồng.
Mà sự thật đã chứng minh Y Đằng Ưu Nhi thật thà ngay thẳng sống rất hoà thuận vui vẻ với mẹ chồng. Tuy rằng hai mẹ con Nhâm gia đều nói tiếng Nhật rất lưu loát, trò chuyện với Y Đằng Ưu Nhi không có vấn đề gì nhưng nếu muốn thật sự hoà đồng vào cuộc sống bản địa thì ngôn ngữ là thứ quan trọng nhất, bởi vậy Y Đằng Ưu Nhi vẫn đang thực cố gắng học tiếng Trung, mà Nhâm mẫu vừa lúc là một giáo viên sẵn có.
Vài ngày trước, hội phụ nữ tổ chức một cuộc bán hàng từ thiện, Y Đằng Ưu Nhi tùy tay góp vài món áo lông, khăn quàng cổ để bà tham gia bán hàng từ thiện, thủ công tinh xảo và kết cấu cẩn thận khiến cho mấy món đồ đó mới bày ra đã có người mua hết sạch. Nhâm mẫu sau khi suy nghĩ kĩ càng đã quyết định học tập con dâu về kĩ thuật đan lát.
Cho nên buổi sáng sớm cuối tuần hôm nay khi Nhâm Thiếu Hoài xuống lầu, liền thấy hai người này thần sắc hoà nhã, con dâu hướng dẫn mẹ chồng ngồi đan áo len, mẹ chồng sửa lại cách phát âm và dùng từ tiếng Trung cho con dâu, hai người cảm tình tốt đẹp khiến anh cũng phải ghen tị.
“Chào buổi sáng thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể dùng được ạ.”
Nghe thấy tiếng hỏi thăm ân cần của bác Tôn quản gia, hai mẹ con đồng thời quay đầu.
“Mẹ, chào buổi sáng.” Nhâm Thiếu Hoài chào hỏi mẹ xong liền lập tức xoay người nhìn về người vợ hiền mới sáng sớm đã không thấy đâu của mình.
“A......” Y Đằng Ưu Nhi thấy ánh mắt trách cứ của anh mới nhớ tới mệnh lệnh quái gở: “Không được dậy sớm hơn anh” kia. “Anh dậy rồi à! Để em đi xem cà phê của anh được chưa.” Liếc thấy đáy mắt anh lộ ra chút tà ác, Y Đằng Ưu Nhi cả người lông tơ dựng đứng, thuận miệng tìm cái lý do để trốn.
“Không kịp nữa đâu!” Nhâm Thiếu Hoài vòng tay qua thắt lưng ôm lấy Y Đằng Ưu Nhi đang vội vã chạy trốn, một tay giữ chặt cái cằm nhỏ nhắn của cô, ngón cái ái muội vuốt ve đôi môi mềm mại đỏ mọng. “Tục ngữ nói: Tự thú vô tội, còn không......” Anh cố ý kéo dài giọng nói.
“Không thì sao?” Y Đằng Ưu Nhi hờn dỗi bĩu môi.
“Phạt gấp hai lần.” Giọng nói khàn khàn cất lên, Nhâm Thiếu Hoài lập tức cúi người phủ lên đôi môi như cánh hoa làm người ta thèm nhỏ dãi. Đầu lưỡi linh hoạt tách hai hàm của cô ra, xâm nhập vào khoang miệng mềm mại tham lam hút lấy mật ngọt.
“Ưm......” Nắm tay nhỏ buồn bực vốn là muốn phản kháng lại sự mãnh liệt của anh nhưng chưa đến ba giây lại hóa thành song chưởng, gắt gao vòng lên ôm lấy cổ anh.
Vừa là trừng phạt cô sáng sớm đã biến mất vừa là muốn an ủi tâm hồn suy sụp của mình khi tỉnh lại cô đơn trên giường, cho nên anh hôn thật sự tham lam, rất lâu còn chưa rời ra.
“Con ơi, nhà mình sắp cháy rồi!” Nhâm mẫu trêu tức nói.
Tiểu tử này, lúc trước bảo nó cưới vợ thì cứ làm như là bị bắt đi giết người phóng hỏa không bằng. Nào ngờ cưới vợ xong thì lại như là trên da có keo dán, suốt ngày bám lấy vợ, nhìn cứ như hai đứa trẻ con sinh đôi bị dính liền vậy.
“Muốn cháy thì cứ để nó cháy đi, cùng lắm xây cái mới là được.” Anh không nghĩ ngợi nhiều lập tức nói, hai tay rắn chắc càng thêm dùng sức cuốn lấy cô vợ đang giãy dụa không ngừng.
“Thiếu Hoài.” Y Đằng Ưu Nhi ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng như lửa: “Anh nói bậy bạ cái gì thế? Mau buông em ra, mẹ đang giễu cợt chúng ta kìa.”
“Bực mình, đúng là biết cách phá hỏng không khí quá mà.” Nhâm Thiếu Hoài nói thầm, có chút oán giận liếc về phía mẫu thân đại nhân. “Mẹ, mẹ cũng tốt bụng quá, sáng sớm đã cướp mất vợ con, bây giờ lại làm nhân viên cứu hoả đi dập lửa, hình như mẹ bận bịu quá rồi đấy? Aizz, thật oan trái a! Hoá ra tình địch của con không phải là ai khác mà lại chính là người mẹ đã sinh thành ra mình.” Đôi cánh tay của anh như bạch tuộc vẫn cứ quấn quýt lấy vợ yêu không dời.
Nhâm Thiếu Hoài tuy rằng rất mừng khi mẹ và vợ mình ở chung hòa hợp vui vẻ, nhưng chính vì hòa hợp lại hại anh thường xuyên bị họ bỏ rơi vứt sang một bên, bảo anh làm sao có thể không ghen tị chứ.
Y Đằng Ưu Nhi nhất thời đỏ bừng cả mặt.
Nhâm mẫu hừ nguýt một tiếng: “Xì, bản thân mình mị lực không đủ mà không biết tự kiểm điểm đi, còn mặt mũi mà trách bà già này sao? Con dám nói nhưng mẹ xấu hổ quá không nghe nổi đâu!”
“Mị lực không đủ? Mẹ nói con mị lực không đủ?” Nhâm Thiếu Hoài kêu la như là phải chịu sự ô nhục rất lớn.
“Đừng hoài nghi làm gì, nếu không phải mị lực của con không đủ thì sao Ưu Nhi sáng sớm đã khẩn cấp rời khỏi con hả?”
“Ưu Nhi, em mau nói rõ sự thật cho mẹ biết, em sở dĩ dậy sớm tất cả đều là bởi vì đêm qua anh nhất thời mềm lòng, tuỳ tiện tin vào lời xin tha của em mà không tận tình phát huy hết tinh lực chiến đấu......”
“Thiếu Hoài!” Y Đằng Ưu Nhi che lại cái miệng không ngoan của anh, nhưng Nhâm phu nhân người hầu trong nhà đã sớm cười đến ngã trái ngã phải, Y Đằng Ưu Nhi quả thực xấu hổ đến muốn chui luôn xuống đất. Cô trừng mắt dậm chân, chỉ có thể mất bò mới lo làm chuồng mà cảnh cáo anh: “Anh mà còn nói linh tinh nhiều như vậy, em......sau này em sẽ không để ý đến anh nữa.”
“Đừng......” Anh vội vàng ôm lấy cô cầu xin tha thứ, “Ưu Nhi tốt bụng của anh, em có thể không quan tâm tới bất kì ai nhưng không thể không để ý đến anh được.”
“Hừ......” Y Đằng Ưu Nhi thật sự không để ý tới anh, làm anh bày ra vẻ mặt đau khổ cầu khẩn không thôi.
Đáng đời! Nhâm mẫu hừ một tiếng, thấy con trai đang khốn khổ chẳng những không cầu tình giúp mà còn ngược lại bỏ đá xuống giếng khiến anh càng đáng thương hơn.
“Nuôi con dạy cái thì có ích gì chứ? Ta cứ ngậm đắng nuốt cay nuôi con nên người, vốn đang muốn trông cậy vào đứa con hiếu thuận. Ai ngờ con lớn tuy không rời đi nhưng vừa có vợ thì đã quên mất mẹ, còn gọi người mẹ chồng hiền lành như ta đây là bà già không cần phải để ý tới, thật sự là...... Aizzz! Mọi người đều nói nuôi con rồi con nó sẽ nuôi mình, thằng con ta nuôi này...... thật là nản lòng quá đi.
Nhâm mẫu hết thở dài lại lắc đầu, vừa nhìn thấy Y Đằng Ưu Nhi xấu hổ ngượng ngùng đang sốt ruột không biết làm sao để an ủi người mẹ chồng “Thương tâm” thì Nhâm Thiếu Hoài lại hừ hừ nói:
“Mẫu thân đại nhân yêu quý, con mẹ đây từ nhỏ đã có vú em chăm sóc, nói không chừng ngay cả bộ dáng mặc tã của con mẹ còn chưa từng nhìn thấy, làm gì có chuyện vất vả? Buồn cười chết người, hơn nữa, cha con đây nổi tiếng yêu vợ như mạng, xin hỏi, mẹ làm gì có cơ hội mà ‘Ngậm đắng nuốt cay’?”
“Hả......” Nhâm mẫu bị vạch trần nhất thời nghẹn lời, “Đi, cái thằng con bất hiếu này, không chút thương tình người mẹ có công dưỡng dục này, mới sáng sớm đã làm ta tức chết.” Bà vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác, “Hai vợ chồng các con không phải là hẹn người ta đi đánh tennis sao? Còn đứng ở đây làm cái gì, đi mau đi mau!”
Hai vợ chồng quay lên lầu thay quần áo, chuẩn bị đến câu lạc bộ có hẹn.
Đang giúp Nhâm Thiếu Hoài chỉnh trang lại, Y Đằng Ưu Nhi lơ đãng hỏi:
“Thiếu Hoài, anh thật sự cảm thấy em bỏ rơi anh sao?”
“Có một chút.”
“Vậy anh cũng thật sự ăn dấm chua với mẹ sao?”
“Làm gì có!”
“Có, mặt anh đỏ kìa.”
“Không có là không......”
“Có có có......”
Anh mạnh mẽ hôn cô, hai tay nửa cởi nửa xé hết quần áo, lập tức xoay người giữ chặt lấy cô, “Anh nói không có là......” Cử động hạ thân, mãnh liệt tiến vào cô. “Không có.”
“Rõ ràng...... là có mà!”
Câu lạc bộ Hoa Tinh ở trung tâm vùng ngoại ô thanh tĩnh của thành phố Đài Bắc giá trị hàng trăm vạn, rất nghiêm khắc trong việc lựa chọn thân phận hội viên, bởi vậy, trung tâm giải trí tuyệt đẹp, rộng rãi này chính là nơi dành cho quý tộc.
Kiến trúc bao gồm hai khu nhà: A có sân gôn, sân cưỡi ngựa, sân tennis, bể bơi, sân bóng rổ, trung tâm tập thể hình; B thì có cung nữ phường, bên trong là trung tâm thẩm mĩ chăm sóc sắc đẹp cho các vị tiểu thư thục nữ từ đầu đến chân. Nhà hàng ở đây hàng năm đều cam kết thay đổi liên tục các đầu bếp nổi tiếng đến từ khắp các quốc gia trên thế giới, thức ăn được chế biến ra đều là những món ngon hoàn mỹ nhất, làm thỏa mãn nhu cầu ẩm thực của các hội viên thân phận tôn quý.
Từ khi khai trương đến nay, tất cả hội viên đều là vui vẻ mà đến, thỏa mãn mà đi, không có ngoại lệ. Bây giờ có lẽ đã có người muốn làm ngoại lệ đầu tiên rồi.
“Ưu Nhi, dậy đi nào, chúng ta đến nơi rồi.”
“Không đâu, người ta muốn ngủ, không xuống xe đâu.”
“Ưu Nhi......”
Nhâm Thiếu Hoài quả thực tức đến to cả đầu, sáng sớm ngày ra đã phải đối phó với Y Đằng Ưu Nhi lúc này đang giống như con mèo lười, nằm trên ghế dựa lớn đùa giỡn không chịu tỉnh dậy.
“Thật là.” Anh không nhịn được nói thầm: “Không biết ai tự xưng là cao thủ, còn nói là phải đánh cho anh hoa rơi nước chảy. Không ngờ anh còn chưa kịp khởi động thì cao thủ đã chạy trối chết rồi còn đâu.”
“Anh còn nói!” Y Đằng Ưu Nhi hơi hé mắt, sẵng giọng: “Nếu không phải tại anh làm mấy chuyện xấu thì sao em lại ra nông nỗi này?”
“Lại là anh sai sao?” Anh nói khẽ, ôm cô vào lòng vuốt ve, hy vọng có thể làm cho cô không ngủ tiếp nữa.
“Đương nhiên! Không phải anh thì là ai?” Không nói thì không sao, càng nghĩ lại càng giận, bàn tay nhỏ bé oán hận véo lấy véo để hai má anh. “Anh biết rõ là phải đi chơi bóng, vì sao còn thừa dịp lúc em thay quần áo mà dính vào? Anh hư quá đi mất, làm em bây giờ tay chân bủn rủn, lấy đâu ra sức lực mà chơi bóng chứ!”
“Anh sớm đã cảnh cáo em là không được rời giường trước anh, ai bảo em không nghe!” Anh nói rất đúng lý hợp tình, không hề có chút xấu hổ.
“Nhâm Thiếu Hoài...... Hừ!” Cô tức giận chuyển sang vuốt tóc không thèm để ý tới anh, thực chất là không còn sức mà cãi nhau với anh nữa.
Bộ dáng xấu hổ đáng yêu của Y Đằng Ưu Nhi làm anh vừa nhìn thấy liền không nhịn được, hai tay vừa rút về lại gắt gao ôm lấy thân mình nhỏ nhắn mềm mại của cô vào trong lòng.
“Ngoan, đừng giận mà. Lần sau lúc anh muốn ‘Xử phạt’ em thì nhất định sẽ chọn thời điểm thích hợp.” Anh ăn nói khép nép dỗ dành cô, nhưng lời anh nói ra lại làm Y Đằng Ưu Nhi tức cũng không tức được, cười cũng không cười được, cực kì bất đắc dĩ.
“Hôm nay em thật sự không còn sức chơi bóng nữa.” nguồn truyện truyenfull.vn
“Nhưng......” Trong câu lạc bộ cũng có phòng dành cho hội viên nghỉ ngơi, nhưng anh không muốn lần đầu tiên cô đến cũng chỉ biết đến mỗi cái giường, “Nếu không thì em lên cung nữ phường trên tầng hai khu B bấm huyệt, mát xa, nhân tiện ngủ một chút, đến lúc nào ăn cơm trưa thì anh đi đón em, được không?”
“Được ạ, có điều, anh phải bế em qua đó.” Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của anh, cô lại càng cao giọng, “Là tại anh không tốt thôi! Làm hại người ta toàn thân hết sạch sức lực, anh không bế em thì làm sao em đi được chứ?”
“Em đúng là cái đồ gian xảo!” Điểm một cái vào mũi cô, anh tức giận nói: “Chưa thấy một ai lười như em.”
“Hì hì......” Biết anh đã chịu thua, Y Đằng Ưu Nhi cười vui vẻ không ngớt.