Dạo bước giữa khu vườn đêm vắng lạnh, Đông Vy vô hồn dậm bước lên xác lá, cơ thể mong manh khẽ run lên bởi cái lạnh quay quất của đêm đông khuya khoắt. Mắt cô thâm quầng, lộ rõ vẻ suy sụp sau nhiều đêm liền thức trắng. Cô không yên giấc nổi, cứ khép mi lại hình dung ra cảnh bố Federer vui đùa bên những đứa trẻ có đôi mắt xám tro. Chúng sẽ gọi Hữu Phong là bố, gọi cô là mẹ. Nhưng Đông Vy không thể, còn anh thì chẳng thèm đoái hoài hay bận tâm. Cô biết anh thương cô, anh có lối suy nghĩ của riêng anh, nhưng Đông Vy làm sao để mặc được nhà họ Đinh lụi tàn.
Gần sáng, cô gái nhỏ mới lặng lẽ trở về phòng ngủ, thoáng giật mình khi thấy Hữu Phong đang ngồi duỗi chân trên bậu của sổ, ánh mắt vờn đùa cùng cảnh vật bên ngoài. Bóng dáng quý tộc toát ra vẻ lạnh lẽo. Biết Đông Vy đứng ngay phía sau, anh khẽ buông một tiếng thở dài đứt gãy. Mấy ngày vừa qua, bầu không khí luôn rơi vào nặng nề. Anh sắp phát điên trước bộ dạng ảo não, rầu rĩ của Đông Vy. Thật chẳng hiểu cô sầu não vì cái quái gì! Hay là dập đầu Đông Vy vào đâu đó cho cô tỉnh ra?
- Còn sớm, sao anh không ngủ thêm?
Đáp lại Đông Vy là khoảng lặng trầm mặc, sự bực tức của chàng quý tộc hiện rõ trên cái mím môi. Hỏi thừa! Nửa đêm cô bỏ đi lẻn đi, quẳng anh lại trên chiếc giường rộng lớn, biết rõ anh ôm cô ngủ mới ngon.
Vươn tay chạm vào khuôn mặt không cảm xúc của Hữu Phong, cô gái nhỏ cười một nụ buồn rượi:
- Lấy em, thiệt cho anh rồi!
Hữu Phong hạ mắt nhìn những ngón tay gầy gò, xanh xao, giận cô vợ nhỏ ngu ngốc, tự ngụp lặn trong đống phiền muộn. Anh không vui lách người qua Đông Vy, hờ hững bước về phía giường ngủ. Sau lưng chợt vang lên giọng nói đầy thất vọng:
- Sao anh lại không có cảm giác gì hết vậy?
- Đần độn!
Hữu Phong hừ lạnh, hờ hững quăng mình vào chăn, để mặc cô vợ nhỏ đứng lặng giữa căn phòng im ắng, những ngón tay siết lại thật chặt. Nhiều ngày qua, luôn lởn vởn quanh đầu Đông Vy chỉ một suy nghĩ, là lối thoát duy nhất và cuối cùng. Nó cánh cửa thoát hiểm mà chỉ lúc bị dồn vào đường cùng, người ta mới bước qua. Đông Vy vẫn giấu nhẹm, khư khư cất giữ nó như bí mật riêng nhưng cô không ích kỉ được mãi. Dù có gây tổn thương cho Hữu Phong, cũng chỉ là vì anh.
Hít sâu một hơi, Đông Vy hướng Hữu Phong bước tới. Ngoài khung cửa, những cơn gió lao đi mạnh bạo, quật tung bụi cát. Một dấu hiệu cho sự nổi điên của Gió Quỷ.
Phẩy tây cho kẻ hầu lui hết, Federer đưa tách trà lên môi nhấp từng ngụm nhỏ, vẻ mặt khá hí hửng khi vừa đánh thắng quản gia Lâm vài ván cờ. Ông liếc đồng hồ, cảm thấy có chút lạ khi chưa thấy bóng vợ chồng trẻ đâu. Đông Vy mọi ngày vẫn dậy rất sớm, xuống bếp cùng người hầu nấu nướng rồi về phòng lôi chồng dậy. Còn tên quỷ lười sẽ ngồi vào bàn với bộ dạng ngái ngủ, kệ cô vợ nhỏ đút tận miệng hắn món này món kia. Dù có thương và cưng chiều cậu quý tử đến cỡ nào, Federe vẫn không khỏi thầm tội nghiệp Đông Vy.
Mấy ngày qua đôi trẻ có chiến tranh lạnh vì cái lí do mà ai cũng biết là ai. Hữu Phong ra lệnh cấm tiệt bác sĩ bén mảng tới, phớt lờ thái độ ưu phiền của Đông Vy và lia mắt lườm tất thảy những người bàn tán chuyện con nít. Federer thường phải nén tiếng thở dài và tỏ vẻ không quan tâm tới bệnh của Đông Vy. Ông thương nhất là cô gái nhỏ ấy! Vì ông, tuổi thơ cô không lành lặn. Vì con trai ông, cuộc sống học đường của cô đầy âm u. Và đến tận bây giờ, dù đang nằm gọn trong vòng tay của những người cô yêu thương, Đông Vy vẫn chẳng được bình yên. Federer có thể giả vờ như không đếm xỉa đến việc nhà họ Đinh có người nối dõi, nhưng lòng Đông Vy vẫn sẽ như nổi bão.
Trà trong tách dần nguội, Federer bắt đầu cảm thấy lạ khi chưa thấy Hữu Phong và Đông Vy đâu. Dường như có cùng suy nghĩ với ông, quản gia Lâm cũng đang liếc mắt nhìn đồng hồ. Nếu Hữu Phong dậy quá muộn hoặc không có hứng ăn sáng, Đông Vy sẽ đến báo với ông một tiếng. Cô không sống vô lễ như kẻ nào đó, chưa bao giờ để người lớn phải chờ đợi quá lâu.
- Tôi đi xem thế nào! - Quản gia Lâm sốt ruột đứng dậy khỏi ghế, không quên dặn Federer tự dùng bữa trước.
- Lâm, đợi tôi đi cùng! - Federer cũng rời khỏi bàn ăn, linh cảm bất an ngày càng rõ rệt.
Federer và quản gia Lâm rảo bước nhanh qua khu vườn thoang thoảng hương cỏ dại, cùng đưa mắt nhìn ngôi nhà lớn bên hồ, tường phủ kín dàn cây leo xanh thẫm. Khung cảnh quen thuộc hệt một góc học viện Trung Anh được bê hẳn qua đây, gợi về không gian riêng chỉ thuộc về mỗi nam sinh quý tộc và cô nữ sinh nhỏ ngày ấy. Là món quà Federer dành cho Đông Vy, ông biết cô sẽ không thích sống trong thế giới xa xỉ nên đã tỉ mỉ dựng nhà bên hồ. Đông Vy cảm động ôm ông khóc mãi, chỉ có Hữu Phong là rỗi hơi đi chê dàn cây leo trông bẩn thỉu. (!)
Vừa đẩy cánh cửa gỗ, dội ngay vào Federer và quản gia Lâm là loạt âm thanh chói tai phát ra từ phòng ngủ. Hữu Phong đang điên cuồng đập phá hết thảy mọi đồ đạc có trong phòng òn Đông Vy thì đứng yên một góc, lặng nhìn. Cô đã quá quen với những cơn điên của anh. Rồi Hữu Phong cũng đứng lặng, không phải vì tiếng ngăn cản của quản gia Lâm mà bởi ... mọi thứ đều đã rơi vỡ, nát bét đến thảm hãi. Cả căn phòng phút chốc chìm trong im lặng, mỗi một hơi thở đều có thể lắng nghe rõ ràng.
Hữu Phong nhìn chằm chằm Đông Vy bằng ánh mắt vằn tia máu, giận dữ tột độ như thể người trước mặt không phải Vy, không phải cô vợ nhỏ mà anh rất yêu.
- Anh đập phá chán rồi, có thể nghĩ tới việc em nói chưa? - Đông Vy bình tĩnh lên tiếng, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần hứng chịu mới có thể thốt ra những lời kia.
- Im đi!
- Hôn nhân không phải chỉ có mình anh, còn cả em nữa. Nhưng cứ thế này ... Hữu Phong, em không tiếp tục được nữa, thật đấy! - Giọng Đông Vy nhỏ dần, chứa cả sự bất lực lẫn van nài - Em muốn con, em muốn làm mẹ. Xem như anh vì em, đâu khó với anh?
Lồng ngực rắn chắc sau lớp áo mỏng khẽ phập phồng vì cơn giận, Hữu Phong cố kìm chế, bàn tay siết thành nắm đấm phút chốc lại buông lỏng.
- Tôi sẽ xem như sáng nay em chưa nói gì! Và đừng-bao-giờ-lặp-lại!
Hữu Phong nghiêm nghị dằn từng chữ. Giữa đống đổ nát, anh cúi đầu hôn Đông Vy, quyết định bỏ qua những lời điên rồ của cô lúc sáng. Dễ dãi như vậy vốn chẳng phải tích cách của Gió Quỷ, nhưng anh gần như đã cách nổi điên khi bên cô gái nhỏ. Dời môi anh, Đông Vy nhìn sâu vào đôi mắt xám tro, giọng thoảng như gió nhưng dứt khoát và đanh thép:
- Ngày nào em còn đây, còn ở cạnh anh, em vẫn sẽ luôn nhắc anh về điều ấy!
Dứt lời, Đông Vy bị chính đôi tay vừa ôm cô xô mạnh xuống sàn, đầu đập thẳng vào một mảnh sứ vỡ từ lọ hoa. Môi vừa bật ra tiếng kêu đau đớn, vai cô lại bị Hữu Phong ghì mạnh, anh cười gằn, rít bên tai cô lời lẽ sặc mùi đe dọa:
- Nếu còn không chịu im miệng và để tôi yên. Dì, bố nuôi hay là anh trai Minh Quý của Vy, tôi sẽ dùng họ làm đồ giải khuây!
Nhìn bóng cao ngạo của Hữu Phong khuất dần sau cửa, đầu óc Đông Vy trống rỗng. Anh vẫn xem cô như búp bê, hễ trái lời sẽ đe dọa, ép buộc. Vui hay buồn không phải quyền của cô, là anh muốn thế nào, cô phải thế ấy như thực hiện mệnh lệnh của chủ nhân.
Federer tới đỡ cô gái nhỏ, xua vội quản gia Lâm đi lấy băng cứu thương và bác sĩ riêng tới. Ông đã muốn can con trai nhưng nhảy ra trước mặt Gió Quỷ lúc anh tức giận là điều dở hơi nhất đời. Hữu Phong chẳng nể quái gì ai, ngăn cản hay khuyên can chỉ lại càng anh thêm sôi máu. Lúc người hầu đã dọn dẹp căn phòng tươm tất và Đông Vy đang thiếp đi trên giường, Federer thở dài thượt, quản gia Lâm khẽ lắc đầu. Hai người đều vừa thương vừa bực cô gái nhỏ. Không cần ai nói, hai con cáo tinh ranh này cũng biết rõ do đâu tên quỷ kia lại xáo trộn cả buổi sáng tươi đẹp.
Từ khi Hữu Phong cấm mấy gã blouse trắng, Đông Vy im lặng không phản đối nhưng lại âm thầm tăm tia, để mắt tới những cô gái trẻ đẹp. Và sáng nay, hẳn Đông Vy đã nói thẳng với Hữu Phong việc sẽ kiếm người phụ nữ khác, thay cô sinh con cho anh. Khác nào cú tát vào mặt chàng quý tộc và cả chính mình?
- Con ngốc lắm! Đâu cần thế hả Đông Vy?! - Federer khẽ trách khi thấy cô gái nhỏ đã tỉnh lại, tay sờ dải băng trắng quấn quanh đầu.
- Con đã quyết thế rồi. Có tổn thương đến Hữu Phong và làm anh ấy giận thế nào, con cũng phải ép anh ấy!
Đông Vy đáp dứt khoát trong cái nhìn ngạc nhiên của Federer và quản gia Lâm. Cô đã biết việc này cũng như rút chốt mìn, sẽ bùng nổ tất cả. Nhưng trừ khi là cô chết đi, còn không, một đứa trẻ mang dòng máu quý tộc chính thống sẽ phải đến với thế giới này.
Kim ngắn đồng hồ nhích qua số , cô gái nhỏ vẫn miệt mài tô vẽ dưới ánh đèn vàng ảm đạm. Nếu như trước đây, hầu hết bản vẽ của cô đều thấp thoáng bóng chàng quý tộc với khuôn mặt hoàn mỹ như tượng khắc thì bây giờ, Đông Vy hễ đặt bút là vẽ ra đứa bé trai thừa hưởng hết những vẻ đẹp ma mị của Gió Quỷ. Từ mái tóc nâu hát dẻ đến chiếc nhếch miệng khinh khỉnh.
Đông Vy dán chúng khắp tường như bị cuốn hẳn trong thế giới có tiếng cười trẻ thơ, kệ Hữu Phong giật, xé, vứt chán chê rồi mặc xác cô. Như thực hiện đúng những gì anh ra lệnh, Đông Vy im miệng và để anh yên thật, từ hôm đó cô không hé môi nói với anh bất cứ điều gì, cô ngủ riêng, làm những việc riêng và không còn ngó ngàng, để ý tới anh. Cô cũng không nhắc tới việc con cái, chỉ cứ lẳng lặng, xa lạ tựa cái bóng, không dính líu đến cuộc sống của Hữu Phong hệt như anh là người lạ.
Chàng quý tộc đã quen với việc dù anh đúng hay sai, chỉ cần anh bỏ ăn một bữa hay mất ngủ một đêm, Đông Vy sẽ lập tức vào lòng anh làm lành như con mèo nhỏ. Nhưng đã cả tháng nay bị người ta ngó lơ hẳn, mọi tế bào trên người Hữu Phong đều bứt rứt, khó chịu. Anh còn thêm lo lắng khi Đông Vy không tỏ ra buồn phiền như trước nhưng cứ lầm lũi, thu mình vào góc riêng như con bé tự kỉ. Đặc biệt là nét mặt lạnh tanh, không chút cảm xúc như những con búp bê trưng trong lồng kính.
Lăn lộn trên giường mãi không chợp nổi mắt, Hữu Phong rời phòng ngủ, lẻn vào phòng đọc sách kế bên. Tối um. Trống trơn. Đưa mắt nhìn quanh, Gió Quỷ thoáng sững người khi thấy phía ngoài khung cửa đêm, có bóng dáng quen thuộc đang ngồi cạnh bờ hồ, ngước đầu ngắm bầu trời đen thênh thanh. Nhìn Đông Vy bé nhỏ, co ro trong màn đêm, Hữu Phong giận dữ nện mạnh cú đấm vào tường. Khỉ thật! Tự hành xác mình vì cái quái gì thế?!
Sáng hôm sau và cả những hôm sau nữa, bàn ăn thiếu bóng Đông Vy. Cô mất ngủ liên miên, số lần ngất xỉu dày đặc dần. Đông Vy mỏng manh, xanh xao hơn mỗi ngày hệt cây cỏ đã chết rễ, đang héo úa và sắp tàn lụi. Một ngày bỗng tỉnh giấc trên chiếc giường lớn, Đông Vy mệt mỏi hé mi, đập vào mắt cô là khuôn mặt ngập lo lắng của Gió Quỷ. Anh nắm chặt tay cô, khàn giọng hỏi:
- Vy sao thế?
Sao nhỉ? Hình như do bỏ ăn bỏ ngủ, sức khỏe vốn đã không ổn từ trước nên Đông Vy lại yếu như khi Hồ Minh Quý mang đi trốn. Chỉ khác với lúc trước là ngoan ngoãn để người khác chăm sóc, giờ cô lại cứ cố tình đem bản thân ra dày vò cho thành tàn tạ. Cô ngất đi đã hai ngày qua, lòng đau thắt khi thấy mắt Hữu Phong đỏ ngầu nhưng Đông Vy làm như không màng tới anh đã hoảng loạn ra sao, cô rút tay mình khỏi tay anh, hờ hững quay lưng vào tường.
Hữu Phong im lặng, ngồi trầm mặc cạnh cô vợ nhỏ cả hôm ấy. Anh thừa biết, Đông Vy đang lấy chính tính mạng của mình ra đánh cược với anh. Nhưng anh không thể làm theo đề nghị điên rồ ấy! Chỉ một ai đó xa lạ lảng vảng quanh, anh đã thấy thật chướng mắt huống hồ là có con với người phụ nữ nào đó ngoài Vy. Tởm lợm cỡ nào!
Ngày hôm sau thức giấc, quanh mũi Đông Vy đều ngập mì nước hoa sắc lạnh. Cô mơ màng nhìn, chợt giấc mình khi bắt gặp đôi mắt xám tro đầy tia cười đang chăm chú ngắm nhìn cô. Hôm qua Hữu Phong ôm Đông Vy cùng ngủ, cô mệt, vùi đầu vào ngực anh lúc nào chẳng hay. Một giấc ngủ ngoan mà lâu lắm Đông Vy mới có, thật muốn nằm gọn trong tay Hữu Phong mãi và kệ tất thảy như này nhưng lý trí không cho cô được bỏ cuộc. Đông Vy lảng tráng ánh nhìn mê hoặc của Hữu Phong, nhưng anh lại chỉ cười tinh quái.
- Em thế này, với anh là rất buồn cười à?
- Vy, mình đi gặp con đi!
Sung sướng theo Hữu Phong đến đại sảnh để gặp con, Đông Vy thoáng chùng bước khi liếc qua quản gia Lâm. Luôn giữ được vẻ điềm tĩnh kể cả khi trời sập nhưng lúc này, biểu cảm trên gương mặt ông cứ như bác sĩ đang nghiên cứu bệnh nhân tâm thần nào đó. Và khi Đông Vy tận mắt nhìn, cô vẫn rất phục sự bình tĩnh của quản gia Lâm.
Hữu Phong dẫn Đông Vy đi gặp con, hóa ra là anh gom đâu về cả trăm đứa trẻ lớn bé khác nhau, đến từ nhiều nước. " Đa dạng, phong phú vô cùng!" Đông Vy đứng bất động, hết nhìn chàng quý tộc lại nhìn những đứa trẻ đang tròn xoe mắt. Cô đã từng nghĩ mình rất hiểu Hữu Phong nhưng cho đến hôm nay, cô mới biết người trái đất như cô sẽ không thể nào nắm bắt được lối tư duy kì dị quá đáng của Gió Quỷ. Cô vật vờ, xơ xác là thế nhưng anh lại nghĩ mong muốn có con của cô cũng chỉ như đứa trẻ đang vòi vĩnh thú nhồi bông. Và thế là anh " tha " về cho cô cả vườn bách thú.
- Nhiều loại không? Vy chọn đi! - Hữu Phong giục, vẻ hơn hớn của anh khiến Đông Vy chỉ biết lặng câm.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, Hữu Phong hướng quản gia Lâm, thốt ra câu hồn nhiên đến mức trẻ mẫu giáo cũng phải rùng mình:
- Bố đâu? Bố cũng thích em bé đấy, bảo bố ra chọn với Vy!
Nếu tinh thần quản gia Lâm không vững, hẳn ông sẽ báo ngay cảnh sát hoặc gọi cấp cứu gấp. Nhưng sống với người sao Hỏa đã hơn hai chục năm ròng rã, quản gia Lâm ít nhiều cũng quen với kiểu hành động và lời nói ngây thơ, vô tội nhưng dở hơi, dị hợm của Hữu Phong. Ông cười gượng để không làm anh mất hứng:
- Ngài ấy đang ngủ trưa! - Quản gia Lâm điềm tĩnh đáp nhưng ông thật ra rất muốn nói thẳng toẹt là người già rất dễ bị đột quỵ ...
- Thôi được! - Hữu Phong phẩy tay, kiểu như chọn bừa đứa nào đó cũng xong, không cần làm người bố đáng kính mất ngủ. Anh đứng khoanh tay, hất cằm với quản gia Lâm - Thế ông chọn thay bố! Người già sở thích chắc giống nhau!
Quản gia Lâm rồi cũng câm lặng như cô gái nhỏ. Chả nhẽ ông lại dạy bảo Hữu Phong như trẻ lên ba thế này " Này, không phải củ cải đâu. Là con của cậu và Đông Vy, cháu của Federer đấy nhé! Cũng không phải cà rốt đâu. Là người sẽ kế thừa dòng họ, phải mang dòng máu quý tộc và hoàn hảo như cậu. Chứ không phải cún nuôi cho vui nhà đâu nhé, cũng không phải thú bông như cậu vẫn ôm vợ cậu hay là chậu cây mà vợ cậu nuôi đâu. Là người sẽ quyết định tương lai của cả dòng họ đấy nhé! Thật đấy, Hữu Phong, thật sự không phải là củ hành củ tỏi!!! "