Biên tập: B
Khai giảng ngày hôm đó, Mạc Hàm vô tình gặp được Chu Viễn An đang hướng dẫn sinh viên mới nhập học ở cổng trường Hoa Kỳ X.
Anh đứng dưới bóng cây, trên cổ đeo thẻ công tác, bị một đám sinh viên mới vây quanh, vẻ mặt kiên nhẫn mỉm cười.
Vóc dáng người ấy rất cao, thanh nhã trong sáng, người đi qua đều không hẹn mà cùng quay sang lén lút nhìn trộm anh.
Mạc Hàm đứng nhìn từ xa, đoán là vết thương trên mặt Chu Viễn An đã khỏi hết rồi, nhìn qua không còn dấu vết gì nữa.
Đột nhiên cô nhớ lại buổi tụ tập của hội bạn học cấp ba mấy hôm trước, có vài người lúc buôn chuyện nhắc đến Chu Viễn An.
“Ê, các cậu còn nhớ Chu Viễn An ở ban trọng điểm không?”
“Nhớ, sao vậy?”
Giọng người đó hết sức khoa trương: “Tuần trước tôi vừa gặp cậu ta trên đường, bị ba cậu ta đánh nhưng cậu ta chỉ một mực cúi đầu không nói lời nào.”
“Cắt, cũng chẳng phải chuyện gì mới lạ, không phải trước kia hồi ở trường ba cậu ta cũng suốt ngày mắng cậu ta xối xả sao?”
“Thật đáng thương, nhưng mà cũng đáng đời. Các cậu có cảm thấy tinh thần cậu ta có chút không bình thường không? Tôi thấy cậu ta lúc nào cũng thui thủi một mình, không nói chuyện với ai bao giờ.”
“Tôi đã sớm thấy cậu ta không bình thường từ lâu rồi, thành tích tốt như vậy còn chạy đi học nghệ thuật, không phải đầu óc có bệnh thì là cái gì?”
Một giọng khác nói chen vào: “Tin tức của các cậu lỗi thời rồi, tôi có người bạn học cùng trường đại học với cậu ta, nói là hiện giờ cậu ta hoà nhập khá tốt, bao nhiêu người mê đắm đó.”
“Thật sao? Ha ha ha, vậy có khi đầu óc mấy người kia cũng không bình thường.”
Một đám người căn bản đều không coi là thật, đùa giỡn cười to với nhau.
Lòng người ấm lạnh. Ngày đó Mạc Hàm cũng vì chuyện video mà phải đón nhận không biết bao nhiêu lời dè bỉu mỉa mai, cô bèn coi như không nghe thấy gì hết.
Thu hồi suy nghĩ, ít nhất thì bây giờ Chu Viễn An cũng không cần cô phải lo lắng nữa. Cô xách túi lớn túi nhỏ hành lý, muốn đi vào bằng cửa phụ.
Không ngờ vẫn bị Chu Viễn An nhìn thấy, anh gạt đám người ra đi thẳng về phía cô, chỉ một lát sau đã đứng ở trước mặt.
Anh giơ tay lên: “Để anh cầm giúp em.”
Mạc Hàm lắc đầu: “Không cần, cám ơn.”
Chu Viễn An chỉ vào thẻ công tác trước ngực mình: “Đây là trách nhiệm của anh.”
Mạc Hàm nói: “Tôi không phải là sinh viên mới, cậu đi giúp đỡ người nào cần đi.”
“Sinh viên mới hay sinh viên cũ thì cũng đều thuộc phạm vi trợ giúp của bọn anh.”
“…”
Mạc Hàm do dự một lát, nhìn ngón tay mình bị túi đồ nặng chịch xiết đến đỏ bừng, cuối cùng gật đầu.
Hai người sắp xếp đồ đạc, sau đó sóng vai đi về phía ký túc xá.
Chu Viễn An xách phần lớn hành lý, Mạc Hàm chỉ đeo một cái túi nhỏ, trong tay ôm một lọ hoa thuỷ tinh trong suốt, bên trong cắm mấy cành cây thật dài.
Chu Viễn An ghé mắt hỏi: “Đó là cái gì vậy?”
Mạc Hàm nói: “Hoa.”
“Tại sao đột nhiên lại muốn mua hoa?”
Mạc Hàm nhướn mày: “Nuôi dưỡng chút lãng mạn của cuộc sống, thế nào, không cho phép?”
Chu Viễn An ngoan ngoãn: “Không có.”
Dọc đường đi gặp không ít người quen, kể từ khi vào hội sinh viên đến giờ mối quan hệ của Chu Viễn An rất rộng, luôn phải chào hỏi không ngừng.
Mạc Hàm đeo cái khẩu trang to, rất ít người nhận ra cô, cô cũng lười không muốn mở miệng.
Khó khăn lắm mới đến được con đường nhỏ vắng người qua lại, chân Chu Viễn An đạp lên lá cây rụng, xung quanh chỉ có thể nghe được tiếng gió lao xao.
Anh liên tục nhìn sang Mạc Hàm, cô vẫn luôn lạnh lùng đút tay trong túi áo, không nói câu nào, môi anh khẽ mấp máy mấy lần, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Mấy hôm trước em đi đâu vậy?”
Mạc Hàm lơ đễnh: “Ở nhà ngẩn người.”
“Em có thấy điện thoại của anh không?”
“Có.” Mạc Hàm đáp một tiếng, trước khi Chu Viễn An đặt câu hỏi cô đã nói tiếp: “Đừng hỏi tại sao, tránh thương tâm.”
Vẻ mặt Chu Viễn An cứng đờ, im lặng.
Đến dưới lầu ký túc xá nữ, Chu Viễn An cố tình khuân đồ lên cho Mạc Hàm.
Mạc Hàm đến sớm, là người đầu tiên trong phòng cô.
Lúc đi ngang qua phòng bên cạnh, cô nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nữ sinh thét chói tai: “Trời ạ! Trong phòng có chuột! Giày của mình bị cắn hết rồi!”
Mạc Hàm không nhịn được cười trộm, nhưng cũng không thể cười được lâu, lúc mở cửa phòng mình ra, cô liền bị doạ sợ tròn cả mắt.
Trong phòng giống như một bãi chiến trường, vụn túi ni lông rải rác khắp nơi, sàn nhà bừa bãi, bụi bặm mịt mù.
Nhìn quanh một lượt, trên giường, trên mặt bàn, trên bệ cửa sổ rải rác hàng nghìn cục cứt chuột.
Hiển nhiên là phòng của bọn cô cũng bị chuột hoành hành.
Mạc Hàm suýt chút nữa chết ngất vì tức, rốt cuộc ai là người về sau cùng? Tại sao đến cái cửa sổ cũng không chịu đóng?!
Cô thở hổn hển quay đầu lại nói với Chu Viễn An: “Đặt đồ ở ngoài cửa đi, lát nữa tôi phải tổng vệ sinh.”
Chu Viễn An nói: “Anh giúp em.”
Không muốn làm phiền anh, Mạc Hàm uyển chuyển cự tuyệt: “Không cần, cậu đi làm việc của cậu đi.”
Cô nói xong thì đi thẳng vào phòng, mặt đất bẩn thỉu đến mức không tìm được chỗ đặt chân, lọ hoa trong tay cô không biết phải đặt ở đâu.
Mắt cô chuyển sang cái tủ đồ sát tường, cao chừng hai mét, nóc tủ là khu vực duy nhất trong phòng không gặp tai hoạ.
Mạc Hàm kéo một cái ghế đến, đứng lên trên, muốn đặt lọ hoa lên nóc tủ.
Chân ghế gãy một góc, miễn cưỡng lắm mới chịu được sức nặng của một người trưởng thành, run rẩy lắc la lắc lư.
Lúc xuống Mạc Hàm đứng không vững, không cẩn thận ngã sang bên cạnh, Chu Viễn An đằng sau lưng vội đỡ lấy eo cô.
Mạc Hàm ổn định cơ thể nhưng Chu Viễn An vẫn không hề có ý định bỏ tay ra.
Chẳng biết anh đã lẳng lặng đóng cửa phòng lại từ bao giờ, bọn họ đứng giữa cánh cửa và vách tường, ánh sáng không len vào được, chỉ có thể nhìn thấy từng hạt bụi li ti bay lơ lửng giữa không trung.
Trên người Mạc Hàm toả ra mùi dầu gội đầu quen thuộc, phảng phất qua chóp mũi, không thể nắm bắt.
Có lẽ tình cảnh này khiến cho ý niệm ẩn nấp đã lâu trong lòng anh trỗi dậy, hai tay Chu Viễn An khẽ xiết chặt, dán lên lưng cô: “Mạc Hàm…”
Dù được chạm vào cô nhưng giọng anh lại trở nên buồn bã mất mát: “Anh nhớ em.”
Mạc Hàm thờ ơ gỡ tay anh ra.
Giữa nam và nữ chính là không công bằng như vậy đấy, cô chỉ cần nũng nịu gọi mấy tiếng chồng ơi là sẽ có thể hoá giải tất cả mâu thuẫn. Còn anh cho dù có quỳ xuống gọi cô mấy tiếng bà cô thì cô cũng sẽ không mềm lòng. (gọi người ta là bà cô người ta không đánh cho là may ở đó mà mềm lòng =)))))
Mạc Hàm kéo giãn khoảng cách với anh, phủi bụi trên người mình, ngẩng đầu lên hỏi: “Vẫn còn muốn nói chuyện yêu đương?”
“Ừ.”
“Nhưng tôi không có hứng thú, cậu đi tìm người khác đi.”
“…”
“Lần này nhớ tìm người nào khôn khéo nghe lời một chút, có thể dễ dàng qua cửa của ba cậu.”
Chu Viễn An mím chặt môi, không nói thêm lời nào, chỉ yên lặng rũ mắt nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh nhỏ giọng nói: “Em thật sự nghĩ vậy sao?”
“Ừ.”
Chu Viễn An lẳng lặng xiết chặt nắm đấm, gật đầu: “Được.”
Sau khi Chu Viễn An rời khỏi không lâu, mấy người khác trong phòng cũng bắt đầu lục tục kéo đến.
Mọi người cùng nhau chia sẻ đặc sản quê hương, sau đó xúm vào trò chuyện.
Các cô đều là những cô gái có tâm tư đơn thuần, không phải là loại người thích bỏ đá xuống giếng, cứ như đã hẹn trước, tất cả đều chỉ nói đến những chuyện trên trời dưới bể, không hề đả động một chữ tới chuyện Mạc Hàm bị phỉ báng.
Liêu Quyên vừa ngồi xuống vừa kêu rên: “Janet đúng là không có tình người! Không phải mình chỉ nghỉ có mấy buổi thôi sao? Vậy mà bà ấy cho mình rớt, sao lại có giáo viên biến thái như vậy chứ!”
Nghe thấy cô ấy nói vậy, Mạc Hàm mới sực nhớ ra mình vẫn chưa xem điểm thi cuối kỳ, vội vàng lấy điện thoại vào mạng kiểm tra.
Không xem còn đỡ, xem xong thì đúng là khóc không ra nước mắt.
Cuối kỳ trước vì cô phải thường xuyên đến bệnh viện chăm sóc Mạc Tiểu Dương nên hầu hết các buổi học đều vắng mặt. Thành tích thấp không chịu nổi, chỉ qua được vài môn.
Liêu Quyên đứng bên cạnh dùng ánh mắt đồng bệnh tương lân nhìn cô: “Không qua học phần thì không tốt nghiệp được, hai ta xong đời rồi.”
Mạc Hàm luống cuống hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao nữa? Tham gia một cuộc thi lớn sau đó giành giải thưởng, như thế thì có thể được cộng thêm điểm. Nhưng mà khẳng định là chúng ta chẳng thể hy vọng gì vào chuyện đó.” Liêu Quyên ôm đầu kêu khóc: “Hay chúng ta ghi danh vào hội sinh viên đi, cống hiến nhiều cho trường biết đâu sẽ được nhân nhượng.”
“Chỉ còn cách này thôi sao?”
“Không thì còn cách nào nữa?”
Mạc Hàm uể oải vỗ đầu: “Được rồi, lúc nào ghi danh thì cậu nhớ gọi mình…”
Trưa nay cô đã đồng ý ăn cơm với Triệu Phưởng, nhưng vì vẫn còn một đống chuyện phải làm nên cô không muốn đi quá xa, bèn giải quyết ngay tại căng tin.
Vì chiều theo ý cô nên Triệu Phưởng chỉ có thể nghe theo.
Người này là một người thương em gái như sinh mạng, bao lâu nay luôn quấn quýt bám chặt lấy Mạc Hàm hoá ra cũng chỉ là vì muốn mời cô mỗi tuần đến nhà hát cho em gái hắn nghe một lần.
Em gái hắn đang là học sinh cấp hai, là một fan hâm mộ nhỏ tuổi của Mạc Hàm.
Dù sao thì Triệu Phưởng cũng là người ở bên cạnh chăm sóc lúc Mạc Hàm bị bệnh, Mạc Hàm nợ hắn một mối ân tình, vì thế cũng thoải mái đáp ứng chút chuyện nhỏ này. Hai người thường xuyên qua lại, tất nhiên là trở thành bạn bè.
Yêu ai yêu cả đường đi, em gái ở nhà luôn miệng khen Mạc Hàm trước mặt hắn, vì thế Triệu Phưởng cũng bị ảnh hưởng sâu sắc, hiện giờ cũng vô cùng sùng bái Mạc Hàm.
Lúc hai người bê đồ ăn đi tìm chỗ ngồi, ngẫu nhiên gặp phải Lâm Đoá Nhi cũng bê đồ ăn đi qua. Vì Lâm Đoá Nhi phải bàn bạc vài chuyện với mấy tiền bối trong hội sinh viên nên mới phải đến ăn cơm ở nơi này.
Lúc lướt qua nhau, Lâm Đoá Nhi vênh váo nâng cằm lên, cố ý dùng khuỷu tay huých mạnh vào Mạc Hàm một cái.
Mạc Hàm bưng chắc chắn nên chẳng bị ảnh hưởng chút nào. Ngược lại Lâm Đoá Nhi tự mình hại mình, không cẩn thận đánh đổ hết thức ăn của mình xuống đầy đất.
Mạc Hàm không nhịn được, phì cười thành tiếng.
Lâm Đoá Nhi thẹn quá hoá giận, trừng to mắt nhìn Mạc Hàm, không cam lòng nên tiện thể hất luôn thức ăn của cô.
Triệu Phưởng không thể chấp nhận được, nhảy ra quát to: “Lâm Đoá Nhi? Cô không có mắt à? Lên cơn điên cái gì!”
Lúc này Lâm Đoá Nhi mới chú ý tới Triệu Phưởng ở bên cạnh, dường như thấy hắn thì hơi hoảng sợ.
“Liên quan gì tới anh.” Cô ta mắng nhỏ một câu, xoay người muốn bỏ đi.
Mạc Hàm liền túm cánh tay cô ta: “Cứ như vậy mà đi sao? Tôi vẫn chưa tính sổ với cô đâu.”
“Tính sổ tính sách gì?” Lâm Đoá Nhi khịt mũi coi thường: “Muốn ăn thì cô tự mình liếm sạch sẽ đi, tặng luôn phần của tôi cho cô đó, đừng khách sáo.”
Mạc Hàm không hề bị cô ta khiêu khích, cô cười cười: “Cô xâm hại nghiêm trọng đến quyền riêng tư và danh dự của tôi, sắp tới chuẩn bị chờ giấy gọi của luật sư đi. Tôi đã tìm đủ tài liệu, chúng ta cứ theo trình tự của pháp luật, gặp lại trên toà án.”
Lâm Đoá Nhi không tin, muốn dò xét xem cô nói thật hay giả: “Chỉ bằng một mình cô? Cô dám không?”
Mạc Hàm hỏi ngược lại: “Sao mà tôi lại không dám?”
“Cô đừng quên cô đã gián tiếp khiến tôi sinh non đó, cô kiện tôi, cùng lắm là tôi bồi thường cô ít tiền, nhưng tôi mà kiện cô thì cô sẽ phải ngồi tù, thế nào?”
Mạc Hàm bĩu môi, dửng dưng nói: “Thế chẳng phải đơn giản sao? Tôi có ngồi tù thì cô cũng vẫn phải bồi thường tiền cho tôi.”
Người đáng sợ nhất chính là người không biết sợ, Lâm Đoá Nhi nói không lại cô, tức giận phất tay bỏ đi.
Sau đó Mạc Hàm mượn cô lao công cây chổi, quét sạch sẽ đồ ăn trên mặt đất, rồi đi gọi lại một phần cơm khác.
Bọn họ tìm một chỗ ngồi xuống, Mạc Hàm hỏi Triệu Phưởng: “Anh quen Lâm Đoá Nhi hả?”
“Ừ.” Triệu Phưởng gật đầu: “Ba cô ta là cấp dưới của ba anh. Cô ta đặc biệt đáng ghét, khi còn bé luôn tìm ba anh mách lẻo.”
Mạc Hàm cắn đũa, gật đầu như đang suy nghĩ gì đó.
Triệu Phưởng hỏi: “Em thực sự muốn kiện cô ta sao? Nhưng mà chắc chắn là em sẽ bị xử nặng hơn cô ta đó.”
Mạc Hàm gõ vào đầu hắn: “Anh có bị ngu không vậy? Tất nhiên là chỉ doạ cô ta rồi.”
“… Ờ.” Triệu Phưởng đảo mắt, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, thốt lên: “Nhưng mà muốn kiện cũng được, anh sẽ tìm luật sư giỏi nhất cho em, chúng ta không sợ cô ta!”
Mạc Hàm cũng không muốn bất chấp nguy hiểm, lắc đầu nói: “Không cần, giàn xếp ổn thoả là tốt nhất.”
Sang năm học mới, hội sinh viên lại bắt đầu tuyển thành viên.
Vì để bù đắp điểm số đã mất, Mạc Hàm đành nhắm mắt ghi danh cùng với Liêu Quyên.
Muốn gia nhập hội sinh viên thực ra cũng không phải là chuyện gì khó, thế nhưng với mấy sinh viên có thành tích trung bình như các cô, lại không có cửa sau mà nói thì chỉ có thể dựa vào vận khí thôi.
Mạc Hàm và Liêu Quyên thầm bàn bạc một phen, ưu điểm lớn nhất của cô là ngoại hình, có lẽ ban đối ngoại sẽ chú trọng cái điều kiện này, biết đâu cô có thể đầu cơ trục lợi.
Kế hoạch này đúng là phù hợp với tâm ý của Mạc Hàm, cô muốn tránh mặt Chu Viễn An và Lâm Đoá Nhi, vì thế miễn là không bị phân đến ban học tập là được.
Hôm tham gia phỏng vấn, Mạc Hàm còn cảm thấy căng thẳng hơn nhiều khi biểu diễn trên sân khấu.
Lúc xếp hàng chờ đợi, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, xoa tay liên tục, cuối cùng lại vô tình làm mờ hết đống phao đã chép trong lòng bàn tay.
Cửa phòng họp mở ra, người vừa được phỏng vấn đi nhanh ra ngoài ra, vừa đi vừa vỗ ngực đầy lo lắng.
Ngay sau đó, bí thư trưởng gọi tên Mạc Hàm, Mạc Hàm đáp lời, chỉnh lại vạt áo rồi bước vào.
Những người ngồi trong phòng phỏng vấn theo thứ tự là chủ tịch, phó chủ tịch, bí thư trưởng, còn có cả trưởng ban của các ban. Học kỳ này Chu Viễn An thuận buồm xuôi gió bước lên vị trí chủ tịch, vì thế giờ phút này đang ngồi ở bên cạnh bí thư trưởng.
Anh đã sớm nhìn qua danh sách phỏng vấn ngày hôm nay, lúc nhìn thấy tên Mạc Hàm còn cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, bây giờ khi cô mặc một thân váy áo nghiêm chỉnh đứng trước mặt thì anh mới dám tin là sự thật.
Trên mặt không biểu lộ ra bất kỳ thay đổi nào, Chu Viễn An giơ tay chống cằm, quan sát một lượt từ đầu đến chân Mạc Hàm.
Trước tiên Mạc Hàm hơi hắng giọng, giới thiệu bản thân: “Chào buổi chiều, tôi tên là Mạc Hàm, là sinh viên năm thứ hai khoa thiết kế hình ảnh nhân vật, tôi muốn xin gia nhập vào ban đối ngoại…”
Phần trình bày này được cô down từ trên mạng về, Liêu Quyên nói là được kết hợp từ mười lăm bài diễn thuyết khác nhau, bảo đảm sẽ vô cùng chặt chẽ, cô chỉ cần đọc theo là được.
Sau khi giới thiệu xong, đến lượt giám khảo ra câu hỏi, đều là những vấn đề không quá khó, cô đều có thể trả lời được.
Năm nay hội sinh viên ra một chính sách mới rất khắt khe, những người mới phải trải qua hai vòng phỏng vấn mới được vào danh sách cuối cùng.
Sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn thứ nhất, rất nhanh sau đó Mạc Hàm nhận được tờ giấy ghi lời nhận xét của giám khảo.
Phó chủ tịch tiếc chữ như vàng: “Không tệ, cố gắng lên.”
Bí thư trưởng thì tương đối khách khí: “Dáng vẻ rất tốt, trình bày lưu loát, nhưng nội dung hơi khô khan, vòng sau hãy không ngừng cố gắng.”
Cô tiếp tục đọc, lúc lật đến tờ giấy ghi lời nhận xét của Chu Viễn An, nhất thời vẻ mặt trở nên vô cùng sinh động.
“Khôn khéo nghe lời, biết thấu hiểu lòng người.”
Này cũng chưa phải là quá đáng nhất, thế nhưng lại chốt lại một câu: “Váy quá ngắn, chú ý phải đến đầu gối.”
Mạc Hàm nắm chặt tờ nhận xét, nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì.
Cái này có được tính là lạm dụng chức quyền hay không?
Đây rõ ràng là đang lạm dụng chức quyền để trả thù cô mà!
Hết chương .