Biên tập: B
Sau khi vung ra cái tát kia Mạc Hàm liền cảm thấy hối hận.
Chu Viễn An đi rồi, cô đứng một mình giữa đại sảnh khách sạn, cánh tay vô lực rũ xuống, bị vô số ánh mắt khác thường đâm vào sau lưng, giống như một người lính bại trận.
Những áp lực xung quanh khiến cô vô thức muốn lẩn trốn, cô không nhớ rõ mình đã rời khỏi khách sạn như thế nào, chỉ biết rằng nhất định dáng vẻ mình sẽ rất nhếch nhác, bước chân sẽ rất xiêu vẹo.
Ngơ ngác đứng đợi xe ở đầu đường, Mạc Hàm thẫn thờ bước lên xe taxi, máy móc nói ra một cái địa chỉ.
Ban đầu tài xế muốn tán gẫu với cô mấy câu, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không còn chút sinh khí nào của cô thì liền biết khó mà lui.
Bên tai Mạc Hàm vẫn vang lên câu nói cuối cùng của Chu Viễn An: "Anh đã từng nói anh có thể làm bất cứ điều gì vì em, kể cả vì em mà chết, nhưng em lại không tin."
Lời nói trầm thấp mang theo nỗi cô đơn của anh giống như một giấc mơ, không ngừng thúc giục trong tâm trí cô.
Cô không nhịn được mà đem tất cả những chuyện xảy ra trong tối nay sắp xếp lại một lần.
Đúng là so với việc vạch mặt ngay tại bữa tiệc thì chọn cách án binh bất động mới là cách nghĩ cho cô nhiều nhất.
Anh có cách bảo vệ đặc biệt của riêng mình, không giống như Lý Việt Hải thích làm to chuyện, cũng không giống như cô hữu dũng vô mưu, hết thảy mọi quyết định của anh đều đã được suy nghĩ chu toàn.
Đáng tiếc là Mạc Hàm đã không nhận ra được lòng tốt của anh sớm hơn, cũng bởi vì từ trước đến nay cách xử lý mọi chuyện của cả hai đều trái ngược nhau, sớm trở thành phản xạ rồi, làm sao có thể ngay lập tức phối hợp ăn nhịp với nhau được.
Cô có thể không hiểu, cô có thể phẫn nộ và phản đối, nhưng cô không nên liều mạng tát anh một cái như vậy.
Tại sao lúc ấy cô lại không thể nhận ra chứ?
Cho tới bây giờ Mạc Hàm vẫn cảm thấy lòng bàn tay của mình hơi ê ẩm, giống như có một con sâu nhỏ đang gặm nhấm ở bên trong.
So với cô thì nhất định Chu Viễn An còn đau hơn nhiều.
Mối quan hệ giữa người với người giống như một hình tam giác, bất kể tình cảm sâu nặng đến đâu thì cũng cần phải có sự tôn trọng lẫn nhau.
Nếu như tầng dưới cùng bị dao động thì mối quan hệ đó dù có bền lâu đến mức nào cũng sẽ đều trở nên không đáng một xu, tràn ngập nguy cơ.
Mặc dù tính tình của Chu Viễn An rất tốt, nhưng không có nghĩa là anh sẽ luôn kiên cường, cũng sẽ có lúc anh mệt mỏi, sẽ bi thương, sẽ mất hết ý chí.
Mạc Hàm không dám nghĩ thêm nữa, tâm trạng nặng nề tột đỉnh, cô chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, thở một hơi thật dài.
Lúc xe đi đến ngã rẽ thì tài xế bất ngờ phanh gấp. Mạc Hàm không kịp đề phòng nên cả người bị văng sang một bên, trán đập mạnh vào cửa kính xe.
Tài xế ổn định tay lái, không nhịn được mắng một tiếng: "Chết tiệt, con mèo hoang chui từ đâu ra, suýt nữa thì đâm phải rồi."
Mạc Hàm cũng không trách cứ, chỉ cố gắng ngồi lại thật vững, dùng ngón tay cào qua mái tóc tán loạn của mình.
Chiếc xe tiếp tục bon bon tiến về phía trước, Mạc Hàm sờ lên trán thì thấy một cục sưng nho nhỏ, cú sốc này đã khiến cho tâm trạng cô vỡ oà.
Cổ họng cô như bị cái gì đó chẹn ngang, hốc mắt nóng bừng, nhưng vẫn cố gắng cắn chặt môi không để phát ra âm thanh nào.
Tiếc là cũng không có mấy tác dụng, cô cảm nhận được từng giọt từng giọt nước mắt tuôn rơi, những giọt nước mắt không để ai phát hiện, lặng yên biến mất trong đêm tối.
Đêm đó, sau khi về đến nhà, Mạc Hàm còn chẳng buồn tắm rửa, cứ thế leo lên giường ngủ.
Sáng ngày hôm sau, cô dậy tắm nước lạnh, sau đó cố gắng bày ra bộ dáng sảng khoái và tinh thần tốt nhất để đến bệnh viện thăm Mạc Tiểu Dương.
Dù trời có sập thì thân là chị gái như cô cũng phải chống đỡ, tuyệt đối không thể để những điều không may xảy đến hoặc những buồn phiền xuất hiện trong thế giới của Mạc Tiểu Dương.
Mạc Hàm luôn cho rằng chỉ cần trong lòng vẫn còn niềm tin, sự lạc quan thì sẽ có một ngày mây đen bay đi hết, thế nhưng tin dữ lại cứ liên tục kéo đến.
Sau khi chăm sóc Mạc Tiểu Dương, cho cậu bé ăn xong như thường ngày, bác sỹ điều trị gọi Mạc Hàm ra ngoài hành lang, thông báo với cô rằng bệnh tình của Mạc Tiểu Dương đang dần trở nên tệ hơn.
Tuần này Mạc Tiểu Dương sốt cao hai lần, ngày hôm qua khi khám sức khoẻ tổng quát đã phát hiện ra trong lá lách của cậu bé có một khối u ác tính, cần phải phẫu thuật cắt bỏ ngay lập tức, nếu không rất có thể sẽ lan sang các bộ phận khác.
Đã có kinh nghiệm đối mặt với nhiều tình huống tồi tệ nhất, nên khi nghe được tin xấu như vậy, Mạc Hàm vẫn có thể bình tĩnh vô cùng.
Cô ngồi một mình ở hành lang dài, đầu óc trống rỗng, tờ giấy xét nghiệm cầm trong tay bị gió thổi bay loạt xoạt.
Mạc Hàm ngồi rất lâu mới quay trở lại phòng bệnh, cô nói với Mạc Tiểu Dương rằng trong bụng của cậu bé có một con sâu rất to, cần phải làm phẫu thuật lấy nó ra, để sau này cậu không còn bị đau bụng nữa.
Mạc Tiểu Dương không hề nghi ngờ gì, ngoan ngoãn dọn dẹp hộp cơm vừa ăn rồi nằm xuống ngủ trưa.
Buổi chiều Mạc Hàm về nhà làm bài tập, bản thiết kế của cô đã sắp đến công đoạn hoàn thành thế nhưng lại bị mắc ở một chỗ, không thể nào vẽ tiếp được.
Liên tiếp mấy ngày liền không có gì tiến triển, Mạc Hàm đành phải nhờ sự giúp đỡ của Liêu Quyên, mượn bài tập của cô ấy tham khảo để tìm một chút linh cảm.
Liêu Quyên rất thoải mái đồng ý, gửi bài tập cho cô qua QQ. Lúc Mạc Hàm tải xuống thì trên màn hình đột nhiên hiện lên một cửa sổ, cô chưa kịp nhìn kỹ đã thuận tay ấn vào nút OK.
Mấy giây sau cô mới kịp phản ứng, kinh ngạc trợn trừng cả hai mắt.
File bài tập của Liêu Quyên gửi đến trùng tên với file bài tập của cô, bài tập của cô đã bị bài tập của Liêu Quyên ghi đè lên!
Mạc Hàm không dám tin vào mắt mình, liên tục nhấn F.
Thực sự là bài tập của cô đã không cánh mà bay, thay vào đó là bài tập của Liêu Quyên.
Cô giống như bị sét đánh, ngồi tại chỗ vò đầu bứt tai, đúng là khóc không ra nước mắt.
Mạc Hàm lập tức nói chuyện này cho Liêu Quyên, không ngoài dự đoán đã khiến cho cô ấy cười ha ha.
Vừa nghĩ đến chuyện thành quả mình đã phải vất vả làm suốt mấy tháng qua cứ thế mất trắng, Mạc Hàm như rơi vào đường cùng, lại nghĩ tới việc mình sẽ bị trượt môn này khiến cô đau lòng muốn chết.
Liêu Quyên cũng không biết phải xử lý chuyện này thế nào, cô ấy nghĩ cách cho Mạc Hàm: "Cậu đừng cuống, mai mang máy tính ra hiệu xem sao, biết đâu có thể khôi phục dữ liệu đó."
Mạc Hàm tức điên lên, hận không thể tự cầm dao chém cho mình hai phát, cuối cùng cũng chỉ có thể hy vọng như vậy thôi.
Mấy ngày nay toàn gặp chuyện không may, cô chẳng còn tâm trạng nào ăn cơm tối, sau khi tắm xong thì ngồi ngẩn người trong phòng khách.
Tay cầm chiếc điện thoại lạnh lẽo, mấy lần giơ lên lại buông xuống.
Lấy lý do gì để gọi điện cho anh đây?
"Máy tính hỏng rồi, anh có sửa được không?"
Chắc chắn là anh không biết sửa rồi.
"Bạn cùng phòng của anh có sửa được không?"
Nhỡ đâu anh sẽ bảo cô trực tiếp đi tìm bạn của anh ấy thì sao?
"Máy tính là của anh, tự anh đến mà lấy!"
...
Mạc Hàm độc diễn nửa ngày, cuối cùng cảm thấy vô cùng thất bại, liên tục vỗ mạnh vào đầu, bao nhiêu điều buồn bực trong lòng không thể phát tiết ra ngoài.
Sĩ diện tự làm khổ mình, cô không tìm cho mình một bậc thang để đi xuống thì sẽ vĩnh viễn không tài nào mở miệng được.
Đúng vào lúc cô cảm thấy chán nản nhất thì chuông cửa reo vang.
Mạc Hàm đột nhiên bốc hoả, chân giẫm mạnh lên sàn nhà bịch bịch, hùng hùng hổ hổ ra mở cửa.
Cửa mở ra, cô ngây ngẩn cả người, nhất thời không kịp phản ứng.
Chu Viễn An đang ôm đàn guitar đứng ở bên ngoài.
Khuôn mặt anh vẫn dịu dàng như cũ, nhưng dưới vành mắt hơi xanh, hiển nhiên là thiếu ngủ.
Mạc Hàm giật mình một lúc lâu, không ngờ rằng Chu Viễn An lại đến tìm cô sớm như vậy: "Anh..."
"Anh đến đưa đồ cho em." Chu Viễn An mở miệng cùng lúc với cô.
"Đưa cái gì?" Mặc dù trong miệng hỏi như vậy, nhưng cô có thể mơ hồ đoán được chắc là đồ anh đang ôm ở trong ngực.
Quả nhiên Chu Viễn An đưa cây đàn guitar kia cho cô: "Mới làm xong, em thử một chút xem sao."
Mạc Hàm há miệng, chậm rãi đưa hai tay ra.
Mặc dù Chu Viễn An dự tính sẽ làm xong trong ba tháng, nhưng từ lúc anh bắt tay vào làm đến bây giờ vẫn còn rất lâu mới tròn ba tháng mà.
"Sao lại làm nhanh như vậy?" Mạc Hàm không nhịn được cất tiếng hỏi.
"Tối hôm qua không ngủ được, ngồi làm suốt đêm." Chu Viễn An bình thản trả lời.
Ngủ không ngon? Thế nhưng cô lại ngủ rất ngon... Mạc Hàm mấp máy môi, không nói ra lời.
Cô ôm guitar vào lòng, thử gảy mấy nốt, chất lượng âm thanh không phải là tốt nhất, nhưng về cơ bản thì cũng coi như dùng được.
Đối với một người ngoài nghề không hiểu gì về âm luật mà nói, lần đầu tiên làm đàn mà có thể làm được đến trình độ này thì gọi là thiên tài cũng không có gì quá đáng.
Cô nhận lấy đàn guitar, nhẹ giọng mỉm cười: "Cám ơn anh."
Chu Viễn An thấp giọng "Ừ" một tiếng, một lúc sau mới nói sang chuyện khác: "Hai ngày nữa anh sẽ rời khỏi Đồng Quan."
Mạc Hàm sửng sốt: "Tại sao?"
"Tháng trước giáo sư đã tìm cho anh một công việc thực tập, bắt đầu làm từ tháng này."
Mạc Hàm mất mấy giây mới phản ứng kịp: "Vậy.. Thi cuối kỳ anh định thế nào?"
"Sang học kỳ tới sẽ thi lại."
"...Ừm."
Nói đến đây thì không còn biết nói gì thêm nữa, đèn cảm ứng trong hành lang tắt ngóm, hai người vẫn yên lặng đứng im tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.
Mạc Hàm không phải là người dễ dàng chịu cúi đầu, Chu Viễn An cũng kiên trì giữ im lặng.
Sự trầm mặc này không biết muốn duy trì đến khi nào.
Mãi một lúc lâu sau, cuối cùng Chu Viễn An giơ tay lên, tỏ vẻ muốn đóng cửa giúp cô: "Em nghỉ ngơi đi, anh về ký túc xá thu dọn hành lý."
"Đợi chút!" Mạc Hàm vội vàng gọi anh lại.
"Sao vậy?"
Mạc Hàm suy nghĩ mãi mới khó khăn mở miệng: "Anh.. Anh không vào ngồi một lát sao?"
Chu Viễn An lắc đầu: "Không muốn cởi giày."
Vẻ mặt Mạc Hàm sầm xuống: "Vậy anh đi đi."
Chu Viễn An tạm biệt cô, xoay người bước đi, mới được vài bước Mạc Hàm lại lên tiếng: "Chờ một chút!"
Anh ngừng lại.
Mạc Hàm khẽ cắn môi, sau khi giằng co suy nghĩ một hồi, cô quyết định không thèm đếm xỉa gì đến cái mặt già này của mình nữa.
Cô chạy lên mấy bước, giơ hai tay ôm chặt lấy Chu Viễn An, không cho anh đi.
Chu Viễn An khẽ xoay người, Mạc Hàm ngẩng đầu lên nhìn anh, hình bóng anh phản chiếu rõ ràng trong đôi mắt xinh đẹp của cô.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Anh đang giận em đúng không?"
Chu Viễn An nhàn nhạt trả lời: "Không giận."
"Thực sự không?"
"Ừ."
Mạc Hàm hơi dừng lại, tầm mắt chuyển xuống gò má trắng nõn của anh, ánh mắt dần trở nên nhu hoà: "Mặt anh còn đau không?"
"Không đau."
Cô đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh, giống như đang lẩm bẩm: "Thực sự không đau?"
"Không đau."
Ánh mắt cô từ từ đi xuống phía dưới, đôi bàn tay thanh tú còn đẹp đẽ hơn cả bàn tay con gái kia, bây giờ đang được bọc một lớp băng gạc thật dày, chỉ lộ ra mấy ngón tay thon dài.
Không biết sau khi lành có để lại sẹo hay không nữa.
"Tay có đau không?"
"Không đau."
Cô không tin: "Thực sự không đau?"
"Không đau."
(Bê: Lâu lâu cho Bê xen mồm vô cái, Bê mệt cái đau với chả không đau của ông bà này quá =)))))
Anh càng tỏ vẻ bình tĩnh như vậy, Mạc Hàm lại càng cảm thấy bất an, cô biết rõ rằng lần này mình đã thảm bại.
Cô không thể không bỏ sự kiêu ngạo của mình sang một bên, vì anh quan trọng hơn kiêu hãnh của bản thân cô nhiều.
Cần gì phải cố gắng ra vẻ, cho dù cô ném hết tất cả lòng tự trọng của mình, đầu óc trở nên rối tinh rối mù, anh cũng sẽ không bao giờ cười nhạo cô.
Mạc Hàm kiễng chân lên, hai tay ôm chặt cổ anh, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi anh, đáng lẽ em không nên đánh anh như vậy."
Chu Viễn An vẫn không nóng không lạnh như cũ: "Không sao."
"Em biết lỗi rồi, thật xin lỗi."
"Không sao."
"Chu Viễn An, cho em thêm một cơ hội nữa nhé."
"Anh không giận em."
Có quỷ mới tin, không giận sao anh vừa đến đã muốn đi ngay? Tại sao không chịu ôm em?
Mạc Hàm nghĩ thầm trong lòng, cả khuôn mặt vùi vào cổ anh, hít một hơi thật sâu: "Tha lỗi cho em tha lỗi cho em tha lỗi cho em."
"..."
Trừ con mèo nhỏ mới sinh ra, chưa có người nào lại liên tục liếm cằm anh không biết mệt như vậy, lại còn luôn miệng nói: "Xin lỗi mà xin lỗi mà xin lỗi mà, tha lỗi cho em có được không?"
Chu Viễn An vẫn đứng yên bất động, đúng hơn là không biết phải làm sao với cô.
Mạc Hàm vẫn chưa chịu thua, tiếp tục thấp giọng nỉ non: "Chồng ơi."
"Chồng?"
"Chồng em ơi!"
Cô không ngừng liến thoắng: "Chồng ơi chồng ơi chồng ơi."
"Chồng ơi, em sai rồi, anh đừng bỏ rơi em."
Không biết đã gọi bao nhiêu câu, cô không ngừng bò lên người anh. Không nhận được sự hồi đáp của anh, cô bèn cố gắng cọ xát thật nhiều, gần như đu cả người lên anh.
"Anh giúp em nhé?"
Cô giống như một con thằn lằn đang cầu xin sự giúp đỡ.
Làm nũng lúc cãi nhau là đặc quyền của phụ nữ, tuy không thể giải quyết được vấn đề nhưng cũng không có mấy người đàn ông có thể chống lại sự cám dỗ đó.
Một hơi thở nóng hổi lướt qua bên tai, khiến tai hơi ngứa ngáy, Mạc Hàm nghe thấy cổ họng Chu Viễn An phát ra một âm thanh trầm đục.
Cô không tin vào tai mình, ngửa cổ lên nhìn anh: "Anh cười đấy hả?"
"..."
"Có phải anh cười không?"
"Không có."
Mạc Hàm càng khẳng định: "Rõ ràng là anh cười!"
"..."
Chu Viễn An bất đắc dĩ nhìn cô, khoé miệng hơi cong lên, bình thản giải thích: "Anh có giận em đâu."
Vẻ mặt anh dịu dàng thắm thiết, lời nói ra rất có sức thuyết phục.
Mạc Hàm cũng nở nụ cười: "Không giận là tốt rồi."
Chu Viễn An nâng hai chân cô lên, bế cô vào lòng, tay ôm chặt hông cô.
Thực ra cũng không phải là anh hoàn toàn không giận cô, mặc dù rất muốn cứng rắn với cô một lần, nhưng cuối cùng thì anh vẫn không thể làm được.
Hai mắt Mạc Hàm nhìn anh chăm chú, một lát sau, cô chỉ tay vào trong phòng: "Anh có định vào ngồi một chút không?"
Chu Viễn An bế cô trở về, vừa đi vừa nói: "Anh không thể ở lại quá lâu, ở trường vẫn còn việc phải làm."
"Ừ, em sẽ không giữ anh lâu đâu, nhưng anh đừng khiến bản thân mệt mỏi quá." Mạc Hàm đau lòng: "Tối hôm qua không ngủ, tối nay nhất định phải ngủ sớm một chút."
"Ừ, anh biết rồi."
Chu Viễn An ngồi xuống ghế salon, đặt Mạc Hàm xuống bên cạnh mình: "Nào, đến đây kể lại chuyện hôm qua cho anh nghe."
"Kể chuyện gì?"
"Sau đó em cùng gã giám khảo kia đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì cả..." Mạc Hàm chột dạ, thấp giọng lầm bầm: "Đã làm phụ ý tốt của anh, em không nhịn được đánh hắn ta một trận..."
"..." thảo nào lúc đó Chu Viễn An nhìn thấy hắn khập khiễng chạy ra.
Thật ra thì cho đến bây giờ anh chưa bao giờ hy vọng Mạc Hàm sẽ trở nên nổi tiếng, nhưng cũng không thể vì ham muốn cá nhân mà ngăn cản ước mơ và hào quang của cô.
Kết quả này thực ra cũng không quá tệ.
Mạc Hàm ôm đầu ảo não: "Anh muốn mắng chửi thì cứ mắng chửi em đi, em sẽ không cãi lại đâu."
Chu Viễn An nói: "Mắng em làm gì chứ? Anh tôn trọng ý kiến của em, chỉ là lần sau đừng quá xúc động như thế nữa."
"Ừm.. Sẽ không có lần sau đâu." Mạc Hàm nhìn sàn nhà, thở dài buồn rầu: "Bởi vì em đoán là sớm muộn gì em cũng sẽ bị loại."
Chu Viễn An vẫn bình thản an ủi: "Kết quả chỉ là thứ yếu, em không muốn làm thì cũng đừng khiến bản thân mình phải chịu uất ức, sau này sẽ có cuộc thi khác tốt hơn thôi."
Mặc dù Mạc Hàm không cam lòng, nhưng khi nghe những lời này của Chu Viễn An thì vẫn khiến cô bị thuyết phục
Nói chuyện thêm một hồi, Mạc Hàm không biết từ lúc nào tay Chu Viễn An đã thò vào lưng áo cô. Chờ đến lúc cô kịp phản ứng thì móc áo lót đã bị cởi ra, lỏng lẻo rủ xuống eo.
Cô liếc mắt nhìn anh: "Không phải anh đang vội sao?"
Đột nhiên nghĩ tới một ý tưởng tuyệt vời khiến Chu Viễn An không còn để ý tới điều gì, anh vừa hôn cô vừa nói: "Anh muốn được nghe em gọi anh là chồng khi làm chuyện ấy."
Mạc Hàm không biết mặt mình có đỏ lên không, nhưng cô nghe thấy giọng nói của mình trở nên khác thường: "Nghĩ hay quá nhỉ."
"Sao vậy?" Chu Viễn An khó hiểu: "Không phải em vừa liên tục gọi anh như vậy sao?"
"Đó là vì đang dỗ anh."
"Vậy bây giờ em cũng dỗ anh đi." Chu Viễn An thân mật cọ cọ mũi cô, từng lời anh nói đều rất ngọt ngào: "Khi đến kia anh sẽ rất bận rộn, hai tháng tới có lẽ chúng ta sẽ rất ít được gặp nhau."
"..." Ánh mắt rơi vào gò má vẫn còn hơi sưng của anh, sự bướng bỉnh trong lòng Mạc Hàm liền hoá thành một dòng nước mùa xuân.
Lát sau, cô cất giọng lí nhí: "Vậy chúng ta về phòng đi, đắp chăn lại, em sẽ gọi cho anh nghe."
Hết chương .
Lời của Bê Ba: Mạc gia à, sao có thể thắng được Em gái An đây? lol