Biên tập: B
Trai gái mâu thuẫn cãi nhau là chuyện bình thường, không tranh cãi thì tình cảm sẽ không trở nên mặn nồng, ngược lại nếu như quá thuận buồm xuôi gió thì sẽ chỉ ngày càng trở nên nhạt nhẽo hơn mà thôi.
Sau khi làm hoà cảm thấy tuyệt vời hơn rất nhiều, cụ thể ra sao Mạc Hàm cũng không nói rõ được. Tóm lại mỗi ngày khi được ở cùng với Chu Viễn An thì tâm trạng cô luôn vui vẻ vô cùng.
Mà cũng bởi như vậy thì, đống rác ở cửa phòng ký túc cuối cùng cũng được vứt đi.
Hạ tuần tháng ba, mẹ Đào Duyệt phẫu thuật thành công, hiện tại đang ở bệnh viện thêm một thời gian để hồi phục.
Ngày chủ nhật, Mạc Hàm cùng Chu Viễn An đến bệnh viện thăm hai người.
Khi người đã đứng ở dưới chân toà nhà, cô lại do dự hết lần này đến lần khác, mấy lần định nhấc chân bước đi, nhưng cuối cùng vẫn quyết định tránh mặt.
Chu Viễn An lẳng lặng chờ cô tỏ thái độ, không phản đối ý kiến của cô. Có một số việc không thể miễn cưỡng, cô không muốn thì cũng không nên ép buộc.
Mạc Hàm đứng đợi dưới gốc cây nửa tiếng đồng hồ thì thấy Chu Viễn An và Đào Duyệt cùng xuống lầu.
Đưa bọn họ ra tới cổng bệnh viện thì Đào Duyệt quay trở lại, vẫn không hề nói một câu với Mạc Hàm.
Trên đường đi xe buýt trở về nhà, xe đông không có chỗ ngồi, nên bọn họ phải đứng dựa vào nhau.
Mạc Hàm khẽ nghiêng người nhìn lên khuôn cằm của Chu Viễn An, buồn rầu nói: "Em muốn làm chút gì đó cho Đào Duyệt, nhưng lại không biết nên làm gì..."
Chu Viễn An mỉm cười với cô: "Anh làm thay em là được, đều như nhau."
"Không giống nhau chút nào." Mạc Hàm lắc đầu: "Mình phạm sai lầm thì chỉ có thể tự mình sửa sai."
"Từ trước đến giờ em vẫn luôn tin vào câu nói "ác giả ác báo", đây chỉ là chưa đến lúc mà thôi." Cô lo lắng thở dài, nói tiếp: "Ngày nào Đào Duyệt còn chưa tha thứ cho em thì ngày đó lòng em vẫn còn nặng trĩu."
Chu Viễn An nói: "Cô ấy chỉ cần thêm một chút thời gian để đưa ra quyết định thôi..."
Mạc Hàm im lặng thật lâu.
Chu Viễn An an ủi: "Đào Đào trời sinh đã đa sầu đa cảm, nhưng không bao giờ muốn hại người, bây giờ quả thực cô ấy có thành kiến với em, nhưng sẽ không làm gì em đâu."
"Em không sợ cô ấy, mà em đang sợ chính bản thân mình." Tầm mắt Mạc Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ không mục đích: "Không hiểu tại sao, hai ngày hôm nay em luôn cảm thấy bất an, dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra."
Chu Viễn An suy nghĩ một lúc, hỏi: "Liệu có phải tháng này chu kỳ đến sớm?"
Mạc Hàm huých anh một cái: "Vẫn còn lâu!"
Chu Viễn An cười cười: "Tại dạo này em rảnh rỗi quá đó, cuộc sống không có mục tiêu, em thử tìm cho mình chút chuyện gì đó để làm xem."
Mạc Hàm thấp giọng: "... Có lẽ nên vậy."
Lời của Chu Viễn An cũng không phải là không có đạo lý.
Số tiền Mạc Hạo cho cô lần trước có thể đủ để cô và Mạc Tiểu Dương chi tiêu trong một năm, Chu Viễn An cũng thường xuyên mua đồ cho cô. Thời gian này cô không phải lo ăn lo mặc, thực sự là lười biếng hơn trước kia rất nhiều.
Lại nhìn sang vị thiên tài tiền đồ vô lượng đang đứng bên cạnh mình, kể từ sau buổi mít tinh lần trước, anh liền trở nên nổi tiếng khắp toàn trường, một bước lên mây như gió xuân.
Trước kia vẽ mười đồng một bức ký hoạ đúng là phí của trời, bây giờ anh chỉ cần tuỳ tiện vẽ một bản thiết kế là có thể bán với giá cao, thừa sức mua được cho Mạc Hàm một bộ trang điểm hàng hiệu.
Lúc mới bắt đầu quen nhau, khi kinh tế hai người vẫn còn độc lập thì thỉnh thoảng sẽ mời đối phương ăn một bữa cơm.
Nhưng hiện tại Chu Viễn An kiếm được nhiều tiền hơn hẳn cô, anh thường xuyên lặng lẽ nhét thêm tiền vào ví cô. Anh cứ cho rằng như vậy sẽ không bị Mạc Hàm phát hiện, nhưng lại không biết rằng với chuyện tiền nong thì cô lại vô cùng để ý.
Mạc Hàm thường xuyên có cảm giác như mình đang được một đại gia bao nuôi.
Có thể nói trắng ra là, Chu Viễn An cũng chỉ giống như cô, đều là một người thanh niên lần đầu xa nhà, dùng tiền của anh luôn khiến cô cảm thấy hổ thẹn.
Một mặt Mạc Hàm giả vờ hồ đồ nhận lấy tình yêu của anh, còn mặt khác cô lại cảm thấy bất lực với sự thay đổi này.
Cô biết rất rõ khả năng tiềm ẩn của Chu Viễn An, sau này khi bước vào xã hội thì chênh lệch giữa hai người sẽ chỉ càng ngày càng tăng mà thôi, sẽ rất khó để có thể chung sống một cách hoà hợp.
Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên tuy không phải là chuyện xấu, nhưng từ trước đến nay Mạc Hàm chưa bao giờ muốn trở thành một người ăn bám.
Cô không dám nghĩ nhiều tới chuyện tương lai, càng nghĩ nhiều chỉ càng thấy sợ hãi mà thôi.Sau khi về đến nhà, Chu Viễn An hướng dẫn Mạc Tiểu Dương làm bài tập, còn Mạc Hàm thì vào bếp chuẩn bị cơm tối.
Tối hôm nay Mạc Tiểu Dương luôn nhấp nhổm không yên, vừa rồi Tiểu Mật Phong gọi điện mời cậu đến dự sinh nhật của cô bé vào ngày mai, cậu bé vui đến quên trời đất, còn đâu tâm tình làm bài tập nữa, làm bài nào sai bài đó.
Sau bữa ăn tối, Mạc Hàm giúp cậu bé chuẩn bị tốt quần áo mặc ngày mai, lại cẩn thận sắp xếp xem sẽ chải kiểu tóc như thế nào, đi đôi giày ra sao.
Mặc dù Mạc Tiểu Dương không được ưa nhìn, nhưng có người chị gái Mạc Hàm này chăm sóc nên cũng được coi như một cậu bé sáng sủa.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Mạc Tiểu Dương hài lòng trở về phòng mình ngồi gập nghìn con hạc giấy, trước khi ngủ còn không quên chắp tay niệm Phật và uống hai cốc sữa bò lớn.
Lúc Mạc Hàm tắm xong ra ngoài thì Chu Viễn An đã nằm ở trên giường, chỉ bật một ngọn đèn ngủ, yên lặng xem từ điển.
Nghe tiếng bước chân của Mạc Hàm, anh ngẩng đầu lên mỉm cười với cô, gập sách lại cất sang một bên.
Mạc Hàm cởi áo choàng tắm xuống, trực tiếp leo lên giường.
Chu Viễn An một tay ôm lấy cô, một tay kéo tủ đầu giường ra tìm kiếm thứ gì đó.
Mạc Hàm khẽ nhíu mày, sẵng giọng: "Không dùng cái kia đâu."
Chu Viễn An kỳ quái nhìn cô: "Tại sao?"
"Không thoải mái chút nào, thô ráp lắm."
Chu Viễn An cân nhắc chốc lát, nhưng vì lý do an toàn nên nói: "Vẫn cứ dùng đi."
Mạc Hàm không chịu: "Mấy lần trước không dùng cũng đâu có chuyện gì đâu?"
Cô liên tục xúi giục, thế nhưng Chu Viễn An vẫn không bị lay động, cô bất mãn hất tay: "Nếu không thì không làm."
Chu Viễn An bất đắc dĩ nhìn cô: "Xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"
Mạc Hàm cười hắc hắc: "Thì anh chịu trách nhiệm chứ sao."
"..."
Lại bắt đầu nói bậy nói bạ, Chu Viễn An không nghe cô nói nữa, tiện tay với lấy một cái, dễ dàng xé ra.
Mạc Hàm muốn chạy đã không kịp, Chu Viễn An vững vàng đè cô ở phía dưới, vén hết chăn lên, mạnh mẽ đâm thẳng vào, thế giới liền chỉ còn lại anh với cô.
Đến nửa đêm, sau niềm vui sướng tột đỉnh, Chu Viễn An ôm Mạc Hàm mệt đến không mở nổi mắt đi vào phòng tắm, lau sạch sẽ thân thể cả hai rồi mới ra ngoài.
Mạc Hàm vừa mệt mỏi lại vừa thoải mái, cả người mềm nhũn vùi vào trong chăn, không muốn nhúc nhích chút nào.
Chu Viễn An vẫn chưa đi ngủ, anh vặn nhỏ đèn ngủ, sau đó lại cầm quyển từ điển thật dày kia lên, chăm chú đọc.
Kế hoạch mỗi ngày của anh đều bị ba Chu quản lý nghiêm ngặt, không cho phép kéo dài tới ngày hôm sau.
Không biết đã ngủ bao lâu, bên tai Mạc Hàm mơ hồ vang lên tiếng lật giấy, cô cố gắng hé mắt ra hỏi: "Anh vẫn còn chưa đi ngủ sao?"
Chu Viễn An nói: "Xem xong mấy tờ này anh sẽ ngủ."
"Nghe nói anh muốn thi TOEFL?"
"Ừ."
Mạc Hàm không hỏi nữa, lại rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Mấy phút sau, cô mơ hồ nghe thấy tiếng Chu Viễn An tắt đèn, anh nhẹ nhàng nằm xuống sau lưng cô, vòng tay ôm cô vào lòng.
Ôm một hồi, anh thấp giọng nói bên tai cô: "Mạc Hàm, sau khi tốt nghiệp có lẽ anh sẽ xuất ngoại."
Mí mắt Mạc Hàm nặng trĩu, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại, trả lời anh: "Không phải còn những hai, ba năm nữa sao, vẫn còn sớm."
"Không còn sớm nữa, hai, ba năm sẽ trôi qua trong nháy mắt."
Đầu óc Mạc Hàm vẫn mơ màng, Chu Viễn An vẫn tiếp tục nói, lời nói xuyên thẳng vào tai cô: "Nếu như xuất ngoại, em đi cùng với anh nhé?"
Mạc Hàm không thể tưởng tượng nổi: "Sao mà đi cùng được chứ?"
"Anh làm visa đi du học, em kết hôn với anh là sẽ có thể cùng đi."
Mạc Hàm nửa tỉnh nửa mê, Chu Viễn An nói không ngừng: "Anh sẽ cố gắng kiếm học bổng toàn phần, mỗi tháng sẽ được trợ cấp hai nghìn bảng Anh, rồi làm thêm mấy công việc nữa, em sẽ không phải chịu áp lực kinh tế quá lớn."
"Em thấy thế nào?" Đợi một hồi, anh dịu dàng hỏi: "Em nói gì đi, nếu em không đồng ý thì anh sẽ không đi."
"Kết hôn ư?" Mặc dù đang mơ màng nhưng Mạc Hàm vẫn cảm thấy thật buồn cười: "Ba anh có đồng ý không? Anh đã từng thấy thông gia nào quỳ xuống chân mình chưa?"
"..."
Sau đó Chu Viễn An nói gì cô cũng không nghe thấy nữa, giọng anh vừa nhỏ lại vừa trầm, giống như được truyền tới từ phương xa, không hề chân thật.
Sáng sớm ngày thứ hai, hội sinh viên có hoạt động nên Chu Viễn An phải dậy sớm để quay lại trường.
Mạc Hàm ngủ đến khi mặt trời lên ba con sào mới rời giường, sau khi cùng Mạc Tiểu Dương tuỳ tiện ăn vài thứ thì lên đường đưa cậu bé đến nhà Tiểu Mật Phong.
Một đám trẻ con cùng ăn uống chơi đùa, phụ huynh không muốn ở lại khiến chúng mất tự nhiên, Mạc Hàm hẹn sẽ đón Mạc Tiểu Dương lúc bốn giờ, sau đó rời đi.
Một mình rảnh rỗi không có việc gì làm, Mạc Hàm đi tản bộ xung quanh, lại vào rạp chiếu phim xem liền hai bộ phim điện ảnh.
Mắt thấy sắp đến giờ, cô đến chờ ở trước cửa nhà Tiểu Mật Phong.
Lúc gặp lại Mạc Tiểu Dương, mặt cậu bé cúi gằm, vẻ mặt ủ rũ như đưa đám, nước mắt vòng quanh.
Mạc Hàm sợ hết hồn, cuống quýt hỏi cậu: "Có chuyện gì? Ai bắt nạt em?"
Mạc Tiểu Dương lau nước mắt, đau lòng muốn chết nói: "Cậu ấy không yêu em, trong lòng cậu ấy căn bản không có em."
Mạc Hàm sửng sốt: "Ai?"
Mạc Tiểu Dương oa oa khóc lớn: "Tiểu Mật Phong."
Mạc Hàm không nhịn được phì cười, hỏi: "Em ấy làm gì em?"
Mạc Tiểu Dương than thở khóc lóc, thút tha thút thít nói: "Cậu ấy biết rõ em thích ăn hoàng đào, thế nhưng phần bánh ngọt có hoàng đào cậu ấy lại chia cho Trần Kiến Tường!... Phần của em chỉ toàn là kiwi, em ghét ăn kiwi nhất!"
"..."
Mạc Hàm còn tưởng chuyện gì to tát, hoá ra chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy.
Nhưng nhìn dáng vẻ như trời vừa sập của Mạc Tiểu Dương, thực sự vô cùng đáng thương.
Mạc Hàm cố gắng nhịn không dám cười, giơ tay xoa đầu cậu bé.
Cô đang muốn lên tiếng an ủi cậu thì đột nhiên sau lưng vang lên tiếng gọi: "Mạc Tiểu Dương!"
Mạc Hàm quay đầu lại, thấy một cô bé đang mỉm cười vui vẻ chạy nhanh về hướng này.
Cô bé chạy đến bên cạnh hai người, một tay giữ chặt làn váy tung bay, tay còn lại kín đáo đưa một chiếc lọ thuỷ tinh cho Mạc Tiểu Dương.
"Vừa nãy quên không đưa cho cậu, đây là hoàng đào nhập khẩu dì mình mang từ Hàn Quốc về, tặng cho cậu ăn đó."
Mạc Tiểu Dương sững sờ, ngay lập tức sau cơn mưa trời lại sáng, vui vẻ cười thành tiếng.
Cậu bé đưa hai tay lên nhận lấy chiếc lọ, lễ phép trả lời: "Cám ơn cậu."
"Không cần cám ơn." Mặt cô bé đỏ bừng, cũng có chút xấu hổ: "Mình phải về dọn vệ sinh cùng mẹ đây, mình đi nhé, hẹn gặp lại ở trường."
Mạc Tiểu Dương gật đầu như gà mổ thóc: "Được."
Tiểu Mật Phong xoay người chạy như bay.
Mạc Tiểu Dương ngây ngẩn nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô bé, đem lọ hoàng đào kia ôm vào trong ngực như bảo bối, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi thần.
Mạc Hàm không khỏi cảm khái lắc đầu một cái, thế giới của học sinh tiểu học bây giờ, đúng thật là càng ngày càng khó hiểu...
Sau khi đưa Mạc Tiểu Dương về trường học, Mạc Hàm cũng ngồi xe quay lại Hoa Kỳ X.
Hôm nay đến phiên cô quét dọn phòng, nhân lúc những người khác vẫn chưa quay lại, cô vội quét sạch sẽ sàn nhà, sợ tí nữa đông người sẽ quét không sạch.
Lúc đi đổ rác, Mạc Hàm vô tình tìm được tờ rơi mà lần trước Liêu Quyên vứt đi.
Cô hơi do dự, sau khi chắc chắn xung quanh không có người, mới lén mở ra nhìn thử.
Trên thực tế hoạt động này do một công ty giải trí nào đó mở ra để tìm kiếm những gương mặt mới, mục tiêu nhắm vào tầng lớp sinh viên của các trường đại học, cao đẳng trong cả nước.
Đầu tiên tuyển chọn từ cấp trường, bỏ phiếu tìm ra những thí sinh được bầu nhiều nhất để tham gia tranh giải cấp thành phố, sau đó phải trải qua vô số sàng lọc, cuối cùng mới có thể tham dự giải toàn quốc.
Ca sĩ lọt vào top mười cả nước sẽ có cơ hội được ký hợp đồng với công ty giải trí để phát hành album.
Mạc Hàm nhớ tới lời Chu Viễn An nói: "Tại dạo này em rảnh rỗi quá đó, em thử tìm cho mình chút chuyện gì đó để làm xem."
Cô cầm tờ rơi, nhất thời nội tâm hơi dao động.
Đấu tranh tư tưởng một lúc, cô quyết định cứ cất tờ rơi này lại trước đã, sau này nếu rảnh sẽ từ từ nghiên cứu sau.
Tết thanh minh được nghỉ ba ngày, Chu Viễn An nhất định dẫn Mạc Hàm đi thắp hương bái Phật, cầu bình an.
Bọn họ ngồi xe ra ngoại ô, đi đến thăm một ngôi miếu được xây ở trong rừng sâu núi thẳm, rất ít người qua lại. Mặc dù ít hương khói nhưng có lẽ cũng đã được đến cả trăm tuổi.
Ngôi miếu cổ này không hề xa hoa tráng lệ, thậm chí có thể nói là hoang vu đổ nát. Tổng cộng cũng chỉ có một điện thờ và hai người trông coi. Dù cho hôm nay là ngày con cháu đi cúng bái tổ tiên nhưng cũng chỉ có lác đác đôi ba người đang thắp hương lễ bái trước cửa.
Chu Viễn An nắm tay Mạc Hàm, lúc đi đến dưới tán cây bồ đề lá xanh um tùm thì nhỏ giọng hướng dẫn cô: "Đợi tí nữa khi bước vào điện thì em hãy bước chân phải trước, chân trái sau. Trong điện không được ồn ào cười nói, không thể dùng ngón tay chỉ vào tượng Phật, lúc ra thì phải đi từ cửa hông của điện."
Mặc dù Mạc Hàm vừa đi vừa cười trêu anh mê tín, nhưng vẫn âm thầm ghi nhớ kỹ từng lời anh nói, làm đúng theo từng bước anh dạy.
Trong đại điện trang nghiêm, hương khói lượn lờ.
Chu Viễn An quỳ gối trước tượng Phật, hay tay thành kính chắp lại, trong miệng không ngừng niệm gì đó.
Hoàng hôn dần dần bao phủ cả vùng đất, ánh sáng cuối cùng lướt qua Đức Phật, nhuộm vàng khuôn mặt thanh tú của anh, như có thể rửa sạch hết tất cả những sai lầm và dơ bẩn.
Mạc Hàm chỉ đứng im bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt anh, chỉ như thế thôi nhưng cô cũng đã cảm thấy trong lòng bình yên vui vẻ, thoát ra khỏi những muộn phiền.
Chu Viễn An là một người rất tin Phật, tuy tính cách anh hướng nội nhưng không hề trống rỗng.
Trong hơn hai mươi năm qua, cho dù nhân duyên lạnh nhạt, luôn bị hiểu lầm, nhưng anh vẫn luôn coi mọi chuyện như gió thoảng mây bay, không quan tâm hơn thiệt.
Chỉ cần trong lòng luôn vững tin thì sẽ có một ngày chờ được mây tan nhìn thấy trăng sáng.
Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, đột nhiên Mạc Hàm cảm thấy nơi này là một nơi vô cùng thích hợp cho cuộc sống lâu dài.
Sau này nếu như có thời gian, cô cũng sẽ nguyện ý thường xuyên đến thắp hương ở chốn bình yên này, bỏ mặc phồn hoa, tìm về trái tim mình.
Lúc chuẩn bị rời khỏi miếu, Mạc Hàm chợt thấy đau bụng, vào nhà vệ sinh mới phát hiện ra bà dì đến thăm.
Cô thầm nhủ không tốt, trước kia có nghe người ta nói, khi phụ nữ đến kỳ kinh nguyệt thì phải kiêng kỵ không được đi lễ Phật, bởi vì cơ thể không sạch sẽ, là loại hành vi vô lễ.
Chu Viễn An đứng chờ ở bên ngoài, Mạc Hàm lo lắng đi ra kể lại chuyện đó với anh.
Chu Viễn An nghe xong thì cười cười, an ủi cô: "Chẳng qua đây chỉ là truyền miệng thôi, Phật độ lượng từ bi sẽ không trách tội đâu."
Mạc Hàm lại không cho là đúng.
Chuyện xảy ra sau này cũng đã chứng minh lo lắng của cô không phải là không có căn cứ.
Đến nay cô vẫn luôn cho rằng, nhất định là bởi vì ngày hôm đó cô đã vô tình xúc phạm đến thần linh, nên mới khiến tai ương rơi xuống đầu Mạc Tiểu Dương.
Hết chương .
Lời của Bê Ba: Mạc Tiểu Dương đáng thương lắm T^T