Chương 1: Shin Woo Seo
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Hân
Beta: Quy
Tôi chưa bao giờ tin vào số phận. Nếu có một thứ như vậy, tôi đã không ở trong khốn cảnh như này.
“Này, cậu có nghe không vậy?”
Tôi cảm thấy mệt mỏi khi phải nhìn thấy cái bản mặt của Kang Ji Seok, người đột nhiên xuất hiện để xác nhận khốn cảnh của tôi.
“...Tớ đang nghe đây.”
Cảm thấy chán chường, tôi bắt đầu nhìn chiếc nhẫn ở trên ngón tay của tôi, thứ mà Ji Seok không thể thấy được.
‘Ước gì bạn đời của tớ là cậu.’
Tôi nhìn hồ sơ của Ji Seok trong khi cậu ấy đang nói về “Người bạn đời” của anh trai mình và miệng lưỡi tôi bắt đầu khô khốc lại.
‘Giá như tớ và cậu chính là của nhau, như thế tớ có thể chịu đựng cơn mất ngủ mà chiếc nhẫn mang đến.’
Giống như trước kia, giá mà tất cả chuyện này không xảy ra.
Tôi không thể làm gì khác ngoài việc nắm lấy dải màu đỏ nổi bật trên ngón đeo nhẫn bên trái của mình và nhắm mắt lại một cách cay đắng.
Shin Woo Seo thích Kang Ji Seok. Không phải như một người bạn, mà còn hơn thế nữa.
Đó là 5 năm trước khi tôi nhận ra sự thật ngu ngốc này, vào khoảng thời gian năm thứ hai trung học của tôi.
Tôi đã biết cậu ấy từ ngày tôi vào cấp ba. Cậu ấy là người hòa đồng và có một tính cách sảng khoái. Cậu nhanh chóng nổi bật trong số các sinh viên năm nhất và có nhiều bạn bè. Tôi cũng tham gia. Chúng tôi hợp nhau và nhanh chóng trở nên thân thiết, thân thiết đến mức liên lạc với nhau thường xuyên hơn cả những đôi tình nhân.
Vâng, chúng tôi chỉ là những người bạn tốt nhất.
Và tại một khoảng thời điểm nào đó, tôi đã hy vọng nhiều hơn thế.
Không có lý do to lớn nào để thích một ai đó cả.
Khi tôi trở thành học sinh năm hai trung học, cậu ấy cao hơn tôi nửa cái đầu và với thân hình mảnh khảnh thì trông thật tuyệt khi cậu tập thể dục, và tôi bắt đầu tưởng tượng mình đang ở trong vòng tay của Kang Ji Seok hơn là ghen tị với cậu ấy như lúc trước. Những lời nói vô nghĩa của Kang Ji Seok sẽ khiến bản thân tôi phấn khích, vui sướng hoặc thất vọng.
Tôi quan tâm đến mọi hành động và lời nói của Kang Ji Seok, và nghĩ rằng thật tuyệt khi được cùng cậu ấy làm mọi việc. Khi cậu ấy cười, tôi cười. Nếu cậu ấy chán nản vì nỗi đau nào đó, tôi sẽ cho cậu mượn bờ vai của mình và cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Chỉ có hai chúng tôi là thấy vui rồi, tôi không cảm thấy cô đơn vì khi ở bên cạnh cậu thật thoải mái. Tôi muốn học cùng trường đại học với cậu ấy và được kèm cặp bởi người anh thông minh của Ji Seok. Tôi thậm chí đã chọn lập trình máy tính, môn mà tôi không thích, vì tôi muốn tham dự các bài giảng cùng cậu. Trong lúc đó, tôi cười khúc khích và tự cười với bản thân vì tôi rất phấn khích cho những ngày sắp tới.
Tôi đã quá tham lam chăng? Một người thích người khác không có gì là sai cả.
Tuy nhiên, tôi không muốn thú nhận với Ji Seok, trái tim của cậu chắc hẳn khác biệt với tôi và tôi bắt đầu trở nên xa cách với cậu ấy. Với danh nghĩa bạn bè, thân thiết cũng không lạ. Không có lý do gì để xa cách cả. Vì vậy, đó là tất cả những gì tôi cần.
Cho dù là vậy…
Tôi không ngờ rằng tôi sẽ dính sâu vào cậu ấy theo cách này.
* * *
Bất kể trường đại học nào, dường như luôn có những người như thế này.
Những con người ích kỷ không biết dự án của nhóm là gì và thậm chí là không muốn biết. Lịch trình của họ quan trọng hơn nhưng điều đó lại gây phiền hà cho những người đang bị ốm và kiệt sức.
Có những người như thế trong nhóm của chúng tôi.
“…Này là sao? Chỉ hai chúng ta làm à? ”
Trưởng nhóm Kang Ji Seok gãi má và nhìn tôi. Kang Ji Seok, người tốt bụng, hẳn là cậu ấy đã tin các thành viên trong nhóm trốn tránh trách nhiệm với nhiều lý do khác nhau. Nhưng tôi không thể phủ nhận rằng tôi là một người dễ dụ dỗ người khác, chờ đợi một giờ sau khi đảm bảo chỗ ngồi cho sáu người tập hợp.
Thật không dễ dàng khi giữ một bàn cho sáu người chỉ với chúng tôi. Tuy nhiên, cảm giác chật chội trên chiếc bàn vuông nhỏ dành cho hai người khi chúng tôi mở máy tính xách tay hoặc sách.
Không do dự, Ji Seok nói mình nên về nhà. Ban ngày không có ai ở nhà, buổi tối cả nhà về muộn nên cậu ăn tối một mình.
Tôi không ngờ lại nghe Kang Ji Seok mời tôi đi ăn mì ở nhà cậu ấy.
Tôi cười khúc khích và theo Ji Seok ra khỏi trường. Không giống như nhà tôi cần phải bắt xe buýt để đến đó, nhà của Ji Seok gần đến mức chỉ cách trường học chưa đầy mười phút đi bộ.
Về đến căn hộ mới xây, bên trong nhìn khang trang không kém gì bên ngoài. Công ty phát triển ứng dụng do anh trai Ji Seok điều hành trúng số độc đắc nên cậu ấy có thể chuyển đến đây vào đầu năm nay. Tôi đã phụ cậu ấy chuyển nhà nhưng khi tôi tận mắt nhìn thấy tòa nhà, tôi gật đầu vì nghĩ ‘Tuyệt vời’.
Chúng tôi đi lên thang máy và tôi đứng sau Ji Seok. Ji Seok bấm vào mật khẩu, không quan tâm tôi có thấy hay không. Tôi không cố ý ghi nhớ nó đâu nhưng vô tình nó lọt vào mắt tôi. 0316.
Ngay cả khi tôi không muốn nhớ nó, mật khẩu cứ lởn vởn trong đầu tôi như đã khắc sâu vào trong ký ức.
Cánh cửa mở ra và một mùi hương sảng khoái xộc nhẹ vào mũi tôi.
Tôi không biết tại sao tôi lại rất phấn khích.
'Mình không phải là một đứa trẻ.'
Dù vừa bước chân vào nhà Ji Seok, tôi đã cảm thấy tim mình đập loạn nhịp và cẩn thận bước thêm một bước nữa. Tôi không biết tại sao câu nói của Ji Seok “Không có ai ở nhà” lại vang lên vào thời điểm như thế này.
Tôi duỗi chân ra và nhìn xung quanh một cách vô định. Tôi nhìn những cánh cửa xung quanh nhiều hơn là phòng khách rộng rãi có thể nhìn thấy từ cửa trước. Lúc chuyển nhà, Ji Seok chỉ vứt đống hành lý ở phòng khách rồi lôi tôi đi. Tôi không biết phòng của cậu ấy ở đâu. Ngay cả khi tôi biết, nó sẽ không khác biệt lắm.
Trong khi đó, cậu ấy đặt túi xách xuống trước ghế sô pha phòng khách, tự nhiên cầm lấy túi xách của tôi và hỏi, “Ăn ở phòng khách đi. Ngồi chờ tớ ở đây một lát. Cậu muốn uống gì?"
Với chút ân cần ấy, tôi thấy lòng mình xao xuyến. Tất cả những gì cổ họng tôi muốn là một chút rượu soju mạnh để đánh thức tôi, nhưng thứ duy nhất thốt ra từ miệng tôi là một lời nói không thành thật "Gì cũng được."
Ngồi trên ghế sô pha trong khi Ji Seok vào bếp, mắt tôi lướt qua mọi ngóc ngách trong phòng khách như thể người không thể đứng yên. Cuối cùng thì mắt tôi cũng dừng lại ở Ji Seok trong bếp, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng từ ghế sô pha ở phòng khách.
Tôi gần như chạm bằng mắt với cậu ấy khi cậu bước vào với hai ly nước trái cây trên tay. Tôi không hẳn phải xấu hổ nhưng tôi bối rối và quay đi chỗ khác. May thay, có một bức tranh lớn treo trên tường, nên tôi quay lại nhìn nó như thể mình thấy hứng thú.
"Ảnh gia đình của cậu hả?"
"Ừ, cậu không thường chụp ảnh và treo chúng lên sao?"
Khi tôi cầm ly nước trái cây, tôi nhìn vào bức ảnh và nhận ra một người đàn ông mặc vest đứng cạnh em gái Ji Seok. Có lẽ lý do anh ấy thu hút sự chú ý của tôi là vì anh ấy có một nụ cười rất giống với Ji Seok.
"Cậu vừa chụp bức này gần đây không?"
“Ừm. Tớ đã chụp nó khi bố mẹ tớ đi nghỉ, khoảng hai hoặc ba tháng trước."
Trong khi bố mẹ vẫn không thay đổi, có vẻ như anh trai Kang Ji Seok đã trưởng thành hơn. Tôi gặp anh trai của Kang Ji Seok thường xuyên từ khi còn học trung học, đặc biệt là khi tôi còn là học sinh cuối cấp, anh ấy đã kèm cặp tôi nên tôi đã thân với anh ấy một thời gian.
'Liệu Kang Ji Seok có giống người anh trai của mình khi đã khoảng ba mươi tuổi không?'
Kang Ji Seok đã đề cập rằng từ khi còn nhỏ, cậu ấy đã nghe rất nhiều về việc liệu cậu ấy có phải là anh em sinh đôi của Ji Geon. Đương nhiên, tuổi tác chênh lệch đến bảy tuổi, nhìn thoáng qua cũng rõ ràng có chênh lệch về chiều cao cùng khí chất, nhưng khuôn mặt thì giống hệt nhau. Giờ đây Kang Ji Seok đã trưởng thành, nên khó có thể phân biệt được đâu là Ji Geon khi nhìn từ phía sau, nhưng nhìn từ khuôn mặt, đã có một khoảng cách rõ ràng về tuổi tác và tính tình.
Tôi vẫn nhìn anh Ji Geon trong bức ảnh khi Kang Ji Seok rời bàn và ngồi phịch xuống sàn. Lúc đó tôi mới rời mắt khỏi tấm hình, đi theo cậu xuống ghế sô pha và ngồi đối diện.
Đã khoảng một giờ kể từ khi mỗi người chúng tôi lấy máy tính xách tay của mình ra và bắt đầu tìm và sắp xếp các tài liệu cần thiết cho báo cáo của mình.
"Chà, chưa gì mà tớ đã cảm thấy mệt rồi."
Ji Seok thở dài thườn thượt rồi gục xuống bàn làm việc. Chúng tôi sắp xếp tài liệu gần như xong, vì vậy tôi nắm lấy góc máy tính xách tay của cậu ấy và kéo nó về phía tôi.
“Nếu cậu mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi một chút. Tớ sẽ sắp xếp nó lại với nhau.”
Tay Ji Seok vươn ra bắt lấy tay tôi.
"Quên nó đi. Cậu đang làm gì vậy?"
Cậu ấy bĩu môi và ngẩng đầu lên, cậu ấy cố gắng lấy máy tính xách tay ra khỏi tay tôi và đánh máy một cách chậm chạp.
Liếc nhìn bàn tay mà Ji Seok vừa nắm, tôi luồn xuống gầm bàn và nói “Chỉ cần chọn những điểm mấu chốt và gửi cho người phụ trách sắp xếp. Nếu họ có lương tâm, họ sẽ làm giúp chúng ta thôi.” Đó là những gì tôi đã nói, nhưng cậu ấy không ngạc nhiên mấy.
Hai vai rũ xuống, như thể rất mệt mỏi khi đánh máy, Ji Seok đưa tay lấy cốc của tôi. Bởi vì cậu ấy đã uống hết nước trái cây của mình, tôi đã quá muộn để nhận ra khi anh ấy đột ngột giật lấy cốc của tôi. Vai tôi run lên khi nhìn một nửa nước trái cây chảy vào miệng anh ấy. Tôi hướng mắt về màn hình máy tính xách tay, giả vờ như không quan tâm, nhưng sự tập trung của tôi bị phân tâm bởi nhịp tim đập quá nhanh.
Thật là thảm hại cho tôi khi cho rằng điều đó có ý nghĩ nhưng thực tế cậu ấy chỉ uống mà không nghĩ ngợi gì.
Lúc này, tôi nghe thấy tiếng 'Bíp bíp bíp' ngoài cửa. Khi tôi vươn đầu ra để nhìn, từ phòng khách bước vào một khuôn mặt quen thuộc hiện ra.