Ánh nắng chiếu vào cửa kính làm Gia Vũ giật mình tỉnh dậy. Cậu nheo mắt, ngồi dậy, nhìn sang bên cạnh thì thấy Lam Yên đang ngủ rất ngon lành, tiếng thở nhè nhẹ của cô vang lên trong không gian yên tĩnh. Những tia nắng xuyên qua cửa kính, nghịch ngợm ở lại trên mặt Lam Yên khiến cô khẽ nhăn mặt. Những sợi tóc loà xoà rủ xuống trán, trông cô lúc này thật bình yên.
Gia Vũ yên lặng nhìn cô một lúc, rồi chợt nhớ ra điều gì, cậu đưa tay vào túi quần, cẩn thận rút chiếc điện thoại ra. Trên màn hình hiện cuộc gọi nhỡ là cuộc làm cậu nhíu mày thở dài. Cậu chỉnh lại âm thanh điện thoại, trùng hợp thay, ngay lúc ấy, điện thoại lại reo lên. Gia Vũ chán nản bấm nút tắt cuộc gọi rồi nhét điện thoại lại vào túi quần. Chuông cứ reo liên tục thế này, cậu sợ Lam Yên sẽ tỉnh giấc. Thực ra hôm qua cậu đã nói dối Lam Yên, bởi lúc nào ra ngoài cậu cũng mang theo hai chiếc điện thoại dự phòng để đề phòng bất trắc, cho nên lúc giằng co, một chiếc của cậu đã "bay" ra ngoài. Cũng may lúc nào cậu cũng có hai chiếc mang theo.
Gia Vũ cười tự giễu. Thật nực cười, cậu cứ như một đứa trẻ vậy. Lại phải đi nói dối người khác một cách trắng trợn, hơn nữa người cậu lại đi lừa Lam Yên nữa. Đúng là đáng cười mà.
Tiếng chuông điện thoại cứ reo lên đầy giục giã, người gọi chắc hẳn đang rất gấp. Gia Vũ cau mày, cậu cởi áo khoác ngoài ra, khoác lên người Lam Yên rồi mở cửa xe, bước ra ngoài. Rút điện thoại ra, cậu thở dài, im lặng một lát rồi quyết định bấm nghe.
- Con nghe rồi mẹ. Mẹ không cần phải gọi nhiều thế đâu.
Từ đầu dây bên kia, một tiếng hét với uy lực lấn át mọi chiếc loa vang lên:
- Gia Vũ, thằng nhóc này! Nghe kiểu gì mà toàn tắt điện thoại thế hả? Mãi giờ ta mới gọi được cho con
- Mẹ, con đang bận mà, với lại con đâu tắt điện thoại, chẳng qua con để chế độ im lặng thôi. Mẹ gọi con có chuyện gì vậy?
- Khai mau, sao đêm qua không về nhà? Làm ta và mẹ Lam Yên rất lo lắng. Bác ấy luôn luôn hỏi Lam Yên có chuyện gì không, rồi thức cả đêm đấy. Con đã làm gì con bé hả?
- Mẹ, mẹ coi con trai mẹ là thể loại người gì chứ? Cỡ người như cô ta con không cần. Con chỉ cần hô một tiếng là cả một dàn cô gái xếp hàng chờ con chọn. Việc gì con phải giở trò với cô ta- Gia Vũ bất mãn nói
- Ai biết trước được gì, người khác ta còn tin chứ riêng con thì không. Rốt cuộc tối qua đã có chuyện gì?
- Mẹ, xe đang đi giữa đường thì gặp trục trặc. Trời lại mưa lớn nên con và cô ta bất đắc dĩ phải ngủ lại trong xe. Mẹ cử người mang xe đến cho con đi.
Gia Vũ thở dài, giọng có chút bực bội.
Cái gì mà "người khác thì ta tin riêng con thì không"? Cậu đang thắc mắc xem mình có đúng là con ruột của mẹ không đây. Ai đời lại đi bênh người ngoài rồi mắng chính con trai ruột của mình. Trên đời này chắc chỉ có mẹ cậu là số một.
- Dù gì con cũng phải nghe điện thoại chứ. Con làm vậy khiến ta không biết giải thích với mẹ Lam Yên như thế nào đây. Có đúng là tối qua con chưa làm gì con bé không?
- Mẹ, con phải nói bao nhiêu lần nữa mẹ mới chịu tin. Con bảo rồi, người như cô ta bên ngoài không thiếu, con chỉ cần hô một tiếng là có đầy người. Việc gì con phải giở trò?
- Đủ rồi, có gì về con liệu mà giải thích với mẹ Lam Yên, chứ nói với ta cũng không có ích gì đâu. Cả đêm qua mẹ Lam Yên đã không ngủ rồi. Cho ta địa chỉ, ta kêu người lái xe tới cho.
- Con biết, con sẽ nhắn qua cho mẹ. Con tắt máy đây.
Gia Vũ bấm tắt cuộc gọi, rồi nhét điện thoại vào túi quần. Nhìn về phía Lam Yên, cậu khẽ cười. Ai hôm qua nói là không ngủ cạnh cậu, giờ lại ngủ say vậy chứ. Ngốc thật mà.Một lát sau, chiếc xe đã được lái đến. Người tài xế bước ra, tiến về phía Gia Vũ, kính cẩn cúi người, hai tay giơ ra chiếc chìa khoá:
- Thưa thiếu gia, xe của người đây.
Gia Vũ lạnh lùng cầm lấy chiếc chìa khoá, không nhìn lấy người lái xe một cái, cậu đi đến chỗ chiếc xe bị hỏng, mở cửa xe ra, cậu nhẹ nhàng bế Lam Yên khỏi xe trong khi cô vẫn ngủ say không biết gì. Cậu đi tới nơi chiếc xe mới được lái đến. Người tài xế hiểu ý, vội vã chạy lại mở cửa xe cho cậu.
Gia Vũ đặt Lam Yên vào ghế, rồi vòng ra bên kia xe. Trước khi bước vào trong xe, cậu quay ra,nhìn thẳng vào người tài xế, gằn giọng:
- Nếu việc này còn xảy ra một lần nữa, đừng hỏi tại sao anh mất việc.
Nói rồi cậu lên xe, đóng cửa lại và phóng đi. Người tài xế nhìn theo chiếc xe khuất dần, khẽ nuốt nước bọt. Cậu chủ đúng là thật đáng sợ, nhưng mà đây là lần đầu gã thấy cậu chủ bế một cô gái lên xe. Thật là kỳ lạ.
Người tài xế nhún vai lè lưỡi. Dù sao cũng may vì gã chưa bị đuổi việc, còn những thứ khác không liên quan đến gã, gã không nên thắc mắc.