img src="" width="3700" height="2000" layout="responsive">
Nguyên cáo trần thuật xong xác định không bổ sung gì thêm thì bị cáo sẽ tiến hành trả lời câu hỏi của nguyên cáo. Ống kính chuyển về phía An Nhược Tố nhưng lại thấy cô vẫn điềm tĩnh như không, sắc mặt hồng hào không hề mệt mỏi, cũng không tỏ vẻ căng thẳng, đau thương hay áy náy mà vẫn ung dung như thể đã thoát khỏi thế tục, hoàn toàn trái ngược với vẻ tiều tụy của Dư Thu Diệp.
Lúc mọi người cho rằng An Nhược Tố như vậy là muốn để cho Vệ Thập Mệnh bảo vệ mình thì cô lại đứng lên nói. An Nhược Tố thản nhiên liếc nhìn Dư Thu Diệp, “Tội cố ý giết người tôi nhận, không phải là đứa nhỏ mà là hôm nay, khi phiên tòa thẩm vấn kết thúc, nếu cô không vào tù thì chính tôi sẽ tự tay tiễn cô xuống địa ngục!”
Mọi người lập tức xôn xao, không ai ngờ rằng An Nhược Tố sẽ nói ra những lời như vậy, bình luận trên mạng càng bùng nổ liên tục đẩy bình luận lên.
“Ghê thật, chính là khí thế này, tôi thấy không phải An Nhược Tố cố ý giết người đâu, vả lại lời cô ấy nói là có ý gì vậy?”
“Vốn nghĩ hai mươi triệu đã là đỉnh điểm rồi, không ngờ lại như vậy, có phải bị cáo quá kiêu ngạo rồi không?”
“Da dẻ An Nhược Tố vẫn còn hồng hào, có vẻ như thời gian qua sống tốt lắm nhỉ!”
“Tôi có hơi không hiểu, tại sao bị cáo còn tự tin hơn cả nguyên cáo vậy? Còn tuyên bố sẽ giết chết nguyên cáo nữa.”
Quần chúng hóng drama nghe An Nhược Tố nói xong thì kinh hãi, bình luận tràn cả màn hình.
Nhân viên trong Văn phòng thám tử Thập Mệnh Cửu Hoài cũng hơi giật mình, An Nhược Tố nói ra những lời như vậy sẽ rất bất lợi cho cô. Quả nhiên Tang Miêu Lan lập tức đứng dậy, “Kính thưa hội đồng thẩm phán! Bên tôi có lý do để nghi ngờ bị cáo đang uy hiếp đến nguyên chủ của tôi.”
Vệ Thập Mệnh cũng bình tĩnh đứng dậy, “Tâm trạng nguyên chủ của tôi bị kích động, tôi xin đại diện trần thuật lại.”
Thẩm phán đồng ý với yêu cầu của hắn, An Nhược Tố cũng không phản đối mà lại ngồi về vị trí cũ.
“Ngày 2 tháng 1 năm ngoái, Dư Thu Diệp đến một quán bar xa hoa, sau khi phát sinh quan hệ với nhân viên phục vụ, lúc Dư Thu Diệp rời khỏi phát hiện Lương Tân Chi đang say rượu nằm ở quầy thế là liền tương kế tựu kế để Lương Tân Chi cho rằng hai người đã ăn nằm với nhau. Một tháng sau Dư Thu Diệp phát hiện mình có thai, đi siêu âm tại bệnh viện tư nhân Khang Hòa, từ đó Dư Thu Diệp dùng cách này để liên lạc với Lương Tân Chi, đồng thời đã nhận tiền của Lương Tân Chi tổng cộng sáu triệu bảy trăm bốn mươi ba ngàn tám trăm sáu mươi tư tệ*. Dư Thu Diệp hạ sinh một đứa con tại Bệnh viện trực thuộc Đại học Y khoa 2 ở thành phố Lâm, một tháng sau bán đứa nhỏ cho Lương Tân Chi với giá mười bốn triệu.”*Tương đương 23 tỷ VNĐ.
Hiện trường im phắc như tờ, mọi người ai nấy đều suy nghĩ, đầu óc Dư Thu Diệp ong ong như sắp nổ tung, cô ta biết rõ Vệ Thập Mệnh sẽ tra ra được vài thứ nhưng chưa bao giờ nghĩ hắn có thể điều tra kỹ càng như vậy, cẩn thận đến mức còn xác định được số dư tài khoản.
Vệ Thập Mệnh vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Nhưng giấy không gói được lửa, Lương Tân Chi bắt đầu nhận ra được vấn đề của đứa bé nhưng lúc anh ta còn chưa bắt đầu điều tra thì đã có người cố gắng bế đứa trẻ vào trong xe của An Nhược Tố, sau khi An Nhược Tố và Lương Tân Chi cãi nhau khiến tâm trạng của nguyên chủ không được ổn định, không để ý đến có đứa bé trong xe mà đỗ xe tại bãi đỗ ngoài trời, vì vậy không thể xét theo tội danh cố ý giết người được, cũng không thể đồng ý với đề xuất đền bù tổn thất tinh thần cho nguyên cáo, trái lại, số tài sản hơn hai mươi triệu tệ mà Lương Tân Chi chuyển cho Dư Thu Diệp cũng thuộc về tài sản sau khi kết hôn, Dư Thu Diệp nên trả lại cho nguyên chủ của tôi, tổng cộng mười triệu ba trăm bảy mươi mốt nghìn chín trăm ba mươi hai tệ*.”
*Tương đương 35 tỷ VNĐ.
Phiên tòa thẩm vấn yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, tình thế đảo ngược không kịp trở tay, bọn họ cũng không tin vào lời nói không có chứng cứ của Vệ Thập Mệnh, đây là phiên tòa, ai nấy đều phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, mỗi người đều phải có bằng chứng, nếu không sẽ được xem là hành vi gây rối.
Chánh án tiếp tục công việc của mình: “Đôi bên đã trần thuật xong, nguyên cáo có bổ sung hay thay đổi đề xuất của mình không?”
Dư Thu Diệp và Tang Miêu Lan nhìn nhau, Tang Miêu Lan đứng phắt dậy nói năng hùng hồn: “Không thay đổi! Chúng tôi vẫn muốn kiện An Nhược Tố tội cố ý giết người, đồng thời phải đền bù phí tổn thất tinh thần và danh dự!”
Giọng điệu tự tin của Tang Miêu Lan khiến đám đông xung quanh xôn xao, không biết tiếp theo hai bên sẽ hạ quân cờ nào xuống.
Đôi bên trần thuật xong, phiên tòa tạm dừng lại nhưng không ai rời khỏi vì tiếp theo chính là màn đưa ra chứng cứ và đối chất, cũng chính là chìa khóa quyết định hướng đi tiếp theo của vụ án. Các nền tảng phát sóng trực tiếp cũng nhân cơ hội quay chụp nhằm kéo độ nổi tiếng lên nhưng lúc này họ vốn không cần làm gì cả mà trên mạng đã rất hỗn loạn rồi.
“Đây không phải là lần đầu tiên tôi xem phiên tòa thẩm vấn công khai nhưng là lần đầu tiên không biết nên theo phe nào! Một bên là thám tử Vệ có thể xoay chuyển tình thế, một bên là nữ phóng viên xinh đẹp, hơn nữa nhìn còn rất tự tin.”
“Đứa bé lớn như vậy nằm trong xe mà bảo không phát hiện được, ai mà tin chứ?”
“Chờ đã, nguyên cáo là người thứ ba đúng không? Tôi không hiểu sai đúng không?”
“Tình tiết gì thế này, vả lại đừng quên Lương Tân Chi vừa chết cách đây không lâu!”
“Chỉ có tôi để ý đến dù là bị cáo hay nguyên cáo đều không phủ nhận việc đứa bé bị sát hại, vậy nên dù hôm nay kết quả có như thế nào thì cũng không thoát được tội cố ý giết người! Đáng sợ quá, cầu nguyện cho đứa bé sống hạnh phúc trên thiên đường.”
“Nghe lầu trên nói xong tự nhiên thấy lạnh sống lưng.”
Lúc này trên khắp nước Thương Tư đâu đâu cũng phát sóng trực tiếp phiên tòa thẩm vấn, vô số người dừng chân xem vụ án ly kỳ này, suy nghĩ về những âm mưu chân tướng ẩn sâu trong đó.
Mười phút sau phiên tòa tiếp tục, thẩm phán tuyên bố bên phía nguyên cáo bắt đầu đưa ra bằng chứng.
Tang Miêu Lan mở một tập tài liệu màu xanh đậm sớm đã chuẩn bị rồi lấy tài liệu bên trong ra, đồng thời giao cho nhân viên bên cạnh để nộp bằng chứng lên, tất cả đều hiện rõ trước ống kính.
Nguyên cáo Dư Thu Diệp đã bình tĩnh lại, mặc dù mười phút ngắn ngủi này không trò chuyện với Tang Miêu Lan nhưng ánh mắt và khí chất điềm tĩnh kia cũng đã ảnh hưởng đến cô ta, Dư Thu Diệp không khỏi nhớ lại trước khi mở phiên tòa bọn họ đã nghiên cứu bàn bạc về các chi tiết và những lời mà Tang Miêu Lan căn dặn, nhất định phải nói đến chuyện phát sinh quan hệ với Lương Tân Chi, dù sao Lương Tân Chi đã chết rồi, chỉ cần cô ta nói có thì không ai có thể phủ nhận được, còn có số tiền mười bốn triệu tệ kia, Dư Thu Diệp nhìn về phía Tang Miêu Lan, cực kỳ khâm phục vì cô ta đã biết tính toán trước.
Một làn gió mát thổi qua khiến Dư Thu Diệp rùng mình, cảm thấy hôm nay có hơi lạnh, từ lúc đi vào đã cảm thấy lạnh toát.
Tang Miêu Lan cầm một bản hợp đồng, tất cả người trong văn phòng Thập Mệnh Cửu Hoài đều đã đọc nó, đó chính là bản hợp đồng thỏa thuận trao đổi đứa bé với mười bốn triệu tệ, không ngờ Dư Thu Diệp lại lấy ra trước.
“Đây là bản hợp đồng do nguyên chủ của tôi và Lương Tân Chi ký kết, cũng là chuyện bán đứa bé với mười bốn triệu tệ mà bị cáo đã nhắc đến, mà điều kiện tiên quyết khi buôn bán trẻ em chính là để kiếm lời.” Lúc này Tang Miêu Lan lấy một bản thỏa thuận quyên góp: “Nhưng nguyên chủ của tôi đã dùng mười bốn triệu tệ này cộng với sáu triệu tệ quyên tặng cho trại trẻ mồ côi giống như lúc đầu cô ấy đã nói! Vả lại sáu triệu tệ này cũng là do Lương Tân Chi tự nguyện chi trả với lý do đền bù, nếu bị cáo nhất quyết phải đòi lại một nửa tài sản sau kết hôn thì nguyên chủ của tôi chỉ có thể trả lại một triệu.”
Trương Kha nói thầm với Chu Dịch: “Anh Chu, thỏa thuận quyên góp này chỉ mới mấy ngày gần đây, có nghĩa là trước khi mở phiên tòa bọn họ mới quyên tặng, như vậy có tác dụng không?”
Hiện tại tâm trạng của Chu Dịch giống với Vệ Thập Mệnh, anh ấy không hề bối rối, nghe Trương Kha hỏi thì nhỏ giọng đáp lại: “Có tác dụng, trước khi mở phiên tòa thì có tác dụng, có vẻ rất khó kết tội buôn bán trẻ em phi pháp.”
Trương Kha lập tức giận dữ: “Sao có thể như vậy được! Người phụ nữ này đúng là gian xảo mà!”
“Không gian xảo thì làm sao lâu như vậy rồi còn không túm được đuôi cô ta.” Chu Dịch cũng không cảm thấy bất ngờ.
Tang Miêu Lan nhìn sang An Nhược Tố, cuối cùng nhìn Vệ Thập Mệnh, cô ta hơi nhếch môi, “Ngoài ra còn có người làm chứng, sau khi làm công tác tư tưởng, cuối cùng Từ Tư Tư cũng xác nhận mình bị An Nhược Tố xúi giục, Từ Tư Tư là bạn thân của cô ta, An Nhược Tố nghi ngờ Lương Tân Chi ngoại tình nên chuyển sang thù hận đứa trẻ vô tội, thế là bàn bạc với Từ Tư Tư, lúc cô ta và chồng mình cãi nhau thì Từ Tư Tư vào phòng bế đứa bé bỏ vào trong xe, sau đó An Nhược Tố tức giận lái xe đến bãi đỗ ngoài trời để biến thành mình gặp tình huống bất ngờ, nhưng lưới trời tuy thưa mà khó thoát, hai người không ngờ rằng chuyện này lại gây sự chú ý lớn đến vậy!”
Trong lòng Trương Kha hơi khó chịu, cậu ta nhận ra bước ngoặt của vụ án đã đến rồi, Từ Tư Tư mãi vẫn không chịu mở miệng lại đang ở đây nhưng Trương Kha nghĩ mãi vẫn không hiểu cuối cùng Từ Tư Tư đang muốn làm gì? Tại sao lại muốn gánh tội cố ý giết người chứ.
Thẩm phán cho gọi người làm chứng ra tòa, Từ Tư Tư còng tay bị hai cảnh sát đưa lên đứng ở vị trí nhân chứng.
Sắc mặt Từ Tư Tư không tốt lắm giống như không nghỉ ngơi đủ vậy, vả lại còn có cảm giác e dè sợ hãi.
Sau khi đọc quyền lợi và nghĩa vụ của nhân chứng xong thẩm phán tuyên bố có thể đặt câu hỏi với nhân chứng, bên nguyên cáo hỏi trước.
“Từ Tư Tư, có phải cô đã bị An Nhược Tố sai khiến bế đứa bé vào trong xe không? Xin hãy kể lại những chuyện đã xảy ra.” Tang Miêu Lan nói.
Từ Tư Tư cúi thấp đầu, giọng nói đã khàn cả đi: “Đúng! Ngày 13 tháng 7, An Nhược Tố nói cô ấy không chịu nổi nữa nên bảo tôi nấp ở trong nhà, tranh thủ thời cơ cô ấy cãi nhau với Lương Tân Chi để ôm đứa bé đi, nếu không làm theo cô ấy sẽ ra tay với người nhà của tôi, nhà họ An quyền lực đến vậy nên tôi chỉ có thể làm theo, thừa dịp lúc đứa bé ngủ tôi liền đưa nó vào trong xe An Nhược Tố, xe không khóa nên để nó nằm vào rồi thì âm thầm rời khỏi. Nhưng tôi không ngờ một lúc sau An Nhược Tố gọi điện thoại hẹn tôi đi dạo phố, tôi vẫn luôn sợ hãi, sau đó đứa bé chết rồi, tôi trở thành bằng chứng ngoại phạm cho An Nhược Tố, tôi không dám nói, tôi không dám nói!” Nói đến đây Từ Tư Tư nghẹn ngào gào khóc, rõ ràng là đang rất hối hận.