Đông đi xuân tới, thời gian trôi qua thật nhanh, Tại Trung tiến cung đã được ba tháng rồi. Từ sau lần xông nhầm vào ôn tuyền lúc trước, Duẫn Hạo hầu như mỗi ngày đều tới Thánh Tuyết Điện gặp y, ở cùng y. Thỉnh thoảng Duẫn Hạo còn làm một chút động tác thân mật với Tại Trung. Như ôm y ngắm những loài hoa ở ngoài cửa sổ, Tại Trung đã yêu sự ôn nhu của Duẫn Hạo, nếu như không có thứ gọi là ân oán một đời, thì có lẽ đã có thể như vậy mà qua hết cuộc đời này. Mình còn có thể cùng hắn sinh một hài tử nha. Hài tử của mình và Duẫn Hạo, nghĩ tới đây, khóe miệng Tại Trung nở một nụ cười.
Duẫn Hạo đi vào Thánh Tuyết Điện chính là nhìn thấy một bức họa như vậy, mỹ nhân vận bạch y trắng hơn tuyết mỉm cười đứng dưới mái hiên, đôi mắt như nước, nhìn cảnh vật trong hồ. Duẫn Hạo không tự giác mà tiến tới gần y, hai tay ôm lấy thắt lưng y, Tại Trung cảm nhận được một hương vị quen thuộc, liền nhích gần về phía sau, cả thân thể ngã vào trong lồng ngực nam nhân phía sau.
Duẫn Hạo hôn nhẹ lên tóc y, có một mùi hương thoang thoảng xông vào trong mũi, hỏi: “Tại Nhi đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đến nở nụ cười nữa, nói ra để trẫm cùng cười nào.” Tại Trung xoay người nói: “Không có gì, chỉ là, cảm thấy cuộc sống như thế này thật tốt.”
Tại Trung nhìn ánh mắt tuyệt đẹp của Duẫn Hạo, gắt gao ôm hắn “Duẫn Hạo, đáp ứng ta, đừng buông ta ra, được không?” Y sợ hãi, sợ hãi cuộc sống như thế này duy trì không được bao lâu.
“Ngốc, trẫm sẽ sủng ngươi cả đời.” Tại Trung tựa vào trong ngực hắn, thì ra là sủng ta, không phải là yêu sao? Chúng ta sẽ có cả đời ư?“Hoàng thượng, không biết ngài đã suy nghĩ như thế nào rồi?”
“Không biết khanh gia đang nói chuyện gì?” Duẫn Hạo nhìn Xương Mân đứng ở trong đại điện nói. Xương Mân trả lời: “Thần cho rằng, cần phải phái quân đội đi trấn áp những địch quân kia. Phó tướng Kim Tuấn Tú của thần nguyện cùng thần đi trước.”
Lúc này, Tuấn Tú đang đứng cạnh Xương Mân, đúng vậy, hắn đã thành phó tướng của Xương Mân. Có lẽ chỉ có khiến cho bản thân trở nên mạnh hơn, mới có tư cách bảo hộ Tại Nhi. Tại Nhi, ngươi ở trong cung có khỏe không?
Hừ, có còn đem vị hoàng đế là trẫm để ở trong mắt không, ngươi muốn đánh thắng trận để bách tính khắp thiên hạ đều nghĩ rằng trẫm vô năng sao? Ngươi cũng quá coi thường trẫm rồi.
“Ân, đó là một đối sách tốt, nếu đã như thế, vậy Mân vương cùng phó tướng liền chuẩn bị một tháng sau lên đường.”
Duẫn Hạo nhìn di ảnh của tiên hoàng đến xuất thần, phụ hoàng, người nói trẫm nên làm thế nào đây? Thế lực của Thẩm Xương Mân dường như càng lúc càng lớn, hiện tại đại thần trong triều đều hướng về phía hắn, không biết dã tâm của hắn có bao nhiêu. Phụ hoàng....
Suy nghĩ của Duẫn Hạo trở lại lúc bản thân năm tuổi, “Duận Hạo, không được ra ngoài, ngoan.... ” Bản thân trốn dưới gầm giường, nhìn phụ hoàng của mình quỳ trước người nam nhân kia, người nam nhân đẹp không gì sánh được. Chỉ nghe thấy phụ hoàng của hắn một mực lặp lại một câu: “Vũ Nhi, thực xin lỗi, thực xin lỗi.....” Hắn không biết, tại sao phụ hoàng lại quỳ xuống trước người kia, hài tử chỉ năm tuổi sao có thể hiểu rõ mọi chuyện.
“Không.... ” Người xông tới chính là mẫu phi của hắn, “Buông tha cho huynh ấy đi, tất cả là lỗi của ta.... ”
Chỉ trong nháy mắt như vậy, máu của phụ hoàng đã nhuộm đỏ xiêm y của nam nhân kia, khiến y càng lộ ra vẻ yêu diễm. Phụ hoàng cứ như vậy ngã xuống trước mặt mình, còn có mẫu phi.... Hết thảy đều phát sinh bất ngờ như vậy. Phụ hoàng uy nghiêm ngày xưa cùng với mẫu phi luôn nhìn hắn ôn nhu đều đã chết.....
Duẫn Hạo mãnh mẽ đập xuống bàn, cố nén nước mắt ở trong lòng. Hắn khi đó mới năm tuổi, tận mắt nhìn phụ hoàng cùng mẫu hậu của mình chết nhưng bất lực.
Kim Triết Vũ, trẫm hận bộ tộc Tước Thần của các ngươi. Còn có Thẩm Xương Mân, tên biểu đệ trên danh nghĩa, ha ha....Thẩm Xương Mân, tất có một ngày, trẫm sẽ đoạt lại giang sơn của trẫm từ trong tay ngươi!