Ngoài mặt thì mỉm cười, ngữ khí cũng coi như ôn nhu, nhưng Lâm Cẩn lại cảm thấy câu cuối kia như rít ra từ kẽ răng.
Lâm Cẩn vội nói: "Tôi không có bạn trai cũ, chỉ là ví dụ mà thôi."
Thịnh Diễn Chi cười lạnh: "Em ngay cả con trai cũng đều có rồi, không có bạn trai cũ, thì chính là có bạn gái cũ. Nào, đem danh sách tình sử của em nói cho tôi nghe một chút đi."
Lâm Cẩn buồn cười nói:" Tôi không có tình sử, mối tình đầu tiên chính là anh rồi. Vừa rồi Giang Tinh Thần đã kể không ít hồi ức vui vẻ của hai người, muốn tôi đọc cho anh nghe một chút không?"
"Hiện tại chúng ta đang nói đến chuyện tình sử của em mà, em đừng nghĩ đến việc lừa gạt cho qua. Tôi hỏi em, Tiểu Nặc được sinh ra như thế nào?" Ngữ khí Thịnh Diễn Chi bất mãn, một bộ muốn nghiêm hình tra khảo Lâm Cẩn tới cùng.
Trên mặt Lâm Cẩn lộ ra một tia xấu hổ, muốn nói lại thôi nhìn Thịnh Diễn Chi.
Cậu đang rối rắm có nên đem thân thế Tiểu Nặc nói ra hay không. Thịnh Diễn Chi có thể tiếp thu loại chuyện kì quái như đàn ông sinh con sao? Có thể xem cậu như quái vật rồi ghê tởm hay không?
Lâm Cẩn không dám hoàn toàn tin tưởng Thịnh Diễn Chi, đem bí mật lớn nhất trong lòng tiết lộ ra.
Lòng người khó dò, hơn nữa bọn họ chỉ vừa mới yêu đương, không biết có thể ở bên nhau bao lâu, vẫn là chờ sau khi quan hệ ổn định hơn một chút rồi nói sau.
Thấy Lâm Cẩn không nói gì, Thịnh Diễn Chi híp híp mắt, ánh mắt sắc bén: "Xem ra em và người bạn gái cũ kia đúng thật là có một đoạn chuyện xưa."
Lâm Cẩn nhấp môi cười cười: "Hiện tại anh đang uống giấm sao?"
"Không được nói sang chuyện khác!"
"Về sau sẽ nói cho anh biết."
"Không được......"
Thịnh Diễn Chi mới vừa nói xong hai chữ này, bỗng nhiên bị Lâm Cẩn ngăn chặn miệng.
Này vẫn là lần đầu tiên Lâm Cẩn chủ động hôn hắn.
Trong đầu Thịnh Diễn Chi "ầm" một tiếng, hô hấp bắt đầu dồn dập, một phen chế trụ gáy Lâm Cẩn, làm sâu thêm nụ hôn này.
Vốn dĩ Lâm Cẩn chỉ muốn hôn nhẹ một cái, không cho Thịnh Diễn Chi tiếp tục truy vấn cái người "bạn gái cũ" kia, ai ngờ lại vén lên dục vọng của Thịnh Diễn Chi.
Cậu bị bắt hé miệng, thừa nhận nụ hôn kịch liệt của Thịnh Diễn Chi, môi răng lẫn lộn, khó khăn nói ra mấy chữ: "Đủ rồi...... Anh đừng dùng sức......"
Thịnh Diễn Chi mắt điếc tai ngơ, tiếp tục sấn tới nuốt hết âm thanh của cậu vào bụng.
Hồi lâu, hai người mới tách ra.
Đôi mắt Thịnh Diễn Chi tràn đầy dục vọng chưa tan, dùng sức vuốt ve gáy Lâm Cẩn: "Lần sau muốn làm tôi im lặng, không dễ dàng như vậy nữa đâu."
"Lần sau sẽ nói cho anh." Lâm Cẩn thở hồng hộc nói.
Thịnh Diễn Chi hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Trước khi sắp ngủ, Lâm Cẩn nói: "Ngày mai tôi không thể ở bệnh viện bồi anh được."
Thịnh Diễn Chi nhíu mày, không cao hứng nói: "Em muốn đi đâu?"
"Ngày mai là sinh nhật Tiểu Nặc, tôi phải về nhà với bé." Lâm Cẩn giải thích.
Thịnh Diễn Chi lúc này mới miễn cưỡng đồng ý: "Vậy sau khi tổ chức sinh nhật xong thì phải nhanh chóng quay lại đây."
Lâm Cẩn lắc đầu: "Tôi muốn ở nhà với Phi Phồn và Tiểu Nặc. Trong khoảng thời gian này bọn họ vì tôi mà bất an không yên, hiện tại tôi đã khỏe rồi, cũng không thể cứ ở bệnh viện mãi được."
Thịnh Diễn Chi bất mãn trừng mắt nhìn cậu: "Tại sao lại không thể? Tôi cũng không có ăn thịt em."
Lâm Cẩn: "......"
Lúc trước tại sao không phát hiện ra Thịnh Diễn Chi lại dính người như vậy!
Cậu nghĩ nghĩ, nói: "Mỗi ngày tôi đều tới thăm anh được không."
Thịnh Diễn Chi vẫn rất không cao hứng.
Lâm Cẩn bất đắc dĩ lại buồn cười, nhẹ giọng dỗ hắn một lát, lại bị buộc phải đáp ứng một đống điều kiện lung tung, ví dụ như mỗi buổi tối đều phải gọi điện thoại cho hắn.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Cẩn rất nhanh đã thu dọn xong đồ đạc. Thịnh Diễn Chi xụ mặt ngồi ở trên giường bệnh, châm chọc mỉa mai: "Thu dọn cũng thật nhanh."
Lâm Cẩn rất có kiên nhẫn mà trấn an hắn: "Tôi vốn dĩ cũng không có nhiều đồ đạc. Anh tịnh dưỡng cho tốt, uống thuốc đúng giờ, ngày mai tôi hầm canh gà mang tới cho anh."
Thịnh Diễn Chi cười lạnh một tiếng, đột nhiên vươn tay túm cậu đến bên người, nhắm ngay đôi môi mềm mại kia cắn nhẹ một cái: "Nơi này là của tôi!"
Sau đó lại chui đầu vào cổ Lâm Cẩn mút một ngụm, trên làn da trắng như tuyết lập tức bị mút ra một dấu hồng sậm.
Thịnh Diễn Chi vừa lòng nhìn kiệt tác của mình: "Nơi này cũng là của tôi."
Lâm Cẩn cười khẽ: "Rồi rồi, đều là của anh."
Thịnh Diễn Chi lại ôm cậu nị oai một hồi lâu, thẳng đến khi hộ lí tới thay thuốc, mới miễn cưỡng buông tay để Lâm Cẩn rời đi.
Sau khi thay thuốc xong, hộ lí liền rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Thịnh Diễn Chi. Hắn đột nhiên cảm thấy bên người trống rỗng, giống như thiếu thiếu cái gì đó.
Lâm Cẩn chỉ mới rời đi chưa tới một tiếng, hắn đã nhớ cậu rồi.
Nếu không phải là ngày sinh nhật của con trai, Lâm Cẩn cũng sẽ không vội vã về nhà, nói đi nói lại vẫn là vướng bận thằng nhóc kia!
Nghĩ đến con trai Lâm Cẩn, Thịnh Diễn Chi đột nhiên ý thức được một chuyện: Nếu mẹ của Lâm Nặc, cũng chính là bạn gái cũ của Lâm Cẩn trở về, Lâm Cẩn có thể quay lại với cô ta hay không?
Dựa theo tính tình hay mềm lòng của Lâm Cẩn, chỉ cần người phụ nữ kia lì lợm la lim, rơi hai ba giọt nước mắt, hơn nữa giữa bọn họ còn có một đứa con, tái hợp......cũng không phải không có khả năng.
Hắn cần phải sớm giải quyết cái tai hoạ ngầm này!
Thịnh Diễn Chi lập tức gọi một cuộc điện thoại cho Trịnh trợ lý: "Đã tra ra người phụ nữ sinh con cho Lâm Cẩn chưa?"
Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm kinh sợ của Trịnh trợ lý: "Thịnh tổng, thực xin lỗi, xin ngài cho tôi thêm một ít thời gian, tôi nhất định sẽ điều tra ra!"
"Ý của cậu là vẫn chưa tra ra bất kì tin tức gì?" Thịnh Diễn Chi lạnh lùng hỏi.
"Xác thật là tra không được người phụ nữ mà Lâm tiên sinh nói là ai, kho gien trong ngoài nước cũng đã điều tra qua một lần, không có bất kì người phụ nữ nào có gien tương xứng với Lâm Nặc vượt qua %."
Thịnh Diễn Chi nghe vậy liền nói: "Đi tra cái thôn trang năm trước Lâm Cẩn từng ở qua."
Trịnh trợ lý giải thích: "Đã tra qua, người dân địa phương ở đó vẫn còn ấn tượng với Lâm tiên sinh, nhưng bọn họ cũng không biết năm đó có người phụ nữ nào đã tới thôn dừng chân nghỉ ngơi, hơn nữa còn trải qua một đoạn nhân duyên với Lâm tiên sinh. Thịnh tổng, tôi cứ cảm thấy lai lịch con trai của Lâm tiên sinh rất kì lạ, khả năng đứa nhỏ này không phải con ruột của cậu ấy."
Thịnh Diễn Chi nhíu mày, suy tư một lát, nói: "Lấy cớ kiểm tra sức khoẻ để hai cha con bọn họ làm xét nghiệm ADN."
"Vâng." Trịnh trợ lý nhận lệnh, do dự vài giây, thật cẩn thận nói: "Thịnh tổng, thứ lỗi cho tôi mạo muội một câu, tôi cảm thấy đứa nhỏ kia rất giống ngài."
"Cậu có ý gì?"
"Nếu không ngài và đứa nhỏ kia cũng làm xét nghiệm ADN đi?"
"Nó làm sao có thể là con trai tôi." Thịnh Diễn Chi không vui nhíu mày, "Nhiều lời!"
Trịnh trợ lý bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vội nói: "Xin lỗi Thịnh tổng, về sau tôi nhất định sẽ chú ý."
"Tiếp tục tra, nhất định phải tra cho bằng được người phụ nữ đó!"
"Vâng."Bởi vì hôm nay là cuối tuần, thời điểm Lâm Cẩn về đến nhà, Lâm Phi Phồn đã từ nhà cũ Thịnh gia trở lại, Tiểu Nặc cũng không cần đi học, hai chú cháu đang ở phòng khách xem anime.
"Ba ba!" Tiểu Nặc kinh hỉ nhảy xuống sô pha, giống một chiếc tên lửa nhỏ phóng tới trước mặt Lâm Cẩn, gắt gao ôm lấy chân cậu, "Ba rốt cuộc cũng về rồi!"
"Hôm nay sinh nhật của Tiểu Nặc mà, ba ba đương nhiên phải về." Lâm Cẩn buông hành lý, ôm bé lên, thân thể bé con mềm mại mang theo một cổ mùi sữa thơm ngọt.
Lâm Cẩn đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn cùng hạnh phúc, dùng sức hôn liên tục lên khuôn mặt nhỏ của bé. Tiểu Nặc được hôn liền khanh khách cười, hiển nhiên là vô cùng vui vẻ, hai tay nhỏ ôm mặt Lâm Cẩn, hôn một cái thật kêu lên trán cậu.
Thấy Lâm Phi Phồn đi tới, Lâm Cẩn thả Tiểu Nặc xuống, ôm lấy em trai: "Trong khoảng thời gian này để em chịu ủy khuất rồi."
"Em không sao." Lâm Phi Phồn nhẹ giọng nói, đôi mắt có điểm hồng, "Anh trở về thật tốt."
"Con cũng muốn ôm một cái!" Tiểu Nặc bổ nhào vào hai người, dùng sức vươn hai cánh tay nhỏ một mẩu của mình, ôm lấy chân của Lâm Cẩn và Lâm Phi Phồn.
Lâm Cẩn bật cười, Lâm Phi Phồn cũng khẽ cong khóe môi, trong không khí tràn ngập một cổ ấm áp.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật Tiểu Nặc, Lâm Cẩn tính toán buổi tối tự mình xuống bếp nấu ăn, tự tay làm một chiếc bánh sinh nhật. Cơm trưa qua đi, cậu ôm Tiểu Nặc lên trên đùi: "Bảo bối, buổi tối chúng ta ăn mừng sinh nhật của con, con muốn ăn gì nào?"
"Bánh kem socola!" Tiểu Nặc cao hứng nói.
"Trừ bánh kem ra, con còn muốn ăn món gì nữa?"
"Hmm......" Tiểu Nặc nghiêm túc suy nghĩ một lát, "Sườn dê, nấm, tôm bự...... Còn có vịt nướng giòn giòn."
Lâm Cẩn cười rộ lên: "Được, đều làm cho con ăn."
Tiểu Nặc lại nói thêm vài món, nói xong món cuối còn nuốt một ngụm nước miếng, lim lim miệng nhỏ, hỏi: "Ba ba, con có thể mời mẹ nuôi cùng Tinh Lan tới đây không?"
Lâm Cẩn ôn nhu nói: "Đương nhiên có thể, hôm nay sinh nhật của con, con tự mình gọi điện thoại mời bọn họ được không?"
"Dạ!" Tiểu Nặc hưng phấn leo xuống khỏi đùi Lâm Cẩn, chạy "bịch bịch" về phòng mình.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Cẩn liền nghe được bé ở bên trong gọi điện thoại: "Mẹ nuôi, con là Tiểu Nặc. Hôm nay là sinh nhật của con, buổi tối mẹ nuôi và Tinh Lan có thể tới nhà con ăn cơm không?"
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, khuôn mặt nhỏ của Tiểu Nặc đỏ bừng, chạy đến trong lòng Lâm Cẩn: "Mẹ nuôi nói sẽ tới ăn sinh nhật của con."
Lâm Cẩn cười cười, đứng lên, nắm tay bé nói: "Đi, chúng ta đi gọi chú nhỏ, cùng nhau làm bánh sinh nhật cho con."
Vài phút sau, ba người đã mặc xong tạp dề đứng ở trong bếp. Lâm Cẩn đem bánh kem đã làm sẵn ra, trước tiên làm mẫu cho Lâm Phi Phồn và Tiểu Nặc xem cách nặn kem, sau đó để hai chú cháu tự mình trang trí.
Một lớn một nhỏ chưa từng làm qua loại việc cần sự tỉ mỉ như vậy, căng chặt mặt, thật cẩn thận nặn kem lên bánh, sau khi hoàn thành, trên mặt cả hai cũng đều dính đầy kem.
"Ha ha! Con và chú nhỏ đều biến thành hai con mèo lem luốc rồi." Tiểu Nặc vỗ tay mừng rỡ, lại nhân lúc Lâm Cẩn không phòng bị, đột nhiên dùng tay nhỏ dính kem quệt một cái vào mặt cậu.
Lúc này cả ba người đều là mèo lem luốc, Lâm Cẩn vẻ mặt mộng bức, Tiểu Nặc cười ha ha ha thật lâu, cả buổi chiều vui vẻ cứ thế trôi qua.
giờ tối, Kiều Tiểu Hân dắt Kiều Tinh Lan mang theo quà tới.
Tiểu Nặc gấp không chờ nổi muốn mở quà ngay lập tức, chớp đôi mắt to, hỏi Kiều Tiểu Hân: "Mẹ nuôi, bây giờ con có thể mở quà ra xem không?"
Kiều Tiểu Hân ngồi ở trên sô pha, "răng rắc" nhai snack khoai tây: "Có thể a."
Dưới sự trợ giúp của tiểu đồng bọn Kiều Tinh Lan, Tiểu Nặc trước tiên mở quà của Kiều Tiểu Hân, là một đôi giày trượt băng màu xanh vô cùng đáng yêu.
Kiều Tiểu Hân sở dĩ tặng đôi giày này là bởi vì gần đây Tiểu Nặc rất thích trượt băng, lần trước dẫn bé tới sân trượt băng chơi, Tiểu Nặc bị ngã rất nhiều lần cũng chưa từng khóc, còn nói lần sau muốn đến chơi nữa.
Tiểu Nặc ôm giày trượt băng, lớn giọng nói: "Cảm ơn mẹ nuôi! Mẹ nuôi là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới!"
Cái rắm cầu vồng này........ Kiều Tiểu Hân thiếu chút nữa bị khoai tây nghẹn chết mất.
Tiểu Nặc đang muốn mở quà của Kiều Tinh Lan, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lâm Cẩn tưởng vịt nướng đã được đặt từ trước giao đến, mở cửa ra, lại là một người như thế nào cũng không nghĩ tới.