Biết được Lâm Cẩn sắp đi vùng núi xa xôi đóng phim, còn muốn đi nửa tháng, Lâm Phi Phồn ngược lại không yên tâm, Tiểu Nặc cũng rầu rĩ không vui.
Lâm Cẩn vội nói: "Đoàn phim của anh có hơn hai trăm người, chị Chu còn an bài cho anh một trợ lý, em không cần lo lắng."
Lâm Phi Phồn gật gật đầu: "Anh, lúc đi anh phải tự chiếu cố bản thân thật tốt đấy."
"Đã biết." Lâm Cẩn cong khóe môi, xoa nhẹ đầu tóc em trai mình.
Bởi vì phải đi lên núi sâu đóng phim, Lâm Cẩn không có biện pháp mang theo Tiểu Nặc bên người.
Thứ nhất là điều kiện vùng núi đơn sơ, cậu sợ Tiểu Nặc phải chịu khổ, thứ hai là cậu bận đóng phim, không rảnh chiếu cố bé.
Cho nên Lâm Cẩn đành gọi một cuộc điện thoại, nhờ Kiều Tiểu Hân hỗ trợ chiếu cố Tiểu Nặc một thời gian.
Kiều Tiểu Hân sảng khoái đáp ứng.
Cơm chiều qua đi, Lâm Cẩn cùng Lâm Phi Phồn liền nói đến chuyện học tập.
Lâm Cẩn hy vọng em trai mình có thể học một trường đại học thật tốt, Lâm Phi Phồn lại nói: "Anh, em muốn học ở F đại."
Lâm Cẩn kinh ngạc: "Không phải lúc trước em vẫn luôn nói muốn học chuyên ngành tài chính ở G đại sao?"
"Em thay đổi chủ ý." Lâm Phi Phồn từ trong cặp lấy ra một bảng biểu, "Em đã đạt điều kiện lấy được học bổng ở F đại, chủ nhiệm lớp đang đề cử em."
F đại cách G thành cũng không phải rất xa, ngồi máy bay hai giờ, hơn nữa cũng là một trong năm trường đại học trọng điểm quốc nội, danh tiếng không hề thua kém G đại.
Quan trọng nhất chính là, năm trước Lâm Cẩn cũng thi đậu vào F đại, cuối cùng lại bởi vì mang thai và chiếu cố Lâm Phi Phồn mà từ bỏ việc học tập.
Hiện giờ nhìn thấy em trai mình trực tiếp lấy được học bổng ở F đại, Lâm Cẩn vừa mừng vừa sợ, tiếp nhận tờ giấy đề cử không ngừng đọc đi đọc lại.
"F đại cũng rất tốt." Trên mặt Lâm Cẩn đều là vui mừng, "Em muốn học ngành gì? Ngành tài chính ở F đại cũng không phải nổi bật lắm, nhưng nổi tiếng nhất chính là chuyên ngành toán học."
"Em chính là muốn học chuyên ngành toán học." Lâm Phi Phồn bình tĩnh nói.
Lâm Cẩn sửng sốt, toán học cũng là ngành mà năm đó cậu muốn học.
Cậu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lâm Phi Phồn, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Em đây là muốn thay anh bù đắp những tiếc nuối thời niên thiếu sao? Phi Phồn, đừng như vậy, em thích học cái gì thì liền học cái đó."
Lâm Phi Phồn lắc đầu, cố chấp nói: "Anh thích, chính là em thích."
Thần sắc cậu vô cùng kiên định, hơn nữa còn không chút do dự ở trên phiếu đề cử điền bốn chữ "Chuyên ngành toán học".
Lâm Cẩn không có biện pháp can thiệp quyết định của em trai, cũng chỉ đành để cậu như thế.
Chờ lên đại học, nếu Lâm Phi Phồn không còn thích ngành toán học, lại sửa đổi nguyện vọng khác là được.
Bóng đêm dần dần buông xuống, bầu trời đêm đen nhánh lập loè những điểm sáng xa xôi.
Lâm Phi Phồn ngồi trên bàn học, nghiêm túc điền phiếu đề cử.
Cậu không nói cho Cố Dư Nhiên biết chuyện này, không quan trọng.
Chờ việc đề cử được xác định xong, Cố Dư Nhiên phỏng chừng sẽ tức giận đến mức dậm chân, nhưng vậy thì sao, Lâm Phi Phồn một chút cũng không quan tâm đối phương sẽ như thế nào.
Cậu không thích Cố Dư Nhiên, thậm chí phi thường chán ghét cái loại người biến thái này, lên đại học chính là cơ hội tốt nhất để cậu thoát khỏi hắn.
"Cốc cốc cốc" ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Ngay sau đó thanh âm của Lâm Cẩn vang lên: "Phi Phồn, anh pha cho em một ly sữa nóng.
Anh có thể vào không?"
Lâm Phi Phồn đứng dậy mở cửa, Lâm Cẩn cười đem ly sữa đưa cho cậu: "Đi ngủ sớm một chút."
Lâm Phi Phồn gật gật đầu: "Anh, ngủ ngon."
Lâm Cẩn cũng nói một tiếng ngủ ngon, sau đó quay người đóng cửa phòng.
Ngay khi Lâm Cẩn chuẩn bị đi tắm, đột nhiên nhận được điện thoại của Thịnh Diễn Chi.
"Đêm mai giờ chú Dương sẽ đi đón cậu, cậu chuẩn bị trước một chút." Thịnh Diễn Chi nói một câu không đầu không đuôi, ngữ khí tựa hồ còn có điểm mất tự nhiên.
Lâm Cẩn ngẩn người, cố ý nhìn thoáng qua tên người gọi, đúng thật là Thịnh Diễn Chi gọi tới.
"Thịnh tổng, tôi là Lâm Cẩn, có phải anh gọi nhầm số hay không?" Cậu hơi khó hiểu nhắc nhở.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, ngay sau đó truyền đến thanh âm giận dữ của Thịnh Diễn Chi: "Tôi chính là tìm cậu!"
Lâm Cẩn buồn bực nói: "Vậy anh bảo chú Dương tới đón tôi làm gì? Còn kêu tôi chuẩn bị thật tốt, chính là chúng ta không hề có cuộc hẹn nào hết."
Thịnh Diễn Chi cười lạnh nói: "Giả ngốc cái gì! Chuyện làm bạn giường, tôi đáp ứng cậu."
Lâm Cẩn ngốc lăng một lát, lẩm bẩm nói: "Tôi chỉ là thuận miệng nói......"
Lúc ấy cậu chỉ muốn trả thù Thịnh Diễn Chi một chút, ai bảo Thịnh Diễn Chi cứ luôn nhục nhã cậu.
Qua hôm đó cậu liền quên mất chuyện này, không nghĩ tới Thịnh Diễn Chi lúc ấy cự tuyệt cậu, hiện tại lại quay đầu đáp ứng!
Lâm Cẩn nghĩ muốn đổi ý, Thịnh Diễn Chi giống như đoán được suy nghĩ của cậu, lập tức lạnh giọng uy hiếp: "Cậu dám đổi ý thử xem!"
"Tôi......"
"Nếu cậu muốn cùng tôi bảo trì loại quan hệ này, tôi đây liền cố cùng cậu thử một lần vậy."
Lâm Cẩn đầu đều lớn hơn một vòng: "Không phải......!Anh không cần miễn cưỡng......"
Lời còn chưa nói xong, Thịnh Diễn Chi đã cúp điện thoại.
Lâm Cẩn trừng mắt nhìn màn hình điện thoại, đột nhiên có một loại cảm giác hoang đường.
Thịnh Diễn Chi là uống lộn thuốc sao? Bằng không làm sao sẽ đáp ứng làm bạn giường với cậu.
Tới thứ sáu, chú Dương quả nhiên tới đón cậu.
Lâm Cẩn cũng không muốn tới nhà Thịnh Diễn Chi nên làm bộ không có ở nhà, Thịnh Diễn Chi gọi ba cuộc điện thoại, cậu cũng không tiếp.
Rất nhanh, Thịnh Diễn Chi liền nhắn tin tới: "Đêm nay tôi trở về còn không thấy cậu, tôi liền tới thẳng nhà tìm cậu!"
"Vô sỉ!" Lâm Cẩn tức giận mắng một câu.
Cậu hối hận không thôi.
Sớm biết như vậy đêm đó cậu liền nhẫn một chút, hà tất gì lại đi trêu chọc Thịnh Diễn Chi.
Hiện tại thì hay rồi, kích thích đối phương, chính cậu cũng bị cuốn theo.
Ngồi ở trên xe chú Dương, ngay từ đầu Lâm Cẩn còn có chút xấu hổ, sau đó lại nghĩ thầm: Kỳ thật cũng không có gì ghê gớm, đều là đàn ông, đều có thời điểm phải giải quyết nhu cầu sinh lý.
Coi như cậu tìm được một bạn tình miễn phí đi, dù sao Thịnh Diễn Chi cũng không tồi.
Sau khi tự an ủi chính mình một phen, tâm tình Lâm Cẩn mới thả lỏng một ít.
Trước kia làm tình nhân của Thịnh Diễn Chi, đều là Trịnh trợ lý tới đón cậu, đưa cậu đến một căn chung cư cô quạnh lạnh lẽo.
Hiện tại quan hệ hai người biến thành bạn giường, vì thế đổi thành chú Dương tới đón cậu, địa điểm cũng biến thành biệt thự riêng của Thịnh Diễn Chi.
Lâm Cẩn cứ cảm thấy loại chuyển biến này cứ có điểm quái dị không nói nên lời.
Khi cậu đến biệt thự của Thịnh Diễn Chi, không sai biệt lắm là giờ tối.
Thịnh Diễn Chi vẫn chưa trở về, nói là có một buổi xã giao rất quan trọng, trễ chút mới về được.
Lâm Cẩn nghĩ, xã giao xong trở về, còn có tinh thần làm loại chuyện này sao?
Cậu ngồi ở trong phòng khách, từ giờ chờ đến hơn giờ, bất tri bất giác ngủ mất.
Mơ mơ màng màng, Lâm Cẩn cảm giác được có người đè ở trên người mình, một bàn tay ấm áp đang ở bên hông cậu dùng sức vuốt ve.
Cậu đột nhiên bừng tỉnh, ngửi được một cổ hơi thở nam tính quen thuộc, mà người đè ở trên người cậu, đúng là Thịnh Diễn Chi!
Thịnh Diễn Chi cởi áo khoác, chỉ mặc một kiện sơ mi trắng, cà vạt không biết tung tích, hai nút áo trên bị cởi bỏ, lộ ra một mảng nhỏ cơ ngực rắn chắc.
"Anh......" Lâm Cẩn hơi hơi trừng lớn đôi mắt, nhìn đến đôi mắt ửng đỏ của Thịnh Diễn Chi, tràn ngập dục vọng mãnh liệt, không khỏi hơi hơi rụt người.
"Đừng nhúc nhích!" Thịnh Diễn Chi bất mãn, đem người túm đến trong ngực, cúi đầu ngăn chặn miệng Lâm Cẩn.
"Ưm!" Lâm Cẩn nức nở một tiếng, rất nhanh đã bị Thịnh Diễn Chi lột sạch quần áo.
Ngoài cửa sổ bóng đêm mông lung, rất nhiều người đã chìm vào mộng đẹp, trong nhà hai thân thể gắt gao giao triền, hồi lâu mới dừng lại.
Lâm Cẩn bị làm cho tinh bì lực tẫn, ghé vào trên giường mơ màng sắp ngủ.
Thịnh Diễn Chi lại không nhìn ra một chút mệt mỏi nào, yêu thích không buông tay mà vuốt ve tấm lưng trắng mịn của Lâm Cẩn, lại nhịn không được đem người kéo vào trong lòng, lăn qua lộn lại mà hôn lỗ tai cùng khuôn mặt cậu.
Trong lồng ngực tràn ngập một loại cảm giác nói không nên lời, sung sướng cùng thỏa mãn, nhưng còn chưa đủ, hắn còn muốn nhiều hơn.
Hắn muốn Lâm Cẩn, tốt nhất là cả thể xác lẫn tinh thần đều thuộc về hắn, chỉ thuộc về hắn.
"Tôi làm cậu rất thoải mái đi?" Thịnh Diễn Chi ôm Lâm Cẩn áp mặt vào ngực mình, như vậy hắn cúi đầu là có thể nhìn thấy cậu.
Vành tai Lâm Cẩn hơi phiếm hồng, làm bộ như không nghe thấy.
Thịnh Diễn Chi vỗ vỗ mông cậu: "Nói chuyện."
Hai tai Lâm Cẩn đều đỏ bừng, màu đỏ nhạt lan rộng từ khuôn mặt tới cổ.
Thịnh Diễn Chi cười nhẹ một tiếng, cố ý nói: "Lần sau đổi tư thế mới, làm cậu càng thoải mái hơn."
"Tôi mệt." Lâm Cẩn mặt đỏ bừng, nhắm mắt làm bộ ngủ, không nghĩ tới lại nghe Thịnh Diễn Chi nói mấy lời vô sỉ này.
Thịnh Diễn Chi cười khẽ một tiếng.
Hắn cũng không biết hiện tại bản thân bị làm sao, dù sao hắn vẫn rất hưởng thụ giây phút này, hưởng thụ cảm giác thân mật da thịt cùng Lâm Cẩn.
Loại cảm giác này chưa từng có, đặt ở trước kia căn bản là không có khả năng.
Lâm Cẩn cũng cảm thấy đêm nay Thịnh Diễn Chi rất kỳ quái.
Hai người đã làm loại chuyện này rất nhiều lần, lúc trước mỗi lần xong việc, Thịnh Diễn Chi đều không để ý tới cậu, đem cậu ném ở một bên, mặc kệ sống chết.
Lần này lại nhão nhão dính dính, làm cho Lâm Cẩn rất không được tự nhiên.
Cậu đoán không ra tâm tư của Thịnh Diễn Chi, chỉ có thể âm thầm rối rắm, đột nhiên nghe thấy Thịnh Diễn Chi hỏi: "Tôi nghe Tần Phong nói đoàn phim sẽ đi lên núi ở thành phố S đóng phim."
"Ừm." Lâm Cẩn nói.
Thịnh Diễn Chi không khỏi ôm chặt thân thể cậu, trong lòng thế nhưng sinh ra một loại cảm giác không muốn buông tay.
Lần này Lâm Cẩn đi lên núi đóng phim, điều kiện gian khổ không nói, còn phải ở đó nửa tháng.
Thịnh Diễn Chi bỗng nhiên có chút hối hận vì đã đem Lâm Cẩn đề cử cho Tần Phong.
Lúc ấy cùng Tần Phong ăn cơm, hắn đề cử cả Giang Tinh Thần và Lâm Cẩn cho đối phương.
Tần Phong liền để cho bọn họ đều tới thử vai, đối với biểu hiện của Lâm Cẩn rất vừa lòng, liền chọn Lâm Cẩn làm nam chính cho bộ điện ảnh mới này.
Thịnh Diễn Chi suy tư một lát, nói: "Tôi thấy cậu vẫn là đừng đi quay bộ điện ảnh này."
Lâm Cẩn cả người cứng đờ, ngay sau đó từ trên người hắn bò dậy, tức giận nói: "Có phải anh lại muốn đá tôi ra khỏi đoàn phim, rồi để Giang Tinh Thần thay thế tôi?"
"Cùng Giang Tinh Thần có quan hệ gì." Sắc mặt Thịnh Diễn Chi hơi hơi trầm xuống, không thích Lâm Cẩn nói chuyện với mình như vậy.
Ủng hộ chính chủ vào ngay == ТгumTr uуeИ.VЛ ==
Lâm Cẩn nhìn chằm chằm hắn: "Vậy vừa rồi anh nói câu kia là có ý gì?"
Thịnh Diễn Chi đương nhiên sẽ không thừa nhận chính mình đang luyến tiếc Lâm Cẩn, vì vậy liền nói: "Tôi cảm thấy cậu không thích hợp diễn nhân vật đó."
Lâm Cẩn cười khẩy một tiếng: "Anh cũng không phải đạo diễn.
Nếu Tần đạo diễn chọn tôi làm nam chính, thì chắc chắn là tôi vô cùng thích hợp! Anh muốn phủng Giang Tinh Thần, vậy thì tiêu tiền định chế một bộ điện ảnh cho hắn là được, hà tất gì phải cùng tôi so đo!"
Thịnh Diễn Chi cũng có chút tức giận: "Cậu đừng có lảng qua Giang Tinh Thần, không liên quan đến hắn!"
Hắn thuần túy chỉ là không muốn tách khỏi Lâm Cẩn, nhưng lời này nghe vào tai Lâm Cẩn, lại giống như hắn chỉ biết nghĩ cho Giang Tinh Thần.
Lâm Cẩn gắt gao nhấp môi, không nói một lời, chịu đựng đau nhức bước xuống giường, nhặt quần áo ở trên mặt đất, lung tung mặc lên người.
"Cậu làm gì? Muốn chạy?" Thịnh Diễn Chi bước nhanh tới, túm chặt cánh tay Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn mặt vô biểu tình nói: "Kỹ thuật của anh quá kém, tôi không muốn cùng anh làm bạn giường."
Lời này quả thực chính là đem lòng tự trọng của đàn ông dẫm trên mặt đất!
Mặt Thịnh Diễn Chi đều đen, chỉ vào cửa gầm nhẹ: "Cút!"
Lâm Cẩn xoay người liền rời đi.
Một đêm này, cơn giận của Thịnh Diễn Chi khó tiêu, đến ngày hôm sau trên mặt vẫn là một mảnh âm trầm.
Thẳng đến khi Lâm Cẩn bay đến thành phố S đóng phim, hắn lại nhịn không được gọi điện thoại cho Tần Phong, nói bóng gió hỏi tình huống đoàn phim bên kia, chủ yếu là hỏi tình hình Lâm Cẩn.
Núi sâu bên kia tín hiệu không tốt, Thịnh Diễn Chi mới cùng Tần Phong nói vài câu liền bị cắt đứt.
Thịnh Diễn Chi nhịn qua một tuần.
Cuối cùng vẫn là không nhịn được, lấy danh nghĩa thăm ban bạn tốt Tần Phong, bảo trợ lý đặt vé máy bay đi thành phố S.
Trước lúc chuyến bay cất cánh một giờ, Thịnh Diễn Chi bỗng nhiên nhận được tin tức từ phía hàng không: Thành phố S phát sinh động đất cấp , mọi chuyến bay đi thành phố S đều bị hủy bỏ.
Nhìn đến tin tức động đất, Thịnh Diễn Chi lập tức nghĩ đến Lâm Cẩn còn đang đóng phim ở thành phố S, đột nhiên một trận hoảng hốt.......