Lê Hi nói được thì làm được, trưa hôm đó liền tới công ty.
Sau khi làm quen với các nhân viên cùng các công tác cơ bản trong công ty, Trịnh trợ lý lần nữa đem tư liệu của nghệ sĩ đặt ở trước mặt Lê Hi: "Cậu đối bọn họ có kế hoạch phát triển nào hay không?"
Thông thường sau khi nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty quản lý, công ty sẽ dựa theo tư chất của nghệ sĩ mà lập ra một bản kế hoạch phát triển ngắn hạn hoặc phát triển lâu dài.
Ví dụ như tạo hình tượng cho nghệ sĩ có thuộc tính ôn nhu, lãnh diễm, hoặc hài hước, mặc kệ người này là thật hay là giả, chỉ cần có thể hấp dẫn fan là được.
Lúc sau lại đem nghệ sĩ nhét vào đoàn phim đóng phim, ngẫu nhiên tham gia vài chương trình tổng nghệ, chụp vài cuốn tạp chí, ở trước mặt khán giả tạo cảm giác tồn tại, để khán giả biết bọn họ tồn tại.
Đương nhiên, mỗi công ty quản lý đều có nghệ sĩ trọng điểm để nâng đỡ, cho dù là tài nguyên hay là phương diện tuyên truyền, đều sẽ có khuynh hướng thiên vị nghệ sĩ đó.
Tuy rằng Lê Hi chưa tiếp xúc quá nhiều với công ty, nhưng cậu cũng không ngốc. Trước mắt công ty có nghệ sĩ, chỉ có mỗi Hứa Thanh Dương có tư chất để phát triển, cho nên kế tiếp công ty khẳng định sẽ dùng toàn lực để nâng cậu ta.
Còn những nghệ sĩ khác, Lê Hi nghĩ nghĩ, nói: "Nói người đại diện của bọn họ làm một bản kế hoạch đưa cho tôi xem thử."
"Vâng." Trịnh trợ lý gật đầu, lại hỏi một câu, "Đối với Hứa Thanh Dương, cậu định an bài như thế nào?"
Hứa Thanh Dương mới vừa ký hợp đồng, còn chưa đến nửa tháng, trước mắt vẫn còn đang nhàn nhã ở nhà.
Thời điểm Thịnh Diễn Chi ký hợp đồng đã hứa sẽ cho Hứa Thanh Dương một vai nam chính làm quà ký hợp đồng, nhưng trước mắt vẫn chưa có kịch bản nào đặc biệt thích hợp.
"Để tôi suy nghĩ một chút......" Lê Hi có chút đau đầu, bắt chéo chân ngồi ở trên ghế xoay to rộng, ngón tay nhịp nhịp gõ trên mặt bàn.
Một lát sau, cậu đột nhiên hừ lạnh một tiếng, hỏi Trịnh trợ lý: "Họ Tần có phải đang tuyển diễn viên hay không?"
Họ Tần?
Trịnh trợ lý sửng sốt một lát, nhanh chóng phản ứng lại người Lê Hi đang nói tới chính là Tần Phong, liền nói ngay: "Đúng vậy. Sau khi "Đồ đệ bỏ mạng" công chiếu, Tần đạo diễn đã bắt đầu chuẩn bị bộ phim mới cho mùa hè năm sau."
"Động thái của hắn thật đúng là nhanh chóng!" Lê Hi hừ nói.
Đầu năm nay, Tần Phong quay một bộ điện ảnh hài hước "Đồ đệ bỏ mạng".
Mùa hè công chiếu, phòng vé bán sạch không còn một vé, trở thành người chiến thắng lớn nhất trong mùa hè năm nay, diễn viên chính cùng vài diễn viên phụ trong bộ điện ảnh này cũng vì vậy mà nhân khí cùng độ nổi tiếng bay thẳng lên trời.
Trong giới vốn dĩ có rất nhiều người muốn quay phim điện ảnh của Tần Phong, hiện giờ các công ty giải trí lớn càng nghĩ mọi cách đem nghệ sĩ của mình nhét vào đoàn phim của hắn.
Đáng tiếc lại vô dụng.
Tần Phong có tiền, không thiếu tiền đầu tư, cho nên phim điện ảnh của hắn chưa bao giờ phải nhìn sắc mặt của các nhà đầu tư, không ai có thể nhét người vào phim của hắn.
Hắn chọn lựa diễn viên cho nhân vật, chỉ có hai tiêu chuẩn: Thích hợp, có thể chịu khổ.
Lê Hi vuốt cằm, cân nhắc nói: "Anh nói xem, nếu tôi đem Hứa Thanh Dương nhét vào bộ điện ảnh sắp tới của hắn thì sẽ thế nào?"
Trịnh trợ lý do dự: "Chính là......Tần đạo diễn tuyển chọn không nhìn quan hệ."
"Tôi với hắn không có quan hệ gì! Ai muốn liên quan đến tên tra nam này chứ!"
"Là là...... Lê tổng, nếu không cứ để Hứa Thanh Dương đi thử vai đi? Tôi nghe nói Tần đạo diễn đã chọn được diễn viên chính, còn lại hai vai phụ tương đối quan trọng vẫn chưa chọn được."
Lê Hi hừ nói: "Không cần thử vai, ngày mai tôi mang Hứa Thanh Dương tới tìm hắn."
Họ Tần đùa bỡn tình cảm của cậu, cậu tìm đối phương chỉ muốn một vai phụ, hắn quá tiện nghi rồi còn gì!Ngày hôm sau, Lê Hi mang theo Hứa Thanh Dương đi tìm Tần Phong.
Hai người tách ra gần nửa tháng, Tần Phong vẫn chưa xóa khóa vân tay của Lê Hi, cho nên hai người tiến vào chung cư dễ như trở bàn tay.
Thời điểm thang máy đi lên, cả người Hứa Thanh Dương vừa kích động vừa khẩn trương: "Lê tổng, chút nữa gặp Tần đạo diễn em nên nói cái gì? Lỡ như hắn chướng mắt em thì làm sao bây giờ?"
Hứa Thanh Dương là ngôi sao nhí xuất đạo, năm nay hai mươi tuổi, gương mặt vẫn còn nét trẻ con non nớt, nhưng nó cũng là hạn chế lớn nhất, Tần Phong chướng mắt cậu cũng không phải không có khả năng.
Tối hôm qua Lê Hi ngủ không ngon, nguyên nhân là do cả đêm qua cậu đều suy nghĩ đến chuyện hôm nay phải lấy khí thế như thế nào đối mặt với Tần Phong.
Thế nên hiện tại cậu ngáp ngắn ngáp dài, lười nhác vỗ vỗ vai Hứa Thanh Dương: "Cậu không cần phải xen vào, tôi sẽ nói chuyện với hắn."
Hứa Thanh Dương bán tín bán nghi: "Em thật sự có thể diễn phim điện ảnh mới của Tần đạo diễn?"
Lê Hi chắc chắn nói: "Tôi nói có thể là có thể!"
Hứa Thanh Dương lộ ra biểu tình cảm kích: "Anh thật đúng là một ông chủ tuyệt vời."
Lê Hi có hơi chột dạ.
Kỳ thật cậu tới tìm Tần Phong cũng không phải vì suy nghĩ cho sự phát triển của Hứa Thanh Dương, mà là muốn lấy lại mặt mũi ở trước mặt Tần Phong.
Cậu muốn cho Tần Phong biết cậu không phải là một thằng nhóc chỉ biết hồ nháo!
"Tinh" cửa thang máy mở ra, Lê Hi lập tức đứng thẳng thân mình, lên tinh thần, vào trạng thái chuẩn bị ra trận giết địch.
Đứng ở cửa căn hộ của Tần Phong, cậu không có tự tiện nhập mật mã mở cửa, mà là gọi cho Tần Phong một cuộc điện thoại.
Sau khi Tần Phong tiếp điện thoại, Lê Hi lập tức dùng ngữ khí khi xử trí công việc nói: "Tần đạo diễn, tôi đang ở trước cửa, có việc tìm anh."
Sợ Tần Phong cho rằng cậu lì lợm la liếm, Lê Hi cố ý cường điệu nói thêm một câu: "Chuyện công việc."
Tần Phong tựa hồ có điểm ngoài ý muốn, ngừng một lát mới nói: "Mật mã không đổi, em vào đi."
Thấy Lê Hi thuần thục nhập mật mã, mở cửa ra, Hứa Thanh Dương khiếp sợ nói: "Lê tổng, anh còn có kĩ thuật mở khóa nữa hả!"
Lê Hi: "...... Tôi biết mật mã."
Hứa Thanh Dương "a" một tiếng, nghĩ thầm: Nhập mật mã thuần thục như vậy, Lê tổng khẳng định đã tới nhà Tần đạo diễn rất nhiều lần.
Một khi đã như vậy, chứng minh bọn họ rất thân thuộc, nhưng vấn đề là: Lúc Lê tổng nói chuyện điện thoại với Tần đạo diễn, tại sao ngữ khí lại nghiêm túc như vậy? Nghe giống như cố tình muốn kéo khoảng cách với hắn.
Hứa Thanh Dương có một loại trực giác mãnh liệt, cảm giác bản thân mình giờ phút này không nên xuất hiện ở giữa bọn họ.
Đang nghĩ ngợi, Lê Hi đã bước vào trong nhà Tần Phong. Hứa Thanh Dương do dự một chút, cũng đi theo vào.
"Chào anh, Tần đạo diễn, em là Hứa Thanh Dương, là nghệ sĩ mới vừa kí hợp đồng với Lê tổng." Hứa Thanh Dương nhìn thấy Tần Phong liền vội vàng chào hỏi.
Tần Phong liếc mắt nhìn cậu ta một cái, ánh mắt có chút lạnh, sau đó tầm mắt dừng ở trên gương mặt căng chặt của Lê Hi: "Có chuyện công việc tìm tôi?"
"Không sai." Lê Hi gật đầu, "Không phải anh đang chọn diễn viên cho bộ điện ảnh mới sao? Vừa lúc tôi cảm thấy Hứa Thanh Dương rất thích hợp."
Nghe được lời này, ánh mắt Tần Phong lạnh lùng: "Em cố ý dẫn cậu ta tới đây tìm tôi, chính là muốn nhét cậu ta vào đoàn phim của tôi?"
"Đúng vậy, bằng không thì sao, anh cho rằng tôi tới tìm anh để ôn chuyện cũ sao." Lời nói Lê Hi mang theo gai nhọn, không chút khách khí đáp trả Tần Phong.
Tần Phong đỡ mắt kính, khẽ cười.
Hứa Thanh Dương đột nhiên cảm thấy sau lưng một trận lạnh toát, vội vàng nói: "Lê tổng, Tần đạo diễn, em đi ra ngoài nghe điện thoại."
Không đợi Lê Hi lên tiếng, cậu đã nhanh như chớp chạy ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn lại Lê Hi cùng Tần Phong.
Lê Hi cười nhạo một tiếng, tâm nói: Hứa Thanh Dương thật đúng là nhát gan, chưa lâm trận mà đã bỏ chạy.
"Em coi trọng cậu ta?" Tần Phong mỉm cười, đột nhiên đi tới phía trước một bước, thân hình cao lớn thon dài tới gần Lê Hi.
Lê Hi lập tức cảm giác được một loại nguy hiểm quen thuộc đánh úp lại, không khỏi căng thẳng thân mình, vẻ mặt cảnh giác trừng mắt nhìn Tần Phong.
Thời điểm Tần Phong lộ ra nụ cười mỉm này, mông cậu đều có chút ngứa, nhưng hôm nay cậu chắc chắn sẽ không để tên tra nam này chiếm tiện nghi!
"Nhìn không ra chuyện này thì có liên quan gì đến anh!" Lê Hi nâng cằm, không chịu thua nửa phần khí thế, "Tóm lại anh chỉ cần cho cậu ta một vai quan trọng là được!"
Ánh mắt Tần Phong trầm xuống: "Cậu ta không thích hợp."
Lê Hi cười lạnh: "Vậy sửa kịch bản, sửa đến khi nào thích hợp thì thôi."
"Em muốn nâng cậu ta?" Ngữ khí cùng ánh mắt Tần Phong đều trầm xuống.
Lê Hi không sợ chết nói: "Đúng vậy, tôi cảm thấy Hứa Thanh Dương rất tốt. Lớn lên đẹp, tính cách cũng tốt, còn vô cùng nghe lời, rất thích hợp làm bạn tình......"
Lời nói còn chưa nói xong, Tần Phong đã một tay đem cậu đẩy đến sô pha!
"Mẹ nó!" Lê Hi tức giận mắng, nhấc chân đá, lại bị Tần Phong bắt lấy cẳng chân, nâng lên.
Lưng Lê Hi dán chặt lên sô pha, thân thể không thể động đậy, hai cái đùi bị Tần Phong thô bạo áp đến trước ngực!
Tần Phong lộ ra một nụ cười nhu hòa: "Đứa nhỏ không nghe lời, thì phải được dạy dỗ."
"Cút!" Lê Hi mắng to, khuôn mặt tuấn tú bởi vì tức giận mà trướng đến đỏ bừng, "Tôi còn chưa có tính sổ với anh đâu!"
Tần Phong híp híp mắt, ung dung nhìn người dưới thân, ánh mắt tràn ngập dã tính, sau khi bắt được con mồi cũng không vội vã ăn, mà là suy xét nên hạ miệng ở nơi nào để hương vị càng thêm tuyệt hảo.
Lê Hi bị hắn nhìn chằm chằm đến không chịu nổi, liều mạng vặn vẹo thân mình: "Anh tránh ra cho tôi!"
Giây tiếp theo, cậu bị Tần Phong hung hăng ngăn chặn miệng!
Xúc cảm quen thuộc, ấm áp như thủy triều nảy lên trong lòng Lê Hi, hơi thở nóng rực của đối phương làm cả người cậu vô cùng khô nóng, vô pháp cự tuyệt, thậm chí tràn ngập sự khát vọng!
Cậu khát vọng từng nụ hôn, từng cái âu yếm của Tần Phong, cùng với cảm giác hai người da thịt khắng khít.
Bọn họ đã ở trong phòng khách làm rất nhiều chuyện thân mật, mỗi một lần đều làm Lê Hi mất đi lý trí, trầm luân trong đó.
Mỗi một lần thân thiết, Lê Hi đều có một loại ảo giác Tần Phong thích cậu, thế nên cậu vẫn luôn cho rằng quan hệ giữa hai người bọn họ là người yêu.
Ai ngờ ở trong mắt Tần Phong, bọn họ chỉ là bạn tình, không hơn không kém.
"Đừng chạm vào tôi!" Lê Hi hồi phục tinh thần, tức giận cắn Tần Phong một cái.
Môi dưới Tần Phong bị cắn ra máu, đồng tử một mảnh thâm trầm, yên lặng nhìn cậu.
Lê Hi thở hổn hển, ngực phập phồng, châm chọc nói: "Triệu Uyển Hi có biết anh tra như vậy không?"
Tần Phong không lên tiếng, bỗng nhiên đứng dậy, cầm một điếu thuốc, đi đến trước cửa sổ sát đất châm lửa.
Thời điểm hắn không nói lời nào, cả người vô cùng lạnh nhạt, cùng bộ dáng ôn tồn lễ độ ngày thường không chút liên quan.
Lê Hi nhíu mày nói: "Không phải anh muốn tôi đừng nháo nữa sao? Rất đơn giản, chỉ cần anh cho Hứa Thanh Dương một vai quan trọng trong bộ điện ảnh sắp tới, về sau tôi sẽ không tới phiền anh nữa!"
Thân mình Tần Phong tựa hồ có điểm cứng đờ, ngay sau đó lãnh đạm nói: "Được."
Lê Hi lại cao hứng không nổi.
Vừa rồi tên tra nam này còn nói Hứa Thanh Dương không thích hợp, hiện tại lại đáp ứng sảng khoái như vậy, đây là hận không thể nhanh chóng thoát khỏi cậu đi?
Lê Hi trong lòng khó chịu, lại không muốn yếu thế trước mặt Tần Phong, liền cười lạnh nói: "Tần đạo diễn, anh cứ yên tâm, tôi nói được thì làm được! Anh cứ việc cùng Triệu Uyển Hi kết hôn, chúng ta hảo tụ hảo tán đi!"
Gặp nhau vui vẻ, chia tay bình yên.
Nói xong Lê Hi cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Tần Phong như cũ đứng ở trước cửa sổ sát đất, trước sau vẫn không quay đầu, cũng không lên tiếng giữ Lê Hi lại, yên lặng hút hết điếu này đến điếu khác.
- ---------------------