Sau khi tốt nghiệp trung học loại ưu, Hân Di không thi tiếp lên đại học vì cô biết khả năng của bản thân không có điều kiện. Tương lai của cô giống như một màu đen u tối, không cha mẹ, không gia đình, cô tuyệt vọng đến không còn biết bản thân vì điều gì để tồn tại.
Một người phụ nữ đứng trước cửa nhà cô, bà ta ăn vận một bộ trang phục màu đen sang trọng quý phái, cặp mắt kình che đi hơn nữa gương mặt nhưng vẫn toát lên cái vẻ lạnh lùng không cảm xúc.
“Dì đến đây làm gì?” - Hân Di nhận ra đây chính là người vợ sau của ba cô.
Bà ta không đáp, đẩy cô sang một bên rồi bước vào bên trong, đôi mắt láo liên nhìn xung quanh đánh giá. Sau đó nhìn di ảnh của bà ngoại và mẹ cô trên bàn thờ đưa tay hất cả xuống đất, vỡ nát.
Cô trơ mắt nhìn người phụ nữ nhẫn tâm kia với người chết cũng không tha, cô nhanh chóng chạy đến ôm di ảnh hai người thân yêu nhất, bàn tay bị thủy tinh cứa bật máu: “Đây là nhà của tôi, dì không được phép làm như vậy.”
Bà ta cười lạnh, nhìn cô bị thương mà đáp: “Từ khi nào nó là nhà của mày hả, trên giấy tờ đây là căn nhà do chồng của tao đứng tên, cũng may nhờ bà già đó chết đi… tao mới biết được nếu không tao đã cho hai bà cháu mày ra đường từ lâu.”
“Dì… ông ấy cũng là ba tôi, nhà của ba tôi tất nhiên cũng là nhà của tôi.” - Cô lùi về phía sau, cô vãn không thoát được cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy người phụ nữ ấy.
“Mày không biết gì sao, ông ta đã kí giấy ủy quyền cho tao quyết định mọi tài sản, kể cả mảnh đất này.. hiện tại nó là của tao và mày mang những thứ xui xẻo đó cút đi ngap lập tức.” - Bà ta hất mạnh chiếc khăn trên bàn thờ, mọi thứ đều đổ vỡ.
Cô thu dọn quần áo, đặt hai bức ảnh vỡ nát vào trong balo mà bước ra khỏi ngôi nhà đã gắn bó với cô bao lâu nay, đầy ắp kỉ niệm giữa cô và bà ngoại, hai con người nương nhau mà sống qua ngày.
Cô ngồi ở trạm xe bus, những dòng người chen nhau qua lại, hết chuyến xe này rồi đến chuyến xe khác, nhưng cô vẫn không biết bản thân sẽ leo lên chuyến đi nào. Cô vô phương hướng, vô định, cô không khóc cũng không cười… yên lặng ngồi đó như một cái xác không hồn.
- Alex, lịch trình hôm nay? - Người đàn ông ngoại quốc ngồi trên chiếc xe hơi màu đen sáng bóng, đôi mắt nhìn chăm chăm vào chiếc máy tính bảng trên tay.
“Ngài Harper, chúng ta sẽ gặp đại diện của công ty Thiên Hà, cuộc gặp sẽ kéo dài khoảng một giờ. Thời gian dùng bữa trưa ngài sẽ ăn cùng ca sĩ Uyên Chi, cô ta sẽ là đại diện của bộ sưu tập sắp tới. Khoảng h chiều chúng ta sẽ bay sang Trung Quốc, chủ tịch muốn ngài thăm các công ty con của E.L.”
“ OK Alex, nghĩa là sau bữa ăn tôi còn chút thời gian rãnh rỗi.”
“Ngài Harper, ngài muốn đến đâu?”
Anh khẽ cười, nhắm mắt lại tựa đầy vào chiếc ghé êm ái: “Đã mười năm rồi, Alex… cô có nghĩ mười năm không gặp sẽ còn nhận ra nhau?”
Alex mỉm cười lăc đầu: “Ngài Harper, ngài vẫn chưa quên được cô bé ấy sao?”
Alex là nhân viên kì cựu của E.L. Từ khi Harper được cha mình đưa vào công ty của ông với vai trò giám đốc kinh doanh, Alex là thư kí riêng và giúp đỡ Harper trong mọi việc. Và tức nhiên, bức ảnh của một cô bé xinh xắn với mái tóc thắt bính cười rất tươi nằm trong chiếc ví của anh, Alex là người hiểu rõ nhất. Vì Alex gốc Việt nên được ông chủ của mình khá ưu ái.Hân Di cuối cùng cũng leo lên một chiếc xe bus, nó đưa cô đi đến một nơi đầy ắp kỉ niệm, đầy ắp tiếng cười của cô.
Cô về thăm lại trường mần non cũ, nhìn những đứa trẻ nô đùa chạy nhảy khắp nơi, cô gặp lại cô giáo từng giữ cô, nay cô ấy đã là hiệu trưởng của trường, thời gian khiến cô lớn lên và cũng lấy đi nét thanh xuân của cô giáo.
“Chào cô, cô còn nhớ em không ạ.” - Hân Di mỉm cười, lẽ phép chào hỏi.
Cô hiệu trưởng đưa mắt nhìn về phía Hân Di, tay chỉnh lại cặp mắt kính dày cộm trên gương mặt, gương mặt bà đoán chắc không hề nhớ ra cô.
"Con là Hân Di, con bé ngày xưa quậy phá chuyên cùng các bạn nam quậy phá các bảo mẫu." - Cô hơi cười, ngày xưa ngây thơ không hề suy nghĩ.
"Thì ra là Tiểu Hân đó phải không, con bé năm nào đã lớn như vậy rồi sao?" - Cô hiệu trưởng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô nói:" Hôm nay xem ra có nhiều học sinh cũ đến thăm ta như vậy, các con nay đã lớn khôn và thành công cả."
Cô hiệu trưởng nói tiếp:" Con nhớ thằng nhóc bụng bự lồi rốn ngày xưa thường cùng con chọc phá các ban chứ, thằng nhóc ấy nay đã rất cao to đẹp trai nữa, nghe đâu nó sắp đi du học rồi, thật mừng cho nó."
Cô mỉm cười, thì ra Bụng Bự vừa về thăm trường cũ trước khi rời đi.
"Còn một thằng nhóc rất đặc biệt, học ở nơi này chỉ vài tháng nhưng ai cũng nhớ nó. Nó vừa ghé qua nhưng đã về rồi, à Tiểu Di, cô nhớ không nhầm thằng bé đó học cùng với con, tên gì ta không nhớ nỗi, là người nước ngoài."
Tim cô đập mạnh hơn một nhịp, người cô hiệu trưởng nhắc đến có phải là Will hay không?
"Là Will ạ?"
"Đúng rồi, đúng rồi... Thằng bé còn dẫn người yêu đến thăm ta, bọn chúng to nhỏ với nhau một chút rồi ra về."
Cậu ấy đã có người yêu rồi nhỉ, là một cô gái tóc vàng giống Will ư, cậu ấy liệu còn nhớ đến cô không nhỉ, còn lời hứa ngày xưa liệu còn quan trọng như cô luôn khắc ghi hay không.
Hân Di chào tạm biệt cô hiệu trưởng thì trời đã về chiều, cô đeo chiếc balo trên vai đi về phía ngôi nhà cũ của mình. Họ đã đập đi và xây dựng thành một căn hộ khá khang trang, Hân Di đưa bàn tay lên không trung như muốn bắt lấy điều gì, nhưng chỉ là một khoảng không vô hình.
"Xin chào, tôi là Alex là thư kí của giám đốc tập đoàn E.L tại Mỹ, tôi đến đây để tìm cô Hân Di." - Alex theo thông tin điều tra tìm được địa chỉ nhà Hân Di, nơi mà sau khi mẹ cô mất ba đã mang cô về.
"À, mời vào mời vào... Con bé không có ở nhà, nhưng cô tìm con bé có việc gì?" - mẹ kế của Hân Di đon đả.
"Vâng, cô Hân Di và ngài Harper trước kia là bạn học cùng thời mẫu giáo, nay có dịp về lại Việt Nam, ngài ấy muốn tìm gặp lại bạn cũ."
Mẹ kế Hân Di cầm trên tay danh thiếp của Harper, rồi nhìn về chiếc xe hơi đắt tiền đậu trước nhà thì toan tính.
"Vâng, khi nào Hân Di quay về, tôi sẽ bảo con bé liên lạc với cậu ấy."- Bà ta đáp.
Alex xin phép quay ra xe, mẹ kế Hân Di nhanh chóng gọi cho Hân Dư quay về. Sau khi nghe mẹ cô ta kể lại mọi việc, cô ta cầm tấm danh thiếp trên tay khẽ cười nói:" Mẹ, từ nay con muốn mẹ không phải là mẹ của con nữa."
"Con đúng là hiểu ý ta." - Mẹ kế cười nham hiểm.
"Nhưng trước tiên phải đẩy con Hân Di đi thật xa, nếu nó còn tốn tại mọi việc e sẽ nhanh chóng lộ tẩy."- Hân Dư thầm toan tính.
Hân Dư nhanh chóng gọi điện cho Will, tuy không gặp được anh nhưng cũng xin được một cuộc hẹn.
"Giám đốc, đã có liên lạc từ cô Hân Di."- Alex ngồi phía trước, hơi quay đầu lại nói.
Anh đang xem lại nội dung cuộc nói chuyện liền ngừng lại, đưa mắt nhìn về phía Alex hơi cười:" Tôi luôn đánh giá cao cách làm việc của cô."
Alex nhúng vai:" Biết sao được, tâm trạng anh tốt tôi mới có tiền chứ."
"Còn chuyến bay?" - Anh hỏi.
"Tôi đã dời sang ngày mai rồi thưa ngài Harper, ngài có một đêm để cùng cô gái ấy ôn lại tình xưa." - Alex trêu chọc.
Anh khẽ cười, một nụ cười khá bí hiểm.
Hân Dư mặc một bộ trang phục không thể hở hang hơn, cô luôn nghĩ người ngoại quốc rất thoáng về mọi thứ, vậy nên càng sexxy càng thu hút. Gương mặt trang điểm đậm nét, cô soi mình trong gương, cô xinh đẹp như thế này không nghĩ không qua được một Hân Di xẫuis đen đua.
Will dừng xe trước cửa nhà của Hân Di, anh tựa lưng vào xe, mái tóc màu vàng ươm cùng đôi mắt anh quyến rũ khiến anh càng trở nên cuốn hút.
"Xin chào, cậu là Harper." - Hân Dư xuất hiện vô cùng xinh đẹp.
Will không nghĩ rằng cô đã có thể quên cả tên anh, anh nhìn Hân Dư từ đầu đến chân đều rất sành điệu, thời gian có lẽ đã làm thay đổi mọi thứ.
"Cậu là Hân Di?" - Anh hỏi.
Hân Dư mỉm cười gật đầu.
Will mở cửa chiếc xe hơi sang trọng mời người Hân Dư lên xe, tuy trong lòng có chút thất vọng nhưng nếu là Hân Di, anh nghĩ mình sẽ nhanh chóng thích nghi.
Đưa cô đến một nhà hàng sang trọng đã được Alex đặt sẵn, Will hiện tại vẫn không nói được câu nào với cô gái đối diện, mặc dì trước đó anh nghĩ mhi gặp lại cô gái nhỏ này, sẽ có rất nhiều rất nhiều điều phải nói ra.
"Đã lâu không gặp, không ngờ cậu lạiđến nhà tìm tớ." - Hân Dư cười gượng mở lời.
"Cậu khác quá, tôi nhìn không ra cậu nữa." - Wil hơi cười, cắt một miếng thịt trên dĩa đặt vào dĩa Hân Dư:" Trông cậu gầy quá, phải ăn nhiều vào chứ."
Hân Dư ái ngại lắc đầu:" Mình phải giữ dáng, không được ăn những thứ có nhiều chất béo."
Will khá ngạc nhiên, Hân Di anh quen cũng biết giữ dáng ư. Nhớ ngày bé cô thích nhắt ăn kem và bánh ngọt, mặc dù đó là món anh cực kì ghét nhưng đến hiện tại đó là món anh yêu thích nhất.
Cuộc trò truyện diễn ra tẻ nhạt với Will nhưng khá lí thú với Hân Dư. Cô ta biết anh là một CEO của tập đoàn thời trang lớn ở Mỹ, bề ngoài mang nét đẹp châu Mỹ cuốn hút với dáng người cao to và đầy cơ bắp.
Anh đưa Hân Dư quay về nhà cô, thật ra anh có rất nhiều điều muốn nói ra nhưng đều im lặng không nói. Chiếc xe dừng trước cửa nhà cô ta, lúc này Will quay sang nhìn Hân Dư khẽ hỏi:"Liệu chiếc chìa khoá đó, cậu còn giữ chứ."
Hân Dư hơi ấp úng, sau đó nhanh nhảu đáp:" Tất nhiên rồi, tớ luôn bảo quản nó thật tốt."
Lúc này trong lòng anh có chút an ủi, anh khẽ ôm cô thật nhẹ:" Tiểu Di, tôi đã rất nhớ em."
Hân Dư cảm nhận được câu nói ấm áp của Will, bởi cô cứ nghĩ rằng người đàn ông này chỉ là một người bạn đơn thuần với Hân Di, không ngờ anh ta thích cô ta... Như vậy càng dễ dàng hơn, cô nhất quyết không buông người đàn ông hấp dẫn này, anh ta sẽ là của cô ta, Hân Di có gì hơn cô ta mà có được điều tốt đẹp này.
Cô ta lục tung căn phòng trước kia Hân Di ở để tìm chiếc chìa khoá mà Will nhắc đến nhưng không thể tìm ra. Ngay cả khi tìm trong căn nhà của bà cháu cô ở cũng không tìm thấy.
"Mẹ, con không biết đâu, mẹ phải tìm cho ra thứ đó nếu không anh ta sẽ biết con không phải là nó. Cái chìa khoá chết tiệt đó cuối cùng nằm ở đâu chứ."- Hân Dư vừa tìm vừa cáu.
"Đúng rồi, mẹ thường nhìn thấy nó đeo trên cổ một sợi dây có mặt hình chiếc chìa khoá." - Bà ta đoán chừng: "Chắc chắn là nó rồi."
Hân Dư cũng từng nhìn thấy chiếc chìa khoá trên cổ chị cô ta, thì ra là vật hẹn ước sao... hân Dư cười lớn, ánh mắt đầy ganh ghét.
Bầu trời màu đen, chỉ hàng ngàn ánh sao thi nhau lấp lánh. Cô không biết đi về đâu, ngồi trước hiên ngôi nhà cũ trước đây khi mẹ cô còn sinh thời.
"Cô là Hân Di."- Một người đàn ông bước tới hỏi.
Cô lạ lẫm hỏi:" Vâng, là tôi."
Chưa nghe được giọng ông ta trả lời, cũng không nhìn thấy rõ mặt ông ta vì màn đêm che phủ. Cô bị thuốc mê làm cho ngất đi, không còn khả năng phản kháng.