"Ngài bớt chút thời gian gặp mặt thật là tốt, tôi rất có thành ý mua căn phòng này, tôi hỏi đã hỏi thăm, ngài đã lâu không sử dụng căn phòng này, có thể hay không xin ngài suy tính một chút - - "
Hứa tiên sinh ho khan cắt đứt hắn."Vì cái gì lại quan tâm tới căn nhà như vậy?"
Giang Diễn Đường sớm đoán được sẽ bị hỏi như vậy, ánh mắt của hắn thẳng thắn chân thành, khẩu khí ôn hòa hữu lễ."Kỳ thật căn phòng này chủ trước là của bạn gái tôi, phòng này đối với cô ấy mà nói rất ý nghĩa - -" hắn nói thật, không có ý định sáng tác ra cái gì rất cảm động đầy trời để nói dối hay thuyết phục Hứa lão tiên sinh.
"Thời điểm tôi mua phòng này, chủ nhà cũng không phải là nữ."
"Tôi hỏi qua trọng giới, ngài đã là qua tay lần thứ : người mua này phòng, vô luận như thế nào, phòng này thật sự đối với bạn gái của tôi rất quan trọng, cô ấy từ nhỏ ở nơi này lớn lên bên cạnh cha, không chỉ là kỉ niệm lúc nhỏ, đối với cô ấy mà nói lại càng ý nghĩa."
"Giang tiên sinh, thành thật mà nói anh để cho tôi rất thất vọng, tôi bội phục nghị lực cùng dũng khí của anh, nhưng anh muốn mua phòng ốc của tôi, lý do làm cho ta cảm thấy hơi tầm thường, tôi liền nói trắng ra, tôi đây, không là một lão nhân tính tình tốt đâu, hiện tại tôi không thiếu tiền, cũng không nhất định phải bán phòng này, nếu như muốn tôi bán lại, thì phải để cho tôi... Ít nhất phải cảm động, phải cho tôi cảm thấy được... Này nói như thế nào đây?" Hứa lão tiên sinh dừng lại một chút, nhìn bên cạnh con trai một cái.
Con trai vốn liên tục trầm mặc rất nhanh nói tiếp."Phải có để cho cha tôi cảm thấy không bán cho anh thì quả là quá tàn nhẫn."
Giang Diễn Đường sửng sốt, hai cha con cũng không còn chờ hắn đáp lời, tự mình trở lại trên xe, Giang Diễn Đường vội vàng đuổi theo tựa ở cửa sổ xe của ông ta, vẫn cố gắng míu lại - -
"Hứa tiên sinh, ngài lại hãy nghe tôi nói vài câu, kỳ thật..." Kỳ thật cái gì đây? Hắn có một tia giật mình nhưng, Hứa lão tiên sinh ánh mắt lạnh lùng làm cho hắn rốt cuộc nói không ra lời, xe rất nhanh chạy ra ngoài, Giang Diễn Đường vẫn ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ.
Hắn muốn thuyết phục Hứa lão tiên sinh, nhưng hiện tại đoán không ra tính tình cổ quái của lão tiên sinh,ông ta rút cục muốn nghe cái gì mà lý do cảm động?
Vừa rồi trong nháy mắt hắn muốn đem chuyện xưa bật nói ra, nhưng vẫn là kìm nén lại.
Đúng là vẫn không muốn kể chuyện An An bị buộc bán đi căn nhà trong nỗi thống khổ, hắn không muốn một lần nữa nói với người xa lạ ...
Giang Diễn Đường buồn bã ngồi yên dưới tàng cây.
Nên làm cái gì bây giờ? Chủ nhà không chịu bán, hắn làm gì được đây? Đây là bức không được, đoạt không đến.
Hắn thở dài, trở lại xe của mình, trông thấy di động trên ghế lái phụ phát ra ánh sáng thông báo, hắn cầm lấy xem xét, rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Hắn không nhận ra một số nào trong đây hết.
Hắn không đếm xỉa tới, trong đầu còn đang suy nghĩ muốn nói như thế nào thuyết phục Hứa lão tiên sinh.
Đầu bên kia điện thoại rất nhanh chuyển được, hắn hỏi thăm: "xin hỏi, có việc gì gọi tới số này? Là XXXX - - "
Sau đó, đầu bên kia điện thoại tin tức truyền đến, làm cho hắn trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.
Cúp điện thoại, hắn thật nhanh phóng xe hơi, chạy nhanh mà đi.
Cục cảnh sát.
Góc, đã đến một canh giờ Giang Diễn Duệ đang mệt mỏi tựa đầu dựa vào tường, thâm thúy con mắt không tình cảm chút nào đưa mắt nhìn cha hắn đang tranh luận cùng với cảnh sát.
Đang ngủ thì hắn nhận được điện thoại khẩn cấp, nói cha hắn tại sáng sớm liền uống đến say không còn biết gì, vô duyên vô cớ nhảy vào đánh nhau với hàng xóm, bởi vì ông ta dùng chai rượu tấn công vào đối phương, khiến tay người hàng xóm kia bị thương nặng, còn ông ta chỉ bị xây xát chút ít ở tay.
Men say chwua hết, ông ta lại rống to vớ cảnh sát: "Ven đường... Tại ven đường đi tiểu một chút thì thế nào? Đó là nhà tôi! Cái đồ thích lo bao đồng ! Cần ăn đòn! Tôi đánh hắn... Là phải!"
Ngoài cửa,tới Giang Diễn Đường vội vàng đuổi tới, nhìn về phía phương này, rất nhanh nhìn thấy Giang Diễn Duệ.
Bọn họ đồng thời tiến lên ngăn lại không cho cha mình nói thêm, Giang Diễn Đường cùng cảnh sát xin lỗi và chịu trách nhiệm, đồng thời hỏi thăm người hàng xóm đã bị đánh.
"Nhiều chỗ bầm tím cùng xuất huyết?" Giang Diễn Đường nhịn không được giương cao thanh âm.
Hai anh em biết rõ đối phương kiên trì khai láo, ngoại trừ tương lai nhất định phải đối mặt một khoản tiền thuốc thang khổng lồ, khả năng thua kiện cũng rất lớn, trước ố tụng phải tiêu ít tiền, sau nhất thiết cũng sẽ phải bồi thường một khoản tiền không nhỏ.
Bọn họ không phải là không thể chi trả, chỉ là đồng thời đều tâm trầm xuống.
Cuối cùng cảm thấy cha của bọn họ thật là cái đại phiền toái, không thể dứt, bọn họ cho dù sự nghiệp khá hơn, cho dù tiền không là vấn đề, nhưng tâm lý cũng là một đại áp lực.
Ra khỏi cục cảnh sát, Giang Diễn Duệ liên tục trầm mặc không lên tiếng, ngược lại là Giang Diễn Đường luôn luôn chững chạc nhịn không được.
"Cha! Con cầu xin cha khống chế một tý được hay không?"
Giọng nói Giang Diễn Đường mang theo hỏa khí làm cho Giang Diễn Duệ cũng ngây ngẩn cả người, hắn lần đầu tiên nghe anh trai nói chuyện với ba như thế, là, sự tình hôm nay không thể chấp nhận được, nhưng hắn cùng anh trai cho rằng, cha hắn chẳng thay đổi, nói cũng vô ích.
Ông ta híp mắt, vẻ mặt tức giận."Cái gì?"
"Cha đem bọn con biến thành máy rút tiền cũng được, nhưng ngay cả làm việc trước sau đều không cần suy tính một chút sao? Nào có người mới sáng sớm liền uống đến say khướt? Cha, cầu xin cha khống chế một chút, cha nên biết người khác muốn cười nhạo cha! Cha đánh người chính là không đúng, đối phương cũng có người nhà, tại sao có thể đánh lộn ?" Hắn bức xúc một trận, trong lòng rất loạn.
Hắn sắp không chịu nổi!
Cha hắn giống như bom không định giờ lúc nào cũng có thể phát nổ, hắn có thể nhẫn nhịn, không có gì sai, có thể chi trả tất cả chi phí, nhưng càng lúc càng có nhiều phí tổn không thể chấp nhân, tất cả đều là bởi vì cha xúc động, hắn không biết nên làm gì bây giờ.
Hắn còn muốn mua nhà ở làm cho An An vui vẻ, nhưng nếu như đem tiền ra bổ sung chi phí cho cha, hắn thật sự không biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu.