Trans: LinhNhi
Phan Cốc suýt thì ném điện thoại đi, thật muốn đánh chết mấy đứa đầu óc đen tối, suy nghĩ vớ vẩn này.
Phan An không đẹp trai bằng tôi: Cái tôi nói chính là cây súng màu bạc mà lão đại luôn mang theo ấy! (súng mà mấy anh kia hiểu là nghĩa khác nha mn ))))
Cá vàng: (ˉ▽ ̄~) À ~
Hai cái cây thành khu rừng: (ˉ▽ ̄~) À ~
Bánh bao muốn ăn thịt: (ˉ▽ ̄~) À ~
Bánh bao muốn ăn thịt: Dù sao cũng chụp màn hình lại rồi, bằng chứng trong tay, ai cũng không thoát được.
Phan Cốc tức muốn chết.
Vẫn là "hiểu biết mọi thứ" kéo câu chuyện về.
Hiểu biết mọi thứ: Nhắc mới nhớ, hình như hôm qua đã không thấy rồi, nghe Tam Thủy nói là tặng người khác rồi.
Phan An không đẹp trai bằng tôi: Việc này mà lão Vạn cũng biết à, vậy cậu có biết người được tặng là ai không?
Hiểu biết mọi thứ: là một người phụ nữ.
Cá vàng: Sao cậu biết?
Hiểu biết mọi thứ: Nhìn phản ứng của Tam Thủy là biết.
Cá vàng: Ồ ồ ồ ồ! Tin tức nóng hổi như vậy sao tôi lại không biết gì, vậy cô gái đó là ai?
Hai cái cây thành khu rừng: Hình như tôi hiểu rồi. Cô gái đó và người đánh Vương Bân dính vào tường là cùng một người đúng không?
Phan An không đẹp trai bằng tôi: Có vẻ là vậy. Đặc điểm ngoại hình và quần áo đều giống nhau.
Cá vàng: Tính cách bạo như vậy, được đấy!
Phan Cốc lại chụp một bức ảnh khác của ba tên máu me đầy mặt kia.
Phan An không đẹp trai bằng tôi: Hình ảnh.JPG
Phan An không đẹp trai bằng tôi: Nhìn bức này xem. Nghe nói cô gái nhỏ chỉ ném một ít muối đã biến chúng thành cái dạng này rôi, trâu bò không?
Cá vàng: Muối? Còn có thể như vậy sao? Làm sao có thể làm đến tình trạng này được, mắt cũng sắp mù rồi đúng không?
Phan Cốc vừa hỏi ba người này diễn biến cuộc chiến, vừa kể lại vào trong nhóm.
Cá vàng: Vãi, thế là biến muối thành ám khí à, cô gái đó có lai lịch gì thế.
Hai cái cây thành khu rừng: Công lực cao thâm, cô gái đó không phải là võ lâm cao thủ đấy chứ?
Ôn: Tinh thần lực.
Mọi người đang nói chuyện hăng say thì đột nhiên nhảy ra một tin nhắn khiếm cả đám sững sờ. Giống như đám học sinh tiểu học đang gây rối trong lớp thì bất ngờ bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp. Mọi người lập tức giả chết.
Phan Cốc bất chấp khó khăn, dè dặt đánh chữ.
Phan An không đẹp trai bằng tôi: Anh Ôn, anh cũng ở đây à.
Ôn: Đúng lúc đang rảnh, trong nhóm lại sôi nổi.
Nhìn thấy câu này những người khác lại nhao nhao sống lại.
Cá vàng: Chào anh Ôn.
Hiểu biết mọi thứ: Chào anh Ôn.
Hai cái cây thành khu rừng: Anh Ôn buổi chiều tốt lành.
Bánh bao muốn ăn thịt: Chào anh Ôn.
Cá vàng: Ý của anh Ôn là cô gái nhỏ dùng tinh thần lực lấy muối làm người khác bị thương sao?
Ôn hồi phục rất nhanh: Rất có khả năng như vậy.
Phan Cốc hít vào một hơi. Nếu đúng là như vậy thì người này thật sự rất trâu bò. Tinh thần lực là một khái niệm rất mới, tháng trước ở căn cứ mới bắt đầu lưu truyền cách nói này. Nói rằng ở căn cứ phía Bắc xuất hiện người có thể dùng tinh thần lực để khống chế đồ vật, đặc biệt thần kỳ.
Cá vàng: Mẹ kiếp, nghe nói tinh thần lực cực kỳ thần bí, có thể khống chế đồ vật trên không. Không được rồi, thật muốn nhìn thấy người thật. Người đâu? Tiểu Phan chụp một bức ảnh xem nào.
Phan An không đẹp trai bằng tôi: Người đã đi mất rồi.
Ôn: Vết máu còn chưa khô, người chắc là chưa đi xa?
Phan Cốc vỗ đầu mình một cái: "Đúng thế, chắc là người vẫn còn ở gần đây. Này, ba người kia, cô gái kia vừa mới đi đúng không?"
Ba người đang bị trói kia trả lời, đúng là vừa mới đi chưa bao lâu.
Phan Cốc lập tức muốn chạy ra ngoài tìm người, không kịp nhìn thấy một thông báo vừa xuất hiện trong nhóm.
Ôn: Tôi sẽ lưu ý điều này. Tiểu Cốc ở ngoài hạn chế chơi điện thoại đi. Chú ý đề phòng động tĩnh xung quanh.
Nhưng mà cậu ta cũng cần đọc nữa, bởi vì vừa mới bước chân ra cửa đã cảm thấy có gì đó không ổn. Ở góc đường không xa phía trước, một cơn lốc xoáy đột nhiên xuất hiện, lá rơi và những loại rác nhẹ bị cuốn vào.
Trong căn cứ.
Doanh trại của tiểu đội Trọng Dương.
Một người đàn ông đặt chiếc di động xuống, đẩy xe lăn dưới thân mình chuyển hướng. Đây là một người đàn ông có khuôn mặt tái nhợt nhưng lại nho nhã, đáng tiếc là phần từ đầu gối trở xuống trống không, có thể thấy chính là một người tàn tật.
Anh di chuyển đến cầu thang, cầu thang ngăn cản đường đi của anh. Anh đột nhiên vươn tay ra, hai sợi dây đột nhiên bắn ra, quấn lấy tay vịn của cầu thang. Anh mượn lực của dây nâng cả mình và xe lăn lên, dễ dàng rơi xuống đất, toàn bộ quá trình vô cùng thoải mái, rõ ràng là thực lực không tầm thường.
Đi vào khu nghỉ ngơi bên cạnh đại sảnh, một người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi bên cạnh chiếc bàn dài cạnh cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, trước mặt là bức ảnh trên màn hình của chiếc máy tính đã được cải tiến, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bên cạnh chiếc máy tính là một con mèo rất lớn với ít vân màu xám nhạt trên lưng. Con mèo trắng đang ngủ gật, lười biếng vẫy chiếc đuôi to của mình, thỉnh thoảng lại cọ vào cổ tay của người đàn ông. Người đàn ông cũng thỉnh thoảng vuốt ve nó một chút.
Ôn Liên Sinh di chuyển xe lăn đến, người đàn ông nghiêng đầu nhìn anh ấy chính là Lục Át.
So với ngày đó ở bên ngoài, mặc dù Lục Ả vẫn mặc đồ màu đen nhưng đây không phải quân phục chiến đấu. Nút cổ áo sơ mi được mở ra, tay áo được xắn lên, để lộ ra cánh tay vạm vỡ. Chiếc quần tây hơi rộng che đi đường nét của cặp đùi khỏe khoắn.
Ôn Liên Sinh cười: "Xem gì vậy?"
Lục Át xoay màn hình qua, đó là một tấm bản đồ điện tử đơn giản của thành phố Giang. Bên trong có một điểm đỏ thỉnh thoảng lại nhấp nháy, nói chính xác là chỗ này nháy một tí, chỗ kia nháy một tí.
Ôn Liên Sinh vừa nhìn đã hiểu: "Là những địa điểm mà zombie hệ không gian kia đã xuất hiện."
"Không sai." Lục Át uống một ngụm nước: "Nó xuất hiện không để lại dấu vết nhưng những suy đoán trước đó chắc chắn đúng. Địa phương càng tụ tập nhiều dị năng giả, xác suất nó xuất hiện càng cao. Kết hợp với cuộc tấn công được ghi lại, tôi tính toán, dị năng giả là đạt tới giới hạn, ba dị năng giả trở xuống là phạm vi an toàn."
Ôn Liên Sinh nói: "Chẳng trách mấy ngày này cậu không cho phép mọi người trong đội hành động, tiểu đội nhận nhiệm vụ cũng sắp xếp không quá ba dị năng giả. Cậu chuẩn bị tự mình động thủ sao?"
"Ừ." Lục Át vừa lấy lại máy tính vừa nói: "Zombie hệ không gian này rất khó đề phòng, giết nó càng sớm càng tốt."
Ôn Liên Sinh theo dõi động tác của anh rồi đột nhiên nói: "A Lục, cậu thực sự cứ định như thế này mà chết sao?"
Lục Át dừng động tác lại nhìn anh ấy.
Ôn Liên Sinh: "Cứ thủ trong cái tiểu đội lính đánh thuê này, hài lòng với quy mô và tình trạng này sao?"
Lục Át nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, hai cây hoa quế đang đắm chìm trong ánh mặt trời, ở đây yên tĩnh hài hoà, chẳng chút nào cảm nhận được không khí của mạt thế. Anh nhàn nhạt nói: "Không thì sao, đi giành lấy vị trí thủ lĩnh của căn cứ, hay là đi tranh vương tranh bá luôn? Có ý nghĩa không?"
Ôn Liên Sinh lắc đầu: "Cậu trước đây... không phải thế này. Trước lúc tận thế cậu làm gì cũng năng nổ, sau khi tận thế cậu thay đổi rồi. Không phải tôi nói hiện tại không tốt, nhưng cậu cũng không nên dậm chân tại đây. Trong căn cứ rất nhiều người kiêng kỵ cậu, âm thầm ngáng chân, nhưng chỉ cậu ngồi lên vị trí cao nhất, toàn bộ âm thanh đều sẽ tự động biến mất."
Ôn Liên Sinh nhìn xuống hai chân của mình: "Tôi biết, cái chết của Trọng Dương có đả kích rất lớn đối với cậu. Hai chân của tôi cũng..."
"Không liên quan gì đến cậu." Lục Át ngắt lời anh ấy, trầm giọng nói: "Tôi rất buồn vì cái chết của Trọng Dương, nhưng trước khi chết tư tưởng của tôi và cậu ấy bất hòa. Nói một cách không dễ nghe, nếu như cậu ấy còn sống thì tôi sẽ không ở lại đây. Không phải bởi vì tưởng niệm cậu ấy thì tiểu đội Trọng Dương này đã không tồn tại. Còn tôi có lẽ sẽ tìm một nơi hẻo lánh không có người, cũng không nhìn cái thế giới này sẽ ra sao nữa."
Ôn Liên Sinh nhíu mày: "Tôi không hiểu, tại sao cậu lại có ý nghĩ trốn tránh như vậy? Thế giới bây giờ chính là cần một người như cậu."
Ai có thể ngờ rằng, người được tôn sùng là cao thủ bậc nhất của thành phố Giang - Lục Át, vào lúc tận thế, loài người tồn vong, cường giả quật khởi như thế này, khi vô số người yếu ớt cầu xin cứu giúp, thì từ trong thâm tâm anh lại có ý nghĩ muốn trốn tránh ở ẩn.
Lục Át thờ ơ nói: "Bởi vì làm càng nhiều, sẽ càng cảm thấy lực bất tòng tâm."
Thế giới này sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong.
Anh cũng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, tựa như anh đã trải qua vô số lần, cho dù có nỗ lực như thế nào, làm như thế nào đi nữa, cố gắng hết sức, đoàn kết tất cả các thế lực lại thì mọi thứ vẫn sẽ bị hủy diệt, không thể vãn hồi.
Mà anh chỉ có thể mở mắt đứng xem.
Càng cố gắng nỗ lực, càng không cam lòng, sẽ càng tê liệt tâm can.
Nếu như kết cục đã định, anh có làm bao nhiêu, làm tốt như thế nào, thì có ý nghĩa gì?
---------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên