Trans: LinhNhi
Sao lại nói cô không biết nói?
Bạch Tiểu Hồ vốn không thành thạo lắm ngôn ngữ của con người, lập tức thoái thác, nghiêm túc nói: " Tôi cũng không phải người câm, tôi vốn, có thể nói chuyện."
Lời vừa thốt ra thì Lục Át đã biết mình phạm sai lầm rồi, nhưng mà cái khẩu âm ngọng nghịu này là như thế nào?
Còn có tốc độ nói cố ý thả chậm lại, nhả ra từng chữ một, giống bộ dáng vừa mới học được cách nói chuyện một cách thật thận trọng.
Chẳng qua anh cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu, ngay lập tức nói: "Xin lỗi, tôi lỡ mồm."
Bạch Tiểu Hồ xua tay: "Cũng được, cũng được."
Đây là câu trả lời kiểu gì vậy?
Bạch Tiểu Hồ dừng một lúc: "À, không sao, không sao." Cô như nhớ đến điều gì đó: "Khẩu súng kia, tôi mới mở ra, bắn một phát, trả lại anh." Cô biết rằng cái thứ kia được gọi là súng lục, dùng để tự vệ. Trong thế giới này, súng đôi khi có thể cứu được mấy mạng người. Vì vậy sau khi biết điều đó, cô đã có ấn tượng tốt hơn về người đàn ông này.
Lúc này nhìn thấy anh cũng cảm thấy rất thân thiết.
Cô muốn cởi cái ba lô trên vai ra nhưng quai của ba lô quá ngắn, lúc đeo lên đã phí không ít sức, bây giờ cởi ra cũng chẳng dễ dàng chút nào.
Cô vừa dùng lực thì cái quai lập tức bị đứt.
"Ơ..." Bạch Tiểu Hồ có chút xấu hổ mở khóa kéo ra. Một cái đầu đen của gà con thò ra, kêu "chi chi chi", lên án Bạch Tiểu Hồ không để nó ra tay giúp đỡ.
Bạch Tiểu Hồ vỗ về nó: "Không phải ngươi không thích ăn ma khí ở đây sao? Bản thân ta cũng không phải đã giải quyết xong rồi sao? Đừng tức giận nữa nha!"
Cô nói cũng không phải tiếng phổ thông nữa, nhưng lại nói trôi chảy hơn nhiều.
Bạch Tiểu Hồ thò tay vào trong ba lô lấy khẩu súng bạc ra đưa cho Lục Át: "Trả anh. À, còn con dao kia, bị tôi dùng hỏng rồi."
Cậy nhiều đầu của zombie như vậy, lưỡi dao có chút cong rồi, còn chẳng bằng dùng tay đánh nhau.
Phan Cốc và những người khác cũng chạy đến, nhìn thấy một vật quan trọng như vậy, mọi người dùng bước chân. Điệu bộ Phan Cốc như trộm gà, nháy mắt ra hiệu: "Chúng ta đi xem người bị thương trước nhỉ?"
"À, đúng đúng đúng." Mấy người khác cũng một bộ đạo đức giả mà quay đi, hoàn toàn không nhìn ra được dáng vẻ không lâu trước đó còn giành giật giữa sự sống và cái chết. Sau khi họ chạy vào trong cửa hàng quần áo, ngay lập tức lấy điện thoại ra.
Chụp ảnh hai người đứng ở đằng kia rồi gửi vào nhóm.
Phan An không đẹp trai bằng tôi: [Hình ảnh]
Phan An không đẹp trai bằng tôi: Nhanh nhanh nhanh vào xem, chính là cô gái này!
Cậu ta vẫn coi như có chừng mực, hoặc là lo sợ bị lão đại đánh, chỉ chụp từ phần ngực đổ xuống.
Người đàn ông mặc trang phục màu đen anh tuấn, tuyệt đối sẽ không bị nhận nhầm, chính là lão đại của bọn họ. Đứng đối mặt cách anh hai mét là một cô gái mặc chiếc váy trắng như tiên nữ, làn váy gần như chạm đến mặt đất, hoàn toàn che đi đôi chân của cô, phức tạp nhưng cũng không lộ vẻ rườm rà và khó cử động, tầng váy ngoài cùng bị gió thổi bay, ánh mặt trời chiếu vào nhìn giống như trong suốt, còn có thể nhìn thấy những hoa văn phức tạp trên đó. Nếu nhìn lên trên một chút sẽ thấy một vòng eo thon nhỏ được ôm lấy bởi chiếc thắt lưng tinh tế, cùng với mái tóc dài đến ngang lưng, đuôi tóc hơi vểnh lên, trông rất thanh thoát và mềm mại.
Cô đang duỗi tay ra, cầm một khẩu súng bạc trên tay. Tay áo hơi rộng buông thõng xuống, lộ ra cổ trắng trắng như tuyết và ngón tay mảnh khảnh. Cho dù chất lượng hình ảnh không được tốt lắm nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp rạng rỡ như ngọc.
Khi những người trong nhóm nghe được tin Phan Cốc gặp phải zombie hệ không gian đã rất lo lắng cho cậu ta. Kết quả còn chưa lo lắng được bao lâu thì cậu ta đã gửi đến bức ảnh như vậy, mọi người lập tức gào thét nhao nhao.
Cá vàng: Ồ ồ ồ, cô gái ăn mặc như tiên nữ, không cần nhìn mặt cũng biết chắc chắn là một đại mỹ nhân.
Hai cái cây thành khu rừng: Cầu được xem mặt, không chụp được chính diện thì mặt nghiêng cũng được!
Bánh bao muốn ăn thịt: Cô ấy đang cầm súng của lão đại đúng không, cho nên lão đại thực sự đưa súng cho cô ấy? Đây là loại quan hệ gì vậy!
Mưa rơi rơi rơi rơi: Đây rốt cuộc là ai vậy, nhưng mà đôi tay này, khí chất này. Tôi quyết định rồi, tôi muốn quay lại làm nhan cẩu.
nhan cẩu: những người thấy đẹp là sáng mắt lên.
Đại đao bốn mươi mét: Chỉ có tôi thấy phong cách ăn mặc này có vẻ kỳ lạ sao? Muốn đẹp cũng phải đúng lúc chứ?
Trong lúc nhất thời mọi người đều sôi nổi nhắn tin, chẳng qua vẫn có một vài lời không được êm tai cho lắm. Phan Cố nhíu mày rồi ngừng đăng ảnh, nhưng ánh mắt bát quái vẫn nhìn chằm chằm vào hai người kia như cũ.
Lục Át từ xa liếc nhìn bọn họ một cái, nói với Bạch Tiểu Hồ: "Không cần trả lại, viên tinh hạch này thuộc về cô."
Ánh mắt Bạch Tiểu Hồ rơi vào viên tinh hạch trong tay anh. Cái này thật lợi hại, tuy rằng nó có màu trắng nhưng độ trong suốt rất cao, linh khí dày đặc, không hổ xuất hiện trong đầu của con zombie mạnh mẽ.
Nhưng vì cô có thể ăn những trái linh quả trong không gian của mình nên cô cũng không quá quan tâm đến những viên tinh hạch này, đặc biệt là loại vừa mới bị sét nướng qua, lại còn ở trong tay một người nguy hiểm nữa. Cô lắc đầu: "Ở trong tay của anh, thì là của anh."
"Zombie là do cô giết, đương nhiên thuộc về cô." Lục Át tự nhiên đi lên vài bước muốn đưa cho Bạch Tiểu Hồ viên tinh hạch, ai biết Bạch Tiểu Hồ đột nhiên căng thẳng, liên tiếp lùi về sau hai bước, giống như gặp phải kẻ thù.
Lục Át sửng sốt dừng lại.
Cùng lúc đó anh nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị siết chặt. Anh nhìn vào khẩu súng trong của Bạch Tiểu Hồ, cô đang cúi đầu, thấy tay cầm bằng kim loại của khẩu súng bị siết đến biến hình.
Bạch Tiểu Hồ: "..." Sức mạnh của bí quyết còn chưa mất hiệu lực, lại trở nên căng thẳng vì người đàn ông kia đến gần, cô không kiểm soát được sức mạnh của mình...
Bạch Tiểu Hồ có phần xấu hổ và ảo não, nhưng cũng không thể trách cô được, trên cơ thể của đối phương vẫn còn khí tức của sấm sét, cho dù cô biết nó là dị năng của anh thì khi khí tức này đến gần, trong tiềm thức của cô vẫn trở nên căng thẳng. Nếu là hình hồ ly thì bây giờ lông của cô đã dựng hết lên rồi.
Nếu cô biết có một thứ gọi là rối loạn căng thẳng sau chấn thương thì nhất định cô sẽ đội nó lên đầu mình. Cô vốn không sợ sấm sét, cho dù sấm sét chém cô đến hấp hối thì cô cũng không sợ, nhưng sấm sét lại đánh hỏng mấy cái đuôi của cô, điều này thật quá đáng, vì vậy những thứ liên quan đến sấm sét đều trở thành sự tồn tại khủng khiếp trong lòng cô.
Mà cô cũng không có cách nào giải thích được, ngượng ngùng một lúc mới nói thẳng: "Hình như cũng không trả lại được rồi." Cô gãi gãi đầu: "Xin lỗi nha, hay là tôi sửa xong rồi trả lại cho anh?"
Lục Át nói: "Không sao, vốn dĩ muốn tặng cho cô mà." Lúc anh tặng đi thì đã không còn muốn lấy lại nữa rồi, mặc dù kết cục của khẩu súng nằm ngoài dự đoán của anh.
Anh nói: "Vậy viên tinh hạch này..."
"Của anh, của anh." Bạch Tiểu Hồ vội vàng nói. Cô muốn nói mình làm hỏng súng của anh nên viên tinh hạch này coi như bồi thường. Lục Át hiểu ý của cô nên cũng không ép buộc nữa.
Anh không mù, cô gái này từ ánh mắt đến động tác đều không muốn lại gần anh, anh cũng không tự làm mình mất mặt nữa, khẽ gật đầu rồi nhìn về phía Phan Cốc.
Vài người trốn trong cửa hàng quần áo nhìn trộm vội vàng giả vờ như đang rất bận rộn.
Lục Át đi tới giáo huấn Phan Cốc: "Bị thương còn có thời gian chơi điện thoại à? Sau này ra ngoài chỉ được phép mang bộ đàm, không được mang điện thoại."
Phan Cốc trở nên chán nản: "Vâng."
Lục Át đưa tay ra, Phan Cốc ngoan ngoãn giao điện thoại ra. Lục Át nhanh chóng lướt qua tin nhắn trong nhóm, lướt đến bức ảnh thì nhìn nó vài lần rồi trực tiếp thu hồi, ném điện thoại lại cho Phan Cốc: "Mọi người thế nào rồi?"
Phan Cốc vội nói: "May là mọi người đều mặc áo cao su, có một số người bị zombie đâm trúng cũng chỉ nôn ra một ít máu, không bị lây nhiễm."
Con zombie hệ không gian xuất hiện đột ngột và bọn họ không thể khống chế nó. Nó rất thông minh, còn biết dịch chuyển tức thời để đánh lén mọi người, chỉ cần nó vung tay quẹt vào trên người là có thể làm người khác bị thương. Nếu không phải nhờ sự dẻo dai của áo cao su thì nhiều người đã bị nhiễm bệnh rồi.
---------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên