Những người phụ nữ mến mộ từng ăn cơm với anh, ai cũng có dạ dày của chim nhỏ, giống như ăn là đòi mạng của các cô không bằng, khiến anh thấy mà không hề ngon miệng chút nào. Hơn nữa đồ ăn không phải anh nấu cũng không ngon, khiến anh càng thêm không có hứng thú.
Cũng là người mến mộ anh, nhưng thái độ của Nhậm Quả Quả khác hoàn toàn với những người phụ nữ kia. Ở trước mặt anh, cô không giả vờ cũng không làm cao, chỉ ngơ ngác thẫn thờ, thậm chícũng không nói chuyện yêu đương với anh, bởi vì anh là người cô "sùng bái"...Nếu không phải vẻ mặt lúc cô nói những lời này rất nghiêm túc thì anh sẽ cho rằng cô đang mỉa mai mình.
Sùng bái cái đầu quỷ! Bách Nghiêu Tân anh còn chưa có chết, không cần cô sùng bái!
Nghĩ tới hai chữ này, anh lập tức giận tái mặt. Tâm trạng tốt vừa dâng lên mất đi ngay. Nhìn bộ dáng thỏa mãn của Nhậm Quả Quả, anh thấy vô cùng chướng mắt.
"Nhậm Quả Quả." Bách Nghiêu Tân lạnh giọng nói, "Chỉ một bữa này thôi. Từ mai bắt đầu đổi lại là cô nấu." Đừng mong anh làm lần nữa cho cô. Bách Nghiêu Tân anh chỉ có lòng tốt lúc này thôi!
"Hả?" Nhậm Quả Quả ngẩng đầu, khẽ nhếch cái môi đầy dầu mỡ lên, "Tôi nấu?"
Bách Nghiêu Tân nhíu mày nhìn cô, "Không phải sáng sớm nay tôi đã nói trừ bữa trưa thì bữa sáng và tối đều do cô chuẩn bị à?" Đừng nói với anh là cô đã quên lời mình nha!
Ặc...Nhậm Quả Quả nhớ lại.
Nhưng...Cô nhìn mì hải sản ngon miệng, "Nhưng tay nghề của anh tốt như vậy..." Sao lại muốn cô nấu?
Nhìn ra ý nghĩ của cô, Bách Nghiêu Tân nheo mắt lại một cách âm lạnh, "Cô có từng thấy ông chủ nấu đồ ăn cho bảo mẫu chưa?" Đừng tưởng rằng anh tốt với cô một lần là có thể được voi đòi tiên.
Ặc, hình như không có. Nhậm Quả Quả lắc đầu.
Bách Nghiêu Tân hừ lạnh, "Bữa ăn này là ngoại lệ, không có lần nữa đâu." Dứt lời, anh dọn tô của mình, đứng lên, "Ăn xong thì rửa tô cho sạch, rồi đặt lên kệ chén bên cạnh, nhớ, phải đặt theo thứ tự."
Phòng bếp của Bách Nghiêu Tân được sắp xếp rất rõ ràng. Bên phải bồn rửa chén có một cái giá để chén, đĩa để bên phải, chén để bên trái, đũa và thìa để phía sau, các loại nồi được xếp lên tủ...Chung quy các thứ được chia ra, đặt ở chỗ cố định nhưng được sắp xếp rất ngăn nắp.
Nhậm Quả Quả nhìn phòng bếp không dính một hạt bụi, im lặng gật đầu.
"Bữa sáng của tôi vào h. Tôi ghét nhất là đến muộn." Hôm nay anh đã muộn đủ rồi, "Nhớ là phải chuẩn bị xong vào lúc h đúng." Anh phân phó xong, hoàn toàn không nhìn vẻ mặt bối rối của Nhậm Quả Quả, thản nhiên ra khỏi phòng bếp.
Nhậm Quả Quả sững sờ nhìn bóng lưng rời đi của Bách Nghiêu Tân, lại nhìn tô mì cô đã ăn được một nửa...Trong miệng vẫn còn lưu lại vị ngon của mì. Cô vẫn chưa ăn no nhưng đã cảm thấy nuốt không trôi nữa rồi.
Làm sao bây giờ...Từ trước tới giờ cô chưa từng nấu gì cả!
Nhậm Quả Quả xoay xoay đồng tử đen nhánh, len lén mở cửa phòng Bách Nghiêu Tân.
Trong phòng rất tốt. Rèm cửa màu xanh đậm vừa dày vừa nặng cản đi ánh sáng mặt trời, chỉ để vài hạt nắng len lỏi qua, chiếu vào căn phòng tối tăm tạo nên vầng sáng mịt mờ.
Nhậm Quả Quả đảo mắt qua bóng dáng đang nằm trên cái giường có kích thước x.m, xác định không đánh thức người nằm trên đó mới thở ra nhưng vẫn cố giữ cho hơi thở thật nhẹ nhàng.
Cô kiễng chân, cẩn thận nhích trên sàn nhà lạnh buốt, mục tiêu là cái giường trẻ con màu hồng phấn bên phải giường lớn.
Cô muốn nhìn xem viên cầu nhỏ có thức giấc không. Cả đêm không nghe tiếng khóc của cô bé khiến cô cảm thấy rất không yên tâm. Bình thường nửa đêm Tiểu Bối Bối không khóc đến tỉnh à? Sao đã nửa đêm mà cô bé không có chút động tĩnh nào thế?
Cũng không phải cả đêm cô không ngủ mà chú ý tiếng động từ căn phòng bên cạnh. Tuy đúng là cả đêm cô chưa từng chợp mắt nhưng là vì lên mạng tìm thực đơn cho bữa sáng, sau đó chạy tới phòng bếp lục đồ trong tủ lạnh, xem có nguyên liệu thích hợp như trên thực đơn không.
Cô chuẩn bị từ h sáng ở trong phòng bếp, sau khi trải qua một cuộc đại chiến, cuối cùng đã chuẩn bị tốt bữa sáng.
Nhậm Quả Quả có cảm giác rất thành công mà nhìn bữa sáng, phát hiện mình cũng có thiên phú nấu ă, khà khà! Xem ra bữa tối không thành vấn đề nữa rồi!
Cô phi thường hài lòng với tay nghề của mình, sau đó nhìn đồng hồ một chút. Mới có h...Không biết Tiểu Bối Bối dậy chưa? Nếu dậy rồi khóc, đánh thức Bách Nghiêu Tân thì làm sao bây giờ?
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng Nhậm Quả Quả quyết định mò vào phòng của Bách Nghiêu Tân.
Lúc bước qua giường anh, cô cúi thấp người, sau đó ghé vào bên giường trẻ con.
Viên cầu nhỏ đã dậy từ lâu nhưng không khóc, đang chơi chân của mình. Khi thấy Nhậm Quả Quả, dường như đôi mắt to mà lam sáng lên, lật người ngay lập tức, vươn tay ra với cô.
"A a!" Viên cầu nhỏ lên tiếng đòi bế.
"Suỵt!" Cô dùng ngón trỏ chặn môi, muốn cô bé đừng lên tiếng.
Viên cầu nhỏ sao hiểu ý được? Bé nằm sấp xuống, nâng đầu lên cao, đá đá chân một cách vui vẻ.
"Ê a a!" Tiếng cô bé càng lớn hơn, nâng hai tay lên cao đòi bế.
"Tiểu Bối Bối ngoan, đừng lên tiếng, đừng đánh thức chú con..."
"Không kịp nữa rồi." Một giọng nói bay tới từ trên cái giường lớn phía sau.
Sống lưng Nhậm Quả Quả cứng đờ, dừng lại vài giây rồi từ từ quay đầu lại.
Bách Nghiêu Tân đã ngồi dậy, bắt chéo hai chân, lạnh lùng nhìn Nhậm Quả Quả.
Từ lúc cô mò mẫm mở cửa phòng anh đã tỉnh. Từ trước tới nay anh luôn thính ngủ, chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể đánh thức anh.
Khi thấy Nhậm Quả Quả thò đầu vào phòng, anh nhịn không được mà nhíu mày. Anh không cho rằng cô có can đảm leo lên giường mình. Nhưng cô dám tự tiện vào phòng anh, đây đã phạm vào tối kỵ của anh.
Anh nheo mắt nhìn xem cô muốn giở trò quỷ gì. Sau đó thấy cô kiễng chân, hai tay khép chặt bên người tựa như kẻ trộm, đi một bước thì liếc lên giường một cái, dùng động tác hài hước này mà mò tới bên cái giường trẻ con.
Mà Tiểu Bối Bối vốn đang ngủ ngon, vừa nhìn thấy Nhậm Quả Quả liền hưng phấn, chậc! Anh thật muốn biết tiểu nha đầu này họ Nhâm hay họ Bách. Sao nó vừa nhìn thấy anh thì liền khóc cho anh xem?
Anh không thừa nhận mình đang ghen tỵ, cho nên không thể nhịn được nữa mà lên tiếng, chờ xem Nhậm Quả Quả đối mặt với mình ra sao.
Nhậm Quả Quả cứng mặt, cố gắng nở một nụ cười thật nhạt nhẽo, "Hi, sớm." Xong rồi, sắc mặt Bách Nghiêu Tân rất xấu. Sợ anh sẽ hiểu lầm, cô vội vàng nói: "Anh đừng lo, tôi không muốn nhào vào anh đâu! Tôi chỉ muốn nhìn xem Tiểu Bối Bối dậy chưa thôi!"
Sợ anh không tin, cô còn thận trọng giơ tay phải lên, "Thật đấy! Tôi xin thề tôi tuyệt đối không có ý nghĩ bò lên giường của anh."
Muốn bò thì bò vào ban đêm, làm gì có ai bò lên vào sáng sớm...Nhậm Quả Quả thầm nói nhỏ trong miệng.
Mà tai Bách Nghiêu Tân cực kỳ thính nên nghe rất rõ. "Cho nên bây giờ cô đang nói với tôi là đêm nay cô sẽ trèo lên giường của tôi à?"
Ặc, nói nhỏ vậy mà cũng nghe thấy? Nhậm Quả Quả cứng đờ mặt, vội vã lắc đầu, mở mắt thật to, cố hết sức bày ra bộ dáng vô tội. "Không có! Sao tôi dám!" Sau đó quan sát sắc mặt u ám của Bách Nghiêu Tân bằng cái nhìn sợ hãi, "Nếu không để tôi thề lần nữa..."
"Khỏi!" Bách Nghiêu Tân không tin chuyện thề thốt, "Sau này khi không có sự cho phép của tôi thì không được bước vào phòng tôi."
"Vâng ạ." Nhậm Quả Quả ngoan ngoãn cúi đầu.
"Ra ngoài."
"A..." Cô bước về phía cửa phòng.
"A a?" Viên cầu nhỏ thấy Nhậm Quả Quả không để ý tới mình mà đi, há miệng kêu vài tiếng, sau đó đối mắt với Bách Nghiêu Tân, "Oa!" một tiếng khóc lên.
Thật sự là đủ rồi! Bách Nghiêu Tân hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Tiện thể ôm Tiểu Bối Bối ra đi."
"Vâng ạ." Nhậm Quả Quả vội vàng ôm viên cầu nhỏ đang khóc oa oa ra khỏi phòng anh.
Anh xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy rất đau đầu. Cháu gái đã khiến sinh hoạt của anh rối loạn, lại còn thêm một bảo mẫu không biết điều...Mới chỉ hai ngày ngắn ngủi, anh cũng đã bắt đầu nhớ cuộc sống yên bình của mình.
Nhưng thần kỳ nhất là anh vẫn giữ cô bảo mẫu ngu ngốc này lại bên cạnh mà không đuổi đi...Anh thật không hiểu vì sao, dường như khi thấy đôi mắt bồ câu của cô, nhìn nụ cười của cô, anh liền mềm lòng, sau đó sẽ lại cho cô một cơ hội nữa, sau đó người bị hành hạ chính là anh.
Bách Nghiêu Tân bất đắc dĩ xuống giường, rửa mặt chải đầu đơn giản, thay bộ quần áo thoải mái màu kem. Hôm nay là chủ nhật, không phải đi làm. Nhưng từ trước tới giờ không ngủ dậy trễ. Sinh hoạt của anh rất có quy luật.
Ra khỏi phòng, anh đi về phía phòng bếp.
Tiểu Bối Bối ngồi trên ghế trẻ con, vừa kêu y y a a, vừa ăn táo xay mà Nhậm Quả Quả làm cho. Bách Nghiêu Tân đã thấy bữa sáng trên bàn ăn. Bát cháo ngô vẫn đang bốc khói, một cái trứng nát bét, salad lớn nhỏ không đều rưới chút nước sốt kiểu pháp đen đen, bên cạnh còn có vài lọ mứt hoa quả và nước cam.
Bữa sáng rất đơn giản nhưng Bách Nghiêu Tân trừng cái bàn bếp vô cùng lộn xộn, không chỉ có trứng dính vào mà còn có vỏ trứng, rau xà lách, cà rốt xách vụn, còn có vụn gì đó béo ngấy. cô thậm chí còn không vứt vỏ lọ vào thùng rác mà để trên bàn!
Càng không phải nhắc tới cái chảo khắc hình hoa màu đỏ từ Italia, đáy chảo đẹp đẽ dường như đã khoác lên tấm áo màu đen. Mà bức tường màu trắng sạch sẽ cũng bị dầu mỡ bắn tung toé lên.
Sắc mặt Bách Nghiêu Tân đen đi từng chút một.
Nhậm Quả Quả run như cầy sấy, nhìn sắc mặt nách nghiêu tân rồi nhìn theo tầm mắt anh, quét qua căn bếp bị cô biến thành rối loạn. cô liếm liếm môi, nói thật cẩn thận.
“Ặc, tôi sẽ thu dọn lại thật sạch.” Sợ anh không tin, cô lại giơ tay phải lên, thề son sắt, “thật mà, tôi thề đấy.”
Bách nghiêu tên thở sâu, không thể nhịn được nữa mà rống lên với Nhậm Quả Quả : “Nhậm Quả Quả! cô cút đi cho tôi!”
Cút! Cút đi đâu? Đương nhiên là lăn ra khỏi phòng bếp của anh!
Nhưng cô lại cho rằng anh muốn cô cút ra khỏi nhà mình, sợ đến mức không dám hé răng. Mà viên cầu nhỏ cũng bị tiếng quát của anh doạ sợ, viền mắt đỏ lên, khóc oa oa.
Sợ tiếng khóc của viên cầu nhỏ càng khiến anh tức giận hơn, cô ôm chặt cô bé chạy ra xa khỏi phòng bếp. Nhay lập tức Bách Nghiêu Tân có cảm giác mình như kẻ ác.
Đầu của anh càng đau hơn rồi.
Chơ Bách Nghiêu Tân thu dọn phòng bếp xong, đi ra phòng khách thì không thấy nửa cái bóng. Suy nghĩ một lúc, anh đi tới phòng dành cho khách mà cô ở.
Cửa phòng dành cho khách nửa mở. Anh nhẹ nhàng đẩy ra thì thấy cô đang ngủ trên giường, cháu gái dang hai tay hai chân ngủ bên cạnh, cái mũi nhỏ hếch lên, ngủ rất say.
Bách Nghiêu Tân dùng đầu ngón tay khe khẽ vuốt mặt cháu gái. Viên cầu nhỏ chép miệng, cọ cọ vào ngón tay anh, mở to miệng ngủ thật say, đáng yêu tới mức khiến khoé miệng anh cong lên.
Sau đó, anh nhìn về phía Nhậm Quả Quả thì liền thất thần.
Mũi cô đo đỏ, khoé mắt vẫn vương chút nước, thật rõ ràng là đã khóc. Về phần nguyên nhân vì sao khóc, anh không cần nghĩ cũng biết.
thật là, chỉ hung dữ một chút thôi. Phòng bếp của anh bị cô biến thành như vậy anh còn chưa khó đây.
Mà anh là người dọn dẹp mà! Anh không biết bây giờ ai mới là chủ nữa.
Nhưng… nhìn khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt của cô, trong lòng anh dâng lên một chút áy náy, bắt đầu hối hận vừa nãy đã rống lên với cô. thật sự là gặp quỷ rồi!
Đời này anh chưa từng áy náy với ai, không ngờ người khiến anh áy náy đầu tiên lại là một bảo mẫu. Nhưng anh đâu có làm gì cô? rõ ràng là cô làm dơ phòng bếp của nha.
“Tôi đáng sợ đến thế sao?” Bách Nghiêu Tân lẩm bẩm, nhịn được mà vương ngón tay sở lên khoé mắt ửng đỏ của Nhậm Quả Quả, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mắt cô.
Nhậm Quả Quả ngủ không sau, mỗi lần bị đụng chạm liền thức dậy. cô chớp chớp mắt, lông mi lướt qua ngón tay anh, khiến trái tim anh có cảm giác bị khảy nhẹ một cái.
Ngưa ngứa, tựa như có một chiếc lông chim phất qua, khiến nhịp tim Bách Nghiêu Tân hơi tăng tốc.
Nhậm Quả Quả mở mắt ra liền thấy Bách Nghiêu Tân, sợ tới mức suýt chút nữa thì nhảy dựng lện. Nhưng thấy viên cầu nhỏ ngủ bên cạnh, cô vội vàng thả nhẹ động tác, nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi.
“Bách Nghiêu Tân, anh còn đang tức giận à?” cô yếu ớt hỏi.
“cô nói xem?” Mặt anh không biểu cảm, nhìn dáng vẻ nhút nhát của cô liền cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Vẻ mặt thế này là sao? Y như bị anh bắt nạt vậy. Anh chỉ rống lên một câu với cô thôi mà.
“A…” Nhậm Quả Quả lặng lẽ cúi đầu, rầu rĩ nói: “Chút nữa tôi sẽ đi”.
“đi đâu?” cô nói không đầu không đuôi khiến anh chẳng hiểu gì cả.
cô liếc anh một cái đầy tội nghiệp đáng thương, không tự giác được mà dùng nghữ khí lên án, “không phải anh bảo tôi cút đi sao?” Lại còn rống lên. Đời này chưa có au rống lên với cô như thế.
Cả giác bị rống thật tủi thân Sau đó viên cầu nhỏ khóc. cô vừa dỗ bé vừa rơi nước mắt, cộng thêm hai ngài không ngủ đủ, cuối cùng viên cầu nhỏ ngủ xong cô cũng ngủ thiếp đi bên cạnh.
Rốt cuộc Bách Nghiêu Tân đã hiểu, hoá ra cô cho rằng anh bảo cô biến đi, tức là cút khỏi nhà anh. Đúng rồi! Sao anh không bảo cô cút ra khỏi nhà mình nhỉ?
Thấy viền mắt nhậm qảu quả ửng đỏ, anh thở dài.
“Tôi bảo cô cút ra khỏi phòng bếp.” Được rồi, anh lại mềm lòng, lại cho cô cơ hội rồi.
Oa? Nhậm Quả Quả nhanh chóng ngẩng đầu, “Cho nên… không phải anh muốn đuổi tôi?”.