"Em đi ra ngoài trước đi. Chị đổi quần áo đã." Kiều Dĩ Phong dứt lời liền đẩy Kiều Cảnh Nhiên ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng lại.
Nhưng thật ra không có khóa lại.
Nàng cũng không có để ý như vậy.
Bị Kiều Cảnh Nhiên nhìn thấy thân thể của mình, Kiều Dĩ Phong ngược lại cũng không có chán ghét, điểm này Kiều Dĩ Phong rất rõ ràng.
Chỉ là đột nhiên bị Kiều Cảnh Nhiên nhìn đến, có chút dọa sợ thôi, cảm giác ngượng ngùng vô cùng, trên mặt thiếu đốt, cho nên mới đè nén luống cuống trong lòng đẩy Kiều Cảnh Nhiên ra ngoài.
Đợi đuổi Kiều Cảnh Nhiên ra khỏi phòng xong, Kiều Dĩ Phong liền cởϊ qυầи áo mặc trên người ra, một lần nữa thay một bộ thường phục.
Kiều Cảnh Nhiên ngốc ngoài cửa, theo bản năng sờ sờ cái mũi của mình.
Ừm, tốt quá!
Không có chảy máu mũi!
Kiều Cảnh Nhiên, tốt lắm!
Có tiến bộ!
Cửa lạch cạch mở ra.
Kiều Cảnh Nhiên xoay người, nhìn Kiều Dĩ Phong.
"Vào đi."
"Chị, chị muốn ra ngoài sao?" Kiều Cảnh Nhiên đi vào xong, câu đầu tiên chính là hỏi Kiều Dĩ Phong, có phải muốn ra ngoài hay không, dù sao vừa rồi cô nhìn Kiều Dĩ Phong ở trong phòng...... thử quần áo?
Hẳn là có chuyện gì cần ra ngoài đi.
"Ừ."
"Có chuyện gì sao......?"
"Nhóc con quản nhiều thế." Kiều Dĩ Phong nhớ tới chuyện vừa rồi, vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Xấu hổ.
Không tên.
"Thì em chỉ hỏi một chút thôi mà." Kiều Cảnh Nhiên ngồi bên cạnh Kiều Dĩ Phong, giữ chặt cánh tay nàng thân mật nói, "Tiểu Phong rốt cuộc chị muốn làm gì, nói cho em đi mà."
"Muốn biết?"
"Dạ! Muốn!"
"Bí mật." Kiều Dĩ Phong lời ít mà ý nhiều, lại ra vẻ thần bí như khơi mào hứng thú của Kiều Cảnh Nhiên.
Kiều Cảnh Nhiên tự nhiên biết ý tứ của Kiều Dĩ Phong, liền không nói với nàng nữa.
Thích.
Không nói là xong. Cô luôn có cách để biết được.
"Được thôi." Cô ngược lại không tiếp tục truy vấn nữa.
Kiều Dĩ Phong nghe thấy có chút không thể tin được, Kiều Cảnh Nhiên nào phải người dễ dàng từ bỏ như thế, sao nhanh như vậy liền không hỏi nữa?
"......" Nếu Kiều Cảnh Nhiên không hỏi, vậy Kiều Dĩ Phong tự nhiên cũng không cần phải nói, bằng không không phải tự mình nói ra sao, "Nói đi, vừa rồi...... tìm chị làm gì."
"Không có làm gì hết, em...... chỉ muốn xem chị đang làm gì thôi."
"Vậy không phải em biết rồi sao. Chị đang thay quần áo." Dứt lời.
Kiều Dĩ Phong nhìn nhìn quần áo mặc trên người Kiều Cảnh Nhiên, lại đứng dậy đi đến bên cạnh tủ quần áo, nhìn nhìn quần áo treo bên trong.
Bởi vì Kiều Cảnh Nhiên trên cơ bản gần như dùng chung một phòng với Kiều Dĩ Phong, cho nên Phương Du Khanh đổi một cái tủ quần áo khác cho Kiều Dĩ Phong, có thể cho Kiều Cảnh Nhiên đem một phần quần áo để ở đây.
Nói cách khác, phần lớn quần áo của Kiều Cảnh Nhiên đều ở trong phòng Kiều Dĩ Phong.
"Làm sao vậy?" Kiều Cảnh Nhiên đi đến bên người Kiều Dĩ Phong hỏi.
Kiều Dĩ Phong nhìn chằm chằm thường phục trên người Kiều Cảnh Nhiên, lại nhìn nhìn tủ quần áo, đồng phục học sinh của Kiều Cảnh Nhiên, sau đó nàng kéo tay Kiều Cảnh Nhiên, vừa đi vừa nói chuyện, "Đi theo chị."
Kiều Cảnh Nhiên cũng không hỏi nàng, liền ngoan ngoãn, không rên một tiếng mà đi theo nàng, để nàng nắm lấy tay mình.
Trước khi ra ngoài Kiều Dĩ Phong nói với người giúp việc trong nhà một tiếng, nếu như Kiều Lễ và Phương Du Khanh hỏi tới, liền nói mình mang Kiều Cảnh Nhiên ra ngoài.
Kiều Dĩ Phong mang Kiều Cảnh Nhiên đi mua quần áo, tuy rằng nàng thi bằng lái từ lâu, lại rất ít lái xe, nàng vẫn thường có thói quen ngồi tàu điện ngầm hay xe buýt, tiết kiệm lại bảo vệ môi trường, lái xe có đôi khi còn cần cố ý tìm bãi đỗ xe dừng xe, rất phiền toái.
Nhưng mà...... Thời điểm đứng trên tàu điện ngầm...... Nàng lại có chút hối hận.
Người...... Thật là đông.
Người vào trạm có chút nhiều, Kiều Dĩ Phong đang định lui qua bên cạnh một chút, một bàn tay duỗi qua, ôm lấy eo nàng, ôm nàng vào trong ngực.
Một đôi tay, ngăn trở Kiều Dĩ Phong với dòng người đông nghịt.
Thật ra Kiều Cảnh Nhiên không thích nơi có quá nhiều người, có chút ồn ào, nếu tâm tình cô không tốt, nơi càng ồn ào chỉ khiến cô càng thêm phiền lòng mà thôi, nếu không phải bởi vì cô còn chưa đủ mười tám tuổi, cô đã sớm lấy bằng lái để làm tài xế cho Kiều Dĩ Phong rồi.
Chẳng qua......
Như bây giờ, cảm giác cũng không tồi đi?
Có thể công khai như vậy, ôm lấy Kiều Dĩ Phong vào trong ngực mình, hiếm khi có cơ hội, người đông...... cũng không phải là một chuyện xấu đi?
"Tiểu Cảnh, trưởng thành rồi." Bên tai truyền đến giọng nói của Kiều Dĩ Phong.
"Đương nhiên rồi." Kiều Cảnh Nhiên nhướng mày, rất đắc ý, cười với Kiều Dĩ Phong.
Khoảng cách, rất gần.
Kiều Cảnh Nhiên mới tuổi, cũng đã sắp cao bằng mình, đứng ở bên cạnh em ấy, Kiều Dĩ Phong là một người thân cao vừa phải. Nàng chỉ cần tiến về phía trước mười cm, môi nàng, liền có thể chạm vào gò má của Kiều Cảnh Nhiên rồi.
Rõ ràng trước kia, đều là mình nắm tay em ấy a.
Bọn họ cùng đi qua rất nhiều nơi, rất nhiều rất nhiều nơi.
Nàng luôn nắm tay em ấy.
Kiều Cảnh Nhiên luôn bị Kiều Dĩ Phong nắm tay. Không hỏi nguyên do, không hỏi mục đích, đi theo nàng.
Bắt đầu từ khi nào, em ấy cũng sẽ vươn tay, nắm lấy tay mình?
Kiều Dĩ Phong có một...... cảm giác...... vui vẻ?
Kiều Cảnh Nhiên thật ra không có nhiều suy nghĩ như thế, cô biết chuyện Kiều Dĩ Phong bị ôm vào trong ngực mình, chẳng qua cô làm như thế, cũng không phải cố tình chơi xấu, chẳng qua bởi vì cô không muốn, bên trong dòng người chen lấn, để cho người khác chạm vào Kiều Dĩ Phong.
Không hơn.
Cô không có bệnh thích sạch sẽ gì, chỉ nhạt nhẽo đơn thuần, không muốn người khác chạm vào đồ vật thuộc về cô, người của cô.
Kiều Dĩ Phong, là của cô.
"Đến rồi."
"Hả?"
Kiều Cảnh Nhiên nghe thấy tiếng nói, liền nghiêng đầu nhìn Kiều Dĩ Phong, cứ như vậy trong nháy mắt, hai người tựa như...... đang trao đổi hô hấp?
Cô ngửi thấy hương thấy hơi thở của Kiều Dĩ Phong.
Chỉ là giây tiếp theo, đã bị Kiều Dĩ Phong lôi ra khỏi cửa trạm.
Nơi mà Kiều Dĩ Phong mang Kiều Cảnh Nhiên tới, là một phố buôn bán ở thành phố A, nơi chuyên để dạo phố, mà đằng sau phố buôn bán còn có phố ăn vặt, cùng rất nhiều quán bar, lúc dạo phố mệt có thể dừng lại dùng một bữa cơm, đằng sau phố ăn vặt có một lối đi bộ, bên cạnh đó là một trạm tàu điện ngầm.
"Chị muốn mua quần áo?"
"Không phải chị, là chúng ta." Kiều Dĩ Phong lôi kéo tay Kiều Cảnh Nhiên, tiếp tục đi tới, tùy ý hỏi, "Lúc ra ngoài, trên đường em cũng không hỏi chị muốn đi đâu, đây không giống phong cách.... của em đi?"
"Bởi vì đi đâu cũng được. Dù sao em biết, chị khẳng định không đem em đi bán. Em biết điều này được rồi." Kiều Cảnh Nhiên không chút để ý cười cười.
"Ôi chao. Em đúng là trở nên thông minh giảo hoạt." Kiều Dĩ Phong hơi kinh ngạc một chút, không nghĩ tới sẽ trả lời như thế, "Sao em biết, chị sẽ không đem em đi bán? Nói không chừng nha ~"
"Vậy chị sẽ đem em đi bán ư? Bao nhiêu tiền? Em đáng giá không?" Kiều Cảnh Nhiên cũng thấy hứng thú, xoay đầu nhìn Kiều Dĩ Phong.
"Không biết."
Kiều Dĩ Phong vốn định tùy tiện nói mấy lời mà thôi, lời nói đều đến bên miệng, lại không vì muốn nói đùa, liền tùy ý dùng một con số để định nghĩ Kiều Cảnh Nhiên, nàng không thích.
Vốn dĩ. Cũng chỉ là thuận miệng nói ra, kết quả Kiều Cảnh Nhiên lại hỏi nàng, em ấy có thể bán được bao nhiêu tiền, hừ?
"Không nói cái này với em nữa." Kiều Dĩ Phong cũng không giải thích, liền kết thúc cái đề tài này, "Đi đến cửa hàng đằng kia xem, có áo sơ mi kẻ ô em thích đó."
Kiều Dĩ Phong lôi kéo Kiều Cảnh Nhiên vào trong cửa hàng, sau đó chọn lựa, nàng chọn cho Kiều Cảnh Nhiên vài cái áo sơ mi kẻ ô, bảo cô vào thử xem.
Kiều Cảnh Nhiên tự nhiên gật đầu đáp ứng.
Một đời này có thể bởi vì Kiều Cảnh Nhiên hạ quyết tâm sửa đổi lỗi lầm đi, cho nên tình trạng thân thể so với kiếp trước khỏe mạnh hơn rất nhiều, cố tình dáng người lại hơi gầy, xem như mặc quần áo loại nào cũng thấy gầy, lộ thân có thịt đi, chính là...... ngực nhỏ.
Cho nên lúc mặc quần áo, nếu như mặc áo kẻ ô trên người, sẽ có cảm giác thích hợp vô cùng.
Cô lại đổi một bộ quần áo, từ phòng thử đồ bước đi, nhìn thấy Kiều Dĩ Phong còn đang ở đằng kia chọn quần áo, dường như vẫn chọn cho mình đi?
Kiều Cảnh Nhiên nhìn trên tay đã cầm không ít quần áo, nếu cô không đoán sai, Kiều Dĩ Phong hẳn là nhất thời nảy lòng tham, mới muốn ra ngoài mua quần áo?
Hiện tại lại đều chọn cho cô, hoàn toàn không có suy xét cho bản thân mình sao?
Như thế, bản tính ngày xưa cũng không đổi.
"Tiểu Phong." Kiều Cảnh Nhiên đi đến bên người Kiều Dĩ Phong, nhẹ giọng gọi tên nàng.
"Hử, thay xong rồi?" Kiều Dĩ Phong xoay người nhìn Kiều Cảnh Nhiên, "Đẹp. Cái này cũng không tồi." Nàng lại nói với nhân viên, "Cái này cùng những cái vừa rồi gói lại đi."
Nhân viên nói được liên tục, sau đó để đồng sự khóc gói quần áo lại, cùng một bộ mà Kiều Cảnh Nhiên đang mặc trên người, trực tiếp tính giá tốt, sau đó gỡ tag cho cô.
"Chị đừng chỉ lo chọn cho em." Kiều Cảnh Nhiên không nói lời nào bắt lấy tay Kiều Dĩ Phong, sau đó cũng chọn cho nàng một bộ, một cái sơ mi kẻ ô ngắn tay cùng một cái váy dài, Kiều Dĩ Phong thích mang giày cao gót, mang váy dài, nhất định rất hợp với nàng.
"Thử xem."
"Được."
Kiều Dĩ Phong cũng không lại thoái thác, cầm quần áo đi vào phòng thử đồ.
Kiều Cảnh Nhiên biến thành Kiều Dĩ Phong vừa rồi, thay nàng tiếp tục chọn quần áo.
Kỳ thật, nàng có chút tư tâm, cố ý phối sơ mi kẻ ô, luôn có cảm giác...... như vậy có chút giác tình lữ đi?
Chờ khi Kiều Dĩ Phong mặc xong, Kiều Cảnh Nhiên đi quanh nàng vài vòng, đúng là...... vô cùng hài lòng nha!
Đẹp.
Làm cô không rời mắt được.
"Cái váy này, cũng thử xem?" Kiều Cảnh Nhiên lại chọn xong một cái váy, lần này là một cái váy liền áo, Kiều Dĩ Phong nhận lấy, lại ngoài ý muốn hỏi, "Sao em biết, chị muốn mua váy?"
"Em thông minh mà. Đương nhiên một cái liền đoán trúng." Kiều Cảnh Nhiên nói đùa, lại cũng không quên khen bản thân, sau đó mới nói, "Em cảm thấy, chị mặc váy rất đẹp nha." Thật ra hai nguyên nhân cô nói, đều là sự thật, chẳng qua cô nhìn thấy trong tủ quần áo của Kiều Dĩ Phong, theo tầm mắt của cô là có thể nhìn thấy nàng đang nhìn váy của mình.
Kiều Dĩ Phong không có nhiều váy lắm, hơn nữa đa phần không phải theo mùa, cho nên Kiều Cảnh Nhiên cũng chỉ đoán mà thôi.
Qua hồi lâu, Kiều Cảnh Nhiên lại chọn xong vài bộ váy cùng vài cái áo, chẳng qua Kiều Dĩ Phong vào phòng thử đồ một lúc lâu vẫn chưa trở ra, cho nên cô đứng một bên chờ nàng, hơn nữa nói cho Kiều Dĩ Phong rằng mình đang chờ ngoài cửa.
Liền nhìn thấy cửa phòng thử đồ mở ra, sau đó Kiều Dĩ Phong ló đầu ra.
"Làm sao vậy?" Kiều Cảnh Nhiên hỏi.
"Váy...... Khóa kéo, kéo không lên được." Kiều Dĩ Phong thử hơn nửa ngày không kéo lên được, vốn muốn dứt khoát kéo lên, kết quả kéo được một nửa lại không lên nữa, mà khóa kéo lại ở sau lưng, không thuận tay.
"Chờ em một chút." Dứt lời, Kiều Cảnh Nhiên đem quần áo chồng chất như núi trong tay đưa cho nhân viên, sau đó đi đến cạnh cửa nói, "Em giúp chị kéo khóa." Liền đi vào, khóa kỹ cửa.
Phòng thử đồ rất lớn, hoàn toàn đủ để chứa hai người.
Kiều Dĩ Phong nhìn Kiều Cảnh Nhiên đi đến liền gật gật đầu, xoay người sang chỗ khác, đem tóc dài của mình vén lên.
Kiều Cảnh Nhiên nhìn tấm lưng trần trụi của Kiều Dĩ Phong, cũng không biết sao...... Cô vốn không có nghĩ nhiều, vốn dĩ, chính là giúp nàng kéo khóa một chút mà thôi, chuyện nhỏ, chính là lúc này......
Cô nhìn đến khóa kéo mở ra phía sau của Kiều Dĩ Phong, tấm lưng trần của nàng lộ ra bên ngoài, màu da vốn trắng trẻo, càng nhìn càng thấy mê người, cảm thấy...... gợi cảm.
Bởi vì Kiều Dĩ Phong vén tóc lên, cho nên sau gáy mới lộ ra, trắng trẻo thon dài, làm người ta muốn hôn nhẹ một cái.
"Tiểu Cảnh?"
"Sao." Kiều Cảnh Nhiên lập tức dừng tâm, nhẹ nhàng giúp nàng kéo khóa, chỉ là tốc độ thật thong thả.
"Xong rồi." Kiều Cảnh Nhiên rũ tay xuống, cảm giác lòng bàn tay như bị xói mòn, nội tâm có chút mất mát, "Nhìn xem." Cô quay người Kiều Dĩ Phong lại, để nàng đối diện với tấm gương, rất vừa lòng với mắt thẩm mỹ của mình, "Thật đẹp. Quá đẹp luôn."
"Em đang khen chính mình, hay là đang khen chị vậy?" Kiều Dĩ Phong cố tình trêu chọc.
"Đương nhiên là khen Tiểu Phong rồi." Kiều Cảnh Nhiên không chút bủn xỉn mà khen ngợi.
Kiều Dĩ Phong rất hưởng thụ cười.
Tiếp theo, liền trực tiếp mặc cái váy mà ra khỏi phòng thử đồ, Kiều Cảnh Nhiên theo sát phía sau.
Bọn họ cùng đi đến quầy, định tính tiền, thời điểm Kiều Dĩ Phong chuẩn bị quẹt thẻ, Kiều Cảnh Nhiên lại duỗi tay cầm lấy thẻ của nàng, đưa thẻ của mình.
"Em trả cho."
"Không được." Kiều Dĩ Phong lập tức cự tuyệt, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Kiều Cảnh Nhiên sẽ đột nhiên nói như vậy, liền giả vờ cầm lấy thẻ của mình.
"Nghe em đi, quẹt thẻ của em đi." Kiều Cảnh Nhiên không chút để ý đến lời cự tuyệt của Kiều Dĩ Phong.
Thật phiền phức, nhân viên không biết nên nghe ai, Kiều Cảnh Nhiên bĩu môi mặc kệ, "Quẹt của em đi."
"Kiều Cảnh Nhiên!" Kiều Dĩ Phong nóng nảy, trong khoảng thời gian ngắn không chú ý khống chế âm lượng, lớn tiếng gọi tên cô, làm những người khác bên trong cửa hàng chú ý.
"Chị ~ chị nghe em đi." Sau đó cô tiến đến bên tai Kiều Dĩ Phong nhỏ giọng nói, "Chị xem, trong cửa hàng, người ta đều nhìn kìa."
Kiều Dĩ Phong không lay chuyển được cô, chỉ gật đầu với nhân viên, dù sao...... Nàng đoán một đứa nhóc như Kiều Cảnh Nhiên lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, cuối cùng khẳng định vẫn sẽ quẹt thẻ của mình thôi.
Kết! Quả!
Nhân viên lại thật sự quẹt thẻ của Kiều Cảnh Nhiên?
Quan trọng là, ấy thế, đã! Trả! Xong!
Kiều Cảnh Nhiên xách phần lớn quần áo, cầm lấy rất nhiều bao lớn bao nhỏ đi trước, chỉ để lại mấy túi quần áo cho Kiều Dĩ Phong cầm.
Lúc ra khỏi cửa hàng, Kiều Dĩ Phong không khuất phục nói, "Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Theo nàng biết, bọn họ cùng mua vài bộ quần áo, ít nhất cũng phải trên một ngàn (> triệu vnđ), một học sinh như Kiều Cảnh Nhiên lấy đâu ra nhiều tiền như thế?
"Chị đoán xem."
"Kiều —— Cảnh —— Nhiên ——"
"Được rồi được rồi, em nói, em nói là được rồi. Đừng có nóng giận nha." Kiều Cảnh Nhiên chạm chạm vào cánh tay Kiều Dĩ Phong, xin tha nói, "Đều...... Đều là em để dành. Phí sinh hoạt mỗi tháng, còn có tiền mừng tuổi ba mẹ cho. Em đều để dành."
Bla bla.
Thật ra không phải như thế, trong tấm thẻ kia ít nhất cũng trên một vạn (> triệu vnđ), là cô chơi cổ phiếu kiếm được, đương nhiên tiền khẳng định không thể ngừng ở con số như vậy được, chẳng qua sợ người ta phát hiện rồi hoài nghi, cho nên phần lớn đều nằm trong một tấm thẻ khác, chỉ chừa một phần nhỏ để làm lụng.
Có điều...... Phương Du Khanh và Kiều Lễ cũng không thiếu cho Kiều Cảnh Nhiên tiền tiêu vặt, ngày tết ngày lễ sinh nhật của cô, tuy rằng bọn họ đều không muốn dạy hư con nhỏ, nhưng cũng sợ hai đứa nhỏ không đủ tiền tiêu, cho nên trăm phương nghìn kế cho con cái tiền tiêu.
Kiều Cảnh Nhiên nghĩ nghĩ, ba mẹ cho cô tiền tiêu thật ra cũng thất thất bát bát, có điều đổi lại tiền của mình, cũng không phải tương đương với đống tiền thất thất bát bát của mình sao, ba mẹ cho đều để dành sao?
Không sai biệt lắm......
"Vậy cũng không được. Sao chị dùng được chứ. Nếu là ba mẹ cho em, em cứ giữ cho mình đi. Chờ lần tới, chị chuyển cho em." Kiều Dĩ Phong nghĩ, nàng bao lớn, Kiều Cảnh Nhiên mới bao lớn thôi mà.
"Không cần. Em chính là muốn chị tiêu . Em thích chị tiêu tiền của em." Kiều Cảnh Nhiên giảo biện nói, "Hơn nữa em cũng mua quần áo của mình mà."
"Vì cái gì a."
"Chính là thích." Khóe miệng Kiều Cảnh Nhiên vung lên một cái, "Sau này tiền của em, đều cho chị tiêu."
"Phốc. Nói gì vậy nha." Kiều Dĩ Phong vốn vừa buồn vừa tức, kết quả bị một câu này của Kiều Cảnh Nhiên chọc cho vui vẻ.
Thích một người, chính là phải cho cô ấy tiêu tiền, chính là thích để cô ấy tiêu tiền của mình.
Kiều Cảnh Nhiên vẫn luôn biết những lời này, tuy rằng có đạo lý nhất định, chỉ là, cô cảm thấy...... Điều này không thể áp dụng được giữa cô và Kiều Dĩ Phong.
Kiếp trước có rất nhiều người tiêu tiền của cô, chính xác là, tiền của cô, từ trước đến nay chưa từng vì Kiều Dĩ Phong mà tiêu.
Hiện tại, cô muốn để Kiều Dĩ Phong tiêu tiền, mặc kệ nàng muốn cái gì, đều muốn cho nàng. Giống như đem hết thảy trong tay mình, đưa cho nàng.
"Chính là, em và tiền của em, đều là của chị."