Chỉ Yêu Người

chương 28: trò đùa quái đản.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhưng mà trên thực tế là, Kiều Cảnh Nhiên đã tỉnh rồi.

Mấy năm nay, cô đã dưỡng thành thói quen, có điều buổi tối ngày hôm trước ngủ quá muộn, buổi sáng ngày hôm sau đều sẽ dậy rất sớm, liền đồng hồ báo thức cũng không cần, đã có đồng hồ sinh học tới nhắc nhở cô.

Chẳng qua, hôm nay cô không có đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng mà thôi, rốt cuộc không phải ở nhà, không có thuận tiện như thế. Cho nên sau khi cô thức dậy, liền buồn bực ngán ngẩm nằm trên giường chơi đùa.

Nhưng ở trên giường chơi trò gì bây giờ?

Cho nên, thật ra Kiều Cảnh Nhiên cũng dùng di động chụp trộm Kiều Dĩ Phong ngủ say rất nhiều. Di động này là mấy năm trước, Kiều Dĩ Phong mua cho cô, nói là nếu có muốn gì đó, hoặc là có chuyện gì gấp gáp, có thể gọi cho nàng hoặc Phương Du Khanh hay Kiều Lễ, tương đối dễ dàng.

Chẳng qua, mua di động cho Kiều Cảnh Nhiên là vì bảo đảm an toàn của cô, để thời điểm cô xảy ra chuyện gì đó, có thể đúng lúc báo cho người nhà, mà không phải vì mua cho cô giải trí.

Bởi vậy, Kiều Dĩ Phong bắt buộc, cô có thể chơi di động, nhưng trong lúc đi học tuyệt đối không cho phép, một khi phát hiện một lần, di động liền sẽ bị tịch thu, hơn nữa không thể thương lượng, không thể cầu tình.

Trong lòng Kiều Cảnh Nhiên kỳ thật cũng không sao cả, nhưng Kiều Dĩ Phong nguyện ý đưa cho cô di động, vậy cô tự nhiên cũng không có lý do gì không cần, như vậy liền có thể danh chính ngôn thuận tùy thời quấy rầy Kiều Dĩ Phong, có gì không thể đâu?

Mà giờ phút này, Kiều Cảnh Nhiên ngậm lấy ngón tay của Kiều Dĩ Phong vào trong miệng, cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ, trong lòng đã sớm nở hoa rồi.

Động tác này, rất có cảm giác a.

Ám chỉ...... Cái gì.

Kiều Cảnh Nhiên đương nhiên hiểu a, chẳng qua cô đắn đo không biết Kiều Dĩ Phong hiểu hay không, cho nên cô có ý thức lại làm bộ vô ý thức dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng quét quét đầu ngón trỏ Kiều Dĩ Phong.

Kiều Dĩ Phong cũng không biết Kiều Cảnh Nhiên đang giả vờ ngủ, chỉ cho rằng cô trong lúc ngủ mơ không cẩn thận, nhưng vẫn không thể tránh khỏi, bởi vì Kiều Cảnh Nhiên liếm một cái, trong lòng liền run lên.

Càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, hơn nữa lát sau nếu như Kiều Cảnh Nhiên nhỡ đâu thức dậy, hỏi tới, nàng phải trả lời như thế nào?

Tuy rằng không có gì...... Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, chính là nhỡ đâu Kiều Cảnh Nhiên xấu miệng hỏi tới, Kiều Dĩ Phong thật sự không biết phải làm sao bây giờ.

So với bị động chờ Kiều Cảnh Nhiên tự nhiên tỉnh, không bằng chính mình chủ động đánh thức cô?

Kiều Dĩ Phong nghĩ nghĩ, cảm thấy phương pháp này được, liền đem một cái tay khác duỗi về phía Kiều Cảnh Nhiên...... Cái mũi, nàng nhéo, đợi vài giây, không hề ngoài ý muốn, vài giây về sau, thấy Kiều Cảnh Nhiên mở mắt.

Vì thế, nàng liền nhân cơ hội thu tay về.

Nàng làm vờ cái gì cũng không biết, chẳng qua là đánh thức Kiều Cảnh Nhiên, kỳ thật...... Trên ngón trỏ, đã tràn đầy nước bọt của Kiều Cảnh Nhiên.

Từ một hoàn cảnh ấm áp, đến tiếp xúc với không khí bên ngoài, xúc cảm trên ngón trỏ của nàng rõ ràng dị thường.

Kiều Cảnh Nhiên căn bản không có dự đoán được Kiều Dĩ Phong sẽ nắm lấy cái mũi của cô, chính là cô lại không muốn bị Kiều Dĩ Phong phát hiện cô thật ra đang tỉnh táo, chuyện vừa rồi chỉ là cô giả vờ ngủ làm ra mà thôi...... Chuyện này nếu như bị phát hiện, không chừng Kiều Dĩ Phong sẽ tức giận......

Quả nhiên, nhân sinh như vở kịch, toàn dựa vào kỹ thuật diễn.

Kiều Cảnh Nhiên đến nay, đều dựa vào kỹ thuật diễn đến bây giờ, tỷ như giả vờ tỉnh ngủ, vì biểu hiện mình vừa rồi thật sự không biết gì cả, Kiều Cảnh Nhiên còn đặc biệt giả vờ, dùng tay xoa xoa hai mắt của mình, giả vờ mình còn chưa tỉnh ngủ, sau đó mới nửa híp mắt mở, nhìn Kiều Dĩ Phong, vẻ mặt vô tội nói, "Làm sao vậy?"

Thanh âm nhúc nhích, mềm mại, giả vờ y như thật.

"Em, em nên dậy rồi. Lúc này mặt trời đã đến mông rồi, không thể ngủ tiếp." Kiều Dĩ Phong tùy tiện đưa ra lý do.

"Ừm......" Kiều Cảnh Nhiên tiếp tục dụi mắt.

"Mau đi rửa mặt, đánh răng đi." Kiều Dĩ Phong dùng hai tay đẩy Kiều Cảnh Nhiên, thúc giục cô. Đến nỗi vệt trong suốt trên ngón trỏ, nàng đã sớm nhân cơ hội hướng trên người lau một cái.

"Vậy, Tiểu Phong thì sao?" Bình thường Kiều Dĩ Phong rửa mặt xong, đều sẽ đi đổi áo ngủ, nếu lúc này trên người nàng vẫn còn mặc áo ngủ, vậy rõ ràng là nàng chưa có rửa mặt.

"Em đi trước đi."

"Ừm."

Được rồi, Kiều Cảnh Nhiên nhận mệnh, nghe theo nàng, đi rửa mặt trước.

Chờ đến khi Kiều Cảnh Nhiên rửa mặt xong đi ra, Kiều Dĩ Phong đã trước thay quần áo xong trước, "Hôm nay, em muốn đi đâu."

"...... Sao cũng được. Tiểu Phong quyết định, là được rồi." Nơi nào cũng giống nhau, chỉ cần có Kiều Dĩ Phong là được.

"Vậy được rồi. Theo quyết định của chị." Dứt lời, Kiều Dĩ Phong liền đứng dậy tính đi rửa mặt.

Thật ra nàng vốn đã lên kế hoạch hết rồi, có điều hôm nay là ngày đầu tiên, nàng vẫn muốn hỏi ý Kiều Cảnh Nhiên một chút, dù sao cũng là nàng đi chơi cùng em ấy, chính mình đi đâu cũng được, chỉ cần Kiều Cảnh Nhiên cao hứng là tốt rồi.

"Ừm...... Tiểu Phong......" Kiều Cảnh Nhiên đột nhiên ấp a ấp úng mở miệng.

"Hử?"

"Em...... Hôm nay chúng ta trả phòng đi......"

"Vì sao? Em không muốn ở nơi này sao?" Kiều Dĩ Phong không hiểu sao Kiều Cảnh Nhiên đột nhiên nói như vậy.

"Không phải...... Chẳng qua...... Em muốn cùng chị ngủ ở ký túc. Em chưa ngủ ở ký túc xá bao giờ, muốn...... thể nghiệm thử xem." Nói là nói như vậy, nhưng trên thực tế, Kiều Cảnh Nhiên là muốn trải nghiệm cùng Kiều Dĩ Phong chen chúc trên một cái giường như thế nào, mặt khác...... Cô cũng muốn biết, ở trong phòng ngủ, Kiều Dĩ Phong...... Sống chung với Quý Tiêu như thế nào.

Cô muốn biết.

"Như vậy sao. Vậy thì được rồi, lát nữa chúng ta liền trả phòng." Kiều Dĩ Phong không sao cả nhún nhún vai, Kiều Cảnh Nhiên muốn thế nào, nàng sao cũng được.

Cứ như vậy, Kiều Cảnh Nhiên thuận lợi tiến vào phòng ngủ của Kiều Dĩ Phong, tuy rằng chỉ có ba ngày ngắn ngủn. Nhưng trong lòng cô lại rất cao hứng.

Bởi vì không chỉ có Kiều Dĩ Phong mỗi ngày bên cô, hơn nữa, cô còn biết được, giữa Kiều Dĩ Phong và Quý Tiêu ở chung ra sao.

Kỳ thật cũng không có nóng bỏng như trong tưởng tượng, hoặc là quá mức thân thiết, bọn họ dường như, thật sự, cũng chỉ là quan hệ bạn học bình thường thôi, so với quan hệ bạn cùng phòng còn muốn mỏng hơn, Kiều Cảnh Nhiên quan sát xong mới phát hiện là mình quá khẩn trương.

Chỉ là, cô cũng không vì thế mà yên lòng, bởi vì Quý Tiêu lúc này mới vừa chuyển đến không bao lâu, giữa bọn họ có chút mới lạ là bình thường, nhưng về sau......

Ai đều nói không chừng.

Mượn cơ hội này, Kiều Dĩ Phong cũng đặc biệt lưu tâm quan sát, nàng phát hiện, Kiều Cảnh Nhiên cũng không phải là trẻ con gây sự, mà là, em ấy thật sự, từ trong đáy lòng không thích Quý Tiêu.

Càng chuẩn xác hơn, hẳn là, Kiều Cảnh Nhiên không phải không thích Quý Tiêu, mà là thật sự rất không thích mình thân cận với Quý Tiêu.

Bởi vì lúc trước cùng Kiều Cảnh Nhiên nói chuyện, cho nên nàng biết Kiều Cảnh Nhiên không thích Quý Tiêu, nhưng không nghĩ tới em ấy không thích Quý Tiêu sâu như vậy.

Trước đó có một lần, Quý Tiêu cắt đồ ăn cắt lên tay mình, Kiều Dĩ Phong chỉ muốn dùng băng keo cá nhân dán cho cô mà thôi, đã bị Kiều Cảnh Nhiên giành lấy băng keo cá nhân trước một bước từ chỗ mình.

Kiều Cảnh Nhiên thà rằng chính mình đưa cho Quý Tiêu, cũng không muốn Kiều Dĩ Phong cùng Quý Tiêu có bất kỳ dây dưa nào không cần thiết. Ý vị như vậy quá rõ ràng, Kiều Dĩ Phong nhìn ra được, Quý Tiêu tự nhiên cũng hiểu.

Vì tránh cho Kiều Cảnh Nhiên lại không cao hứng nhăn mặt, Kiều Dĩ Phong cũng lén lút, cố tình duy trì khoảng cách với Quý Tiêu, chẳng qua dù sao cũng sống cùng một mái hiên, hơn nữa Quý Tiêu thật sự cũng không khó ở chung, nàng không muốn làm cho mọi người khó xử, quan hệ quá căng thẳng, huống hồ còn có Diêu Đồng ở đây, không cần phải làm cho tất cả mọi người đều xấu hổ.

Cho nên nàng chỉ lén lút, vẫn tận lực duy trì quan hệ bạn học với Quý Tiêu, giảm bớt thân cận với cô, thậm chí...... Liền tình huống nói mấy lời, đều tận lực tránh né, đương nhiên...... Đây là vào tình huống Kiều Cảnh Nhiên ở đây.

Kiều Cảnh Nhiên không ở nói, cô cùng Quý Tiêu tự nhiên ở chung như thế nào liền như thế đấy. Sẽ không quá thân cận, nhưng cũng không đến mức quá xa lạ.

Thời gian liền trôi qua như vậy, Kiều Cảnh Nhiên cũng tốt nghiệp năm ba sơ trung.

Cô cũng không quá lo lắng thành tích như thế nào, Kiều Dĩ Phong không muốn cho cô áp lực, tự nhiên cũng không hỏi qua, chỉ cần Kiều Cảnh Nhiên tự mình hiểu rõ là được rồi.

Chẳng qua...... Kiều Cảnh Nhiên thi xong, Kiều Dĩ Phong vẫn chưa nghĩ, cô nhàn rỗi nhàm chán vốn muốn đi tìm Kiều Dĩ Phong, chính là lời nói đến bên miệng, vẫn là không có nói với Kiều Dĩ Phong.

Cô lo lắng Kiều Dĩ Phong sẽ quá thân cận với Quý Tiêu, rồi lại khổ nỗi mình không cách nào nhanh lớn lên một chút.

Cố tình cá cùng tay gấu không thể chiếm được, cô dù sao cũng phải lựa chọn.

Suy nghĩ xong, Kiều Cảnh Nhiên lựa chọn người sau.

Nếu cô không lớn lên, hết thảy đều phí công.

Liền tính hiện tại, Kiều Dĩ Phong thật sự lại ở bên Quý Tiêu lần nữa, cô lại có thể thế nào?

Nói không thích nói chán ghét sao? Như vậy có thể giải quyết vấn đề gì?

Quý Tiêu là một cô gái, Kiều Dĩ Phong có lẽ sẽ băn khoăn một ít, nhưng nếu về sau Kiều Dĩ Phong cùng một chỗ với một chàng trai thì sao?

Đến lúc đó cô còn có thể đưa ra lý do gì?

Cô lại có thể lấy thân phận gì để nói?

Em gái sao?

Đừng chọc cười, trước kia có thể nghĩ như vậy, hiện tại còn có thể sao?

Trước kia không có cơ hội, hiện tại có cơ hội, cô còn muốn lãng phí sao?

Kiều Cảnh Nhiên minh bạch, chỉ cần cô một ngày không lớn lên, như vậy tất cả sự tình, đều sẽ không có thay đổi.

Cho nên, cô lựa chọn, học tập. Cô muốn kết thúc chương trình cao trung sớm một chút, lên đại học rồi cũng sẽ nhàn rỗi hơn rất nhiều.

Từ đó về sau, Kiều Dĩ Phong mỗi lần về nhà, Kiều Cảnh Nhiên không còn có cái gì quá khác thường, không khóc không nháo, chỉ là...... Kiều Dĩ Phong cũng phát hiện, em ấy rất ít đem biểu tình biểu lộ lên mặt, trước kia, trong lòng em ấy nghĩ như thế nào, Kiều Dĩ Phong vừa nhìn là có thể biết được, nhưng mà hiện tại...... Nàng phát giác, mình rất khó có thể nắm chắc hoàn toàn suy nghĩ của Kiều Cảnh Nhiên.

Mà Kiều Dĩ Phong không biết chính là, Kiều Cảnh Nhiên chỉ vào thời điểm nàng ở nhà, mới có thể mặc kệ mình nghỉ ngơi hai ngày, thời điểm nàng không có ở nhà, Kiều Cảnh Nhiên đều nhốt mình trong phòng, vùi đầu học tập.

Kiều Cảnh Nhiên muốn thử lại một lần, nhảy lớp. Liền chỉ một năm cũng được, cô cũng rút ngọn khoảng cách với Kiều Dĩ Phong.

Cô muốn, nhanh một chút, đứng bên cạnh nàng.

Lấy thân phận người theo đuổi Kiều Dĩ Phong.

Truyện Chữ Hay