"......"
"Hử?"
Kiều Dĩ Phong trầm mặc, hơn nữa do nàng liên tục nhìn mình chằm chằm, làm Kiều Cảnh Nhiên luôn cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.
"Quý Tiêu." Kiều Dĩ Phong cuối cùng vẫn ngẩng đầu, nhẹ nhàng mở miệng, "Chị cảm thấy, Quý Tiêu luôn khiến người ta suy nghĩ, không giống như một Đại tiểu thư như trong khoa đồn đãi, thoạt nhìn đơn thuần, thật ra trong lòng cái gì cũng biết, thật ra là một cô gái rất tốt tính."
"Như vậy." Kiều Cảnh Nhiên vẫn trưng vẻ mặt tươi cười, chỉ là nàng không biết, nụ cười này, là cố gắng giả vờ, vẫn cứng đờ duy trì trên mặt, "Như vậy...... à."
"Vậy...... Vậy Quý Tiêu, thật sự là một...... cô gái rất tốt tính a." Cô nhìn vào đôi mắt Kiều Dĩ Phong, từ bên trong, cái gì cũng chưa thể nhìn ra.
"Kiều Cảnh Nhiên."
"Hả, đây!"
Kiều Dĩ Phong gọi tên cô, tên đầy đủ, giọng nói không lớn, lại vang vang có lực, dọa Kiều Cảnh Nhiên theo bản năng đáp lời.
Cô nhìn Kiều Dĩ Phong chăm chú, con mắt nháy mắt cũng không nháy mắt, phía trước trống rỗng, phát ngốc gì đó, toàn bộ trở thành hư không, ngược lại bị Kiều Dĩ Phong nhìn sang đây, ánh mắt sắc bén, dọa không biết nên làm sao mới tốt.
Đây là bệnh cũ của Kiều Cảnh Nhiên.
Dù cô biết, Kiều Dĩ Phong rất cưng chiều cô, nhưng cũng không tránh được thời điểm Kiều Dĩ Phong tức giận.
Ở kiếp trước, Kiều Dĩ Phong vừa giận, liền sẽ gọi tên đầy đủ của cô, cô liền theo bản năng đáp lời, sau đó chân tay luống cuống, không biết như thế nào cho phải.
"Rốt cuộc em sợ cái gì?" Ánh mắt Kiều Dĩ Phong tựa như thanh kiếm sắc bén, liếc mắt một cái là có thể chọc thủng nội tâm hoảng loạn của Kiều Cảnh Nhiên.
Vừa rồi lúc Kiều Cảnh Nhiên bắt đầu không đúng, Kiều Dĩ Phong liền vẫn luôn quan sát biểu tình của cô, nhất cử nhất động của cô.
Nàng vẫn luôn muốn hỏi, lại vẫn luôn không hỏi.
Luôn tưởng mình nghĩ quá nhiều, nghĩ sai rồi, Kiều Cảnh Nhiên còn nhỏ, nào có đa sầu đa cảm như thế.
Kiều Dĩ Phong luôn ở trong lòng tự nói với mình, bảo mình không cần đem chuyện này suy nghĩ quá phức tạp, cố tình Kiều Cảnh Nhiên lại luôn khi thì thành thục khi thì ấu trĩ, khiến nàng đắn đo khó định, rốt cuộc mặt nào.
"......" Kiều Cảnh Nhiên cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Kiều Dĩ Phong nữa, toàn thân đều run rẩy cực nhỏ, cô nắm chặt nắm tay, không nói một lời.
Kiều Cảnh Nhiên vẫn luôn trầm mặc, khiến Kiều Dĩ Phong mày nhăn càng sâu, càng khẩn.
Nàng đi về phía trước, đến trước mặt Kiều Cảnh Nhiên, một bước dài vượt qua, sau đó bắt lấy nắm tay nắm chặt của Kiều Cảnh Nhiên, nâng tay cô lên, kéo bàn tay mà cô vẫn luôn nắm chặt ra, lúc đầu kéo ra không được, nàng biết Kiều Cảnh Nhiên đang dùng sức, "Mở ra."
"......"
Kiều Cảnh Nhiên chỉ trầm mặc, dùng trầm mặc, thay thể hết thảy câu trả lời.
"Nắm tay, mở ra."
"......"
Trầm mặc là điều Kiều Dĩ Phong đã dự kiến.
"Em không mở tay ra, chị thật sự sẽ tức giận."
"Đừng."
Sau câu nói này, Kiều Cảnh Nhiên lập tức liền có phản ứng, lực dùng trên tay, cũng chậm rãi giảm bớt, Kiều Dĩ Phong nhân cơ hội này, duỗi tay mở bàn tay cô ra.
Quả nhiên giống như nàng dự đoán, trong lòng bàn tay, Kiều Cảnh Nhiên nắm tay dùng quá nhiều sức, cho nên móng tay đâm vào máu thịt nơi lòng bàn tay.
Kiều Cảnh Nhiên vẫn cúi đầu như cũ.
Kiều Dĩ Phong nhìn dáng vẻ Kiều Cảnh Nhiên không nói một lời, nàng cái gì cũng không nói.
Chỉ nắm lấy tay Kiều Cảnh Nhiên, tiếp tục đi, một tay khác, gọi một cú điện thoạt.
Kiều Cảnh Nhiên nghe không phải rất rõ ràng, chỉ đứt quãng nghe được Kiều Dĩ Phong nói trong điện thoại, bảo ai đó đem đến đâu đó, dường như khánh sạn nào đó, nơi đó trông như thế, còn nói thuận tiện mua chút đồ dùng tới......
Qua không bao lâu, Kiều Dĩ Phong mang theo Kiều Cảnh Nhiên đến đại sảnh, sau đó liền ngừng lại, Kiều Cảnh Nhiên đi theo cũng liền cũng dừng lại, tiếp theo dư quang của khóe mắt, cô trộm liếc nhìn một cái, hình như là đại sảnh, khá giống...... Như là...... Đại sảnh khách sạn......
Khách sạn......
Không phải chứ......
Tới khách sạn làm gì chứ......
Đóng cửa lại mắng cô sao...... Nhưng đây cũng không giống như chuyện mà Kiều Dĩ Phong sẽ làm.
Rốt cuộc...... Kiều Dĩ Phong đối với cô, chưa bao giờ không cần đánh mắng gì đó...... Tùy tùy tiện tiện mấy ngày không để ý đến cô, cô liền nhận hết tội.
Bạo lực lạnh nhạt gì đó, Kiều Dĩ Phong có thể trải qua, vậy chính là cấp bậc sách giáo khoa.
Mà Kiều Cảnh Nhiên sợ nhất, cũng chính là Kiều Dĩ Phong bạo lực lạnh nhạt. Cô thà rằng Kiều Dĩ Phong đánh cô mắng cô đều được...... Tuy rằng, cô biết rõ...... Kiều Dĩ Phong sẽ không làm như vậy.
Kiều Dĩ Phong vẫn không nói lời nào như cũ, chỉ là vẫn luôn không buông tay Kiều Cảnh Nhiên ra.
Dường như làm thủ tục gì đó, hay nói linh tinh cái gì, chờ chuẩn bị xong rồi, một người thoạt nhìn như nhân viên khách sạn đi phía trước, Kiều Dĩ Phong liền lại nắm tay Kiều Cảnh Nhiên, đi theo ở phía sau.
Mãi lúc đến trước cửa một căn phòng, nhân viên khách sạn rời khỏi, Kiều Dĩ Phong quét thẻ phòng, liền lôi kéo Kiều Cảnh Nhiên đi vào.
Ông trời của tôi ơiiiiiiiiiiiii.
Cứu mạng......
Cứu mạng a.
Đây là......
Đây chẳng lẽ chính là......
Mướn phòng...... trong truyền thuyết sao!!!!!
Đây là mướn phòng sao?!!!!!
Phi.
Kiều Cảnh Nhiên ở trong lòng lừa dối mình, đã là thời điểm như này rồi, bầu không khí đều đã như vậy, sao mình lại còn nghĩ đến mấy thứ không trong sáng như vậy chứ, đen tối không thôi.
Mướn phòng.
Mướn phòng cái gì chứ.
Kiều Dĩ Phong là loại người này sao!
Khụ.
Kiều Cảnh Nhiên biết Kiều Dĩ Phong không phải loại người này, nhưng cô cũng biết, chính cô khẳng định là loại người này.
Kiều Dĩ Phong kéo Kiều Cảnh Nhiên vào trong phòng xong, liền tự mình cởϊ qυầи áo.
ĐM!
Cho dù Kiều Cảnh Nhiên không có giương mắt nhìn Kiều Dĩ Phong, cũng biết nàng đang cởϊ qυầи áo a! Bởi vì trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ, lại còn yên tĩnh đến đáng sợ, thanh âm cởϊ qυầи áo, quả thực quá rõ ràng!
Nói nữa, quần áo cởi ra rơi trên mặt đất, cô cúi đầu cũng có thể nhìn thấy nha!
Không phải chứ......
Chẳng lẽ thật sự mướn phòng sao be be......
Kiều Dĩ Phong cũng không để ý tới Kiều Cảnh Nhiên, nếu Kiều Cảnh Nhiên không nói lời nào, vậy nàng cái gì cũng đều không nói. Nàng lập tức đi vào phòng tắm.
Kiều Cảnh Nhiên xác định nàng thật sự vào phòng tắm, hơn nữa còn khóa kỹ cửa, cô mới thở ra một hơi.
Xác định Kiều Dĩ Phong có khóa kỹ cửa hay không, chuyện này thật sự rất quan trọng.
Thứ nhất, cô phải biết Kiều Dĩ Phong có phải ở trong đó một lúc mới ra hay không, như vậy mình cũng tạm thời có thể dễ chịu một chút.
Thứ hai, nhỡ đâu Kiều Dĩ Phong không khóa kỹ cửa phòng tắm, Kiều Cảnh Nhiên rất sợ mình nhỡ đâu thú tính quá độ, không nhịn xuống tay vô liêm sỉ đi mở cửa nhìn trộm Kiều Dĩ Phong tắm rửa, chuyện này mà bị Kiều Dĩ Phong thấy được, vậy mình chính là tội càng thêm tội, tuyệt đối...... Xong đời nha.
Nghe được tiếng khóa cửa phòng tắm, theo sau đó là tiếng nước chảy. Kiều Cảnh Nhiên rõ ràng, Kiều Dĩ Phong đang bắt đầu tắm rửa.
Cô ngẩng đầu, nhìn nhìn khắp nơi.
Cùng với tưởng tượng của cô không có cái gì khác biệt, chính là phòng khách sạn mà thôi.
Kiều Cảnh Nhiên mệt mỏi đứng lại, liền ngồi xuống ghế, nàng nên nghĩ xem lát nữa phải làm sao bây giờ, ngoại trừ ứng phó với Kiều Dĩ Phong hỏi vấn đề của cô, cô còn phải nghĩ kỹ, nhỡ đâu chờ lát nữa Kiều Dĩ Phong bước ra quá mức hương diễm, cô phải khống chế con mắt của mình như thế nào.
Vấn đề này, thật sự rất rất rất rất rất quan trọng.
Qua chừng mười lăm hai chục phút, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Kiều Cảnh Nhiên lập tức liền từ trên ghế đứng dậy, nhảy trở lại chỗ đứng, cô sợ nếu Kiều Dĩ Phong đột nhiên bước ra cô cũng không biết nên nói gì bây giờ.
Hay là vẫn cứ đứng đi, cúi đầu, duy trì tư thế trước đó.
Trong chốc lát, lạch cạch một tiếng, Kiều Dĩ Phong mở cửa phòng tắm bước ra.
Mặc áo tắm trắng như tuyết, không có quá kín, ngược lại dáng vẻ có chút buông thả, mái tóc ướt đẫm, Kiều Cảnh Nhiên có thể nhìn thấy những giọt nước rơi xuống sàn nhà, nghe thấy Kiều Dĩ Phong dường như đang cầm khăn lông lau tóc.
Nàng bước tới.
Nàng bước tới.
Kiều Dĩ Phong càng ngày càng đến gần, nhịp tim Kiều Cảnh Nhiên càng ngày càng gia tốc, tim cô trong nháy mắt vọt tới yết hầu.
Tình huống này...... Nếu như ở kiếp trước, cô nào có ở đây sợ hãi đâu, đã sớm đẩy ngã cô gái mặc áo tắm này rồi......
Đáng tiếc hiện tại không phải kiếp trước, mà cô gái mặc áo tắm không phải ai khác, mà là Kiều Dĩ Phong, Kiều Cảnh Nhiên tự nhiên liền nháy mắt không có can đảm, đúng vậy, cô sợ hãi.
Thời điểm Kiều Cảnh Nhiên cắn chặt răng nhịn xuống, Kiều Dĩ Phong dừng bước chân, ngồi trên giường, lau tóc, sau đó nói, "Đi tắm đi."
"???" Kiều Cảnh Nhiên cho rằng chính mình nghe lầm, cô ở một khắc kia, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên nhìn Kiều Dĩ Phong, không quá vài giây, cô lại giống như phản xạ có điều kiện mà cúi đầu.
Quá quá quá quá quá hương diễm!
Hình ảnh này!
Thật sự!
Kiều Dĩ Phong một bộ mỹ nhân tắm rửa, áo tắm cũng không quá kín đáo, tóc cũng không hong khô, bên trong áo tắm cái gì cũng không mắc, chân dài trắng như tuyết cứ như vậy lộ ra ngoài, đây thật sự là gây tội nghiệt mà!
Gây tội nghiệt mà!
"Em đứng ở đó mọc rễ luôn rồi sao." Kiều Dĩ Phong thấy Kiều Cảnh Nhiên không có động tĩnh, liền lại nói một câu.
Kiều Cảnh Nhiên nghe vậy, liền chậm chạp đi vào phòng tắm.
Lúc cô tắm rửa, ngược lại không nghe thấy tiếng động gì, ngoại trừ giữa lúc đó, hình như nghe thấy tiếng mở cửa, Kiều Cảnh Nhiên còn tưởng rằng Kiều Dĩ Phong ra ngoài, cô mau chóng tắm rửa sạch sẽ, mặc áo tắm rồi ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Kiều Dĩ Phong còn ở trong phòng.
Kiều Cảnh Nhiên đứng ở cửa phòng tắm, đứng đó bất động.
Kiều Dĩ Phong nghe thấy động tĩnh, nhìn về phía phòng tắm, Kiều Cảnh Nhiên đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Nàng nhỏ giọng thở dài, mới nói, "Lại đây."
Kiều Cảnh Nhiên chậm chạp đi qua, rốt cuộc biết, tiếng mở cửa vừa rồi là vì cái gì. Cô nhìn thấy hành lý của mình ở một bên, phỏng chừng trước đó Kiều Dĩ Phong bảo người mang hành lý của mình đến đây, mà tiếng mở cửa vừa rồi, cũng là vì lấy hành lý.
"Tiểu Phong...... Em......" Kiều Cảnh Nhiên vẫn ấp a ấp úng mở miệng.
Chẳng qua, Kiều Dĩ Phong lại không chút để ý, nàng chỉ nói, "Lại đây ngồi đi."
Kiều Cảnh Nhiên nghe lời đi qua, theo nàng nói ngồi xuống.
Rất gần, an vị bên người nàng, tựa như chỉ cần Kiều Dĩ Phong duỗi tay ra, là có thể đủ ôm lấy nàng vào trong ngực.
Kiều Dĩ Phong không có nhiều hoạt động tâm lý như Kiều Cảnh Nhiên, nàng chỉ quỳ gối trên giường, cầm một cái khăn lông, lau mái tóc ướt đẫm của Kiều Cảnh Nhiên.
"Nhắm mắt lại." Nàng sợ giọt nước sẽ rơi vào mắt Kiều Cảnh Nhiên.
Kiều Cảnh Nhiên nghe lời nhắm mắt lại.
Cô cảm nhận được Kiều Dĩ Phong dịu dàng lau tóc cho mình, còn có hương thơm từ trên người nàng truyền đến
Nếu như...... Có thể vẫn luôn như vậy thì thật tốt quá.
Chị có thể vẫn luôn bên cạnh em, chúng ta, vẫn luôn như thế.
Thì thật tốt quá.