Hổ Phách đỡ trán, xong rồi, nhất định là anh hiểu lầm rồi. Đang muốn gọi điện thoại giải thích với anh thì phát hiện điện thoại hết pin.
Hổ Phách cuống cuồng không biết làm sao, từ đầu đến cuối Lục Huyền vẫn luôn đứng sau lưng cô, bắt đầu gây thêm phiền phức nói: "Hôm nay tôi giúp cô chuyện lớn như vậy, cô mời tôi đi ăn gì đi."
Hổ Phách không tập trung nhìn ra bờ hồ, ừ một tiếng.
Lục Huyền nói: "Ở Phương Thành có một quán cá nướng mới mở, tôi đi ngang qua thấy rất đông khách, có lẽ cũng được lắm."
Vừa nghe đến Phương Thành, Hổ Phách hơi chạnh lòng.
Ban nãy hướng đi của Cố Tuần không phải là về Phương Thành, vậy thì anh đi đâu? Anh lái xe nhanh như thế sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Lúc này tâm tư của Hổ Phách rất rối loạn, vốn là không có hứng thú đi ăn uống, thế nhưng vì Lục Huyền lên tiếng cho nên cô đành đáp ứng, lại nói lúc nãy cũng là nhờ anh ta giúp mà cô mới đuổi được Lý Tô Hàng đi.
"Cậu chờ tôi một lát, tôi lên phòng thay quần áo."
Lục Huyền nói ok.
Hổ Phách nặng nề đi lên tầng, vừa mở cửa liền bước vào phòng đi đến chỗ cắm sạc điện thoại di động, cắm sạc vào, vừa mở máy lên thì thấy có bốn cuộc gọi đến, tất cả đều là của Cố Tuần. Theo thứ tự thì là từ lúc cô vừa rời khỏi khách sạn không lâu thì anh bắt đầu gọi, nghĩ đến vẻ mặt và tâm trạng của anh khi gọi điện cho cô mà điện thoại cô lại hết pin, cô bắt đầu chột dạ, nhất định là anh hiểu lầm cô cố tình tắt máy phớt lờ anh, thảo nào anh lại giận như vậy.
Hổ Phách vội vàng bấm gọi lại cho anh nhưng đáng tiếc không có ai bắt máy, chỉ có âm thanh báo máy bận. Cố Tuần không nhận điện thoại.
Tiêu rồi, có lẽ tiếp theo quan hệ giữa cô và anh sẽ trở về vạch xuất phát mất, không, so với lúc đầu có lẽ sẽ còn ác liệt hơn. Muốn khôi phục trở lại như trước đây xem ra lại phải một phen trắc trở.
Cũng có thể lần này sẽ tuyệt giao thật sự.
—
Lòng Hổ Phách rối bời cởi quần dài, rồi đi vào phòng tắm.
Dáng người thon thả, chân dài thẳng tắp trắng nõn của cô phản chiếu trong gương, hoàn mỹ đến không thể xoi mói. Làn da non mềm láng mịn trắng đều, vì thế nên càng làm cho cái rốn màu đỏ đặc biệt nổi bật.
Cô lấy tay sờ sờ rồi ấn vào rốn, cảm thấy không có gì khác thường, không thấy đau, tất cả đều bình thường.
Tại sao chỉ mới say rượu một chút lại trở nên đỏ tươi thế này?
Cô suy nghĩ một hồi, quyết định ngày mai sẽ đi đến bệnh viện khám. Lỡ như có thể đây là điềm báo của một căn bệnh bất trị nào đó hoặc là biến thể của bệnh ngoài da cũng không chừng. Có bệnh vẫn là điều trị sớm thì tốt hơn, lần trước khi cô đến bệnh viện kiểm tra, kết quả tất cả đều bình thường, bởi vì lúc đó rốn của cô chỉ mới là màu hồng nhạt, chưa rõ ràng. Nhưng bây giờ nó đã chuyển thành màu đỏ tươi như thế này, chắc bác sĩ sẽ không thể lại trơ mắt nói tất cả đều bình thường nữa đi?
Hổ Phách vừa tắm vừa suy nghĩ miên man, lúc kì cọ cơ thể mình, cô chợt vô tình cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trên 'đỉnh tuyết phong' có một dấu răng. Vòi hoa sen trong tay lập tức rơi xuống đập vào chân phải khiến cô đau đến chảy nước mắt.
Cô bất chấp nhặt vòi hoa sen lên, vội vàng bước đến trước gương nhìn kĩ hơn, đúng là có một dấu răng mờ mờ, nếu không để ý sẽ không nhìn thấy, bởi vì nó ở ngay trên cái đỉnh nhỏ màu hồng nhạt.
Khi cô tỉnh lại ở khách sạn chỉ tập trung chú ý đến cái rốn, vốn không hề để ý đến chỗ này. Vị trí này đương nhiên không thể nào là do cô tự cắn được. Vừa nghĩ đến hình ảnh Cố Tuần cắn cái kia, da mặt cô liền trở nên nóng hổi, chân như nhũn ra...
Vốn tự nhủ với chính mình là cả hai không có phát sinh chuyện gì, thế nhưng dấu răng này lại khiến cô bắt đầu không xác định được. Cứ coi như cô chưa có đụng chạm gì với anh nhưng chắc chắn là cũng đã từng có tiếp xúc thân mật, bởi vì anh đã chạm vào ngực cô... Vậy rốt cuộc sau đó có chuyện kia hay không?
Chẳng lẽ đi hỏi thẳng anh?
Nếu như không có không phải sẽ vô cùng xấu hổ sao?
Nhưng nếu có? Cố Tuần có chịu trách nhiệm với cô rồi sau đó lập tức kết hôn hay không?
Hai kết quả có vẻ đều không tốt. Làm sao bây giờ, chẳng lẽ không hỏi rồi tự quên đi?
Hổ Phách rầu rĩ mãi cho đến khi tắm xong lên thay quần áo cũng không nghĩ ra được nguyên cớ là tại sao, lòng loạn như cái ổ chim non.
...
Cô đi xuống lầu, Lục Huyền đang sốt ruột chờ đợi, nhìn thấy cô liền nói: "Cô thật là phiền phức."
Hổ Phách trừng mắt: "Ơ hay, dám ăn nói với bà chủ như thế à."
"Nhớ kĩ, tôi lớn hơn cô đó." Giọng của Lục Huyền mười phần bá đạo.
Hổ Phách không phục: "Không phải cậu mới hai mươi bốn tuổi sao, làm sao mà lớn hơn tôi được chứ?"
Lục Huyền nhìn cô, "Thực ra cô mới chỉ có mười tám tuổi thôi."
Hổ Phách trừng to mắt nhìn cậu: "Tuy tôi rất muốn tôi chỉ mới mười tám, thế nhưng đáng tiếc là trong chứng minh thư của tôi lại viết rõ ràng là hai mươi lăm."
Lục Huyền nói: "Cách tính thời gian của chúng ta không giống ở đây, sau này cô sẽ biết."
"Thần côn."
"Thần côn?" Lục Huyền xoa cằm, ngẫm nghĩ một lúc rồi trịnh trọng nói: "Tôi cảm thấy từ 'thần côn' nghe không được tao nhã, tại sao không gọi là thần thương, thần kiếm, thần binh khí, sao cứ hết lần này tới lần khác cứ gọi là thần côn?"
Hổ Phách: "..."
...
Cá nướng tiêu ở quán cá nướng quả nhiên ăn rất ngon, cá được vớt trực tiếp từ trong hồ ra, cực kì tươi. Ở khách sạn, Lục Huyền kêu ca là phải giảm béo này nọ nhưng tất cả cá nướng đem ra hầu như đều bị cậu chén sạch.
Hổ Phách lòng đầy tâm sự không hề muốn ăn chút nào, nhưng khi nhìn cậu ta ăn hết phần cá nướng dành cho hai người thì liền không kìm lòng được mà nhổ nước bọt: " Chẳng phải cậu nói mình cần phải giảm cân sao?"
"Sáng nay đã giảm rồi, nếu buổi tối còn giảm nữa sẽ không chịu nổi."
"Nhưng mà nguyên tắc dưỡng sinh chính là sáng ăn no, trưa ăn vừa, tối ăn ít, thế mà cậu lại đảo ngược lại, buổi tối ăn nhiều như vậy sẽ càng béo đó."
"Đó là quy tắc của các cô, không phải của tôi." Lục Huyền mỉm cười: "Đối với tôi mà nói thì dẫu ăn nhiều hay ăn ít cũng đều giống như nhau cả."
Qủa nhiên là thần côn.
Bỗng Hổ Phách chợt giật mình, "Đúng rồi, cậu có thể xem được hôm nay có chuyện gì đã xảy ra với tôi không?"
Lục Huyền nhoẻn miệng cười: "Cô không biết là có chuyện gì xảy ra với mình sao?"
Hổ Phách day day mi tâm, phiền não nói: "Tôi uống say trong tiệc cưới cho nên lo lắng đã xảy ra chuyện gì đó, cậu có thể xem sơ qua giúp tôi được không?" Thật ra cái cô thật sự muốn xem chính là...là... Đáng tiếc không thể nói rõ ra được.
Lục Huyền lắc đầu, "Không thể."
"Tại sao? Bình thường chẳng phải cậu có thể bấm độn sao? Sao trong thời khắc quan trọng này lại như xe bị tuột xích vậy?"
"Bởi vì hôm nay cô không có đeo mặt dây chuyền hổ phách kia."
Hổ Phách kinh ngạc: "Cái đó thì có liên quan gì?"
Lục Huyền nghiêm mặt nói: "Có chứ. Mặt dây hổ phách kia cùng với vận mệnh của cô có chung một nhịp thở. Nó liên quan đến quá khứ, còn có tương lai của cô đều ở trong khối hổ phách đó."
Hổ Phách gật gật đầu: "Cậu có thể nói rõ hơn một chút được không?"
Lục Huyền: "Nói rõ hơn một chút chính là, nó không phải là một khối hổ phách bình thường, mà nó là vật chứng minh thân phận của cô, thật ra quá khứ của cô không phải như cô nghĩ. Trước lúc cô năm tuổi, cô hoàn toàn không có bất cứ kí ức gì ở đây."
Hổ Phách khó tin nhìn Lục Huyền: "Làm sao cậu biết?"
"Bởi vì,..." Lục Huyền nhìn cô, vẻ mặt hết sức kì quái.
Hổ Phách tưởng cậu ta sẽ nói ra bí mật động trời gì, kết quả cậu ta nói: "Tôi đoán."
Hổ Phách tức đến mức trừng mắt dữ tợn nhìn cậu ta.
Lục Huyền nghiêm mặt: "Cô không tin cũng không sao, thật ra trên đời này tồn tại rất nhiều người không phải người bình thường giống như cô."
Hổ Phách hừ một tiếng, "Vậy là cậu đã gặp qua rồi?"
"Đương nhiên." Lục Huyền kể lại một đêm nọ khi đang ngồi trên ban công đã thấy một người giương cánh bay qua, rồi một buổi tối khác lại nhìn thấy một người bước đi mà chân không chạm đất, còn có...
Hổ Phách không thể nhịn được nữa, vớ lấy chiếc đũa đập vào tay cậu: "Câm miệng ngay đi cái tên thần côn này."
Nghe Lục Huyền liệt kê ra những hiện tượng kì quái, cô bèn nhớ lại những chuyện khác thường xảy ra trong phòng mình, vì vậy cô liền lấy di động ra xem xem trong phòng có động tĩnh gì không.
Lục Huyền hỏi: "Cô xem cái gì mà chăm chú vậy."
"Hôm qua Cố Tuần giúp tôi lắp một máy camera trong phòng vì tôi luôn cảm thấy trong phòng như có ai đó động vào, thế nhưng khi xem lại camera ở hành lang thì lại không thấy có ai đi vào phòng tôi, cũng không biết là xảy ra chuyện gì?"
"Cô muốn biết sao?"
"Phí lời, đương nhiên là muốn rồi."
"Tôi biết có chuyện gì xảy ra, chỉ là lần này thu lệ phí hơi đắt."
Hổ Phách hừ nói: "Suốt ngày chỉ nghĩ cách bắt chẹt bà chủ, không phải cậu có rất nhiều tiền sao?"
"Đúng là tôi có rất nhiều tiền nhưng mà để ở nhà không có mang theo cho nên tình hình kinh tế vẫn có chút eo hẹp."
"Bớt gạt tôi đi."
"Tôi thật sự không có gạt cô, mấy ngày nữa cô sẽ biết."
Hổ Phách sớm đã quen với cái tật hay lải nhải của cậu ta, dù sao thì cậu ta cũng sắp xin nghỉ việc, bữa cơm này coi như là bữa cơm từ biệt cậu ta sớm vậy.
Ăn xong cá nướng đi ra tính tiền, Hổ Phách và Lục Huyền đi dọc theo bờ hồ trở về khách sạn. Gió đêm thổi hiu hiu, hương sen thơm ngát thoang thoảng trong không khí. Hổ Phách khịt khịt mũi, cô ngửi thấy mùi hoa nhưng lại không ngửi thấy mùi hương của Lục Huyền đang đi bên cạnh.
Điều này thật kì lạ, hầu như mỗi người đều có một mùi hương khác nhau, nhất là đàn ông. Vào mùa hè cô có thể phân biệt được rất rõ từng mùi khác biệt, nhưng riêng với Lục Huyền thì cô không hề ngửi thấy bất kì mùi hương nào. Chuyện này thật sự không thể giải thích nổi, cộng với cả chứng bệnh hiếm gặp của cô nữa, cũng không thể nào giải thích được.
Hai người trở về khách sạn, Tiểu Mễ đang chơi đùa với Vượng Tử, vừa nhìn thấy Hổ Phách bước vào, liền hỏi: "Bà chủ, tối nay Vượng tử ở lại khách sạn à?"
Hổ Phách giật mình, đúng rồi, sao lại quên mất Vượng Tử cơ chứ, cô sẽ mượn cớ đi trả Vượng Tử để đến tìm Cố Tuần, sau đó nhân tiện giải thích chuyện hiểu lầm chiều nay luôn.
"Không, tôi sẽ đem trả nó lại cho bạn của tôi." Hổ Phách nói rồi bước lại dắt Vượng Tử, đi về hướng Phương Thành.
Trên đường đi cô không ngừng suy nghĩ đến khi gặp Cố Tuần sẽ mở lời như thế nào. Để giải thích được chuyện hiểu lầm hai người ngủ cùng nhau vào buổi chiều kia thật sự có chút nan giải.
Ban đầu Hổ Phách rất chắc chắn là không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng dấu răng trên ngực kia lại khiến cô không còn dám chắc nữa. Nếu như anh uống say quên hết thì không cần nói tới, nhưng nếu như anh tỉnh táo, cái gì cũng nhớ thì... Cô đắn đo suy nghĩ, cuối cùng quyết định sẽ hỏi rõ, ngộ nhỡ có chuyện đó thì cô sẽ uống thuốc ngừa thai, còn nếu mang thai thật thì sẽ lập tức kết hôn.
Hôm nay ở rừng dâu cô đột nhiên nghe Cố Tuần đề cập đến chuyện kết hôn, cô hấp tấp không suy nghĩ được gì, nhưng trong tiềm thức thì không có hấp tấp như vậy.
...
Vào thang máy, Hổ Phách bắt đầu căng thẳng, cô bước tới trước cửa nhà anh, ấn chuông cửa, bên trong yên lặng, một lúc sau cô lại ấn lần nữa, vẫn không có người đáp lại. Lẽ nào anh đi vắng? Hôm nay là cuối tuần, cũng có thể là anh đã về nhà họ Cố.
Ngập ngừng một lúc, Hổ Phách lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Tuần, muốn nói nếu như tối nay anh không về thì cô sẽ đưa Vượng Tử trở lại khách sạn.
Điện thoại rất nhanh đổ chuông, nhưng tiếng chuông lại vang ở bên trong nhà.
Hổ Phách sửng sốt. Anh đang ở nhà? Hay là để quên điện thoại ở nhà?
Ngập ngừng một chút, cô lấy chìa khóa nhà của anh ra, mở cửa.
Trong nhà không mở đèn, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Bên ngoài cửa sổ sát đất lấp lánh những ngọn đèn của những gia đình sống ở đối diện, gió đêm thổi làm rèm cửa bay phấp phới.
Cố Tuần đang đứng ngoài ban công quay lưng về phía cô, bóng dáng của anh xen lẫn những chậu cây xanh um tươi tốt cao thấp chằng chịt nhau trông vô cùng cao ngạo, cực kì giống với dáng vẻ ở Chu Đỉnh đêm hôm đó.
Hổ Phách cắn cắn môi, khẽ gọi tên anh.
Đã từng làm người dẫn chương trình nên cô có một giọng nói rất dễ nghe, lại thêm trong phòng tĩnh lặng nên phảng phất như có tiếng vọng lại, dịu dàng ấm áp, đủ để khơi gợi lòng người.
Cố Tuần xoay người lại, vì anh đứng khuất sáng nên không thấy được nét mặt, cũng không thấy ánh mắt, thế nhưng Hổ Phách lại có thể cảm nhận được cái nhìn chăm chú của anh, giống như một loại ngôn ngữ vô thanh vô thức xuyên qua màn đêm bay đến áp đảo cô.
"Buổi chiều là di động của em hết pin chứ không phải em cố ý không nghe điện thoại của anh đâu. Vì Lý Tô Hàng đi theo em về khách sạn, nên trong tình thế cấp bách em mới kéo Lục Huyền ra diễn kịch, anh không hiểu lầm chứ?"
Cố Tuần không trả lời.
Vượng Tử vùng ra khỏi tay Hổ Phách, chạy ra ban công sủa gâu gâu ngoắc ngoắc cái đuôi giống như đang giải thích thay cô.
Cố Tuần cúi người xuống, xoa xoa đầu Vượng Tử, sau đó bật đèn.
Trên góc ban công có một ngọn đèn câu cá tỏa ánh sáng nhu hòa chiếu vào đám cây cối xanh um tươi tốt mơ hồ như trong sương mù. Hổ Phách nhìn thấy trên cửa sổ bằng kính ở ban công có đặt một cái gạt tàn thuốc, nhưng cô nhớ rõ trước đây Cố Tuần chưa bao giờ hút thuốc.
"Anh hút thuốc à?
Cố Tuần ừ một tiếng, sau đó bước lại phía cô.
Ánh sáng trong phòng khách rất tối nhưng anh vẫn không có ý định muốn bật đèn lên, mà bước thẳng đến trước mặt cô rồi dừng lại.
Dáng vóc cao lớn của anh chắn hết ánh sáng ngoài ban công làm phòng khách càng có vẻ u ám, có lẽ vì chột dạ hay do tối tăm mà khí thế mạnh mẽ của Cố Tuần khiến Hổ Phách có ý muốn trốn đi.
"Anh không có hiểu lầm. Cũng không đến nỗi nhỏ nhen như vậy, IQ cũng không thấp, sao có thể không nhận ra là em đang diễn kịch chứ?"
Hổ Phách thở phào: "Không hiểu lầm? Vậy tại sao anh lại tức giận?"
Cố Tuần không đáp mà cúi đầu xuống nhìn cô, trong ánh sáng lờ mờ, ánh mắt của anh sâu như biển lại sắc như kiếm.
Cô không khỏi có chút hồi hộp, tim đập thình thịch rất nhanh, bị anh ép lùi về sau một bước, chân đụng tới sô-pha, chợt ngồi xuống.
Cố Tuần tiến lên trước một bước, cúi người xuống chống hai tay lên ghế salon, trầm giọng hỏi lại: "Em nói xem vì sao anh lại tức giận?"
"Em không biết." Phía sau là sô-pha, phía trước thì bị bao vây bởi Cố Tuần. Hổ Phách chột dạ cúi thấp đầu không dám nhìn vào mắt anh.
Cố Tuần nâng cằm cô lên, giọng nói bỗng có chút hung dữ, "Tại sao lúc chiều lại bỏ chạy?"
Hết chương