Cố Tuần lái xe từ hầm để xe đi ra rồi dừng ở bên đường. Hổ Phách mở cửa xe và ngồi xuống ghế bên tay lái. Ban đêm, trên đường còn rất ít người và xe qua lại, đèn hai bên đường được thiết kế hình hoa lan trắng, xe lướt qua từng đóa hoa chìm trong bóng đêm xa thẳm.
Cố Tuần ngồi bên cạnh cô, thời gian như quay trở về một năm trước, anh và cô bước ra khỏi Chu Đỉnh trong lần hẹn hò đầu tiên, cũng ở tại con đường này. Kỉ niệm xưa ùa về, tất cả vẫn giống như trước, một năm xa nhau dường như đã bị xóa nhòa, tựa như chưa từng trải qua chia tay, hai người vẫn còn là người yêu của nhau. Hổ Phách chợt nhớ đến câu thơ "Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ", trong lòng cảm thấy ấm áp hơn.
(Tạm dịch: Hoa trên đường đã nở, cũng nên trở về rồi)
Đáng tiếc, cảm giác tốt đẹp này của Hổ Phách chỉ duy trì được năm phút ngắn ngủi đã bị một cảm giác không tốt nghiền ép. Đó là, cô muốn đi vệ sinh! Vừa nãy ở Chu Đỉnh vì không kiềm chế được cơn khát nên cô đã uống quá nhiều nước.
Từ thành phố lái theo hướng hồ Trân Châu nhất định sẽ tìm được nhà vệ sinh công cộng ở ven đường, nhưng vấn đề là, Cố Tuần đang ngồi bên cạnh cô!
Một ngày đẹp như thế, chẳng lẽ cô lại nói với Cố Tuần là cô muốn đi vệ sinh, phiền anh giúp cô tìm một nhà vệ sinh công cộng ven đường để cô đi vệ sinh một lát? Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu đã liền bị cô dập tắt. Nhất quyết không thể làm vậy.
Nếu ở trước mặt Phó Chiếu thì cô có thể nói thẳng ra là mình muốn đi vệ sinh, còn nếu ở trước mặt Hứa Tranh, cô sẽ nói khéo hơn là em muốn vào nhà vệ sinh một lát. Nhưng bây giờ là đang ở trước mặt Cố Tuần, cô chỉ muốn làm người thoát tục không dính bụi trần trước mặt anh thì sao có thể nói là muốn đi vệ sinh được?
Cô quyết định nhịn, nhưng mới nhịn được năm phút đã không chịu nổi.
Đi qua hồ Trân Châu thì vẫn còn ở ngoại ô, từ chỗ này trở về khách sạn mất nửa giờ, cô chắc chắn sẽ không nhịn được lâu như vậy.
Chợt trong đầu lóe lên một cái, cô nhớ ở phía trước không xa có một công viên hoa, bên trong trồng đủ các loại hoa hồng. Cũng là một người yêu thích chụp ảnh, cho nên vào thời điểm cuối mùa xuân đầu mùa hè cô đã từng đến đó chụp hình hoa hồng, còn nhớ trong công viên có một nhà vệ sinh công cộng.
Cô quay đầu nói với Cố Tuần: "Mới vừa ăn no nên em cảm thấy hơi đầy bụng, phía trước có một vườn hoa nhỏ, em nghĩ hay là chúng ta vào đó đi dạo mấy vòng cho tiêu cơm một chút rồi về?"
Cô đã quyết định, nếu như Cố Tuần từ chối thì cô sẽ để anh về trước, còn cô "đi dạo" xong sẽ tự bắt taxi về nhà.
May mắn thay, Cố Tuần không từ chối, anh lái về phía trước một đoạn rồi cho xe dừng trước lối vào của vườn hoa.
Hổ Phách còn nhớ nhà vệ sinh ở cạnh tường rào, đi xuyên qua mấy rặng trúc là tới. Thế là, vừa vào công viên cô đã liền đi về phía rặng trúc. Nơi này cách thành phố náo nhiệt rất xa, ban đêm vườn hoa tương đối yên tĩnh, không có quảng trường khiêu vũ, trên đường mòn của vườn hoa chỉ có mấy người lớn tuổi đang đi dạo.
Trong vườn hoa trồng đủ các loại hoa hồng, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt, dẫu là vậy nhưng mùi hương tản ra trên người Cố Tuần vẫn khiến cô chìm đắm trong mê luyến hơn cả.
Đi tới gần mấy khóm trúc, Cố Tuần liền ngăn cô lại: "Đừng đi vào, có muỗi đó."
Hổ Phách nghe những lời này xong tim liền đập một cái, qua một năm rồi mà anh vẫn còn nhớ từng điều nhỏ nhặt của cô; có điều giờ phút này cho dù có thất tinh bát quái trận muỗi đi nữa thì cô cũng phải xông vào.
"Không sao đâu." Hổ Phách vừa đi về phía rặng trúc không xa đã nhìn thấy nhà vệ sinh, cô âm thầm thở phào một hơi.
"Em vào nhà vệ sinh một lát." Nói xong, cô liền bước lên bậc thềm, bỗng có một bóng đen từ phía trên chạy xuống, tốc độ cực nhanh.
Hổ Phách không chút phòng bị, liền giật mình kêu a một tiếng, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu chạy trở lại.
Cố Tuần đang đứng sau lưng thì bị cô đột nhiên nhào tới, anh bất ngờ không kịp đề phòng, ngực bị đầu cô đập vào, cảm thấy hơi đau. Ngay sau đó, hai bàn tay cô đặt trên ngực anh, níu thật chặt áo sơ mi và đầu ngón tay chạm vào ngực anh.
Trong khoảnh khắc đó, Cố Tuần bỗng cứng đờ cả người, dường như có một luồng điện từ cô truyền qua, chạy thẳng đến tim, khiến anh tê dại một hồi.
Hổ Phách đột ngột bị dọa sợ nên mới có phản ứng như vậy, đến khi định thần lại thì mới phát hiện ra hai tay mình đang siết chặt áo anh, cô lúng túng buông tay ra ngay lập tức, tốc độ không khác với bị điện giật.
"Là con mèo."
Giọng nói của Cố Tuần thoáng chút ảm đạm, Hổ Phách ngượng gần chết, rất muốn giải thích rằng không phải cô cố ý giả vờ yếu đuối hay nhát gan mà lao vào anh đâu. Từ trước đến giờ, cô không phải là một cô gái nhát gan như chuột, chẳng qua là vì con mèo kia đột nhiên nhảy ra mới khiến cô giật mình hoảng sợ. mà thôi
Cố Tuần lấy điện thoại ra và mở đèn lên, chiếu đến bậc thềm trước cửa nhà vệ sinh: "Em đi đi."
Hổ Phách gấp đến mức không thể chờ thêm nữa, liền bước lên bậc thềm và vào nhà vệ sinh.
Lúc đi ra, đèn điện thoại của Cố Tuần vẫn chiếu ở dưới chân cô như cũ.
Một lần nữa Hổ Phách cảm thấy mình thật ngu ngốc khi chia tay anh, bạn trai tốt như thế mà sao cô lại ngu ngốc mà bỏ chứ?
Đi qua rặng trúc, Cố Tuần hỏi: "Còn muốn đi dạo nữa không?"
"Có chứ!" Dù sao cô cũng không thể để anh phát hiện ra là cô muốn đi vệ sinh, tiện thể đi dạo một chút cũng không hay, và nhân tiện nói lại chuyện bức tranh quạt một chút. Nhiệm vụ Phó Chiếu giao vẫn chưa hoàn thành, thật là phiền não.
Hai người đi dọc theo rặng trúc cạnh vườn hoa, hoa hồng mọc cao đến nửa người, hương hoa như có như không lan tỏa trong gió. Hổ Phách đang định tiếp tục nói với Cố Tuần về chuyện bức tranh quạt thì bỗng nhiên trong vườn hoa vang lên vài tiếng động, Hổ Phách nghiêng đầu nhìn, hóa ra là một cặp tình nhân đang ôm hôn nhau.
Hẳn là Cố Tuần cũng nhìn thấy, anh liền tăng nhịp bước chân nhanh hơn.
Hổ Phách theo bản năng sờ sờ môi, trong lòng hơi tò mò không biết cái đó có cảm giác như thế nào.
Mối tình đầu chỉ kéo dài ba ngày, nụ hôn đầu vẫn còn chưa trao thì mối tình đầu đã kết thúc. Đúng là hỏng kế hoạch.
Cô thoáng nhìn qua bạn trai cũ cao to anh tuấn bên cạnh, không khỏi tiếc nuối, thầm nuốt nước bọt. Aiz, hoa xinh phải bẻ liền tay, chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô. Hiện tại, anh Cố đã trở thành người cũ, không thể ăn cũng không thể đụng vào, thật hối hận.
(Trích trong bài thơ Kim Lũ Y của tác giả Đỗ Thu Nương. Lời dịch: không rõ).
Bóng đêm trêu ngươi, hương hoa thơm nức mũi, thế nhưng lại có muỗi.
Hôm nay ra ngoài Hổ Phách mặc váy dài tới mắt cá chân, thế nhưng cổ chân và mu bàn chân vẫn lộ ra ngoài. Bọn muỗi đúng là xảo quyệt không gì sánh được, chỗ nào hở da thịt là đều không buông tha, mới đi mấy bước cô đã cảm thấy mu bàn chân ngứa đến muốn nhảy lên, cố gắng đi thêm nửa vòng nữa thì cô thật sự không thể nhấc chân nổi, liền giậm chân nói: "Chúng ta quay trở về thôi."
Vừa ngồi vào xe, cô liền cúi đầu xuống nhìn thì thấy trên mu bàn chân chi chít những nốt muỗi cắn, nổi đỏ lên trông như bảy tám cái bao lì xì, quả thực vô cùng thê thảm.
Do Cố Tuần đang ngồi bên cạnh nên cô không dám gãi vì sợ như vậy sẽ bất lịch sự. Vào thời điểm cô ngứa ngáy đến không chịu nổi thì bỗng nhiên từ bên tay trái đưa qua một vật.
Hổ Phách quay mặt lại nhìn thì thấy đó là một tuýp danpifen, vừa vui mừng vừa kích động, cô liền nhận lấy.
(Một loại thuốc trị dị ứng da.)
Bôi thuốc lên toàn bộ mu bàn chân, cuối cùng cũng không còn cảm thấy ngứa nữa.
Cô trả lại tuýp thuốc cho Cố Tuần, Cố Tuần tiện tay để ở dưới cửa sổ xe, sau đó khởi động xe.
Hổ Phách lén nhìn qua anh, Cố Tuần đang nhìn thẳng về phía trước, trong ánh sáng mờ mịt, nhìn không ra trên mặt anh có biểu tình gì.
Thật sự không ngờ đã qua một năm mà trên xe của anh vẫn dự trữ sẵn cái này. Nếu không nói lên được điều gì, vậy thì còn thuốc dị ứng? Chẳng lẽ đây là đặc biệt chuẩn bị cho cô? Vừa mới nghĩ như thế, trong lòng cô dường như có một dòng nước ấm chảy ngang qua.
"Sao trên xe anh lại có cái này?"
Nếu không vì từng có lịch sử đen tối thì chắc chắn cô sẽ không hỏi như vậy mà sẽ trực tiếp hỏi là có phải anh chuẩn bị cho cô không.
Mắt Cố Tuần nhìn thẳng, nói: "Trong xe có muỗi nên luôn dự phòng sẵn."
Hổ Phách không từ bỏ, vẫn tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao lại là Danpifen?"
Nếu là người bình thường thì sẽ để tinh dầu, dầu cù là hay là nước hoa, nhưng mấy thứ đó đối với cô không có hiệu quả, chỉ có Danpifen mới có hiệu quả.
Cố Tuần liếc nhìn cô: "Cái này tốt hơn nước hoa, hơn nữa còn rất có hiệu quả."
Hổ Phách im lặng không nói. Vì là người từng có lịch sử đen tối nên cô không dám tự mình đa tình.
Xe tiếp tục chuyển động trong bóng đêm, bỗng điện thoại di động của Cố Tuần vang lên. Anh nhìn thoáng qua dãy số trên điện thoại lập tức dừng xe lại bên đường, nói với Hổ Phách: "Xin lỗi, anh nghe điện thoại một chút."
"Không sao, anh nhận điện thoại đi."
Cố Tuần cầm điện thoại, nói: "Xin chào, Đổng Kỳ."
Hóa ra là Đổng Kỳ, Hổ Phách nâng mặt lên nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có chút kỳ lạ, không phải, là chua xót, vì nhớ đến tin nhắn "OK" trên weibo của anh.
Nội dung cuộc nói chuyện rất trong sáng, không có đề cập gì đến chuyện tình cảm, chỉ xoay quanh những giả thuyết về trò chơi hiện thực đang tiến hành của anh; Hổ Phách chưa bao giờ chơi game, cho nên khi nghe những thuật ngữ chuyên nghiệp cùng với những khái niệm của trò chơi, cô cảm thấy rất xa lạ.
Cô nhớ Đổng Kỳ hiện đang đảm nhiệm chức vụ quản lý các hạng mục cho một công ty game, hơn nữa còn là một họa sĩ vẽ manga. Cho nên cô ta và Cố Tuần cũng coi như là hợp nhau, rất có tiếng nói chung.
Mười mấy phút sau, rốt cuộc Cố Tuần cũng nói chuyện điện thoại xong, anh nói xin lỗi với cô.
Hổ Phách mỉm cười: "Không sao đâu, em cũng không gấp." Dừng một lát, cô vẫn không chịu nén được tò mò, liền hỏi: "Hôm đó em tình cờ gặp anh và cô ấy cùng ăn cơm với nhau, cũng là bàn công việc à?"
Sao cô có thể chai mặt nói rằng mình đã biết tài khoản riêng của anh cho nên mới biết là anh đi xem mắt.
"Lần đó à?" Cố Tuần khẽ cười: "Là đi xem mắt."
Hổ Phách nhìn anh một cái rồi cười nhẹ, trong lòng đau đớn, hẳn là anh rất hài lòng rồi.
Cô chua xót nói: "À, vậy hai người quen nhau rồi đúng không?"
"Anh vẫn còn đang suy nghĩ."
"Hai người môn đăng hộ đối, tính cách lại hợp nhau, hơn nữa em cảm thấy còn rất xứng đôi." Cô suy nghĩ một đằng nói một nẻo thốt ra những lời này, nhưng sự thật tim cô đau như bị dao cắt.
Cố Tuần hơi sầm mặt: "Rút kinh nghiệm lần trước, lần này anh sẽ cẩn thận hơn."
Lúc này Hổ Phách thật sự bối rối: "Lần trước thật lòng rất xin lỗi anh. Em thật sự không cố ý muốn làm tổn thương anh, chỉ là em có chút không khống chế được."
Suýt chút nữa cô đã nói ra bệnh của mình, khứu giác mẫn cảm, mùa hè thì cực kì khát nước, rốn đổi màu... Hai triệu chứng đầu thì không có chứng cứ nhưng triệu chứng sau thì có. Thế nhưng, bây giờ cô không thể vén áo lên cho anh xem "chứng cứ" được. Nếu chỉ nói suông thì đoán chừng anh cũng sẽ giống như Hứa Nhẫm Nhiễm, kiên quyết không tin.
Cố Tuần không phản ứng gì, sắc mặt vẫn trầm ngâm.
"Xin lỗi anh."
Anh vẫn không có phản ứng.
Hổ Phách nghĩ mình đã tạo cho anh bóng ma trong lòng nên cảm thấy vô cùng xấu hổ, "Anh có thể tha thứ cho em không?"
Rốt cuộc Cố Tuần cũng có phản ứng, quay đầu liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói ba chữ.
"Không tha thứ."
Hết chương .