Hứa Nhẫm Nhiễm ngồi ở phòng chờ dành cho khách tại một spa, cầm điều khiển từ xa trong tay, cô chán nản quay người trên ghế.
Có tiếng gõ cửa khe khẽ, cô nói một tiếng mời vào. Người đi vào không phải là người cô đang chờ mà là chủ spa – Trương Nguyệt.
"Mời cô dùng nước ép hoa quả." Trương Nguyệt giơ cao cốc thủy tinh trong tay, mỉm cười chân thành kèm theo vài phần nịnh nọt.
"Cám ơn, vừa nãy mấy cô gái kia đã rót trà cho tôi rồi." Hứa Nhẫm Nhiễm nhoẻn cười, chỉ vào bình trà Bích Loa Xuân trên bàn.
Dĩ nhiên Trương Nguyệt biết là đã có nhân viên rót trà cho cô nàng, chẳng qua là mượn cơ hội đưa nước ép hoa quả để tiếp cận người mà thôi. Đó không chỉ là con gái của doanh nhân Hứa Nhất Sơn mà còn là MC của một đài truyền hình, thế nên anh ta cần phải tạo mối quan hệ tốt đẹp lâu dài với khách hàng quan trọng là Hứa Nhẫm Nhiễm chứ.
Trong lúc hai người nói chuyện, tivi đang phát lại chương trình Bạn hãy nghe tôi nói đêm qua.
Đài truyền hình địa phương có hai chương trình rất ăn khách: chương trình tình yêu Bạn hãy nghe tôi nói và chương trình nấu ăn Trên đầu lưỡi thành phố S.
Có rất nhiều chương trình tình yêu hay, thế nhưng Bạn hãy nghe tôi nói khác với những chương trình khác ở chỗ là MC và khách mời đều đeo mặt nạ. Nguyên nhân đeo mặt nạ là vì khách mời sẽ phá lệ nói ra hết sự thật. Từ những vị khách mời ngang ngạnh, bất chấp hết lí lẽ đến những vị khách mời cực phẩm nói ra những chuyện ít gặp khó tưởng tượng nổi. Nó thu hút tỉ suất người xem rất cao, do có rất nhiều chuyện máu chó người xem chưa từng gặp xuất hiện trên truyền hình.
Như vị khách mời trước mắt này, ông ta nói muốn chu toàn cho vợ cả và "nỗi khổ tâm" bên ngoài, miệng đầy tà thuyết nói năng xằng bậy. Tuy MC Phi Ngư dùng tiếng nói ngọc ngà phản bác lại quan điểm của ông ta nhưng đáng tiếc vẫn chưa đánh trúng chỗ hiểm...
Hứa Nhẫm Nhiễm nghe đến đó thì vô cùng bực bội trong lòng.
Trương Nguyệt thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt của Hứa Nhẫm Nhiễm, tiếp đó liền nói: "MC Phi Ngư này quá nhẹ tay. Tôi vẫn thích MC cũ hơn, nói chuyện sắc bén lại thẳng thắn, nghe rất thoải mái mà cũng được hả giận."
Hứa Nhẫm Nhiễm gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Tôi nhớ dáng người cô ấy rất đẹp, không biết bây giờ thế nào rồi!"
Hứa Nhẫm Nhiễm chân thành đáp: "Đẹp hơn tôi rất nhiều."
Trương Nguyệt nhìn qua gương mặt Hứa Nhẫm Nhiễm đẹp như tiên nữ, không tin cô nói lắm...
Sở dĩ Trên đầu lưỡi thành phố S ăn khách là do không chỉ được xem thức ăn ngon mà còn được ngắm gái đẹp. MC Hứa Nhẫm Nhiễm xuất hiện trên tivi với gương mặt độ không góc chết, dẫu có gặm giò heo cũng có thể có dáng vẻ ngọc ngà của tiên nữ.
Trương Nguyệt đang muốn hỏi thêm mấy câu thì có người gõ cửa.
Hứa Nhẫm Nhiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, dẩu môi hờn dỗi: "Tớ chờ cậu lâu lắm rồi đấy!"
"Ngại quá, bị tắc đường."
Không thấy người chỉ nghe thấy tiếng, giọng nói thật trong trẻo, du dương, khiến cho người nghe như muốn say.
Chờ chủ nhân giọng nói đi vào, Trương Nguyệt ngây ngẩn cả người.
Vừa nãy anh ta còn không tin có người bì kịp độ hấp dẫn với Hứa Nhẫm Nhiễm thì bây giờ anh ta thật sự đã tìm thấy một người rồi...
Hổ Phách gật đầu, mỉm cười với Hứa Nhẫm Nhiễm: "Chào cưng."
Trương Nguyệt khôi phục tinh thần, vội nói: "Hai cô chờ một lát, tôi đi gọi nhân viên mát-xa đến."
Hứa Nhẫm Nhiễm đóng cửa lại, cười mỉm, cất lời: "Vừa nãy anh ta mới nhắc đến cậu xong. Xem ra phong thái nói chuyện đanh đá trước kia của cậu rất ấn tượng, từ chức lâu thế rồi mà vẫn có người nhớ đến."
"Chương trình kia đúng là đáng vứt vào sọt rác, suýt nữa làm mình tuyệt vọng với tình yêu." Hổ Phách xoa ngực, làm mặt quỷ: "Nếu không từ chức thì chắc chắn tớ sẽ tức đến mức ngực phát nổ mất."
"Cậu đến bệnh viện, bác sĩ nói sao?"
Hổ Phách buồn bực nhún nhún vai: "Kết quả kiểm tra tất cả đều bình thường."
"Tớ đã nói cậu tất cả đều bình thường mà. Thế mà cậu cứ nói mình có bệnh."
"Tớ thật sự có bệnh mà."
Hổ Phách bày ra dáng vẻ chân thật nhất, Hứa Nhẫm Nhiễm lườm cô một cái.
"Thật sự gần đây tớ rất hay cảm thấy khát và nóng trong người, lại bị mất ngủ trầm trọng nữa."
Hứa Nhẫm Nhiễm bực mình, nói: "Đây là triệu chứng của thời kì mãn kinh."
"Vớ vẩn. Tớ chỉ mới hai mươi lăm thôi đấy."
Hổ Phách vén áo lên, lộ ra vòng eo thon trắng như tuyết: "Cậu nhìn xem, rốn tớ đã chuyển thành màu hồng nhạt, năm ngoái cũng như thế. Khi rốn đổi màu, tớ lại trở nên mẫn cảm với đàn ông. Chỉ cần cách một mét là tớ có thể phân biệt giới tính của người đó."
Hứa Nhẫm Nhiễm vô cùng ghen tị nhìn bụng Hổ Phách, trắng đến lóa mắt, eo thon muốn véo một cái. Màu rốn không bị sậm, màu hồng nhạt. Cái này gọi là có bệnh hả? Ha ha, đây là muốn chọc giận người khác thì có...
Cô nàng bực mình nói: "Thôi đi bà ơi... rốn màu hồng cũng được coi là có bệnh hả? Tôi đây còn nghe nói "người em nhỏ" của đàn ông cũng có màu hồng, không biết có phải cũng muốn gặp bác sĩ hay không?"
Hổ Phách bật cười: "Xin cậu hãy chú ý tới hình tượng thanh xuân ngọc nữ của mình được không hả!'
Hứa Nhẫm Nhiễm lườm yêu cô: "Cậu đừng như mùa hè năm ngoái nữa, dẫu có bệnh thì cũng là bệnh bạc tình bạc nghĩa."
Dẫu Hổ Phách có trăm miệng cũng không bào chữa nổi.
Mùa hè năm ngoái, đúng là cô cũng có một thời gian nóng ran trong người, khát nước, ngủ không được. Lúc ấy cô cũng không để ý, cho rằng nguyên nhân là nhà nghỉ lắp đặt thiết bị quá xuống cấp, nhưng kì lạ là... cô lại có thể phân biệt được chính xác giới tính đàn ông! Hơn nữa lại còn điên cuồng chết mê chết mệt một người, tiếp đó liền mất trí theo đuổi anh ta!
Khó tin nữa là qua mùa hè đó, những triệu chứng hiếm thấy của cô biến mất toàn bộ, duy chỉ có một cái không biến mất chính là... người đàn ông cô điên cuồng theo đuổi kia.
Nếu như không phải người này thưc sự tồn tại trên đời này thì cô gần như đã cho rằng mình đã không kiềm chế được với một tình yêu hoang tưởng.
Vốn cho rằng đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn của mùa hè năm ngoái nhưng ai ngờ vừa vào mùa hè năm nay, triệu chứng hiếm thấy của cô lại có dấu hiệu trở lại. Rốn đổi màu hồng nhạt, khát nước, nóng ran trong người, có năng lực từ xa cũng có thể ngửi được hormone giống đực. Cô hoảng sợ đến mức đặt ra quy định nhà nghỉ không nhận khách nam.
Nói chuyện này ra cũng không ai tin. Mọi người xem, ngay cả người bạn thân mười năm của cô là Hứa Nhẫm Nhiễm cũng không tin.
Trong lòng bế tắc.
Đúng lúc hai nhân viên mát-xa gõ cửa đi vào.
Hứa Nhẫm Nhiễm nói: "Chẳng phải cậu ngủ không được à? Để nhân viên mát-xa dùng tinh dầu mát-xa đi."
Hổ Phách lắc đầu: "Tớ không muốn cởi quần áo ra để người ta nhào nặn vân vê đâu, chẳng khác gì làm mì sợi, ướp thịt khô cả."
Hứa Nhẫm Nhiễm cười đến mức đau hế cả bụng: "Thế thì cậu mang một ít tinh dầu về đi, đốt trong phòng ngủ ấy."
"Ừ, tâm trạng thư thái cũng có lợi cho giấc ngủ."
Nhân viên mát-xa đưa cho Hổ Phách ba lọ tinh dầu, theo thứ tự là tinh dầu oải hương, dương cam cúc và tinh dầu hoa hồng.
Hứa Nhẫm Nhiễm tiếp tục ở lại mát-xa, còn Hổ Phách mang đèn đốt và tinh dầu về trước, ra xe đang đỗ bên ven đường.
Ánh mặt trời tháng bảy sưởi ấm mặt đất, trên đường khắp nơi đều là đàn ông mặc quần áo phong phanh. Trong không khí tràn ngập nhiều loại mùi hormone đàn ông khác nhau. Cô thật sự có thể phân biệt ra được mùi đàn ông, đáng tiếc là chẳng có ai tin...
"Bệnh cũ tái phát" khiến người ta trở nên buồn phiền, trên đường về nhà nghỉ còn gặp phải một chuyện không ngờ đến...
Chị Minh muốn xin nghỉ việc, nói là chồng đi xây nhà bị ngã gãy chân, phải về quê ngay để chăm sóc. Thế nên Hổ Phách phải nhanh chóng thanh toán tiền lương cho chị ấy để chị ấy về quê.
Tiểu Mễ thu dọn hành lý giúp chị Minh, còn Hổ Phách chạy vọt lên gác. Nhà nghỉ chỉ có hai nhân viên: Tiểu Mễ phụ trách tiếp đãi, ghi danh một ngày ba bữa và chị Minh phụ trách dọn dẹp vệ sinh. Chị Minh đi rồi, cô nhất định phải lập tức tuyển thêm người.
Nhà nghỉ có tổng cộng ba tầng, tầng một và tầng hai ngoại trừ hai phòng đơn làm chỗ ở cho nhân viên thì còn lại phòng cho khách thuê, còn tầng ba, phía đông đều là phòng tốt nhất, còn phía tây là sân thượng dùng để phơi quần áo và ga giường.
Tuy nhà nghỉ không lớn nhưng rất sạch sẽ, đẹp đẽ, từ trong phòng mở cửa sổ nhìn ra, núi sông tươi đẹp thu hết vào mắt. Do vị trí đẹp, phong cảnh nên thơ trữ tình nên năm ngoái, khi nghe có người muốn bán, Hổ Phách đã mua ngay lập tức
Trở về phòng, cô đặt lọ tinh dầu trong phòng tắm và tủ quần áo.
Nhãn hiệu hướng ra ngoài, đặt ngang thẳng một hàng, ở giữa giữ chút ít khe hở, trên thanh ngang trong phòng vệ sinh khăn mặt treo thật chỉnh tề, ngay ngắn ngăn nắp, ở giữa cũng để một chút khe hở. Phòng khách thì không cần phải nói, có rất nhiều đồ vật được bày biện rất gọn gàng khoa học, ngay cả khăn ăn trong hộp rút ra cũng ở một mức độ nhất định, tuyệt đối không rút ra nhiều quá.
Ừm, người theo chủ nghĩa hoàn hảo chính là như vậy.
Hổ Phách bật máy tính lên, lên diễn đàn rao vặt đăng tin tuyển người, điều kiện cực tốt, tiền lương lại cao.
Đăng tin xong, cô không nhịn được ngáp một cái, vì mới năm giờ sáng cô đã thức dậy đi đến bệnh viện, lại còn bị hành hạ chạy lên chạy xuống đến trưa. Tốn rất nhiều tiền, ấy thế mà kết quả kiểm tra tất cả đều bình thường, cô cũng không biết là nên vui hay nên buồn...
Cô tắm rửa sạch sẽ rồi mở lọ tinh dầu oải hương, làm theo lời của nhân viên mát-xa nhỏ vài giọt vào trong đèn. Cũng không biết là do quá mệt mỏi hay là tinh dầu có hiệu quả, dẫu sao cũng là buổi trưa, cô ngủ vô cùng say sưa, lúc tỉnh lại thì trời đã gần tối.
Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn xuống, ánh tà chiều buông xuống tô vẽ nửa bầu trời tựa như một bức tranh...
Trong phòng cô không có nhiều tranh ảnh, tấm gương to chiếu đến một cơ thể đẹp như hoa, da thịt thiếu nữ trắng nõn nà, nhìn qua như chỉ mới mười tám tuổi. Da dẻ mịn màng đến mức ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, mắt môi xinh đẹp, hoàn toàn không cần trang điểm, dáng người nhấp nhô hấp dẫn, tỉ lệ hoàn mĩ.
Có được khuôn mặt và thân hình hấp dẫn như vậy đáng lẽ nên vui mừng mới phải, thế nhưng khi nhìn xuống bụng mình, Hổ Phách lại thấy buồn phiền, rối rắm.
Da cô sinh ra đã trắng, phần bụng thon thả lại trắng như tuyết, cho nên màu hồng kia hiện lên vô cùng nổi bật. Không phải cô sinh ra ảo giác cũng chẳng phải mắt cô có vấn đề. Chính xác là màu hồng, hơn nữa cô xác định không thể nghi ngờ, màu hồng này sậm hơn mấy hôm trước rất nhiều.
Hổ Phách mặc quần áo đi xuống tầng dưới, hỏi Tiểu Mễ có người nào gọi điện thoại đến nộp đơn hay không...
Tiểu Mễ bĩu môi: "Có ba người gọi đến hỏi, nhưng khi nghe là nhà nghỉ thì ngoẻo rồi..."
Bây giờ tuyển nhân viên khó như vậy ư? Hổ Phách gấp gáp, mặt bắt đầu đỏ lên nóng ran, triệu chứng này còn tưởng là đến thời kỳ mãn kinh.
Cô vừa cầm cây quạt vừa tìm bút, sau đó vừa phe phẩy quạt vừa phóng bút ào ào như gió thổi mây bay. Tay trái cô cầm bút kí một chữ, trên tờ giấy đã hiện ra một tin quảng cáo rồng bay phượng múa.
Tiểu Mễ thấy bộ dáng này của chị chủ thật sự rất giống Tôn nhị nương, chỉ có điều Tôn nhị nương không có khuôn mặt đẹp, mà Tôn nhị nương cũng không thể viết chữ bằng tay trái, chữ lại còn rất đẹp! Mấy cái chữ to "bao ăn bao ở" tràn đầy sự chăm sóc, nuôi dưỡng nồng nặc, thật là khí phách.
(CN: Tôn nhị nương (nghĩa: Cô Hai nhà họ Tôn), tên hiệu Mẫu dạ xoa (Dạ xoa cái), là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử. Bà là một trong Địa Sát Tinh của anh hùng Lương Sơn Bạc)
Ngoài cửa nhà nghỉ có treo một tấm bảng đen, là thông báo còn trống bao nhiêu phòng, giá phòng bao nhiêu. Hổ Phách dán thông báo tuyển dụng lên, sau đó lui về phía sau vài bước nhìn kỹ một chút, xác định là không trên không dưới, không trái không phải, không méo không lệch, vừa vặn nằm ở giữa mới thở phào hài lòng.
Sau khi dán xong, cô ngoảnh lại nói với Tiểu Mễ: "Tiểu Mễ ơi, tối nay chị không về, có việc gì cứ gọi điện thoại cho chị nhé."
Trái tim Tiểu Mễ tan nát: Làm ăn không có khách, nhân viên thì xin nghỉ, chị chủ lại còn có tâm tư đi ra ngoài, thực sự nhà nghỉ này có phải của chị không hả?
Thành phố S là thành phố du lịch nước non xanh biếc, núi Yên Vân ở ngoại ô phong cảnh đẹp như tranh vẽ, còn có sân trượt tuyết. Tuy là mùa đông nhưng lượng khách du lịch đến du lịch đông như mắc cửi, hồ Trân Châu dưới chân núi mỗi khi đến mùa hè, vạn khoảnh sóng xanh, mười dặm đỏ hồng, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết. Cho nên những khách sạn, nhà nghỉ ven hồ lúc nào cũng đông nghẹt, duy chỉ có nhà nghỉ "Waterside Adeline" của các cô vắng khách, do mấy ngày trước Hổ Phách đột nhiên nói với Tiểu Mễ nhà nghỉ chỉ tiếp khách nữ, không tiếp khách nam.
Đang mùa du lịch, đã không lo làm ăn lại còn tự dưng đặt ra quy định kì lạ kia là cái quái gì đây!
Mấy ngày nay, còn hơn nửa phòng trống, Tiểu Mễ không kiềm chế nổi, cả gan hỏi: "Chị chủ ơi, sao nhà nghỉ chúng ta lại không nhận khách nam?"
Câu hỏi này thực sự đã hỏi đúng chỗ đau của Hổ Phách.
Cô im lặng một lát, yên lặng sờ sờ cằm: "Chị muốn chuyển qua cuộc sống thất thường một chút."
Tiểu Mễ: "..."
Hổ Phách nheo nheo mắt. Ha ha, chẳng lẽ tôi lại nói là mùa hè đến rồi bệnh của tôi lại tái phát, khứu giác bén nhạy như chó, ngộ nhỡ lần này lại say mê một vị khách nam nữa thì làm sao?
Cũng không phải là ai cô cũng chiếu cố như vậy...trừ người đẹp trai.
Hết chương