Chỉ Yêu Không Cưới

chương 8: thời hạn ba năm 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cô thức dậy trên sô pha, đưa tay xoa lên má, sao lại mơ thấy những chuyện đã qua nữa nhỉ? Ngốc thật, cô bật cười.

Ba năm sau đám cưới, cô vẫn thấy mình thật hạnh phúc, mỗi ngày trôi qua đều ngọt ngào như ngày mới cưới, liệu có phải rằng do số cô may mắn quá không? Thấy cô đã dậy, Tiểu Ngốc vội vã chạy lại, kéo mạnh chiếc quần bò cô đang mặc, mắt long lanh như muốn nói: Đói quá, đói quá!!!

- Đợi chút nữa nhé, bố sắp về rồi!

Cô thân mật ôm lấy Tiểu Ngốc, kiên quyết đợi khi nào cả ba nhân khẩu trong nhà đã tề tựu đầy đủ mới được dùng cơm. Miệng tuy nói vậy nhưng cô vẫy lấy sôcôla đặt trong lòng bàn tay để Tiểu Ngốc chống đói. Miếng sôcôla trong lòng bàn tay cô từ từ tan ra dưới sự tấn công của Tiểu Ngốc, quyện thành một khối ngọt ngào đặc quánh, cũng như cuộc hôn nhân của cô vậy.

Nâng nâng chiếc đầu nhỏ đáng yêu của chú chó được cô âu yếm gọi là “con trai”, mặt cô ngời sáng vui vẻ. Lương Tử Tích đã nhiều lần kháng nghị với cô, anh không muốn làm cha của một chú chó, nhưng sau nhiều lần kháng nghị vô hiệu, anh đành im lặng.

Anh cưng cô, rất rất cưng cô.

Cuộc hôn nhân giữa cô và Lương Tử Tích có thể coi là cuộc hôn nhân chớp nhoáng.

Nếu nói lần đầu tiên của họ chỉ là do uống say, thế còn lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ n, thế còn sau này, khi hàng đêm hai cơ thể lồng siết vào nhau? Dù sao cũng không cần giải thích thêm nữa, khi Lương Tử Tích ngỏ lời cầu hôn cô sau một tháng, tất cả đều như một điều hiển nhiên phải đến.

- Nếu như có một anh chàng không còn trẻ, không muốn bị bố mẹ bắt phải ngược xuôi lặn lội để đi xem mặt nữa, em có đồng ý giải cứu anh chàng đó không?

Anh nói pha chút hài hước hiếm hoi, còn phản ứng của cô là không bỏ lỡ giây nào, lập tức tự động xỏ tay vào nhẫn:

- Em đồng ý, em đồng ý!!!

Mấy tiếng này được thoát ra vội vàng đến nỗi cô sơ ý cắn cả vào lưỡi, đau đến phát khóc.

Lúc mới được một tháng, những cuộc hẹn hò thông thường giữa họ thậm chí không bằng đôi bạn trai gái bình thường, phần lớn thời gian họ đều dành cho những giây phút nồng cháy trên giường, thế nhưng cô cảm thấy như vậy còn lãng mạn hơn khối cảnh phong hoa tuyết nguyệt nào khác.

Nếu như, đã lãng mạn như vậy, vậy thì kết hôn! Cô chân thành thẳng thắn, bộc trực, anh thâm trầm phức tạp, khó đoán, đã có lúc cô cho rằng họ là một đôi không hợp nhau, thế nhưng khi tình yêu đến, cô phát hiện, tất cả những thứ không thích hợp ấy, đều có thể trở thành thích hợp.

Sau khi lấy nhau, cuối cùng họ đã có thể tìm thấy những điểm tương đồng, chẳng hạn như:

Cô không biết dọn dẹp nhà cửa, lôi thôi, anh sẽ thu dọn, đằng nào anh cũng đã quen với công việc này, chỉ là tiện tay làm luôn thôi.

Anh không để ai động vào quần lót của mình, chứ đừng nói đến giặt giũ, thế nhưng nếu là cô, anh có thể tập làm quen.

Cô không biết nấu ăn, nếu cứ cố, thế nào cũng hại anh bị đau bụng, thế nhưng như vậy cũng chẳng sao hết, anh sẽ tự nấu, cô chỉ cần cổ vũ bằng việc ăn sạch những gì anh nấu.

Anh ghét nhất rửa bát, toàn những dầu mỡ, làm anh nhăn mặt loay hoay mãi không xong, như thế thì có bề gì? Cô thích nhất trò thổi bong bóng nước, rửa bát cũng vui như chơi nghịch nước.

Anh thích xem các tin tức kinh tế, cô ghét những tiết mục khô khan, thế nhưng, chỉ cần anh đồng ý chìa đùi ra cho cô mượn làm gối, cô sẽ vui lòng nằm tưởng tượng cái người trong mục tin tức đó là thành viên của nhóm F phiên bản về già!

Cô thích xem phim Hàn Quốc, anh thì thấy rằng xem thể loại truyền hình suốt ngày chỉ có khóc lóc đúng là lãng phí cuộc sống, thế nhưng, nếu cô đồng ý để anh đeo tai nghe nghe nhạc, anh sẵn sàng nằm dài trên ghế sô pha để xem phim.

Cô thích vòng lấy cổ của anh, nũng nịu hét vào tai anh: “Ông chồng “người gỗ”!”, thường thì anh đáp lại mà chẳng có chút khích lệ nào, chỉ “Ừ” một tiếng, thế là, cô lại theo riết lấy anh, lại hò hét ầm ĩ bên tai anh: “Hét lại cho vợ nghe nào, hét đi, hét đi, em muốn nghe!”

Tính cách của anh có chút cứng nhắc, khó thích ứng với những thứ tình cảm sướt mướt, thế nhưng, bị cô bám riết lấy, anh cũng chẳng còn cách nào khác, đành lườm cô một cái, đầu hàng: “Bà vợ “trẻ con”!”.

Tiếng ổ khóa chuyển động vang lên, mắt cô và Tiểu Ngốc cũng cùng lúc sáng lên, quả nhiên sau đó, một người đàn ông mặt mày trầm tĩnh mở cửa bước vào.

“Chồng!” Loáng một cái qua mắt anh, một cái bóng nhỏ xinh chẳng khác chi kiểu của một con gấu túi lao ra ôm lấy cổ cô và bám chặt trên người anh.

Trên mặt anh, những nét mệt mỏi dần được thay thế bởi sự dịu dàng. Riêng chú chó càng nuôi càng thấy ngốc đi của anh, hình như cũng muốn cùng cô tranh giành sự sủng ái, cứ cố leo lên chân anh bằng được, nhưng bị anh gạt ra. Kể ra anh đúng là một ông chủ tồi, có mới nới cũ, nhưng cứ để con chó ngốc nghếch ấy quẩn lấy chân, anh sợ vấp ngã, sẽ làm đau cô vợ bé bỏng của mình, mà việc như thế này, cũng xảy ra tương đối thường xuyên.

- Em vẫn chưa ăn cơm à? - Anh không đuổi cô xuống mà ôm lấy cô mang lại phía sô pha. Có lẽ cô đói rồi, còn anh với tư cách là “đầu bếp gia đình” nên công việc đầu tiên là lập tức xuống bếp, thắt tạp dề để bắt đầu tiếp tục một ca làm việc khác. Thế nhưng, anh muốn ôm cô, chỉ một chút thôi cũng được. Nên hình dung thế nào nhỉ, cái điệu bộ làm nũng như “trẻ con” của cô, thường làm anh không kiềm được cái ý nghĩ muốn ngắm mãi, ngắm mãi những cử chỉ dễ thương ấy.

Đây là tình yêu sao? Anh chiều cô, chăm lo cho cô từng chút từng chút, anh thấy may mắn vì khi đó đã lấy được người vợ đáng yêu như cô, đây là tình yêu sao?

Không, đây không phải tình yêu! Trong cái cảm giác hạnh phúc ấy, chỉ có một điều bất hạnh, đó là sau ba năm kết hôn, dù đã rất cố gắng, anh vẫn không thể dùng trái tim của mình để đối xử với cô, yêu cô như một người đàn ông yêu một người phụ nữ.

Trái tim của anh, đã khô héo trong mười năm chờ đợi, tình yêu của anh, đã gửi lại quá khứ, dành cho một người con gái khác.

Tình yêu, là thứ được quyết định chỉ trong nháy mắt. Anh chưa từng thấy cái “nháy mắt” ấy nháy lên đối với “trẻ con”, nhưng anh muốn học cách để cố yêu, bởi vì, anh thích như vậy và anh cũng muốn mãi mãi có được cô vợ dễ thương này.

- Chưa ăn, chồng chưa về nhà, làm sao dám ăn trước chứ? - Cô nũng nịu trong lòng anh, đôi tay nhỏ nhắn bắt đầu không yên phận, không ngừng xoáy những hình vòng tròn trước ngực anh.

Anh hít vào một hơi!

Chết tiệt! Vào cái lúc tám giờ tối khi chưa có gì vào bụng thế này mà anh lại thấy thèm muốn người vợ bé nhỏ của mình, càng gay go hơn nữa là ngay cả Tiểu Ngốc cũng quay qua lườm anh, hiển nhiên là rất không bằng lòng với cái sự thiếu kiềm chế ấy của anh.

Kết hôn ba năm, khi đám người bên cạnh luôn kêu gọi về cái gọi là hao mòn giá trị”, vậy mà anh đối với cô, dường như không bao giờ thấy đủ.

-Không đói à? - Nắm chặt lấy những ngón tay cô, anh ngăn cô nghịch tiếp.

-Em có thể cho phép anh làm mình no trước, sau đó mới làm no cho dạ dày của em...- Cô cười hồn nhiên. Thế nhưng đầu óc anh đã bị cô kích thích đến mê dại.

Hôn ghì lấy cô, ôm chặt cái thân hình có nụ cười ranh mãnh ấy, anh quyết định sẽ về phòng để làm mình no trước.

Vừa bước đi, Tiểu Ngốc liền nhào thế, tỏ ra bức xúc dường như không chịu nổi: “Ăn cơm, ăn cơm, tôi cần ăn cơm.” Thế nhưng, một lần nữa lại bị anh tuyệt tình đẩy ra.

Đừng làm ồn, anh còn đang học cách cố để “yêu” cô!

Cô và Khả Khả hẹn nhau tại một hội quán VIP, chỗ này chỉ tiếp đãi các thành viên. Cô có Thẻ phụ tình nhân của hội quán, nhưng Khả Khả không phải là thành viên ở đây, vì vậy cô phải đến sớm hơn một chút. Dù sao thì bây giờ, thứ mà cô có nhiều nhất cũng là thời gian, suốt từ sau khi kết hôn, cô vẫn ở nhà.

Lương Tử Tích không thích cô làm cái công việc phải phơi mặt ra đứng mỉm cười với mọi người, còn mẹ chồng cô thì lấy việc nhà họ Lương ra để thuyết phục cô, là phải làm sao sớm sinh được một đứa trẻ mũm mĩm.

Cũng may, trước nay cô vốn là một kẻ lười điển hình, cũng không ôm ấp hoải bão lý tưởng lớn lao gì, từ sự không thích ứng lúc ban đầu, đến giờ cô đã chẳng khác gì cá gặp nước. Mỗi ngày, cô có thể chơi điện tử đến mấy tiếng đồng hồ, có thể ngủ liền một mạch cho đến lúc chồng tan ca, nếu như không có việc mẹ chồng thỉnh thoảng bất ngờ đến “thị sát tình hình”, cuộc sống của cô thật là tự do tự tại. Chỉ đáng tiếc là, tuy rằng trước đến nay hai vợ chồng không hề làm gì để phòng tránh, nhưng bụng của cô vẫn chưa thấy tăm hơi gì.

Mấy năm nay, mẹ chồng ngày càng sát sao, ngay cả Lương Tử Tích cũng rất hy vọng sớm có đứa con của mình, nhưng thực ra mà nói, cô không hề muốn sinh con sớm, cảm giác ngay đến bản thân mình bình thường còn lo không xong, làm sao mà chăm lo cho một đứa bé? Liệu cô có thể trở thành một người mẫu mực không, cô có chút lo lắng.

Thế cho nên, mỗi lần thấy kinh đúng kỳ hàng tháng, cô đều thở phào nhẹ nhõm. Kỳ thực, cô rất muốn thương lượng với Lương Tử Tích xem có thể hoãn việc sinh em bé vài năm không? Đợi cô chín chắn thêm chút nữa, trưởng thành thêm chút nữa, thế nhưng cô cũng biết việc này là không thể.

Bố mẹ chồng đến thăm liên tục, mẹ chồng thì sốt sắng dặn dò, tuyệt đối đừng có học người thành phố cái thói chơi bời chán chê rồi mới tính đến chuyện con cái.

Anh thì vừa muốn làm cha, vừa phải đáp ứng sự mong mỏi của bố mẹ, làm sao có thể đồng ý với yêu cầu của cô? Thế cho nên thà đừng nhắc đến cho xong.

Kết hôn ba năm, mẹ chồng đem cô đi thăm ở chỗ này lại khám chỗ khác để cầu con, những xét nghiệm cần làm thì đã làm cả, thần Phật cần lễ lạy cũng đều đã lễ, thế mà bụng cô vẫn chưa có động tĩnh gì, có lẽ ngay cả thần Phật cũng cho rằng, cô vẫn chưa có duyên để làm mẹ.

Cô với Khả Khả không giống nhau, cùng kết hôn được ba năm, nhưng nguyên nhân Khả Khả mãi chưa được làm mẹ là do chồng một mực phản đối.

Liếc qua đồng hồ, Khả Khả vẫn chưa đến, cô gọi một ly trà sữa, ngồi xuống chỗ giáp với cửa sổ. Buổi chiều, trừ cô là đang đợi người ra, cách đó mấy mét chỉ có một ông già khí chất nho nhã đang ngồi ung dung xem báo.

Vào thời gian như thế này, không phải giờ cuối tuần cũng chẳng phải giờ ăn cơm, cái hội quán VIP này càng trở nên yên ả.

- Hoan nghênh quý khách! - Tiếng nói dịu dàng của cô tiếp viên vang lên.

Cô quay mặt lại nhìn theo bản năng.

- Thưa ngài, xin hỏi ngài có hẹn với vị hội viên nào ạ?

Ồ, hóa ra là một người đàn ông chứ không phải là một cô gái.

Đang muốn quay mặt nhìn, cô chợt nhìn thấy một khuôn mặt hình như rất quen thuộc.

Là một khuôn mặt đàn ông, nhưng lại đẹp đến mê hồn, đôi mắt thật đẹp, lấp lánh ánh cười, chân thành, dịu dàng và còn ấm áp hơn cả nắng xuân tháng ba. Không biết vì sao, cái cảm giác quen thuộc đó lại mạnh mẽ đến vậy, làm cô có cảm giác thật lạ, như có một luồng máu nóng dâng lên, kích động khó hiểu.

Kích động? Sao lại kích động nhỉ? Cô vốn không hề quen biết cái người đàn ông đẹp đến gần như là thanh tú ấy cơ mà?

- Vâng, tôi có hẹn với ông Ngô - Anh ta cười nhẹ, trên má lộ núm đồng tiền rất mờ nhưng cũng đủ để làm các cô gái phải mê mệt.

- Tiểu Phong! - Ông già đã nhìn thấy anh ta, cất giọng trầm gọi.

Anh ta cười lịch sự quay sang, nhưng thật lạ lùng, nụ cười như ngưng lại, cảm giác thật kỳ lạ, ánh mắt của anh ta như dán lấy khuôn mặt cô, giống như, họ đã từng quen biết nhau rất lâu, rất lâu rồi.

Cô đưa tay sờ khuôn mặt mình, mình có quen anh ta không nhỉ? Sao lại thấy thân thuộc như vậy, nhưng mà không thể nào, người đàn ông có tướng mạo đẹp nổi trội như thế, nếu như cô đã từng gặp, không thể quên dễ dàng đến thế.

Người đàn ông từng bước tiến lại phía ông già, tuy đã đi qua chỗ cô ngồi nhưng vẫn quay đầu lại nhìn cô bằng một ánh mắt đầy phức tạp, giống như bị kích động, nhưng lại tự ép mình phải trấn tĩnh.

Người đàn ông ngồi trước mặt ông già, cùng ông ta nói một số chuyện gì đó, nhưng cô cảm nhận rằng, sự chú ý của anh ta vẫn luôn bám lấy cô.

- Minh Minh, đang nghĩ gì thế? Sao lại ngây người ra thế? - Một giọng nữ quen thuộc cất lên, cắt đứt trạng thái đờ đẫn của cô.

Thì ra, cô thực sự bị cái người đàn ông dường như quen biết ngồi cách đó mấy mét ấy làm cho hoang mang.

Cô vội vàng lấy lại tinh thần.

- Khả Khả, đến rồi đấy à, hôm nay tìm mình có việc gì thế? - Cô đã trở lại bình thường.

Một thời gian rồi mới gặp lại người bạn thân này, sao cô có cảm giác hình như bạn mình đã tiều tụy đi? Rõ ràng là phụ nữ còn chưa đến ba mươi, sao mà có vẻ mệt mỏi đến thế, khóe mắt đã thấy hằn đậm lên nhiều vết chân chim?

- À, có một việc, mình muốn nhờ cậu...- Khả Khả vừa ngồi xuống, có vẻ rất bối rối, hình như những lời tiếp theo rất khó nói.

- Nói đi! - Cô ngây thơ gật đầu, đối với bạn bè, trước nay cô vẫn rất chân thành, những việc có thể giúp đỡ đều không tiếc gì.

- Mình muốn... Cậu gọi điện cho Lương Tử Tích...- Mới nói được một nửa, Khả Khả liền cứng miệng, không nói tiếp được nữa.

Gọi cho Lương Tử Tích? Cô ngưng cười, không lẽ lại là Hạ Chính Triệt đòi Khả Khả đến nói khó, nhở Lương Tử Tích giới thiệu khách hàng cho anh ta?

Cô đăm chiêu, làm công việc kiện tụng không giống như kinh doanh, không phải chỉ nhờ vận may và quen biết.

Khả Khả nhìn biểu hiện của cô, miễn cưỡng cười một tiếng:

-Minh Minh, cậu đừng hiểu lầm, mình tìm cậu ra đây không nhất thiết vì công việc của chồng mình, chúng mình có thể nói chuyện với nhau mà. - Thế nhưng, nói những lời đó, chính cô cũng không thấy thuyết phục.

Ba năm nay, kể từ khi Minh Minh và Lương Tử Tích kết hôn, mong mỏi chồng sớm cá chép hóa rồng, cô đã dựa vào mối quan hệ bạn bè này mà nói biết bao điều hơn thiệt? Thì ra, tình bạn không thể hòa lẫn với quan hệ và lợi ích. Giờ muốn bồi đắp lại tình bạn, muốn tìm một người bạn thật lòng để tâm sự, có phải là đã trễ rồi không?

Dường như có một thứ cảm ứng, người đàn ông nho nhã ấy lại quay mặt về phía cô.

Liệu có phải cô đã quá nhạy cảm, sao cô có cảm giác anh ta cứ nhìn trộm mình?

Khả Khả thấy cô có chút là lạ, nhìn theo rồi kinh ngạc kêu lên:

- A, là anh ta...

- Anh ta là ai? Cậu quen anh ta à? Là một bệnh nhân à?

- Cậu không nhận ra anh ta à? - Khả Khả cảm thấy kỳ lạ - Ba năm trước mình đã gặp anh ta trong lễ cưới của cậu, anh ta đem quà cưới đến rồi đi ngay, khi đó có rất nhiều bạn gái ấn tượng với anh ta, cứ dò hỏi cậu xem anh ta là ai mà?

Qùa cưới? Sao cô không có chút ấn tượng nào nhỉ?

- Chính là cái bức họa vẽ cô dâu chú rể mặc bộ đồ rất dễ thương trên một tờ giấy trắng!

Trong đầu cô chợt lóe lên một chút ấn tượng.

Đó là một bức tranh hoạt họa đã ố vàng, hình như do một đứa trẻ vẽ ra và đã vẽ từ rất lâu, mặt của chú rể còn để trống, khuôn mặt cô dâu thì lại rất giống cô khi còn nhỏ, vừa đáng yêu vừa đành hanh, trên bộ lễ phục của cô dâu chú rể còn vẽ thêm mỗi người khoác một chiếc cặp sách, điệu bộ nắm chặt lấy tay nhau, giống như sắp cùng nhau đi thật xa. Chỉ có điều có một thứ rất không phù hợp với phong cách tranh họa đó là phía sau bức tranh, có người dùng bút máy viết lên trên đó một dòng chữ, một dòng chữ rất đẹp, những lời cảm thán: “Nếu như, anh chúng ta kiếp này không duyên phận, nguyện kiếp sau được cận kề, để lại được ngày ngày cùng nhau ngắm thủy triều.”

Bức họa đó cô đã vứt đi đâu rồi nhỉ? Cô sớm đã quên mất rồi. Khi đó, bị bạn bè họ hàng chuốc rượu đến say khướt, cô làm sao mà nhớ được.

Đột nhiên, cô nghĩ đến một người.

Thực ra, năm mười sáu tuổi, cô đã từng đến Australia tìm cậu ta, muốn dành cho cậu ấy một sự bất ngờ, cô đòi mẹ không thông báo với gia đình người cậu bên đó.

Những bờ biển ngập tràn ánh nắng, những dải san hô sặc sỡ muôn màu, nhà hát Opera kiến trúc đặc sắc, bến tình nhân ấm áp mời gọi, cả đất nước Australia thật gần gũi với tự nhiên.

Cô cứ nghĩ rằng, ở một đất nước như thế, cô sẽ có thể tìm lại những niềm vui ngày thơ bé, thậm chí, có thể có một mối tình thật đẹp.

Vậy mà...

- Cháu muốn gặp Phong à? Nó vừa ra sân bay tụ tập với tụi bạn để chuẩn bị sang New Zealand du lịch đường dài rồi, cháu có cần gọi nó quay về không?

Lời nói tiếp theo của người cậu làm cô sững sờ:

- Bà này, sao chẳng thức thời gì hết? Đi cùng nó còn có Tiểu Vi đấy! - Cậu nói và cầm lấy ống nghe trong tay mợ, rồi lại nói một tràng - Thanh niên trai gái chúng nó yêu nhau, người lớn mình tham gia cái gì? Giờ thằng Phong ngay cả Minh Minh là ai chắc cũng không nhớ nữa!

Thì ra, cậu ấy đã có bạn gái, ngay cả Minh Minh là ai chắc cậu ấy cũng không nhớ nữa!

Cô, khi ấy mười sáu tuổi, lần đầu tiên biết thế nào là đau lòng.

Đúng rồi! Cô đột nhiên nghĩ ra, giờ thông tin liên lạc phát triển như thế, ngayca Internet cũng mở rộng đến từng nhà, vậy mà, cậu ấy chưa bao giờ chủ động liên lạc với cô. Có lẽ nào, là sự thực, cậu ấy ngay cả Minh Minh là ai cũng không nhớ nữa...

Đột nhiên, cô thấy mất tự tin.

Những chuyện ngày thơ ấu, chỉ mình cô còn quyến luyến, cô cứ mãi là con ngốc ngồi ôm quá khứ!

Năm mười sáu tuổi ấy, lần đầu tiên cô ra nước ngoài, đi một chuyến đến đất nước Australia mà trước nay cô luôn mong mỏi, vậy mà chẳng được lặn xuống xem dãi san hô khổng lồ, cũng không được tận mắt thấy vương quốc của những loài sinh vật biển, chỉ mang về hòm hành lý nặng trịch đến tha không nỗi đựng đầy những bình mỡ cừu và một tâm trạng ngổn ngang buồn nản vì thất tình...

Mối tình đầu của cô, vào năm mười sáu tuổi, đã hoàn toàn kết thúc trong kì nghỉ đông đó.

Bức tranh đó cô thực sự không còn chút ấn tượng nào. Thế nhưng Khả Khả vừa nhắc tới, trong lòng cô như có một dây đàn nào đó ngân lên, cảm thấy như trước đó dường như đã để lỡ mất một nhịp rất quan trọng. Thế nhưng, để lỡ cũng đã lỡ rồi, cuộc sống, vốn là như vậy.

- Minh Minh, anh ta đang nhìn cậu! - Khả Khả nho nhỏ thì thầm với cô.

Ánh mắt của người đàn ông lịch lãm đó, không hề cháy bỏng như ánh mắt của những người đàn ông theo đuổi cô trước kia mà mang một vẻ ôn tồn ấm áp, rất dễ chịu, không hề làm người khác cảm thấy bị mạo phạm.

Tuy nhiên, cho dù như vậy, cô giờ là gái đã có chồng, trước ánh mắt hàm chứa tình cảm đó cũng khó tránh khỏi có chút bất an.

Người đàn ông sau khi thanh toán, đứng bắt tay ông già một lúc, rồi cầm lấy chiếc áo khoác, cùng ông già đi ra cửa.

- Minh Minh, anh ta đi rồi! - Khả Khả vội lay cô - Cậu vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc có quen anh ta không à?

- Không nhớ ra! Mình thực sự không quen anh ta! - Cô vô tư nói nhỏ.

Tiếng cô nói không to lắm, thế nhưng, không biết vì sao, người đàn ông lịch lãm đã đi gần ra cửa vẫn nghe rõ mồn một. Anh ta lập tức khựng lại, sau đó, miệng từ từ có vẻ mím lại.

- Phong à, phòng khám của con chuẩn bị thế nào rồi? - Ông già không hề để ý thấy sự thay đổi của người đàn ông bên cạnh, tiếp tục quan tâm hỏi chuyện khác.

- Giáo sư Ngô, phòng khám đã sắp sửa mở cửa được rồi ạ. - Trần Phong lập tức lấy lại tinh thần, lễ phép trả lời.

- Tốt lắm, tốt lắm! Con trai, con đường này không dễ dàng đâu! - Ông già vỗ vai ông ta thốt lên - Trung Quốc không được như Australia, ở nước ngoài, làm nghề này như thể hốt được vàng, nhưng ở Trung Quốc, phòng khám tử tế đàng hoàng cũng không được xem trọng. Nghe nói bệnh viện con làm ở Australia đánh giá rất cao về con, cha mẹ nuôi con vẫn đều ở đó, sao con lại có ý định về nước phát triển sự nghiệp?

Anh ta lễ phép mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn, khi cười dường như có thể làm tất cả cảnh vật xung quanh phải lưu mờ.

- Trước đây con vốn dự định tốt nghiệp đại học xong sẽ về nước, giờ cũng chỉ là làm theo kế hoạch từ trước mà thôi.

Thế nhưng, cái kế hoạch này chậm hơn một chút, cũng đã đến ba năm. Cố lao vào học, ba năm trước anh cũng giành được một lúc hai bằng thạc sĩ, cuối cùng cũng muộn mất một bước.

Tính cách của anh hướng nội, có rất nhiều điều trong lòng anh chưa bao giờ chia sẻ với gia đình, khi đó, mẹ cũng chỉ cho rằng anh chỉ muốn về nước xem thế nào, không hề biết rằng anh có ý định định cư luôn.

- Phong à, con về nước à? Hay quá, con còn nhớ em họ Minh Minh hồi nhỏ không?

Nhớ, tất nhiên là nhớ! Nếu không phải lúc nào cũng nhớ tới cô, sao anh lại cứ nhất định phải quay về nước?

- Có gì cần mang cho em ấy sao? Con rất sẵn lòng. - Anh mỉm cười.

Anh đang đau đầu vì không biết nên tìm lý do gì xuất hiện trước mặt cô!

- Mấy hôm nữa là tới ngày cưới của em, con vừa hay có thể góp vui rồi, thuận tiện giúp mẹ đưa tiền mừng cho em nhé.

Lời mẹ làm anh như bị sét đánh. Vừa lúc trước còn ở trên thiên đường vậy mà lúc sau đã rơi ngay xuống địa ngục. Đợi mười sáu năm chỉ để gặp lại, vậy mà, kết cục lại thành ra thế này. Tình yêu trong chờ đợi, có thể kết thúc bằng sự đến muộn vớ vẩn.

Năm tám tuổi, tại sao anh lại phải rời xa cô? Tuổi còn rất nhỏ mà đã phải một thân một mình cô đơn nơi đất khách, rõ ràng hàng đêm đều bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, thế nhưng vẫn kiên quyết ra đi?

Bởi vì, trong giấc mơ thường thấy cảnh cô vì anh mà đánh nhau với người ta, cằm bị rách một miếng làm máu chảy ròng ròng xuống, trông vô cùng bi thảm. Anh rất sợ, mình không che chở được cho cô.

Khi còn nhỏ, lúc còn trong cô nhi viện, đã từng có mấy bạn gái cùng tuổi vì tranh nhau chơi với anh mà đánh nhau, trong đó, có một bạn gái tên Tiểu Mỹ rất hung hăng, lúc đánh nhau không kiềm chế được đã đẩy một bạn gái khác từ trên ban công xuống. Từ đó, một người bị đưa vào trại giáo dưỡng, còn một người đã không bao giờ còn được nhìn thấy thế giới tươi đẹp này nữa.

Có những trường hợp, hồng nhan họa thủy, không nhất thiết là để chỉ con gái, từ nhỏ, anh đã thấy vô cùng căm ghét khuôn mặt đẹp như búp bê của mình.

Thế nhưng, khi cô dùng đôi mắt long lanh nhìn chăm chăm vào anh một cách rất dễ thương và nói:

- Anh họ đẹp quá! - Giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười tinh nghịch của cô đã chạm vào tâm hồn cô đơn của anh.

- Khi em mệt, anh phải cõng em về, anh khát, có thể uống chung cốc nước với em, chúng ta mãi mãi là bạn tốt nhé!

Cô nói gì anh cũng đều gật đầu.

Truyện Chữ Hay