Ở một cửa hàng thức ăn nhanh khu vực trung tâm thành phố, bên gần ngã tư đường có một khung cửa sổ thật lớn sát mặt đất. Tô Huy đang cùng ăn trưa với Lưu Quân, người bạn thân từ thuở dây mơ ngựa gỗ, từ sau khi họ nhập học ở hai trường trung học khác nhau họ thường xuyên gặp nhau như thế này. Vừa lúc này, Tô Huy nhìn qua cửa sổ, trong đám người có một thân ảnh quen thuộc, ánh mắt của chủ nhân của thân ảnh đó cũng chuyển hướng về phía bên này, Tô Huy liền vẫy vẫy tay chào hỏi, nhưng người nọ hình như không có nhìn thấy cậu, lủi bước đi. Lưu Quân thấy cảnh này không khỏi thắc mắc: “Tô Huy, cậu có quen Ti Việt sao?”
“A, ừ.” Ti Việt là học sinh vừa mới nhập học được hai tuần, hiện tại còn là bạn cùng bàn với cậu.
“Tô Huy, cậu phải cẩn thận một chút với cái người tên Ti Việt kia, hắn khi còn ở trường tớ chính là một gã thuộc phần tử bạo lực đó.”
Tô Huy chú ý tập trung lên, Ti Việt trong mắt cậu chỉ là một kẻ lạnh lùng, một chàng trai hướng nội mà thôi. Nhưng lời kế tiếp của Lưu Quân mới chính thức phá vỡ nhận thức của Tô Huy về Ti Việt. Bởi vì trực nhật không cẩn thận mà vây trúng người hắn cái gì đó, hắn liền vung tay, đối với các nữ sinh khác cũng không chút ôn nhu, đem quà tặng của họ mà ném xuống trước mặt, hắn trước giờ trong lớp không có ai dám ngồi chung bàn vì sợ sinh ra mâu thuẫn. Nghe nói tới đây, Tô Huy dừng một chút, cũng may vừa rồi không nói cho cậu bạn biết hiện tại cậu cùng hắn đang là bạn cùng bàn.....
Người nhà Ti Việt hình như cũng có gia thế, bình thường hắn đánh nhau ở trong trường cũng không có bị gì, nhưng sau nghe nói hắn đánh một tên công tử nhà giàu nào đó, mà cha của cậu ta là người giúp đỡ cho trường, cho nên trường mới có lý do đem hắn đuổi học. Lúc gần đi, Lưu Quân biết được Ti Việt là bạn mới của Tô Huy nên dặn dò cậu vài câu.
Ngày hôm sau, Tô Huy nhớ lời hôm qua Lưu Quân nói, lúc đi học không quên đánh giá khuôn mặt đang ngủ của người ngồi cùng bàn. Ban đầu khi Ti Việt vừa mới chuyển vào ban của họ, không ít nữ sinh hết lời ca ngợi hắn. Mũi Ti Việt rất cao, thân hình cao ráo giống người nước ngoài. Tay chân hắn thon dài, thân hình cao lớn, đây chính là hình thể mà Tô Huy rất hâm mộ. Bây giờ còn là mùa hè, Ti Việt mặc đồng phục lộ ra cánh tay thon dài cường tráng. Tô Huy đem cánh tay mình ra nhìn nhìn so sánh ảo não, tuy rằng bác sĩ có nói nội tiết của cậu không giống như người bình thường, nhưng thực sự là kém quá xa...... Tô Huy lại hâm mộ nhìn qua làn da bánh mật nam tính, bên ngoài còn thấy rõ những sợi lông đen.
Tiếng chuông tan học vang lên, Tô Huy nhìn các học sinh đều lật đật ra khỏi phòng học nhưng người ngồi cùng bàn với cậu vẫn mang một khuôn mặt hương vị say ngủ ngọt ngào, thế là cậu lại một lần nữa thực hiện ’nghĩa vụ của người ngồi cùng bàn với Ti Việt’, cường độ từ nhẹ tớ mạnh lay lay cánh tay hắn: “Ti Việt, tan học rồi.”
Ti Việt sau khi tỉnh dậy, giãn ra thân thể một chút, nhìn xung quanh không còn ai trừ một quyển sách cùng với Tô Huy, hắn hỏi: “Cậu sao còn chưa về?”
“Giữa trưa tớ còn ở lại học, bây giờ đi ăn trưa, nửa tiếng nữa sẽ vào.”
Cha mẹ Tô Huy công tác lâu năm, việc ăn mặc, việc học, rồi đi lại đều là cậu tự lo liệu. Sau lên cấp , Tô Huy muốn dành nhiều thời gian cho việc học, nên chuyển đến trường nội trú là một sự lựa chọn khá tốt. Nhưng là chuyển đến trường nội trú chính là một cuộc sống công cộng, bí mật kia của cậu cũng sẽ dễ bị lộ ra. Thời gian đi từ Ngọ Hưu về đến nhà thật sự có hơi xa. Tô Huy bình thường đều là ra ngoài ăn trưa rồi mới lên lớp chợp mắt một chút.
“Hẹn gặp lại.” Tô Huy mỉm cười. Kỳ thật cậu cảm thấy Ti Việt không có đáng sợ như lời đồn, chỉ có tính cách hơi lạnh lùng một chút. Nhưng mà nói sao thì nói, là hai người ngồi cùng bàn, Tô Huy hy vọng mối quan hệ này không cần trở nên tẻ ngắt. Tuy rằng cậu cũng thường nói “Buổi sáng tốt lành” “Hẹn gặp lại”, còn hàn thuyên vài chuyện linh tinh nhưng Ti Việt không có trả lời, đều đi thẳng. Tô Huy đã quen với cách hành xử của Ti Việt đối với người khác nên cũng không nghĩ là hắn cố tình không lịch sự với mình ── Ti Việt tuyệt đối là đối xử bình đẳng, lạnh lùng đến lạ thường.
Ngày hôm sau lúc đang ngồi học, Tô Huy không cẩn thận làm rơi bút máy xuống đất, nhìn cây bút yêu quý của mình yên vị dưới chân của người đang ngồi ngủ cùng bàn, trong lòng Tô Huy có chút khẩn trương. Đây là món quà cha tặng nhân ngày cậu vào trường trung học, là bảo bối của Tô Huy. Nhìn qua nhìn lại không có khả năng cúi xuống lượm, cậu liền tìm cách khác. Đánh thức Ti Việt? Ý tưởng này vừa hiện lên trong đầu liền bị gạt sang một bên.
Thật vất vả đợi đến tan học, Tô Huy vẫn thật cẩn thận cúi xuống dưới thân Ti Việt nhặt lên cây bút đã muốn bị trầy xướt, trong lòng có chút tiếc, nhưng lúc đứng dậy cánh tay không cẩn thận huých vào Ti Việt. Tô Huy đang thầm mong Ti Việt không nên tỉnh dậy. A~, chính là vẫn bị ánh mắt mê ly vừa tỉnh ngủ nhìn cậu. Tô Huy nhớ tới mấy hôm trước Lưu Quân nói với cậu đủ loại tin đồn về Ti Việt, lúc trước lập trường đứng ở bên thứ ba đã cảm thấy thực kinh dị, nay lại bị lọt vào cảnh giới kì lạ này, ánh mắt Ti Việt lia trên người cậu mang theo cảm giác ớn lạnh thật lớn, cậu như bị đông cứng lại. Tô Huy vội đổi giọng nói: “A, thật vô ý đánh thức cậu, tớ chỉ là đang muốn lượm đồ thôi, cậu tiếp tục ngủ đi ha, còn chưa tới giờ tan học đâu.”
Ti Việt giương mắt nhìn nhìn Tô Huy một chút, sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ!
Bài học hôm nay coi như cậu vắng mặt rồi.
Cha mẹ thường hỏi cậu có thích gì không hoặc cho cậu thật nhiều tiền tiêu vặt để mua những thứ mình thích. Tô Huy đối với vật chất không hào hứng lắm, thật sự nghĩ không ra mình thích gì. Hai năm trước khi cậu nhận được giấy báo nhập học của trường trung học, cả nhà ba người hiếm hoi mới có dịp đi mua sắm. Cha cậu hỏi cậu thích cái gì, Tô Huy nghĩ mãi vẫn không ra, vốn định nói không cần nhưng nhìn đến cây bút máy họa tiết tinh xảo, giá cũng không đắt lắm, cậu liền nói cha mua cho. Tựa hồ cảm thấy món quà là một cây bút máy vẫn chưa vừa lòng, cha cậu lại hỏi ý kiến, nhưng Tô Huy thật sự không biết mình muốn gì..
Một cây bút máy mang theo tâm tình ảo não đến lúc tan học, Tô Huy ngồi hoài niệm lại quá khứ của nó. Cây bút máy này đã theo cậu hơn một năm, mỗi lần trước kì thi cậu đều dùng khăn lau kính cẩn thận lau thân bút, bơm đầy mực, viết thử lên giấy để kiểm tra xem có êm không, cậu thật sự rất quý trọng nó. Nhưng phải thích ứng với cuộc sống mới, phải quên đi cái cũ. Đối với vài người thì đó là chuyện rất dễ, nhưng đối với Tô Huy nó lại hơi khó khăn một chút.
Tô Huy đứng bên cửa lớp nhìn bạn ngồi cùng bàn Ti Việt. Lúc đi ngang qua hắn, cậu lịch sự chào tạm biệt một câu. Ti Việt nhìn cậu, gật đầu “Ừ” một tiếng. Kỳ thật giọng Ti Việt trầm thấp mỗi lần khó khăn mở miệng Tô Huy đều cảm thấy rất dễ nghe.