Editor: Song Nhã
Mạnh Nịnh từ toilet đi ra, thì thấy Thi Vinh ngửa mặt nằm ở trên giường, nhìn trần nhà chằm chằm, cảm xúc trong mắt anh... Nếu cô không nhìn lầm, thì đó là bi phẫn. Mạnh Nịnh nén tiếng thở dài, cảm thấy mình có nói gì với Thi Vinh cũng vô dụng, tên này cứ cho rằng cô muốn nối lại tình xưa với hàn ngộ chi, dù cô nói gì anh cũng không nghe lọt.
Cũng không biết anh nghĩ như thế nào... "Nâng đầu lên chút."
Thi Vinh hừ lạnh, không nghe. Mạnh Nịnh rất hiếm thấy anh tỏ ra trẻ con như vậy, cứ như chưa từng xảy ra cuộc tranh cãi giữa bọn họ vậy, Thi Vinh tỏ ra như một đứa bé trai không cần kẹo ăn. Dù sao cũng bị thương không hề nhẹ, Mạnh Nịnh không muốn làm Thi Vinh khó chịu, tránh cho người này nổi khùng lên, đến lúc đó, sợ là cô có nói gì cũng vô dụng.
Vốn cho là Mạnh Nịnh sẽ không nói hai lời xoay người rời đi, Thi Vinh đã làm tốt công tác chuẩn bị dỗ dành cô rồi, bởi vì trong lòng anh cũng hoang mang, không biết trong trận tranh cãi hôm qua, có phải Mạnh Nịnh thực sự tức giận hay không. Trong lòng anh có phần sợ hãi, lại có chút không yên, rõ ràng anh cảm thấy mình chiếm lợi thế... Cũng không biết vì sao, cứ cảm thấy trong lòng hoảng hốt.
Tay cô nhỏ bé lại mềm mại, lúc lau người cho anh rất dịu dàng. Thi Vinh cảm thấy khoé mắt cay cay, nghĩ thầm, nếu cô vẫn có thể đối xử với mình tốt như vậy, thì anh sẽ không giận dỗi nữa, cũng không bất bình nữa.
Trên người anh vẫn còn có rất nhiều vết máu không xử lý sạch sẽ, Mạnh Nịnh đi vắt khăn lau vài lần, sau đó bưng cái chậu ra, lại nhẹ nhàng lau cho Thi Vinh lần nữa. Vốn cho là người đàn ông này bị thương đến vậy rồi, dù sao cũng phải thành thật chứ? Nhưng vừa lau đến sáu múi cơ bụng thì thấy phía dưới đã dựng lên thành lều trại rồi. "..." Đến mức này mà còn hưng phấn được, quả nhiên là cầm thú.
Thi Vinh không hiểu sao cảm thấy có chút hưng phấn. Anh thở hổn hển, dùng ánh mắt khao khát nhìn Mạnh Nịnh chăm chú, dường như đang cầu xin cô tiếp tục lau xuống dưới. Tay Mạnh Nịnh ngừng lại, cũng không làm theo mong muốn của Thi Vinh, chỉ vuốt phẳng ống quần cho anh, lau sạch sẽ cái chân còn lại.
Cô nghĩ, có lẽ gãy xương cũng không phải không có lợi, ít nhất hiện tại Thi Vinh không thể giở trò lưu manh với cô được rồi.
Nhưng Mạnh Nịnh đã xem nhẹ trình độ vô liêm sỉ của Thi Vinh. Anh thấy cô không lau nơi đó cho anh như mong muốn, thế mà chẳng biết xấu hổ mở miệng yêu cầu: "Chỗ đó cũng cần lau sạch sẽ."
Toàn thân Mạnh Nịnh cứng đờ: "Anh đủ rồi đó."
"Cần phải lau." Thi Vinh khăng khăng. "Nếu không sẽ rất bẩn."
Mạnh Nịnh nghiến răng: "Bẩn cũng là do anh tự chuốc lấy, ai bảo đi đâm xe chứ?!"
"... Mặc kệ, phải lau sạch."
Mạnh Nịnh đứng bật dậy, không muốn để ý đến Thi Vinh, xoay người định đi, Thi Vinh lại dùng tay bị thương giữ cô lại, trong giọng nói có sự cầu tình: "Vậy tự anh làm, dù sao em vẫn còn phải lau cho anh."
"Tự anh làm" là có ý gì, mọi người hiểu rõ là được.
Mạnh Nịnh nghe Thi Vinh nói mà ngây người, không ngờ người này lại còn uy hiếp cô? Một lát sau, cô hết cách đành nói: "Chỉ một lần thôi."
Ngay lập tức Thi Vinh nở nụ cười.
Chỗ này lược bớt chữ.
Nửa tiếng sau, Mạnh Nịnh đen mặt vào toilet, rửa sạch chất lỏng trên tay, ra ngoài thì thấy Thi Vinh liếm môi nhìn cô như mèo trộm được thịt. Cô đỏ mặt, vắt khăn ướt lau qua loa cho Thi Vinh, thầm cảm thấy may mắn vì mình đã khoá trái cửa, nếu không thì lúc cô làm gì đó cho Thi Vinh mà có ai vào, cô thà nhảy lầu luôn, không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
Nhưng mà mùi ám muội trong phòng này... thế nào cũng sẽ bị người ta phát hiện không đúng? Nghĩ tới đây Mạnh Nịnh vộid;d;l;q;d vàng mở hết tất cả cửa sổ, thổi bay mùi trong phòng, sau đó ngồi bên người Thi Vinh, bình tĩnh gọt táo cho anh, đương nhiên, nếu tai nhỏ của cô không đỏ rực lên, thì xem ra vẫn rất trấn tĩnh.
Sau đó Mạnh Nịnh cảm thấy mình không xong, bởi vì dù là bác sĩ hay hộ lý, chỉ cần có người bước vào, có người nhìn về phía mình, cô dường như bị người ta phát hiện làm việc trái với lương tâm, không dám nhìn thẳng người ta, cảm thấy tất cả mọi người đều biết cô và Thi Vinh làm gì ở trong... Thật mất mặt!
Nhưng mà tên đầu sỏ làm cô mất mặt lại cười tít mắt nhìn cô, vẻ xấu xa dường như biến mất trong nháy mắt. Mạnh Nịnh biết đây là biểu hiện giả dối, chẳng qua là tên này tạm thời no, đến lần sau coi như không có gì.
Có bà xã ở đây, đương nhiên Thi Vinh không muốn mời hộ lý, anh chỉ mong Mạnh Nịnh ở cùng anh thôi! Có thể sớm chiều bên nhau mà không cần đến công ty, trên đời này còn chuyện gì tốt hơn chứ? Dù tay chân anh không tiện, rất nhiều đậu hũ cũng chỉ có thể ăn một miếng, rất nhanh cô đã chạy mất rồi.
Trong lúc đó Trương Hoàng cũng vào một lần, thấy Thi Vinh chật vật nằm trên giường, một chân treo thật cao, tay phải cũng bị bó thạch cao thật dày, thì cười xấu xa, vui sướng khi thấy người gặp hoạ: "Quý trọng tính mạng, rời xa rượu bia thôi! Tớ đoán chừng hoá đơn phạt có thể đủ cho một năm đấy."
Thi Vinh lạnh lùng liếc anh ta, nói: "Đi nộp giúp tớ."
Trương Hoàng: "... Phiền cậu tôn trọng bác sĩ trưởng khoa của cậu một chút được không? Có tin tớ cho cậu thành tàn phế hay không?"
Thi Vinh lộ ranh năng trắng sắc nhọn: "Cậu dám?"
Trương Hoàng: "..." Anh ta thực sự không dám.
Anh ta tức giận nghĩ, cho rằng không phải bản thân không dám, mà là quá nặng tình nghĩa, dù sao cũng là anh em lớn lên cùng nhau từ nhỏ, anh ta tốt bụng như vậy, đương nhiên sẽ không làm người ta thành tàn phế thật rồi. Ừm, nghĩ như thế, tâm trạng trở nên vui vẻ hơn nhiều!
Nói với Mạnh Nịnh mấy lưu ý quan trọng cùng với đồ nên kiêng, Trương Hoàng không còn hứng ngồi trong phòng bệnh nữa, đến chút lòng biết ơn còn không có, anh ta cũng không phải phục dịch làm gì!
Không rõ có phải Mạnh Nịnh nghĩ nhiều hay không, cô vẫn cảm thấy trước khi đi, Trương Hoàng dùng vẻ mặt cực kỳ đáng khinh mà nhìn cô một cái. Mạnh Nịnh cố hết sức duy trì sự bình thường, coi đó là ảo giác của mình, dù là vừa nãy cô và Thi Vinh thật sự làm gì đó, Trương Hoàng cũng không có chứng cớ, chỉ cần cô không nói ra, thì anh ta còn có thể gây sức ép hay sao hay sao? Đang nghĩ ngợi thì liếc thấy Thi Vinh di chuyển một cách chật vật, dường như muốn ngồi xuống, thì vội qua đó giữ lấy anh: "Anh làm gì thế?"
Thi Vinh dùng ánh mắt sáng ngời nhìn cô: "Đi toilet."
Dáng vẻ này của anh nhất định là không thể nào tự đi toilet, Mạnh Nịnh nghĩ người này vốn là cố tình làm cô khó xử. Bởi vì Trương Hoàng vừa nói với cô làm thế nào giúp Thi Vinh đi toilet năm phút trước đó. "Em nghĩ nên tìm người làm cho anh ống dẫn tiểu mới được." Như vậy thì tiện cho cô cũng tiện cho anh.
Nghe xong lời này, mặt Thi Vinh bỗng chốc dài ra: "Không được!" Ngoại trừ chính anh, thêm cả Mạnh Nịnh, còn d,d,l,q,dlại ai muốn động chạm vào gốc rễ của anh thì anh sẽ liều mạng với người đó. Vốn ngại bệnh viện không sạch sẽ, lại còn tìm người làm mấy chuyện ấy với anh, Thi Vinh nghĩ, mình nhất định sẽ đập phá bệnh viện bằng được.
Mạnh Nịnh liếc xéo anh một cái, rồi vẫn nghe lời mà đệm gối lót sau lưng anh, sau đó chỉnh giường bệnh cao lên chút, lại lấy bô ra, cuối cùng xấu hổ mà cầm lấy thứ kia của Thi Vinh... Đến khi Thi Vinh đi tiểu xong, mặt cô đã có thể chiên trứng được rồi.
"Đều đã là vợ chồng già với nhau, còn xấu hổ?" Thi Vinh hỏi.
"... Ai cũng mặt dày giống anh chắc?" Mạnh Nịnh không nhịn được đáp trả. Cô chưa từng phải chăm sóc bệnh nhân bao giờ, không ngờ người đầu tiên lại là Thi Vinh. "Anh, về sau anh không được như vậy nữa."
Thi Vinh nằm trên giường, cái tay không bị thương gác sau gáy, nói: "Anh đâu có muốn vậy, do em bỏ chạy đấy thôi."
"Em có thể chạy đi đâu? Anh không ngẫm lại đi, mạng anh còn lớn lắm, nếu anh không cẩn thanaj một chút thôi, lúc này đừng nói là gãy tay hay gãy chân, không chừng đã cháy thành tro rồi!" Nghĩ đến khả năng đó, trong lòng Mạnh Nịnh có chút chờ mong, nhưng phần nhiều vẫn là lo lắng.
Thời gian mấy chục năm, nuôi con chó còn có tình cảm, nói gì đến người bên gối? Không nói đến chuyện muốn bỏ không được, thì Thi Vinh đối với cô có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng trăm y trăm thuận. Trong lòng Mạnh Nịnh cũng mâu thuẩn, cô đã không thể noà yêu Thi Vinh, lại không thể không có tình cảm với anh. Con người mà... đúng là một loài động vật đầy mâu thuẫn.
"Sẽ không." Anh sẽ không nói cho cô biết anh đã tính toán từ trước, biết rõ sẽ để lại thương tổn ra sao, đủ nghiêm trọng để cần người chăm sóc, lại không đến mức tàn phế thật sự hay là chết thẳng cẳng. Lúc trẻ mê muội quyền anh đầy bạo lực nhiệt huyết, không ngờ đến già còn có tác dụng.
"... Bây giờ anh cũng không còn trẻ, tư tưởng như thế này, chỉ có trẻ con mới làm, sau này không làm nữa có được không?"
Thi Vinh quan sát Mạnh Nịnh đi đi lại lại, ánh mắt chăm chú nhìn cô dịu dàng muốn chết. Cô thao thao bất tuyệt dặn dò anh, ngoài miệng anh đáp lại, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu lặp lại một lần nữa, là chọn làm mình bị thương để giữ lại cô hay trơ mắt nhìn cô rời bỏ, anh sẽ không do dự mà chọn cái đầu tiên.
Dù có thể nào cũng không thể mất đi người phụ nữ này, dù có thế nào cũng không để mình biến mất khỏi sinh mệnh của cô, dù có thế nào cũng muốn chiếm chỗ lớn nhất trong lòng cô.
Anh điên thật rồi.
Xác định Mạnh Nịnh đã ở bên cạnh mình, chăm d.d.l.q.dsóc mình, sẽ không đi đâu, rốt cuộc Thi Vinh mới chịu yên tâm ngủ. Hiệu quả của thuốc gây tê giảm dần, miệng vết thương đau đớn, vì thế nên dù đang ngủ, lông mày Thi Vinh cũng cau lại. Mạnh Nịnh ngồi bên giường, nhìn mặt người đàn ông tuấn mỹ trên giường, lúc này mới phát hiện tóc mai của anh đã có bao nhiêu sợi bạc.
Hai người thế mà đã dây dưa nhiều năm vậy rồi... Mặc kệ như thế nào, người đàn ông này đã nhập vào xương thịt của cô, anh dùng tư thái bá đạo xâm chiếm cuộc sống của cô, chiếm đoạt lấy cô, chưa từng hỏi ý kiến của cô, nhưng thời gian dần trôi, cô chẳng thể nào quên được.
Có lẽ đời này... Vẫn phải dây dưa đến chết. Nhưng mà đến chết cô cũng không có cách nào làm anh toại nguyện.
Không muốn đánh thức Thi Vinh, Mạnh Nịnh nhẹ nhàng đứng dậy, lấy điện thoại ra khỏi túi, đi ra ban công, vẫn còn không quên đóng cửa ban công lại, rồi gọi một cú điện thoại.
Giọng cô gái ở đầu bên kia tràn đầy sức sống, nghe được cô tự giới thiệu, dường như sự vui sướng có thể truyền tới từ bên đó ngay được.