Thi Vinh nheo mắt lại, hỏi đầy nguy hiểm: "Em lấy anh so sánh với người đàn bà kia hả?"
Đừng nhìn thấy anh ra vẻ như tức giận sắp đánh người, kỳ thật trong lòng anh giờ đây còn vui vẻ hơn bất kì ai, ngoài mặt giả bộ nghiêm túc lạnh lùng, trong nội tâm đã sớm vui muốn lật trời rồi. Trời mới biết được anh thích Mạnh Nịnh nói chuyện với anh như vậy bao nhiêu! Nổi giận cũng được, đánh anh, mắng anh, đá anh, đạp anh cũng được cả, chỉ cần trong mắt cô chỉ có mỗi anh, muốn anh dâng đầu của mình lên Thi Vinh cũng cam lòng!
Anh khao khát Mạnh Nịnh như vậy đấy! Đầy sức sống, biết cười, biết khóc, biết nổi cáu, biết làm nũng, coi anh như tất cả của cô, dựa dẫm vào anh, không xa rời anh, vĩnh viễn cùng với anh. Nếu Mạnh Nịnh đối với anh như thế từ đầu, Thi Vinh nhất định sẽ cho cô tự do. Nhưng cô dịu dàng săn sóc anh, vẫn cứ thiếu sự thật lòng như thế.
Nhưng mà bây giờ còn tốt hơn trước kia nhiều lắm, ít nhất bây giờ cô còn chịu cười với anh, thi thoảng gặp may như lúc này, còn có thể nói với anh vài lời hài hước. Cho nên tuy Thi Vinh ở mặt ngoài tỏ vẻ nghiêm túc, kỳ thật đáy lòng đã sớm vui sướng đến méo mó rồi.
Mạnh Nịnh vội vã lắc đầu, nói: "Không không không, sao bà ta có thể so với anh được chứ?" Còn hôn nhẹ một cái lên môi anh, nói: "Bà ta là nữ mà."
Thi Vinh: "..." Còn trái timd;d;l;q;d mong đợi cả ngày của anh kia. (Nhã: Đọc đến đây thấy thương thương nam chính á)
Náo loạn như vậy, tâm trạng Mạnh Nịnh cũng khá hơn đôi chút. Cô vẫn luôn cố gắng để cho bản thân sống tốt hơn, cố gắng để cho mình thích ứng cuộc sống vợ chồng với Thi Vinh, cố gắng để cho mình tôn trọng anh, kính nể anh, thậm chí là thích anh, nhưng mà có vài việc không phải muốn là có thể làm được. Cô càng ép bản thân đối tốt với Thi Vinh, trong lòng càng đau khổ.
Chỉ là, bây giờ cô đã càng ngày càng biết che giấu, Thi Vinh cũng không phải luôn luôn có thể nhìn thấu sự ngụy trang của cô.
"Em không muốn giúp bà ta." Mạnh Nịnh bình tĩnh nhìn thẳng Thi Vinh. "Trước kia bà ta đối xử với em ra sao, anh cũng đã thấy rồi." Tuy rằng anh còn tồi tệ hơn Đinh phu nhân.
Thi Vinh nói: "Kể cả em muốn giúp bà ta, anh cũng không cho phép." Chỉ anh mới có thể đối xử không tốt với cô, chỉ anh mới có thể bắt nạt Mạnh Nịnh, những người khác đều phải quỳ bái cô vợ nhỏ của anh, ai dám nói với cô một chữ "không" chứ?
"Nhưng bà ta gọi điện thoại cho ba em, nếu bà ta kể ra tất cả mọi chuyện thì sao? Nghĩ đến khả năng đó, Mạnh Nịnh lập tức căng thẳng mà níu chặt áo ngủ nhung màu đen của Thi Vinh: "Không, không được, nếu ba em biết, ông ấy nhất định sẽ tức giận! Không thể cho ông ấy biết..."
"Yên tâm, ông ấy sẽ không biết." Thi Vinh hôn lên chóp mũi của Mạnh Nịnh. "Nếu bà ta thật rảnh, vậy thì tìm chút chuyện cho bà ta làm là được mà."
"Hả?" Mạnh Nịnh không phản ứng kịp xem lời của Thi Vinh có ý gì, anh lại cúi đầu khẽ cười, sát lại gặm cắn xương quai xanh tinh tế của cô, nói: "Em chỉ cần tin tưởng anh là được." Chỉ cần Mạnh Nịnh không tỏ ra đồng cảm, đương nhiên anh sẽ có cách khiến Đinh phu nhân không có thời gian rảnh để tới quấy rầy bọn họ.
Từ đầu đã chuẩn bị cho bà ta hai phần "quà", đây mới là phần thứ nhất, phần thứ hai còn lớn hơn, không biết liệu Đinh phu nhân có thể chịu được hay không đây?
Không đợi Mạnh Nịnh đưa ra câu hỏi, Thi Vinh đã dẫn cô vào thế giới rồi.
Tuy đang là thế kỷ hai mươi mốt, nhưng người Trung Quốc "nuôi trẻ dưỡng lão", hiện tượng trọng nam khinh nữ cũng không chuyển biến tốt đẹp, cho dù một bộ phận giới trí thức đã thừa hưởng nền giáo dục tiên tiến bậc cao, vẫn đang ao ước có thể sinh con trai, cho dù đất nước kêu gọi nam nữ bìnhd"d"l"q"d đẳng, nhưng rất nhiều người vẫn không thể thực hiện được việc đối xử bình đẳng kia. Cùng trong gia đình, con trai thế nào cũng được quan tâm và tôn trọng hơn con gái, phần lớn của để lại của cha mẹ sau này đều dành cho con trai, bọn họ sẽ không ngại chi nhiều tiền mua xe, mua nhà, cưới vợ cho con trai, sau đó lại đi lợi dụng con gái, dùng tiền bạc của con gái để trợ cấp cho con trai.
Điều này dường như đã trở thành một hiện tượng kỳ quái trong xã hội ngày nay.
Thi Vinh không quan tâm có con hay không, con là trai hay gái, nhưng anh biết, có người để ý.
Đinh Hoài Chí cưới người đàn bà đã từng gả cho người ta lại còn từng sinh con làm vợ, thật sự có thể bình tĩnh hoà nhã được sao? Năm đó nếu không phải Đinh phu nhân tìm tới cửa, sao người vợ đầu của ông ta có thể một xác hai mạng chứ? Nói không chừng, trong bụng kia mang con trai của Đinh Hoài Chí ông ta đấy! Những năm gần đây, không có con trai, ông ta đặt toàn bộ trái tim lên Đinh Linh, muốn đem tất thảy cho cô ta, nhưng mà.... Tiếc nuối nơi đáy lòng không thể nào che giấu được, Đinh Hoài Chí vẫn hi vọng có thể có một đứa con trai.
Mà Thi Vinh biết được, lập tức tặng cho ông ta đứa con trai như vậy.
Đương nhiên không phải là mới sinh, cho dù Mộc Nhung Nhung thân thể khỏe mạnh có thể sinh, bây giờ có sinh ra cũng chẳng làm được gì. Nhưng qua sự điều tra của Trương Hoàng, Thi Vinh biết được, kỳ thật Đinh Hoài Chí có đứa con riêng.
Đứa con riêng này là kết quả của Đinh Hoài Chí cùng một nữ nhân viên trong công ty năm đó. Người phụ nữ kia lại thật sự yêu ông ta, sau khi biết mình mang thai, không khóc ầm ĩ cũng không phá đi, giống như là nữ chính đau khổ vì tình trong phim truyền hình và tiểu thuyết vậy, mang "quả bóng" mà chạy. Hiện giờ đã qua hai mươi mấy năm rồi, đứa trẻ kia cũng lớn chẳng kém gì Mạnh Nịnh, lại tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đã sớm từ nhà ra tới chợ, làm đến vị trí quản lí của công ty.
Vì thế, lúc Đinh phu nhân ôm ảo tưởng tốt đẹp có thể được Mạnh Nịnh trợ giúp mà đi về nhà rồi, thì đón nhận tin tức như sấm sét giữa trời quang này. Vốn tưởng rằng có tiểu tam đã đủ khiến bà ta kinh ngạc, nhưng làm sao bà ta cũng không ngờ còn có một Trình Giảo Kim nhảy ra giữa đường thế này, ở bên ngoài Đinh Hoài Chí còn có con riêng, mà tuổi tác cũng đã lớn như vậy?!
Bà ta ầm ĩ với Đinh Hoài Chí, nhưng Đinh Hoài Chí nói ra một câu nhẹ bay làm cho bà ta ủ rũ: "Cô bức bách cái gì? Không phải cô cũng có một đứa con gái sắp rồi sao?" Chỉ cho phép châu quan đốt lửa chứ không cho dân chúng thắp đèn, lời nói lại rất độc tài.
Đinh phu nhân hoàn toàn suy sụp rồi. Ý của Đinh Hoài Chí là nói muốn bà ta biết thân biết phận không gây chuyện nữa, cũng đừng gây phiền toái cho ông ta nữa, nhưng nếu như bà không biết điều... Ông ta khó tránh khỏi phải dùng một vài một vài biện pháp đề phòng bà ta lại làm loạn. Lời này nói ra hết sức uyển chuyển, nhưng Đinh phu nhân hiểu được ông ta có ý gì. Từ lúc có Mộc Nhung Nhung, linh hồn của Đinh Hoài Chí cũng bay theo rồi, làm cái gì cũng không để Đinh phu nhân vào mắt, giống như là bởi thay đổi tình yêu đích thực vậy.
Kỳ thật Đinh Hoài Chí cũng không ngốc, nếu Mạnh Nịnh đồng ý nhận thức nhận người mẹ Đinh phu nhân này, ông ta có thể còn thu mình lại chút, nhưng hiện tại... Mạnh Nịnh người ta không chịu nhận bà ta, con rể cũng không thèm nhìn bà ta, ở nhà, Đinh phu nhân lại không biết sinh con, chỉ biết đi dạo phố, mua sắm, uống trà chiều, so sánh với Mộc Nhung Nhung tiêu một xu của ông ta cũng lo sợ, thật là quá tầm thường mà!
Tục ngữ nói đúng, người tình trong mắt hóa Tây Thi, kẻ thù trong mắt là phân chó, chính là như vậy. Khi thích rồi, khuyết điểm cũng là ưu điểm, không thích nữa, mọi ưu điểm đều là khuyết điểm cả.
Bây giờ Đinh Hoài Chí có tình nhân nhỏ trẻ trung xinh đẹp, lại có con trai xuất sắc, thật có thể nói là đời này toàn thắng, chẳng cầu gì hơn. Con trai ưu tú, lại càng làm cho Đinh Linh càng lúc càng vô dụng. Đối với suy nghĩ muốn bám vào Thi Vinh của Đinh Linh, từ ủng hộ lúc mới bắt đầu Đinh Hoài Chí thành ra dè bỉu - Đinh Linh thế mà cũng đòi bám lên người ta.
Lúc chưa có con trai, Đinh Hoài Chí coi Đinh Linh như hòn ngọc quý trên tay, nhưng một ngày nọ, khi ông ta tìm thấy còn quý báu hơn, hòn ngọc này, cũng không đáng tiền nữa rồi.
Khi Đinh Linh biết mình có anh trai, phản ứng đầu tiên là vui sướng. Bởi vì từ nhỏ đến lớn cô ta chỉ có một mình, vẫn luôn hâm mộ nhà người ta có anh chị em, đáng tiếc ba mẹ không sinh thêm đứa thứ hai, cho nên cô ta vẫn luôn cô đơn. Lúc mới biết mình có một chị gái tên là Mạnh Nịnh, cô ta rất vuid,d,l,q,d vẻ, cảm thấy sau này mình có người để tâm sự rồi. Nhưng về sau tiếp xúc với Mạnh Nịnh, Đinh Linh cảm thấy, cô chị gái này chẳng tốt chút nào, không giúp cô ta thì thôi, ngay cả nhận cô ta cũng không chịu!
Dần dà, Đinh Linh cũng buông bỏ khao khát này. Mà sau đó, vậy mà cô ta lại được biết mình còn có anh trai?
Có thể tưởng tượng được. Đinh Linh phấn khởi bao nhiêu.
Đáng tiếc hình như anh trai cô ta lại không thích cô ta. Thẩm Trọng có tính cách chín chắn, là người đàn ông không hiện núi cũng không lộ sông, tuy anh gọi Đinh Hoài Chí là ba, nhưng thực ra vốn không định nhận thân, cũng đừng nói đến chuyện đổi họ. Chẳng qua anh muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ, mới bằng lòng tới nơi này tìm đến người đàn ông này mà thôi.
Trong lòng Thẩm Trọng, Đinh Hoài Chí vốn chẳng xứng làm người cha. Đến khi anh thấy Đinh Linh, Thẩm Trọng càng thêm hết chỗ nói, người đó là ai... Người trong Thi thị không có ai là không biết, đây không phải là đứa con gái ban ngày ban mặt dụ dỗ đổng sự trưởng chứ còn ai!
Thực ra đây là em gái của anh?!
Thẩm Trọng bắt đầu nghi ngờ cuộc đời rồi. Giờ này phút này, thật sự anh có hơi hoài nghi người ba đại tài tử tài hoa hơn người X trong lời của mẹ thực là người đàn ông háo sắc lại dung tục này à? Lại còn có thứ gọi là mẹ kế và em gái... Thẩm Trọng nhức đầu không thôi, anh không tin những điều này là sự thật!
Đinh Linh đương nhiên cũng nhận ra Thẩm Trọng. Vốn cô ta rất phấn khích mà chuẩn bị nhận thân gọi anh trai, nhưng vừa thấy mặt, cô ta đã trợn tròn mắt - đây không phải là người đàn ông tính cách khó lay chuyển nhất cứng rắn nhất trong công ty anh rể sao? Sao người đàn ông như thế lại là anh trai cô ta chứ?!
Đinh Linh cực kỳ thấp thỏm, sợ Thẩm Trọng đâm chọc chuyện của cô ta. Nhưng Thẩm Trọng không hề, thậm chí lúc nhìn cô ta cũng không thèm nhìn, giống như cô ta là vật gì đó bẩn nhất trên đời này - rõ là lúc đó anh còn khiêng hai thùng nước tinh khiết trên vai.
Thấy hai anh em "chung sống hòa thuận", Đinh Hoài Chí rất vui mừng, ôm tình nhân bé nhỏ của mình đi mây mưa thất thường.
Đinh Hoài Chí vừa đi rồi, Thẩm Trọng liền lộ ra bộ mặt thật. Hai tay anh vòng trước, từ trên cao nhìn xuống liếc nhìn Đinh Linh, nói: "Hóa ra là Đinh tiểu thư, không biết cô có từng tới Thi thị làm việc không?"
"Không có." Trả lời quá nhanh trái lại khiến người ta khó tin.
"À, phải." Thẩm Trọng vuốt cằm nghĩ ngợi, đột nhiên vỗ tay phát ra tiếng: "Hiểu rồi! Tôi nói bộ dạng con bé lau nhà vệ sinh lúc trước sao lại có phần giống Đinh tiểu thư đến thế chứ? Hóa ra hai người các cô là sinh đôi!"
Đinh Linh vừa nghe thấy, quả thực là tức đến lệch cả mũi: "Anh, anh nói xằng nói bậy gì thế?! Mẹ tôi chỉ sinh một con gái là tôi, anh lại còn nói tôi có chị em, có phải anh điên rồi hay không?"
"Không phải chị em à?" Thẩm Trọng nhíu mày.