Trước khi Đinh Linh hoàn hồn gây khó dễ, Mộc Nhung Nhung nhanh chóng cầm lấy chăn đơn che lại thân thể trần truồng, bò dậy từ dưới người Đinh Hoài Chí. Cùng lúc bò lên cô ta vẫn cảm nhận được niềm khoái cảm tê dại kia, sâu trong hành lang dường như còn đang kêu gào không được thỏa mãn, nhưng cô ta phải dừng lại.
" Linh Nhi, Linh Nhi cậu hãy nghe tớ nói, tớ, tớ biết tớ làm ta làm như vậy là không đúng, nhưng mà... Nhưng mà ̣tớ không có cách nào khống chế trái tim của mình cả! Toàn bộ trái tim của tớ đều đặt trên người chú Đinh rồi, nếu không có chú ấy, tớ, tớ không sống nổi nữa! Linh Nhi... Linh Nhi cậu đừng trách tớ, đừng trách tớ được không? Chúng mình vẫn là bạn thân nhất mà, tớ không muốn mất đi cậu đâu!" Mộc Nhung Nhung đáng thương mà nhìn vào mắt Đinh Linh, bộ dạng cô ta nhỏ xinh lại mềm yếu, bình thường Đinh Linh quen bảo vệ cô ta, mà lại không phản ứng kịp trước.
Bị con gái bắt quả tang mình và bạn thân của con cùng lăn ga giường, trong đầu Đinh Hoài Chí cũng có chút cảm giác liêm sỉ. Đương nhiên, liêm sỉ này của ông ta không phải là vì ông ta phản bội cuộc hôn nhân với vợ, mà vì thân là ba lại trần truồng ở trước mặt con gái, còn trâu già gặm cỏ non, không khỏi có phần khó coi, nói ra cũng không dễ nghe chút nào.
Nhưng Đinh Hoài Chí không biết là mình sai ở đâu. Từ lúc Đinh phu nhân bị chẩn đoán là ung thư tới nay, đã gần một năm ông ta không chạm vào phụ nữ rồi. Mặc dù nói có thể trút ra ở bên ngoài, nhưng chuyện trong nhà nhiều như vậy, lại phải bận việc công ty, kỳ thật thời gian ông ta ra ngoài vốn không được bao nhiêu. Là đàn ông phải kìm nén lâu như vậy cũng kìm nén đến bệnh rồi, càng đừng nói trong ảo tưởng của Đinh phu nhân tình yêu là kiểu thuần khiết, yêu bằng tinh thần không có dục vọng, đừng nói là dùng miệng giúp ông ta, ngay cả tay cũng không chấp nhận.
Mà khi hai người làm tình, ông ta lại phải chủ động dùng miệng lấy lòng bà ta.
Mộc Nhung Nhung thì hoàn toàn khác. Cô bé mềm mại, non mềm có thể bấm ra nước được, phản ứng ở trên giường cũng đơn giản lại chân thật, được ông ta dạy dỗ có thể nói là vật báu vô cùng , ông ta bảo làm thế nào thì làm thế ấy, tay, ngực, miệng, thậm chí cửa sau cũng đã vào rồi, tất cả ảo tưởng về dục vọng của ông ta đều thành hiện thực trên người Mộc Nhung Nhung. Càng khỏi phải nói dáng vẻ cô bé kia xinh đẹp hơn, quan trọng nhất là, cô ta non nớt! Độ tuổi hai mươi, tươi tắn xinh đẹp, phía dưới chặt chẽ muốn chết, sao Đinh phu nhân có thể so với Mộc Nhung Nhung chứ?
Hơn nữa, bây giờ Đinh phu nhân thân mang bệnh nan y, sống không được bao lâu nữa, Đinh Hoài Chí cảm thấy mình có trật đường ray (phản bội) thì về tình cũng có thể tha thứ - từ khi Đinh phu nhân gả cho ông ta đã không sinh nổi con trai, bây giờ lại mắc căn bệnh phiền phức này, ông ta cũng đã tiêu không ít tiền bạc trên người Đinh phu nhân rồi. Mà bây giờ, ông ta muốn tiêu tiền của mình trên một Mộc Nhung Nhung khác có thể lấy lòng ông ta, lại sùng bái ông ta, mang lại cho ông ta niềm tự hào to lớn, có gì là sai?
"Linh Nhi, việc này ba đã sớm muốn nói với con, ba yêu Nhung Nhung, con sẽ chúc phúc cho bọn ba, đúng chứ?" Đinh Hoài Chí ôm vai Mộc Nhung Nhung, yêu thương che chở mà không lời nào có thể miêu tả được. Ông ta nhìn Đinh Linh, trong mắt lộ ra ý cầu xin.
Một người là ba đã cưng chiều mình từ bé, nâng niu mình trong lòng bàn tay, người kia là bạn mà mình moi tim móc phổi ra để đối đãi, Đinh Linh thật sự không biết mình nên làm gì bây giờ. Cô ta cảm thấy ba làm như vậy là sai, nhưng... Bọn họ yêu nhau mà!
Thấy ánh mắt của Đinh Hoài Chí và Mộc Nhung Nhung, Đinh Linh cảm nhận được tình d.d.l.q.dyêu nồng cháy giữa hai người, trong lòng bỗng đau xót, đừng nói là ba trật đường ray, có lỗi với mẹ, cho dù là cô ta, cũng không phải đang ngấp nghé chồng của chị gái khác cha sao? Tình yêu đích thực là vô tội, với lại ba và Nhung Nhung lại còn yêu nhau? Nhưng... "Vậy, vậy mẹ phải làm sao giờ"
"Tạm thời không thể nói với mẹ con, thân thể mẹ con không khỏe." Đinh Hoài Chí nói, cảm kích nhìn Đinh Linh. "Linh Nhi, thật sự là không uổng công ba yêu thương con, con là bảo bối ba yêu nhất!"
Mộc Nhung Nhung cũng chảy nước mắt, cô ta phịch một tiếng quỳ gối trước mặt Đinh Linh, giọng nghẹn ngào nói: "Cảm ơn cậu, Linh Nhi, thật sự cảm ơn cậu!"
Đinh Linh nhìn thấy ánh mắt cầu xin cùng mừng như điên của người ba yêu thương mình từ nhỏ, lại thấy bạn tốt rưng rưng cảm kích, một hồi lâu mới thở dài, nói: "Ba à, dù nói như thế nào, chuyện này ba không thể nói cho mẹ biết, nếu không con sợ mẹ không chịu nổi đâu..."
Nếu Đinh phu nhân biết chồng trật đường ray, nhất định sẽ tự sát.
Đinh Hoài Chí gật đầu nói: "Đây là đương nhiên, chúng ta quyết sẽ không nói ra ngoài, chỉ là, Linh Nhi, con cũng phải chú ý, trước mặt mẹ con cũng thể nói lộ hết được!"
Đinh Linh gật gật đầu.
Đinh Hoài Chí liền nở nụ cười, quấn ga giường rồi đi lấy ví da bên trong áo khoác tây trang của mình, cầm tấm thẻ ngân hàng đưa cho Đinh Linh, dặn dò: "Muốn mua gì thì mua, nếu không đủ, thì nói với ba, hiểu chưa?"
Đinh Linh cũng cười: "Cảm ơn ba ạ!" Nói xong, nhận tấm thẻ ngân hàng rồi xoay người rời đi.
Cực kỳ khờ dại, cũng cực kỳ vô tình. Chỉ cần là có liên quan tới tình yêu, thì tất cả đều đúng, ý thức này đều là do Đinh phu nhân bồi dưỡng cô ta mà ra, hiện tại lại báo ứng trên người Đinh phu nhân, thật không biết khi bà ta biết sẽ phản ứng như thế nào.
Đinh Linh đi rồi, Mộc Nhung Nhung bĩu môi: "Chú ĐInh, không phải chú đã nói là tấm thẻ đó là cho cháu mua quần áo mới sao?"
Thấy tình nhân nhỏ bé mất hứng, Đinh Hoài Chí vội vã dỗ dành nói: "Chỉ là cho Linh Nhi chút tiền tiêu vặt thôi, cục cưng đợt chút nữa, chú lại cho, ngoan nào, lại đây dùng miệng cho chú, chuyện lúc nãy chúng ta còn chưa xong đâu", nói xong, đã đè Mộc Nhung Nhung ở dưới thân. Lúc này cũng không về trên giường nữa, cửa cũng không khóa, không sao cả, con gái đã biết rồi, chắc chắn sẽ không tới quấy rầy bọn họ, đổi chỗ cũng có chút ý vị.
Mộc Nhung Nhung nũng nịu xô đẩy vài cái, liền ỡm ờ theo.
Ở bên kia hai người hô mưa gọi gió, bên này Thi Vinh đang ôm Mạnh Nịnh tìm vui.
Anh không thể không vội được, giải quyết chuyện giúp Hạ Vô Pháp và Trương Hoàng rồi, muốn ôm bà xã buông thả chút, là ai không có mắt thế, điều này, quần anh cũng đã cởi rồi, sắp đi vào nơi mềm mại thơm ngát kia rồi, lại bảo phải ngừng lúc này?
Khi Thi Vinh tức giận vô cùng đáng sợ, người bình thường không dám trêu chọc vào. Mạnh Nịnh ghé vào đầu vai anh, toàn thân mềm mại rúc trong lòng anh, một tay Thi Vinh ôm cô, một tay tiếp điện thoại vang không ngừng, phía dưới vẫn cọ xát,d,d,l,q,dMạnh Nịnh thở gấp mãi, giữa trưa hôm nay cô chỉ tới đưa cơm thôi mà, ai biết đột nhiên Thi Vinh nổi thú tính lên, tại văn phòng liền khiến cô chẳng biết phải làm gì, lúc này vẫn còn không cho đi.
Kỳ thật có cho Mạnh Nịnh đi cũng không đi nổi, lúc này hai chân cô cũng đã bị làm cho mềm nhũn, lúc trước Thi Vinh đã để cô tiết một lúc, nếu còn tiếp nữa, chắc chắn cô không chịu được. Chỉ dùng tay thôi Thi Vinh cũng đã có thể chơi đùa cô đến gần chết, nói gì đến cái kia?
Nếu có thể, Mạnh Nịnh thật muốn co chân lên mà chạy, nhưng cô sợ Thi Vinh thú tính mạnh mẽ này. Chân lại mềm nhũn, chỉ có thể rúc vào trong lòng Thi Vinh ngoan ngoãn không động đậy thôi.
Thi Vinh yêu nhất là Mạnh Nịnh như vậy, cô nhu nhược dựa vào trong lòng anh, ỷ lại anh, coi anh như trời, như thần của cô, lúc như thế này, anh cũng có thể lừa bản thân rằng, anh cũng là tất cả của cô. Cho dù là cô giả vờ ngoan ngoãn, cô cố ý tỏ ra dịu dàng, anh cũng vui vẻ chấp nhận.
Nếu là ở cổ đại, nhất định anh sẽ là Chu U Vương phong hỏa hí chư hầu, chỉ vì mong có được nụ cười của giai nhân.
Phong hỏa hí chư hầu: Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu Vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U Vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây. Điển sự nổi tiếng này được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯).
Bởi vì Mạnh Nịnh tựa vào hõm vai anh, cho nên giọng của đầu bên kia điện thoại cô cũng nghe thấy rõ ràng, đợi khi Thi Vinh nói xong, cô mới hỏi anh: "Vừa nãy nói trong điện thoại..."
Bởi vì tình cảm mãnh liệt mà giọng trở nên hơi khàn khàn, mềm mại muốn chết, Thi Vinh lại hôn môi Mạnh Nịnh, vừa hôn vừa ậm ờ nói: "Đúng như thế."
"Anh..." Lòng trả thù của người đàn ông này cũng không nặng bình thường, Mạnh Nịnh thở dài, chỉ đơn giản là Đinh phu nhân không biết điều, và tự cho là đúng, xem đi, bà ta mang nhiều phiền toái đến cho mình. Nhưng Mạnh Nịnh cũng không thông cảm với bà ta chút nào, bởi vì đây đều là do Đinh phu nhân tự tìm. "Một vừa hai phải thôi, cũng đừng quá mức..."
Thi Vinh hút cái lưỡi mềm mại thơm tho của cô: "Anh có chừng mực."
Mạnh Nịnh không nói nữa, biết điều mà nhắm mắt lại tùy ý Thi Vinh đoạt lấy từ trên người mình.
Chỗ này lược bớt hai nghìn chữ.
Mạnh Nịnh thở gấp rúc vào lòng Thi Vinh, cơ bắp rắn chắc của anh mồ hôi đầm đìa, nhưng một bàn tay vẫn đang ôm eo cô tràn ngập ham muốn chiếm hữu, toàn thân hai người đều đã ẩm ướt mồ hôi, kề sát nhau, anh cũng không ngại bẩn, người đàn ông có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng này chỉ cần gặp chuyện liên quan đến Mạnh Nịnh, tật xấu thích sạch sẽ này cũng chẳng cần chữa mà tự khỏi. Mặc dù là phóng ra , nhưng anh vẫn muốn cường hãn mà bá đạo ôm ấp Mạnh Nịnh, ôm cả người cô trong vòng tay của mình, không cho cô rời đi, cũng không cho cô đứng dậy. Muốn nhất là có thể có được toàn d;d;l;q;dbộ của cô, thân thể cũng được. trái tim cũng được, nhưng hễ có liên quan với Mạnh Nịnh, anh đều muốn, nhưng vì sao luôn sai cách
"Lộ Lộ."
Mạnh Nịnh ừ một tiếng.
Thi Vinh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn cô, không nói gì.
Rất khó có được lúc yên bình như vậy. Mạnh Nịnh không biết Thi Vinh muốn làm gì, nhưng cô vẫn cực kỳ nghe lời duy trì tư thế này. Cô nghe lời Thi Vinh thành thói quen rồi, cho nên, lúc Thi Vinh nói "Gọi chú đi", Mạnh Nịnh sợ ngây người.
Đây... Đây là cái quái gì vậy?!
"Anh cảm thấy điện thoại vừa nãy cũng thật thú vị, nếu không thì chúng ta đổi cách chơi đi?" Đột nhiên Thi Vinh hứng trí bừng bừng. "Mau, gọi chú đi, nếu không thì..."
Anh đe dọa đầy thích thú, Mạnh Nịnh lập tức vứt bỏ nhân phẩm mà gọi một tiếng "chú".
Giọng cô mềm mại êm tai, gọi một tiếng "chú" này chẳng biết bao nhiêu. Thi Vinh cảm thấy từ chân đến cổ đã bị Mạnh Nịnh gọi đến tê rần. Nghĩ đến tình yêu quên tuổi tác vui sướng của Đinh Hoài Chí cùng Mộc Nhung Nhung kia, không biết sao lại muốn thử, vì thế lên tiếng, nói: "Lại đây, để chú yêu thương cháu nào, kiểm tra thân thể cho cháu một chút."
... Mạnh Nịnh thấy rằng mình bị sét đánh rồi. Cô ngơ ngác nhìn Thi Vinh, quả thực muốn tưởng rằng mình điếc, nhưng tên đàn ông thối tha đè lên người cô, cũng không biết hứng thú xấu xa kia từ đâu mà ra, nhất định phải làm cô và anh hồ đồ, lại còn có ý nghĩ kỳ lạ mà đứng dậy lập tức gọi điện thoại cho thư ký Vương, bảo ông ta mua một bộ đồng phục thủy thủ lại đây.
Mạnh Nịnh: Để cho tôi chết đi thôi!
Thi Vinh lại bắt đầu nổi điên rồi.