Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh

chương 39

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thi Vinh không biết khi nào mình lại đi vào giấc ngủ, tóm lại, đợi đến khi anh tỉnh lại, trong lòng đã trống không. Cô vợ vốn nên ngủ trong lòng anh lại không biết đi đâu rồi.

Nhưng anh ngửi thấy mùi hương của trứng ốp lếp cùng bánh mì nướng. Thi Vinh nhắm mắt lại, muốn hưởng thụ bầu không khí hoà hợp này thêm chút nữa, nhưng mà rất nhanh, hai cái tay nhỏ mũm mĩm sờ lên mặt anh, cũng không để ý anh tỉnh hay không, ôm anh bắt đầu trét nước miếng.

Thi Vinh ngay cả mắt cũng không mở, liền xách cậu nhóc kia lên, sau đó mở một mắt ra nhìn cậu bé: "Vừa sáng sớm, lại tới quấy rối hả?"

Quả Quả cười đến vô cùng vui vẻ, cậu bé cười toe toét, dùng đôi mắt đẹp chẳng khác gì Mạnh Nịnh mà nhìn Thi Vinh. Lòng Thi Vinh liền mềm đi, từ năm đó khi Quả Quả được sinh ra, anh đối với cậu nhóc này bao dung mười phần, chính là vì bộ dạng Quả Quả rất giống Mạnh Nịnh. Tuy nhiên cũng có bóng dáng của anh, nhưng tới cùng vẫn giống Mạnh Nịnh hơn chút. Nhất là đôi mắt to long lanh này, đặt ở trên mặt một đứa con trai, thật là có một loại thanh tú không nói nên lời.

"Ba ba! Chào buổi sáng!" Cậu nhóc tràn đầy sức sống chào hỏi, cho dù bị xách lên, cũng vẫn bình tĩnh, bởi vì cậu biết ba ba sẽ không làm cậu bị thương.

"Chào buổi sáng." Thi Vinh không tức giận được với Quả Quả, nhất là đêm qua anh đã có một đêm rất tuyệt vời, thân thể và tâm lý đều được thoả mãn hoàn toàn. Lúc này con trai bảo bối làm nũng với anh, đương nhiên anh sẽ không nổi cáu.

"Ma ma bảo con tới gọi ba ba rời giường ăn sáng." Cậu bé cười ngọt ngào. "Ba ba là đồ lười biếng, lại còn ngủ nướng hơn cả Quả Quả!"

Thi Vinh nghe vậy khẽ cười, nhéo cái mũi của cậu, đứng dậy.

Bởi vì một đêm ngủ say, dây buộc áo ngủ bị lỏng, lộ ra bộ ngực cường tráng rắn chắc. Quả Quả hoàn thành nhiệm vụ ma ma giao cho, rất nhanh nhảy lên đi ra ngoài, cho nên Thi Vinh cũng không để ý, khi còn chưa kịp thắt lại dây, thì nghe thấy tiếng hút không khí.

Anh ngẩng đầu lên nhìn, hoá ra là Mạnh Nịnh đứng ở cửa, giờ phút này thấy anh quần áo không chỉnh tề, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

Thi Vinh không nhịn được mà nở nụ cười: "Đều đã là vợ chồng già nhiều như vậy, sao vẫn dễ thẹn thùng như vậy chứ?"

Mạnh Nịnh nghĩ thầm, ai cũng không biết xấu hổ như anh, coi sự buồn nôn này là thú vị sao? Trên mặt lại không khống chế được mặt đỏ tim đập, nói: "Em sợ Quả Quả không gọi anh dậy nổi, mau rửa mặt đi, ăn sáng thôi." Nói xong định đi, lại bị Thi Vinh gọi lại: "Lộ Lộ, anh muốn tắm rửa đã."

Toàn thân Mạnh Nịnh cứng đờ, đây là sự ám chỉ khéo léo, là muốn cô đi đấm bóp lưng cho anh. Đúng là... "Không được, trời sáng rồi, mà lúc nữa phải đưa Quả Quả đi học..."

Thi Vinh cười nhạo: "Em nghĩ rằng anh có ý gì với em sao, Lộ Lộ? Chỉ là muốn em mang quần áo sạch tới thôi."

Mạnh Nịnh hiểu sai ý, quẫn bách tới mức đỏ bừng cả mặt, nhanh chóng tìm quấn áo mới cho Thi Vinh. Thi Vinh cũng là cố ý trêu ghẹo cô, thấy cô phản ứng như vậy, khoé môi mang đầy ý cười mà bước vào phòng tắm.

Sau khi kết hôn với Thi Vinh, khiếu thẩm mĩ của Mạnh Nịnh bỗng nhiên tăng mạnh, trước kia cô vốn không thèm để ý mình mặc gì. Nhưng Thi Vinh cảm thấy, một người vợ nên chọn quần áo cho chồng mỗi ngày, thế nên mấy năm nay có một thói quen vẫn còn giữ đến nay, đó là mỗi buổi sáng Mạnh Nịnh đều phối quần áo cho Thi Vinh.

Âu phục màu xám đậm, áo sơmi trắng thêm cà- vạt kẻ tím, Thi Vinh thân hình cao lớn, toàn thân cơ bắp rắn chắc, mặc gì cũng dễ nhìn, cho nên Mạnh Nịnh cũng không phải tốn công mấy.

Đến khi cô phối quần áo cho anh xong, và ném quần áo bẩn vào trong giỏ rồi, Thi Vinh đã lau tóc ra khỏi phòng tắm. Mạnh Nịnh chủ động tiến lên nhận lấy khăn lau người cho anh, nước trên tóc anh bỗng nhiên nhỏ vào cổ áo cô, Mạnh Nịnh sợ run cả người, vội lui về sau nửa bước.

Đây là thời điểm ôn hoà hiếm thấy. Chỉ cần Thi Vinh không tức giận, không nổi cáu, anh sẽ là người đàn ông yêu vợ nhất trên thế giới này. Nhưng một khi anh nổi giận, đó chính là long trời lở đất, không ai chịu được. Có đôi khi Mạnh Nịnh cũng thấy kỳ lạ, một người như thế nào mới có thể có hai tính cách cực đoan như vậy chứ?

Kết hôn gần mười năm, thêm mấy năm ở cùng nhau trước đó Thi Vinh cũng không nổi giận nhiều như năm nay. Xét đến cùng, vì sao? Đều là vì những chuyện xưa trước kia. Mạnh Nịnh không hiểu cũng cảm thấy phiền lòng, cô chẳng dễ gì mà nghĩ thông được, đã chuẩn bị cả đời sẽ phải trôi qua như vậy, vì sao Cố Phượng Ngọc và Đinh phu nhân cứ phải xen ngang?

Để cho cô nhớ lại trước kia có gì là hay? Cô không những nhớ tới trước kia hai người đó đối "tốt" với cô, ngược lại còn dấy lên ý nghĩ trả thù!

Chỉ cần nghĩ đến hai người đó, thì nghĩ đến tình yêu trời nam đất bắc không bệnh mà mất kia. Mạnh Nịnh không dám tìm Thi Vinh, chẳng lẽ cũng không tìm nổi hai người này?

Đinh phu nhân và Cố Phượng Ngọc dám nói với cô như vậy, đều cho rằng tính cách cô nhu nhược dễ nói, nhưng hai người đó còn chưa biết, cô đã sớm không phải Mạnh Nịnh năm đó rồi.

Loại chuyện lấy oán trả ơn này, cô không làm được, cũng không muốn làm. Ai có lỗi với cô, cô sẽ muốn người đó phải chịu khổ.

Đây đều là những điều Thi Vinh dạy cô, nhưng người có lỗi với cô nhất trên đời này, lại không phải anh ta sao? Chính anh ta cũng không nhận thấy.

Lau tóc xong lại sấy tóc cho anh, Thi Vinh vô cùng nghe lời mà ghé vào đầu gối cô, hai tay vẫn chống xuống giường, sợ đè nặng cô. Mạnh Nịnh vừa sấy tóc cho anh vừa ngơ ngẩn, tóc Thi Vinh vừa đen lại dày, ngón tay cô còn đang khẽ chải cho anh, Thi Vinh thoải mái mà híp mắt, dáng vẻ giống như con mèo lớn được âu yếm vậy.

Đang lúc sấy tóc, Thi Vinh đột nhiên hỏi: "Hôm qua người đàn bà kia lại tìm em hả?"

Chẳng cần nghĩ cũng biết là Tiểu Chu nói. Trong lòng Mạnh Nịnh thở dài, nói: "Đúng."

"Sau này để Tiểu Chu đi theo em."

Mạnh Nịnh không phản đối, có Tiểu Chu đi theo bên mình, sự an toàn của cô được bảo đảm, sự an toàn của Quả Quả cũng được bảo đảm. Coi thái độ của Đinh Hoài Chí, cô không nghi ngờ gì ông ta sẽ trói cô về cho vợ yêu đâu. Tuy nhiên, còn chưa có dấu hiệu gì về điều này, nhưng phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện luôn là tốt nhất. "Được."

Thấy cô thuận theo như vậy, lòng Thi Vinh mềm đi, anh thích nhất là Mạnh Nịnh nói chuyện dịu dàng, điều này làm cho anh nghĩ đến lúc mới quen, toàn thân cô đều là gai nhọn, nhìn xem, cô nàng đối với anh mà không đổi sắc mặt như vậy, hiện giờ lại làm bà xã của anh, chăm sóc anh mỗi ngày, ở lại bên anh.

Thật làm cho người ta vui sướng mà!

Sấy tóc khô rồi, Thi Vinh lại thay quần áo, lúc này mới đi ra khỏi phòng nghỉ. Quả Quả đã ăn sáng xong từ lâu, lúc này đang chơi xếp gỗ. Mạnh Nịnh bưng sữa và bánh mì tới, nói: "Trong tủ lạnh không có gạo, đành ăn cái này vậy."

Thi Vinh cực kỳ bắt bẻ trong chuyện ăn uống, nhưng nếu như là do Mạnh Nịnh làm, dù có khó ăn đi chăng nữa, anh cũng có thể ăn không chớp mắt, làm sao có thể ghét cái này chứ?

Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào từ cửa sổ sát đất, chiếu lên trên vỉa hè và trên mặt bàn, còn chiếu lên người nữa. Ấm áp, ôn hoà, thoải mái không nói nên lời. Vào buổi sáng đẹp trời như vậy, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, giống như là một gia đình bình thường.

Ăn sáng xong, Thi Vinh đưa cô và Quả Quả đi làm, đến trường, lại hẹn giữa trưa cô đến văn phòng cùng anh, bởi vì mấy ngày nay anh bộn bề nhiều việc.

Sau khi bị Thi Vinh hôn tạm biệt lúc trước khi đi, Mạnh Nịnh che cánh môi hơi sưng đi vào trường học, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ. Dáng vẻ cô xinh đẹp, lại được Thi Vinh cưng chiều vô cùng, dáng vẻ mặt phiếm đỏ ửng lúc này của cô, kể cả là phụ nữ nhìn vào cũng phải động lòng, không ít cậu trai cứ thế đi tới, vừa nhìn liền ngây ngốc.

Đến phòng làm việc, Mạnh Nịnh xem thời khoá biểu, buổi sáng hôm nay cô không có nhiều lớp. Dạy tiết một xong là được thoải mái rồi.

Chỉ là cô đã xem nhẹ trình độ dây dưa của người nhà họ Đinh.(sắp có kịch rồi:))

Ngày hôm qua là Đinh Hoài Chí cùng Đinh phu nhân, hôm nay lại đổi thành Đinh Linh sao? Mạnh Nịnh không nói gì mà nhìn Đinh Linh tự động tự phát ngồi trước mặt mình, thản nhiên nói: "Bạn học, nếu không có việc gì, thì không nên ở lâu trong văn phòng đâu."

Hai tay Đinh Linh khoanh trước ngực, dường như đang tìm chút dũng khí cho cô ta. Cô ta nhìn mặt Mạnh Nịnh chằm chằm, nhìn cánh môi hơi sưng đỏ của Mạnh Nịnh, đột nhiên hỏi: "Chị không thích anh rể, phải không?"

Nghe vậy, trong lòng Mạnh Nịnh bỗng chốc hồi hộp, nhưng vẫn tỏ ra lạnh nhạt hỏi: "Liên quan gì đến cô?" Cô thích Thi Vinh cũng được, không thích Thi Vinh cũng chẳng sao, dù sao cũng chẳng có nửa xu quan hệ với nhà họ Đinh!

Đinh Linh lại nói: "Mẹ đã nói hết tất cả mọi chuyện cho em biết, chị à, nếu chị muốn ly hôn với anh rể, em có thể giúp chị rời khỏi anh ấy!" (atsm cô nương:">)

Mạnh Nịnh quả thực rất muốn chế giễu con bé này suy nghĩ viển vông. Đừng nói là cô ta, cho dù là Đinh Hoài Chí ba cô ta ở đây, thấy Thi Vinh cũng chỉ có thể lớn tiếng cầu xin tha thứ thôi!

Nói cái gì mà giúp cô rời khỏi anh ta... Ha ha.

Thấy Mạnh Nịnh chỉ nhìn mình, nhưng không đáp lời, Đinh Linh rõ ràng có phần nóng nảy: "Ôi! Em nói thật mà, sao chị có thể không tin em cơ chứ? Chẳng lẽ chị muốn sống cả đời với anh ấy như vậy sao? Chị sẽ điên mất thôi! Chị, chị không thể làm một người cam chịu được! Nếu chị không phản kháng, thì sẽ bị bắt nạt cả đời đấy!"

Không phản kháng?

Đó là bởi vì đã sớm biết đến kết cục phản kháng. Mạnh Nịnh cũng từng liều lĩnh phản kháng, nhưng nhìn mà xem, cuối cùng cô được kết quả gì?

Hôm nay cho dù là Thi Vinh đứng trước mặt cô nói thả cho cô tự do, cô cũng không dám đi, nữa là một con bé miệng còn hôi sữa tự cho là đúng đến cứu vớt chứ?

Càng không nói đến ý đồ của Đinh Linh. Theo Mạnh Nịnh thấy, sợ là cô ta có dụng ý khác thôi. Cũng đúng, Thi Vinh hoàn toàn có lực hấp dẫn khiến cho phụ nữ phải điên cuồng vì anh, nhất là thân khí chất bá đạo kia, lại càng dễ đụng phải mấy cô bé mới biết yêu.

Mạnh Nịnh thản nhiên mỉm cười, đùa cợt nói: "Tôi phản kháng anh ấy, rời khỏi anh ấy, sau đó cô sẽ ngồi làm ngư ông đắc lợi hả?" Cô chợt rất tò mò Đinh phu nhân nói với Đinh Linh như thế nào, bởi nếu Đinh phu nhân nói thật, nhất định Đinh Linh sẽ không dám có ý nghĩ này.

Người đàn bà kia, Mạnh Nịnh quá hiểu rồi, quen tô điểm cho mình, quen giải vây cho mình, trong lòng bà ta không bao giờ nghĩ đến ai khác nữa. Cho dù đối với con gái nhỏ bà ta yêu thương, vẫn là miệng đầy lời dối trá, Mạnh Nịnh không thể không hoài nghi Đinh Linh có phải nghe được cái gì hay không.

Có lẽ là di truyền máu lãng mạn từ Đinh phu nhân, cảm thấy theo đuổi tình yêu đích thực chẳng có gì là sai.

Truyện Chữ Hay